Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 886 Đại cục đã định

Kiếm tiên và đạo thánh bật cười.

“Nói hay lắm! Sau khi xong việc chúng ta sẽ uống rượu trong hoàng cung Đại Nguyệt!"

“Chúng ta không say không về!"

Nói đoạn, bọn hắn lôi đạo và kiếm ra, cùng nhau xông về phía lão giả kia.

Lão giả quay người bay đi: “Ở đây không được tiện cho lắm, chúng ta ra ngoài đánh!"

“Đồng ý!"

Ba vị Tông Sư nhanh chóng biến mất.

Không còn Tông Sư uy hiếp nữa, Tử Nguyệt công chúa bèn hô lên: “Các vị tướng sĩ, Tông Sư đã đi rồi, hiện giờ mọi người hãy theo ta vào hoàng thành! Thay đổi triều đại chính là lúc này đây!"

“Giết vào hoàng thành! Giết!"

“Thay đổi triều đại!"

“Chiến đấu vì một cuộc sống mới!"

Chí khí của nghĩa quân dâng cao, bọn họ hùng hổ tiến công...

Đại Nguyệt vương triều tất nhiên phải tổ chức phản kháng rồi. Mặc dù Tông Sư của bọn họ đã đi và không thể nhúng tay vào, song vương triều Đại Nguyệt vẫn có thực lực, bọn họ dựa vào ưu thế tường thành và những cao thủ do triều đình bồi dưỡng ra để đối đầu với nghĩa quân hùng hậu.

Hai bên chiến đấu kịch liệt, nhất thời không phân cao thấp.

Tử Nguyệt công chúa đang chỉ huy chiến đấu trông thấy vậy bèn chau mày. Quân chủ lực của Đại Nguyệt vương triều phần lớn đều tập trung ở kinh thành.

Muốn chiếm được kinh thành không phải chuyện dễ. Dù cuối cùng nghĩa quân có thắng thì cũng tổn thất rất nhiều.

Tới khi ấy, thực lực của bọn họ sẽ bị tổn thương rất nhiều, nếu các nước xung quanh nhúng tay vào nữa thì tâm huyết mấy năm nay của bọn họ coi như đi tong, sự nghiệp khôi phục Tà Nguyệt của bọn họ cũng tan như bong bóng.

Trong tình cảnh bất đắc dĩ, Tử Nguyệt công chúa hét lên với Lâm Bắc Phàm: “Mong Lâm thừa tướng của Đại Võ ra tay giúp đỡ! Sau khi xong chuyện, chúng ta sẽ dâng hậu lễ!"

Lâm Bắc Phàm nhìn các tướng lĩnh bên cạnh, hắn mỉm cười: “Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, đến lượt các ngươi ra tay rồi đó!"

Mấy vị tướng lĩnh đều đi theo để bảo vệ Lâm Bắc Phàm, đồng thời tìm kiếm cơ hội để lập công.

Nghe thấy Lâm Bắc Phàm nói xong bọn họ bèn hớn hở: “Vâng thưa nguyên soái!"

Bọn họ không hề do dự và giết đến tận tường thành.

Hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên có năng lực thay trời đổi đất.

Bọn họ dốc sức ra tay và khiến binh mã của triều đình Đại Nguyệt thua không còn mảnh giáp.

Một lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng uỳnh vang lên, cổng thành đã được mở.

Tử Nguyệt công chúa kinh ngạc: “Tất cả nghĩa quân và dân chúng theo ta tấn công vào kinh thành, đây chính là lúc chúng ta thay đổi triều đại!"

“Xông lên!"

Nghĩa quân bừng bừng khí thế, bọn họ xông vào kinh thành.

Binh mã Đại Nguyệt lùi lại, lùi cho đến tận hoàng cung và không còn đường lui nữa.

Mà lúc này, các Tiên Thiên của Đại Võ tiếp tục tấn công về phía hoàng cung, khí thế vô cùng hung hãn, không một ai có thể địch được.

Thời gian một nén hương trôi qua, cổng hoàng cung đã bị phá vỡ. Nghĩa quân tràn vào giết sạch thị vệ và bắt sống những thành viên trong hoàng thất, dấy lên một cơn mưa máu.

Thấy đại cục đã định, hoàng đế Đại Nguyệt và các thành viên khác trong hoàng thất bèn chạy trốn dưới sự yểm hộ của các cao thủ.

Thế nhưng bọn họ không thể ngờ là khi bọn họ vừa mới ra khỏi mật đạo thì đụng phải vòng vây của Tử Nguyệt công chúa.

"Bản cung biết ngay là bọn chúng sẽ trốn thoát theo lối này mà!” Tử Nguyệt công chúa mỉm cười đầy lạnh lùng. Hoàng đế Đại Nguyệt kinh hãi: “Sao ngươi biết được?"

“Ngươi quên rồi sao, hoàng cung này vốn thuộc về ai?"

Tử Nguyệt công chúa nói với hận ý: “Hai mươi năm trước, chính các ngươi đã đuổi bọn ta đi, sau đó thì chiếm sạch sào huyệt của bọn ta! Bản cung cũng trốn đi từ đường này đấy!"

Hoàng đế Đại Nguyệt lại kinh hãi: “Hóa ra... ngươi chính là nghiệt chủng của Tà Nguyệt!"

“Hôm nay bản cung phải thay phụ mẫu và các huynh đệ tỷ muội báo thù!"

Tử Nguyệt công chúa lớn giọng nói: “Tóm hết bọn chúng cho bản cung, để bản cung... phán quyết!"

“Vâng thưa công chúa điện hạ!” Mọi người đồng thanh đáp.

Tiếp đó, hai bên lại bắt đầu cấu xé nhau.

Thế nhưng do Tử Nguyệt công chúa đã có chuẩn bị nên tất cả những lực lượng phản kháng đều bị tiêu diệt, hoàng đế Đại Nguyệt và các thành viên trong hoàng thất đều bị bắt.

Tông Sư Đại Nguyệt đang đánh nhau cùng với hai Tông Sư trẻ tuổi trông thấy vậy cũng kinh hãi, hắn ta đang chuẩn bị ra tay tương trợ.

Thế nhưng lúc đó, hắn ta lại cảm nhận được một mối nguy cơ đang ập đến. Mà phương hướng của mối nguy cơ này chính là trong hoàng cung.

“Nghĩa quân có rất nhiều cao thủ! Không hay rồi, chạy thôi!"

Hắn ta lập tức từ bỏ kế hoạch cứu hoàng đế Đại Nguyệt, bỏ lại kiếm tiên và đạo thánh rồi chạy đi.

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nhạt: “Chạy nhanh đấy! Cho ngươi thời gian một nén nhang, nếu có thể thoát được vòng truy sát của bọn ta thì coi như ngươi mạng lớn!"

Thời gian một nén nhang trôi qua.

Lâm Bắc Phàm dùng tinh thần lực để ghim chặt vị Tông Sư kia lại, thanh đao băng trên tay hắn vụt một tiếng rồi biến mất.

Thanh đao không quay trở lại nhưng trên thiên hạ đã ít đi một vị Tông Sư.

Như vậy, đại cục đã định.
Chương 887 Có cao nhân đứng sau

Tiếp đó, Tử Nguyệt công chúa áp giải mấy người hoàng đế Đại Nguyệt tới cổng hoàng cung để phán quyết.

Lúc này, mọi người đều phát hiện hóa ra người thống lĩnh nghĩa quân chính là chủ nhân ban đầu của Đại Nguyệt, hơn nữa còn là công chúa, con gái ruột của hoàng đế Tà Nguyệt.

Tới nay đã hai, ba năm trôi qua, nàng đã khôi phục được hoàng triều, đúng là khiến người ta phải kính nể!

Đầu người rơi xuống đất, mọi người chỉ cảm thấy vui vẻ.

Thế nhưng Tử Nguyệt công chúa lại bật khóc: “Phụ vương, mẫu hậu, cuối cùng ta cũng báo thù được cho hai người rồi! Tà Nguyệt vương triều sẽ được phục hồi, hai người ở dưới suối vàng có thể nhắm mắt được rồi!” Lâm Bắc Phàm cảm thấy bất lực.

Khóc thì khóc đi, tại sao còn phải ôm ta khóc?

Mọi người đang nhìn chằm chằm thế này, dễ gây hiểu nhầm lắm, khó giải thích lắm đấy biết không. Khóc xong, Tử Nguyệt công chúa sụt sịt tựa vào Lâm Bắc Phàm, sau đó nàng lại khôi phục dáng vẻ khí chất của mình, hai mắt tràn trề mong đợi, lớn giọng nói: “Các vị, mặc dù Tà Nguyệt chúng ta đã phạm phải một chút sai lầm, nhưng chúng ta cũng đã phải trả giá vì sai lầm ấy! Chúng ta đã có một bài học, tới nay chắc chắn sẽ không tái phạm nữa!"

“Các ngươi yên tâm, chúng ta từng thề sẽ mang tới tất cả mọi thứ cho mọi người!"

“Sau khi vương triều Tà Nguyệt được khôi phục, những người chiến đấu vì nghĩa quân của chúng ta đều sẽ được phân đất! Công lao càng to thì phần đất càng nhiều! Chúng ta chính là chủ nơi đây, các ngươi cũng là chủ nơi đây! Chúng ta sẽ quản lý tốt đất nước này, để đất nước mãi mãi phồn vinh!"

Nhận được lời thề của Tử Nguyệt công chúa, mọi người đều thấy yên tâm.

Sở dĩ bọn họ khởi nghĩa là để sống tiếp, ngoài ra còn vì được hưởng lợi từ nghĩa quân nữa.

Tới nay mọi thứ đã trở thành hiện thực!

Thế là mọi người bèn hô vang.

“Tử Nguyệt công chúa vạn tuế!"

“Tà Nguyệt vạn tuế!"

Tiếp đó, Tử Nguyệt công chúa và mọi người bắt đầu chuẩn bị chuyện khôi phục Tà Nguyệt và đại lễ đăng cơ của Tử Nguyệt công chúa.

Bọn họ gửi thư mời cho các nước đến tham dự lễ đăng cơ lần này.

Lúc này, người trong khắp thiên hạ đều biết nghĩa quân của Đại Nguyệt có bối cảnh vô cùng lớn, chính là Tà Nguyệt ngày xưa.

Bọn họ mất hai mươi năm để phục dựng thành công. Đây chính là một nét son trong lịch sử của bọn họ.

“Lần này Tà Nguyệt được khôi phục chắc chắn sẽ ghi danh sử sách!"

"Đúng vậy đó, hơn nữa còn mất có hai mươi năm thôi, đúng là tài giỏi!"

“Nghe đâu người thống lĩnh việc phục dựng Tà Nguyệt lần này chính là con gái của hoàng đế Tà Nguyệt, Tử Nguyệt công chúa! Để hoàn thành mộng đẹp, nàng đã bỏ ra hơn hai mươi năm và đã thành công, đúng là một hào kiệt, khiến người ta khâm phục!"

“Tử Nguyệt công chúa đăng cơ, lại có một nữ đế bất phàm nữa!"

“Đúng vậy đó, Đại Võ cũng có nữ đế, Tà Nguyệt cũng có nữ đế, hơn nữa còn đều là nữ tử nghiêng nước nghiêng thành!"

“Đại hội lần này ta cũng phải tham gia!"

Thế là các nước được mời bèn thi nhau tới tham dự.

Lâm Bắc Phàm cũng tới Đại Nguyệt, thế nên các đại biểu của Đại Võ cũng đi theo hắn.

Ngày đăng cơ, khách khứa linh đình, người đông như nêm cối.

Dưới sự mong chờ của mọi người, Tử Nguyệt công chúa mặc long bào, đầu đội long quan, được mọi người hộ tống, trông cực kì oai phong.

Nàng chầm chậm đi tới, sau đó thì bái tế trời đất, phụ mẫu, rồi tuyên bố phục quốc.

Đại Nguyệt vương triều từ giờ sẽ đổi thành Tà Nguyệt vương triều.

Tiếp đó, nàng đăng cơ, lấy hiệu là Tử Nguyệt Nhân Đức Hán Đế.

Bởi lẽ nàng dẫn nông dân khởi nghĩa, rồi lại chia đất cho nông dân, hành động vô cùng nhân nghĩa nên lấy tên dựa theo đó.

Tiếp đó là đến màn sắc phong cho các công thần.

Phàm là những người cùng nàng khởi nghĩa thì đều lập công và được ban thưởng.

Rất nhiều người đều được nhận thưởng, được thăng quan tiến chức.

Thế nhưng điều khiến người ta bất ngờ là nàng vẫn chưa chọn người cho vị trí thừa tướng và đại nguyên soái.

Trong lòng mọi người thắc mắc vô cùng, chẳng lẽ Tử Nguyệt nữ đế muốn độc chiếm đại quyền? Đúng lúc đó, Tử Nguyệt nữ đế lớn giọng nói: “Tại đây, trẫm muốn cảm ơn một người! Bởi vì trong chuyện khôi phục Tà Nguyệt, trong việc trẫm được đăng cơ, người đó đã ủng hộ giúp đỡ rất nhiều! Hắn đã giúp trẫm thực hiện được đại nghiệp trong vòng ba năm ngắn ngủi! Không có hắn thì sẽ không có huy hoàng ngày hôm nay!"

Mọi người kinh ngạc!

Không ngờ sau lưng nữ đế Tử Nguyệt và Tà Nguyệt hoàng triều lại có một cao nhân!

Ba năm thôi đã giúp nữ đế Tử Nguyệt thực hiện được đại nghiệp! Quá mạnh!

Có người không nhịn được hỏi: “Bệ hạ, người này là ai, có thể cho chúng ta biết không?"

Tử Nguyệt công chúa liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nàng khó nén nổi vẻ ái mộ: “Người này chính là quân sư của trẫm, hắn là người vô cùng tài giỏi, có tài trị quốc! Nhìn khắp thiên hạ, thậm chí khắp lịch sử mấy ngàn năm cũng không tìm được ai như hắn!"

Mọi người lại càng kinh ngạc hơn nữa!

Người vô cùng tài giỏi, có tài trị quốc!

Nhìn khắp thiên hạ, thậm chí khắp lịch sử mấy ngàn năm cũng không tìm được ai như hắn!

Chuyện này...

Có phải hơi chém gió quá rồi không? Làm gì có một người giỏi như vậy?
Chương 888 Nữ nhân ai cũng giống nhau

Triệu Khoát ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm nhịn không được mà nhìn hắn, hắn ta nhỏ giọng nói: “Mạt tướng thấy Tử Nguyệt công chúa đang nói ngươi đấy! Nhìn khắp thiên hạ này cũng chỉ có ngươi là tài giỏi như vậy thôi!"

Lâm Bắc Phàm: "..."

“Bệ hạ, người đó là ai?” Có người không nhịn được hỏi.

Tử Nguyệt nữ đế lắc đầu, nàng cười: “Còn về người này là ai thì không được sự cho phép của người đó, trãm không thể nói! Thế nhưng trẫm muốn nói là trẫm không thể rời khỏi hắn, Tà Nguyệt cũng không thể rời khỏi hắn! Hắn có thể chống đỡ cả hoàng triều! Thế nên chức thừa tướng và nguyên soái trẫm sẽ để cho hắn!"

Mọi người kinh ngạc không thôi.

Thừa tướng và nguyên soái là hai chức vụ quan trọng, ấy vậy mà đều giao cho một người, đúng là quá hoang đường rồi!

Trong thiên hạ cũng chỉ có một người được như vậy thôi.

Thế nhưng chúng thần của Tà Nguyệt lại như hiểu được gì đó mà không ai phản đối cả.

Chẳng lẽ thực sự có vị quân sư này, hắn thật sự có bản lĩnh có thể khiến mọi người cảm phục?

Lúc này, Triệu Khoát lại sáp tới và nói: “Nguyên soái, mạt tướng cảm thấy Tử Nguyệt nữ đế đang nói ngươi đấy!"

Lâm Bắc Phàm: “Im miệng! Ngươi không nói chuyện cũng không ai bảo ngươi câm đâu!"

Triệu Khoát chỉ đành im miệng.

Lâm Bắc Phàm âm thầm thở phào một hơi, cũng may mà Tử Nguyệt công chúa biết ý, không nói hẳn tên hắn ta, bằng không hắn thực sự không đỡ nổi.

Tiếp đó, Tử Nguyệt công chúa đã thăng chức lên thành nữ đế bắt đầu đãi khách.

Mãi đến tối, mọi người mới trở về.

Có điều Lâm Bắc Phàm lại bị giữ ở lại.

Trong tòa cung điện chỉ còn hai người bọn họ.

Tử Nguyệt nữ đế ngồi trên long ỷ nhìn Lâm Bắc Phàm đứng phía dưới, nàng đắc ý: “Quân sư nhìn đi, mất biếtbao nhiêu năm cuối cùng trẫm cũng có được vương triều, ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, cả quá trình công chúa điện hạ cũng không dễ dàng gì... À không, hiện giờ phải gọi là bệ hạ chứ, ha ha!"

“Có điều trẫm vẫn thích gọi ngươi là quân sư!"

Tử Nguyệt nữ đế nhảy xuống khỏi long ỷ và tới bên cạnh Lâm Bắc Phàm, nàng cười: “Quân sư, chiếc long ỷ này cũng có một phần của ngươi, ngươi mau ngồi đi!"

Nói đoạn, nàng bèn kéo Lâm Bắc Phàm về phía long ỷ.

“Hả... vậy sao được? Ta đâu phải hoàng đế...” Lâm Bắc Phàm thấy ngại.

“Quân sư, ngươi mau ngồi xuống cho trẫm!"

Lâm Bắc Phàm bị ép ngồi xuống, còn Tử Nguyệt nữ đế thì ngồi bên cạnh, nàng cười khanh khách: “Quân sự, ngươi thấy thế nào?"

Lâm Bắc Phàm ngó trái ngó phải: “Chẳng thấy thế nào cả, chỉ là cái ghế vàng mà thôi! Thế nhưng nhiều người lại tranh giành nhau vì nó, đã thế còn không tiếc tính mạng, huynh đệ tương tàn, phụ tử tương tàn, những sự việc như vậy xảy ra rất nhiều!"

“Ví dụ như hoàng đế Đại Nguyệt cũng ngồi long ỷ hơn hai mươi năm đã bị ngươi cướp mất, đầu cũng lìa khỏi cổ! Thế nên cái ghế này không đơn giản đâu, hễ ngồi lên là sẽ trở thành người cô độc! Mặc dù có cả thiên hạ nhưng thực chất lại như không có gì, sống còn chẳng tự do tự tại bằng người bình thường, thà không làm còn hơn!"

Tử Nguyệt nữ đế cảm thán: “Đúng vậy đó, nếu không phải gánh trọng trách trên vai thì trẫm cũng không muốn ngồi cái ghế này đâu! Dựng nước khó, giữ nước càng khó hơn! Thế nên quân sư à, ngươi ở lại đây đi, trẫm cần ngươi, Tà Nguyệt cũng cần ngươi!"

Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ, ta cũng muốn ở lại lắm, nhưng ta cũng thân bất do kỉ mà thôi..."

Tử Nguyệt nữ đế nở nụ cười lạnh lùng: “Ngươi bớt kiếm cớ đi, ngươi không nỡ xa nữ nhân ở Đại Võ kia chứ gì?"

"Nữ nhân nào?” Lâm Bắc Phàm giả bộ không hiểu.

“Hừ! Tất nhiên là nữ đế của Đại Võ!"

Tử Nguyệt nữ đế hừ một tiếng, nàng hơi ghen: “Quân sư, ngươi đừng giả bộ với trẫm nữa, trẫm biết chuyện giữa các ngươi từ lâu rồi! Đầu năm lúc ở Lâm phủ, trẫm đã thấy nữ đế Đại Võ, nhìn cái là biết nàng ta trao trái tim cho ngươi rồi! Hơn nữa hiện giờ các ngươi còn bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, vài tháng nữa sẽ cử hành đại hôn, trẫm nói có đúng không?"

Lâm Bắc Phàm hoảng loạn, sao Tử Nguyệt nữ đế lại biết rõ như vậy? Quả này hắn phải lừa gạt nàng kiểu gì đây? “Có điều trẫm hiểu được!"

Tử Nguyệt nữ đế vuốt ve gương mặt của Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ si mê: “Một nhân tài hiếm có khó tìm như quân sư đây, nữ nhân kia cũng không mù, sao nàng có thể từ bỏ ngươi?"

Lâm Bắc Phàm lập tức vui mừng gật đầu.

Ngươi hiểu là tốt, hiểu là vạn tuế.

“Nhưng mà chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó!"

Tử Nguyệt nữ đế nói: “Nếu không phải quân sư cứ lấp lửng không ngừng tỏa ra mê lực thì nữ nhân kia sao có thể nhìn trúng ngươi?"

Lâm Bắc Phàm biện minh: “Bệ hạ, vậy là ngươi không hiểu rồi..."

“Im miệng! Cái tính đào hoa của ngươi ấy! Còn nói trẫm không hiểu.... Ngươi thử tính xem đến giờ ngươi đã câu được bao nhiêu nữ nhân rồi?"

Tử Nguyệt nữ đế quát: “Ai cũng nghiêng nước nghiêng thành, ai cũng xinh đẹp diễm lệ! Hay lắm, tất cả đều vào lưới của ngươi, một người cũng không chừa!"

Lâm Bắc Phàm khổ sở: “Bệ hạ bớt giận, ta chỉ phạm phải lỗi sai mà toàn bộ nam nhân trong thiên hạ này phạm phải thôi!"

“Ngươi còn nói lý hả?” Tử Nguyệt nữ đế tức đến nỗi phải cấu Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm kêu đau oai oái.

Sao nữ nhân tức giận đều giống nhau vậy? Ai cũng thích cấu véo người khác, con mẹ nó đau vãi!
Chương 889 Trẫm nợ nàng ta một ân tình

Tức giận xong, Tử Nguyệt nữ đế lại đau lòng: “Quân sư, đau lắm đúng không? Trẫm xoa giúp ngươi!” Nàng vừa xoa vừa nói: “Nữ nhân kia thích quân sư, trẫm cũng thích quân sư! Chỉ hận không thể cột quân sư ở bên cả mười hai canh giờ, sớm tối bên nhau! Thế nhưng quân sự không nỡ xa nữ nhân Đại Võ kia! Quân sư, đó giờ ngươi đa mưu túc trí, ngươi nói xem giải quyết thế nào đây?"

Lâm Bắc Phàm hoang mang vô cùng, đây là một vấn đề khó khăn trong chuyện tình yêu đó biết không! Hỏi hắn chọn nàng hay là chọn ngươi!

Chọn ai thì cũng sẽ đắc tội người còn lại! Nhưng không chọn thì toi đời!

Cũng may Lâm Bắc Phàm là một kẻ tình trường phong phú, hắn bèn nghiêm túc nói: “Bệ hạ, ngươi yêu ta không?"

Tử Nguyệt nữ đế gật đầu: “Yêu!"

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Yêu bao nhiêu?"

Tử Nguyệt nữ để thâm tình nói: “Rất yêu rất yêu!"

Lâm Bắc Phàm búng ngón tay: “Yêu là đúng rồi, yêu thì phải chia sẻ! Bệ hạ, ngươi nên chia sẻ tình yêu của mình cho người khác, như vậy thì mọi người mới cùng vui!"

Tử Nguyệt nữ đế: “..."

Phen này nàng còn cấu Lâm Bắc Phàm mạnh hơn.

“Ăn nói linh tinh! Rõ ràng là ngươi đang tìm cớ, có nhiều nữ nhân vậy rồi còn chưa thấy đủ hả?"

Lâm Bắc Phàm tủi thân: “Đương nhiên là không đủ rồi! Người ta bảo thêm bạn thêm vui mà, thêm nữ nhân là thêm nhà! Ta là một cô nhi, cuộc đời lẻ loi, ta muốn có nhà..."

Tử Nguyệt nữ đế lại trừng mắt nhìn hắn: “Cái tên trăng hoa nhà ngươi! Ngươi một chân đạp mấy thuyền rồi hả?” Lâm Bắc Phàm lập tức lắc đầu: “Ta đâu có trăng hoa, ta chỉ say thuyền mà thôi! Đạp mấy thuyền thì mới đứng vững được!"

“Hự! Đúng là vớ vẩn!"

Cứ vậy, hai người tranh cãi rất lâu.

Lâm Bắc Phàm hoang mang, hắn cảm giác tối nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

“Bệ hạ, khoan đã, ta còn chưa chuẩn bị xong!"

“Thế nhưng trẫm đã chuẩn bị rồi!"

Tử Nguyệt nữ đế nói: “Quân sự, vương triều đã được phục hồi, trẫm cũng đã ngồi lên hoàng vị, cũng đến lúc phải suy nghĩ rồi! Hoàng triều không thể không có hậu duệ, thế nên trọng trách huyết mạch phải giao cho chúng ta rồi!"

Lâm Bắc Phàm lập tức cảm thấy trách nhiệm đang đè trên vai hắn.

Hắn không từ chối được!

Nếu như khiến vương triều không có hậu duệ thì hắn sẽ trở thành tội nhân!

Tử Nguyệt nữ đế nắm cằm Lâm Bắc Phàm, đoạn nói: “Quân sư, đêm nay ngươi thuộc về trẫm!"

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm bị ấn xuống lòng sàng, trận phong hoa tuyết nguyệt sau đó thì không cần phải nhắc đến nữa.

Sau đó, các sứ thần từ các nước đến tham gia lễ đăng cơ cũng dần rời đi.

Thế nhưng Lâm Bắc Phàm lại bị giữ lại.

Một là bởi Tà Nguyệt vương triều phục hồi, mọi thứ đang chờ phục hưng.

Tử Nguyệt nữ đế không có kinh nghiệm chấp chính, người dưới trướng lại thiếu, thế nên muốn quản lý tốt một vương triều vừa mới giành lại cũng vô cùng khó khăn. Do vậy nên Lâm Bắc Phàm ở lại giúp nàng trấn định quốc sách, xử lý chuyện quốc gia, để Tà Nguyệt vương triều đi vào quỹ đạo.

Hai là hoàng thất không thể không có hậu duệ, bằng không thì triều đường sẽ bất ổn, quốc gia dao động. Lâm Bắc Phàm biết trọng trách của hắn nên chỉ đành ở lại, vì vương triều mà cống hiến.

Hôm ấy, sau một ngày đêm, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng giao quốc sách phát triển Tà Nguyệt vương triều cho Tử Nguyệt nữ đế “Bệ hạ, đây là quốc sách phát triển trong mười năm mà ta đã viết dựa theo tình hình thực tế! Chỉ cần làm theo kế hoạch trên đó là được, mười năm sau Tà Nguyệt vương triều sẽ phát triển trở lại!"

Tử Nguyệt nữ đế xem xong thì hài lòng vô cùng: “Vất vả cho quân sư rồi, trẫm hài lòng vô cùng! Sau này Tà Nguyệt chúng ta có quốc sách và sẽ làm theo! Hi vọng mười năm sau sẽ như lời quân sư nói!"

“Bệ hạ hài lòng là tốt rồi!"

Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Bệ hạ xem, ta đã viết quốc sách cho bệ hạ rồi, ta nên nhận mấy trăm vạn lượng cũng được nhỉ?"

Tử Nguyệt nữ đế trợn trắng mắt, đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn tiền nữa! Cái tên quân sư này đúng là thèm tiền quá rồi!

Tử Nguyệt nữ đế nhéo eo Lâm Bắc Phàm, đẩy hắn xuống long sàng.

Lâm Bắc Phàm hoảng sợ: “Bệ hạ, ngươi muốn làm gì?"

“Quân sư, ngươi muốn tiền còn gì?"

Tử Nguyệt nữ đế híp mắt cười: “Trẫm không có tiền, chỉ đành lấy... thân để thay tiền!"

Lâm Bắc Phàm bi phẫn vô cùng: “Ta biết ngay mà, yêu đương thì mất tiền, sau này không có tiền..."

Tử Nguyệt công chúa nở nụ cười đắc ý.

Cứ vậy, nửa tháng trôi qua.

Do Lâm Bắc Phàm mãi chưa về Đại Võ nên nữ đế không thể bình tĩnh được nữa.

“Cái tên trăng hoa này lại khiến con hồ ly tinh kia chết mê chết mệt rồi đây mà, hắn không nỡ rời đi chứ gì?"

Nữ đế cho mật thám đi thăm dò, tìm hiểu được tình hình bên Tà Nguyệt. Cuối cùng nàng kết luận, không phải Lâm Bắc Phàm không nỡ rời đi mà là hắn bị nữ nhân kia ép ở lại, không về được.

“Làm gì có cái lí ấy!"

Nữ đế phẫn nộ: “Đúng là một con hồ ly tinh! Trẫm có lòng giúp ngươi phục quốc mà ngươi dám cướp nam nhân của trẫm?"

Nàng lập tức viết thư rồi gửi gấp cho Tử Nguyệt nữ đế ở Tà Nguyệt.

Tử Nguyệt nữ đế nhận được thư của nữ đế xong thì bật cười: “Nữ nhân kia lại còn viết thư cho trẫm nữa? Tám mươi phần trăm là bảo trẫm thả quân sư về đây mà! Ha ha đúng là quá thú vị!"

Nàng bỗng thấy có hứng vô cùng và mở thư ra xem.

Kết quả đọc xong thư, sắc mặt nàng lại tối sầm.

Cuối cùng, Tử Nguyệt nữ đế toát mồ hôi, nàng nở nụ cười bất lực.

“Trẫm đã xem thường nữ nhân này rồi, hóa ra nàng ta biết tất cả! Trẫm nợ nàng ta ân tình, ân tình này quá lớn rồi!"
Chương 890 Lòng khoan dung của nữ đế

Tử Nguyệt nữ đế vẫn đắc ý cho rằng nữ đế sẽ không biết những chuyện mình làm ở Đại Võ.

Kết quả nàng phát hiện mình sai rồi, đối phương không chỉ biết mà còn biết vô cùng rõ ràng.

Đối phương đã sớm biết mình là thủ lĩnh của Thiên Nhất giáo đã làm mưa làm gió, mê hoặc lòng người ở Giang Đông lúc trước.

Nàng đã sớm biết thân phận Tử Nguyệt công chúa của mình.

Nàng đã sớm biết, mình bí mật bồi dưỡng khởi nghĩa quân ở vùng đất Võ Tây. Nàng đã sớm biết, mình âm thầm cấu kết với quân sự.

Không chỉ biết, còn âm thầm yểm hộ.

Ví dụ như, lúc trước bởi vì vấn đề lương thực quân Tà Nguyệt bọn họ không thể không thu mua một lượng lớn thỏ hoang, thả nuôi ở dãy núi Thanh Long và Phượng Hoàng. Muốn thu mua một lượng lớn thỏ hoang thả nuôi ở hai dãy núi thật ra không hề dễ dàng như vậy. Nhưng mà, nữ đế hiệp trợ ở sau lưng mới làm cho bọn họ thuận lợi như thế.

Ví dụ như sau khi Võ Tây bị thu phục, quân Tà Nguyệt bọn họ chính là uy hiếp lớn nhất của Đại Võ ở Võ Tây.

Nhưng nữ đế không hề xử lý, lại còn yểm hộ bọn họ, để cho bọn họ có thể thuận lợi đi tới Đại Nguyệt, thực hiện đại nghiệp phục hưng.

Có thể nói, nếu như không có sự giúp đỡ của nữ đế, đại nghiệp phục hưng của nàng sẽ không được thuận lợi như vậy.

Có thể nói, nếu như nữ đế nhúng tay vào trong, tùy ý động ngón tay, như vậy đại nghiệp phục hưng của Tử Nguyệt nữ đế sẽ lập tức thất bại ngay trước khi thực hiện.

Ai mà muốn để cho ngoại tặc làm mưa làm gió, phát triển thế lực ở trên địa bàn của mình?

Hết lần này tới lần khác nữ đế lại khoan dung như vậy!

"Trẫm nợ nữ đế quá nhiều rồi!" Tử Nguyệt nữ đế cười khổ.

Nàng là một nữ nhân tự phụ, vẫn coi nữ đế là đối thủ cạnh tranh, mơ ước có một ngày nào đó có thể vượt qua nàng.

Nhưng bây giờ mới phát hiện mình kém xa nàng. Chuyện mình vẫn tự hào không thể giấu được dưới mí mắt nàng, giống như một tên hề vậy.

Điều khiến nàng thán phục nhất chính là nữ để biết rõ Lâm Bắc Phàm âm thầm cấu kết với nàng, làm ra rất nhiều chuyện bán nước, nhưng không xử lý Lâm Bắc Phàm, lại còn cho hắn thăng quan tiến tước.

Đến bây giờ, còn chuẩn bị đại hôn với hắn.

"Đây là tình yêu của nữ đế đối với quân sư sao?"

Tử Nguyệt nữ đế lâm vào suy nghĩ sâu xa, nếu như đổi nàng sang vị trí của nữ đế, nếu phát hiện một nữ nhân của tình lang âm thầm đối nghịch với nàng ở sau lưng, chắc chắn sẽ không thể dễ dàng tha thứ, sẽ nghĩ tất cả những biện pháp để có thể diệt trừ.

Thế nhưng nữ để không làm vậy, bởi vì để ý đối phương cho nên mới không làm thương tổn người mà hắn để ý.

Lòng dạ khoan dung này khiến người ta rất bội phục.

Tuy rằng tâm phục nhưng miệng không phục.

Tử Nguyệt nữ đế tự tay viết một phong thư, sau đó tám trăm dặm cấp tốc truyền về kinh thành Đại Võ.

Sau khi nữ đế nhận được thư, cười ha hả: "Còn không phục? Trẫm nhất định sẽ khiến ngươi phải gọi một tiếng tỷ tỷ!"

Nữ đế lập tức viết thư, truyền trở về.

Tử Nguyệt nữ đế sau khi nhìn thấy phong thư này lập tức không thể bình tĩnh được nữa.

Bởi vì bức thư này không chỉ mang đến lời chào của nữ đế, mang theo lời hứa này của nàng, quá hậu hĩnh, làm cho Tử Nguyệt nữ đế không thể bình tĩnh lại được.

Viện trợ lương thực!

Viện trợ hạt giống lúa Thái Bình!

Hai nước được thông thương miễn thuế.

Hai nước liên minh, hỗ trợ quân sự cho nhau!

Đầu tiên là viện trợ lương thực, điều này quá quan trọng rồi.

Năm ngoái nơi này của bọn họ vừa mới trải qua thảm họa băng tuyết, đến bây giờ vẫn binh hoang mã loạn, không có người làm ruộng, rất nhiều ruộng tốt đều trở nên hoang vu rồi, cho nên năm nay sản lượng lương thực giảm mạnh, rất nhiều người dân không có cơm ăn. Không có cơm ăn khiến nhiều người sắp chết đói rồi.

Cho nên lương thực trở thành vấn đề hàng đầu của bọn họ. Nếu không giải quyết, đất nước vẫn sẽ bất ổn và chính quyền không ổn định.

Mà năm nay lương thực của Đại Võ bội thu, gần như là tăng gấp đôi, có được lượng lương thực khổng lồ. Nếu như đối phương có thể cung cấp một ít lương thực nhất định có thể giúp bọn họ thuận lợi qua mùa đông, gắng gượng đến sang năm.

Như vậy, Tà Nguyệt của bọn họ có thể phát triển thuận lợi. Tiếp theo là hỗ trợ giống lúa Thái Bình, điều này cũng rất quan trọng.

Bây giờ người trong thiên hạ đều biết bởi vì Đại Võ trồng giống lúa Thái Bình cho nên mới thu hoạch được một lượng lương thực lớn, làm cho quốc gia yên ổn, dân chúng giàu có, nếu như tháng giêng của bọn họ có thể lấy được hạt giống lúa Thái Bình, năm sau chắc chắn sẽ bội thu.

Nhân dân được ăn no, Tà Nguyệt sẽ ổn định, tất nhiên có thể nhanh chóng phát triển, mau chóng khôi phục lại vinh quang của ngày xưa.

Hai nước miễn thuế thông thương cũng rất cần thiết.

Tà Nguyệt bọn họ có tiền nhưng vô cùng thiếu vật tư, nếu như có thể mua vật tư từ Đại Võ với giá cả rẻ hơn một chút, như vậy tất nhiên là có lợi cho việc khôi phục kinh tế, thúc đẩy phát triển kinh tế thương mại.

Hai nước liên minh và hỗ trợ quân sự cho nhau cũng rất cần thiết.

Quốc gia của bọn họ vừa mới thành lập, mặc dù có tên vương triều, nhưng cũng không có thời đại của vương triều, thực lực khá là yếu.

Rất nhiều quốc gia đều rục rịch, muốn phân chia lãnh thổ của Tà Nguyệt.

Lúc này liên minh với Đại Võ sẽ có thể uy hiếp được kẻ thù đang đe dọa ở khắp nơi, khiến cho bọn họ không dám động thủ, bằng không thì sẽ đắc tội với Đại Võ.

Ta đánh không lại ngươi, nhưng Đại Võ sẽ xuất binh xử lý ngươi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK