Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 821 Cuộc chiến dành thần đan?

Sắc mặt Không Hư đạo trưởng càng xanh hơn nữa!

Một lần thôi là đủ rồi, ngươi còn muốn lần thứ hai nữa hả? Hắn ta lại ôm lò luyện đan tháo chạy.

“Uỳnh uỳnh!"

Tia sét kèm tiếng sấm đổ xuống.

Không Hư đạo trưởng tránh được kiếp nạn tiếp theo, mặt hắn ta đầy bùn đất bẩn thỉu, trông chật vật vô cùng.

Lâm Bắc Phàm ở trên mây mỉm cười một cách lạnh lùng: “Để ta xem ngươi còn trốn được đến khi nào?"

Nói đoạn, hắn lại cho thêm hai tia sét nữa đánh xuống.

Sắc mặt Không Hư đạo trưởng đã tái mét!

Ông trời ơi ngươi đủ rồi đây! Lần này lại còn đánh hai tia sét, ngươi không đánh chết ta thì không cam tâm đúng không?

Ta là đứa con mà ngươi yêu thương nhất đấy, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?

“Uỳnh uỳnh!"

“Uỳnh uỳnh!"

Hai tia sét đánh xuống.

Tên đạo sĩ bất lương không biết là may mắn hay là phát huy giữa lúc quẫn bách mà bỗng tránh được một cách thuận lợi, hắn ta chỉ bị thương một chút ở ngoài da mà thôi.

Tuy nhiên, Lâm Bắc Phàm đã chơi đến nghiện, hắn có cảm giác đang bắt chuột.

Thế là hắn lại hô hoán thêm rất nhiều tia sét nữa.

“Uỳnh uỳnh!"

“Uỳnh uỳnh!"

Không Hư đạo trưởng chỉ đành trốn hết chỗ này đến chỗ khác, trong lòng hắn ta đang hối hận muốn chết!

Biết trước thì mới nãy hắn ta đã không khiêu khích ông trời rồi, nhất thời gáy to nên giờ mới bị ông trời trừng phạt thế này đây!

Chỉ mong chuyện này mau chóng qua đi rồi hắn ta sẽ thắp hương đền tội với ông trời.

Còn hoàng đế Đại Viêm và mọi người đứng dưới mái hiên cũng đang sững sờ.

“Chuyện gì thế này? Tại sao sấm sét lại đuổi theo quốc sư thế kia?"

“Như kiểu sấm sét mọc thêm mắt vậy!"

“Không đánh chết quốc sư là không cam tâm đây mà!"

Hoàng đế Đại Viêm vươn bàn tay run rẩy của mình ra: “Các vị ái khanh, rốt cuộc là chuyện gì thế này, ai đó có thể giải thích cho trẫm không?"

Mọi người đồng loạt lắc đầu, bọn họ không biết phải giải thích khung cảnh khác thường này như thế nào.

Cuối cùng, mọi người chỉ đành nhìn về phía tiểu đồ đệ của đạo sĩ bất lương, hi vọng hắn ta có thể giải đáp. Tiểu đồ đệ chỉ đành cố mà nói: “Bệ hạ, các vị đại nhân, do sư phụ đang luyện chế thuốc trường sinh bất lão, đây là thần đan nghịch thiên, là tiên dược không nên tồn tại ở chốn trần gian nên ông trời mới trừng phạt, mới ngăn cản sư phụ luyện chế đan được!”“Ồ, hóa ra là như vậy!"

Mọi người nhớ đến những câu nói không cam tâm ban nãy của quốc sư, sau đó bèn gật đầu.

Hoàng đế Đại Viêm thở dài một hơi: “Quả nhiên thuốc trường sinh bất lão là thần dược nghịch thiên, ông trời không cho phép nó được tồn tại nên mới hô mưa gọi gió, cho sấm cho sét không ngừng để ngăn cản! Xem ra việc chế luyện đan dược thất bại mất rồi!"

Mọi người cũng thở dài theo.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng hết muốn chơi rồi, hắn chuẩn bị đánh đòn cuối.

Chỉ thấy hai tay hắn bỗng xuất hiện mấy tia sét, sau đó tất cả đều ập xuống. Tiếng sấm rền vang, sét gần như chiếu sáng cả bầu trời!

Thế nhưng tên đạo sĩ bất lương đã sợ đến mức mặt mày trắng bệch!

Xem ra lần này hắn ta không tránh được nữa rồi!

Hoàng đế Đại Viêm và mọi người đứng tránh bên trong nhà cũng sợ đến mức mặt mày trắng bệch!

“Bệ hạ, mau tránh đi!"

Hai cung phụng triều đình bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hoàng đế Đại Viêm, một người túm lấy vai hoàng đế nhanh chóng kéo hắn ta tránh đi, một người còn lại thì ngăn chặn tia sét sắp đánh đến chỗ bách quan. Còn về quốc sư – trung tâm của cơn sấm sét thì bọn họ chẳng quan tâm nổi!

Cuối cùng, sấm sét cũng đánh xuống.

“Uỳnh uỳnh!"

“Uỳnh uỳnh!"

Tất cả đều ập đến người tên đạo sĩ bất lương và lò luyện đan trên tay hắn ta. đạo sĩ bất lương kêu gào một cách thảm thiết.

Lò luyện đan của hắn ta cũng vỡ tan tành.

Sau đó, bỗng có một ánh vàng lấp lánh lóe ra từ bên trong lò luyện đan.

Thứ ánh sáng đó phiêu diêu trong không trung, thấm đẫm nước mưa và tỏa ra những tia sáng thần thánh không thể xâm phạm!

Mọi người nhìn kĩ thì thấy đó là một viên kim đan tròn vành vạnh!

Hơn nữa nó còn có thể bay bổng trong không trung mà chẳng cần cái gì để đỡ, đúng là quá thần kì!

“Đó là... thuốc trường sinh bất lão!"

Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng thốt lên câu nói ấy.

Chỉ có tiên đan trong truyền thuyết mới có khả năng thần kỳ và biểu hiện không thể giải thích rõ ràng như vậy.

Tiếp đó, nhịp thở của mọi người bèn trở nên dồn dập!

Đây là tiên đan trong truyền thuyết đấy, chỉ cần uống nó là có thể trường sinh bất lão, hóa thành tiên!

Đây là một sự mê hoặc không thể từ chối đối với bất cứ ai!

“Mau! Mau lấy nó cho trẫm!” Hoàng đế Đại Viêm vội bảo.

“Vâng thưa bệ hạ"

Các cao thủ của triều đình bèn đồng loạt ra tay.

Nhất là hai vị cung phụng của triều đình, bọn họ đi trước tiên, xông về phía thần đan.

Tuy nhiên lúc này, mấy chục cao thủ đẳng cấp từ bên ngoài phủ cũng xông vào.

Hóa ra bọn họ ẩn náu bên trong kinh thành Đại Viêm đã chú ý đến tình hình của quốc sư từ lâu.

Trông thấy đạo sĩ bất lương đã luyện được thần đan, bọn họ bèn ra tay ngay lập tức.

Người hai bên không ai nhường ai, để tranh giành thuốc trường sinh bất lão mà bắt đầu ẩu đả.

Hoàng đế Đại Viêm tức giận hét lên: “Mau phái tất cả các cao thủ ra cho trẫm! Ai dám cướp thần dược của trẫm thì giết hết kẻ đó cho trẫm!"

“Vâng thưa bệ hạ"

Từng đội binh mã của triều đình xông lên.
Chương 822 Đợi trẫm câu cá

xong đã Hai bên đánh nhau rất ác liệt, mùi máu tanh dấy lên, máu chảy thành sông, thi thể chất đầy đất. Cuối cùng, vẫn là Đại Viêm chiếm ưu thế hơn, bọn họ loại bỏ tất cả kẻ địch và giành được quyền sở hữu thần đan.

Thế nhưng đúng lúc các cung phụng của triều đình túm lấy thần đan thì trên trời lại có mấy tia sét đánh xuống, phá tan thần dược.

Hoàng đế Đại Viêm đau lòng kêu lên: “Không! Thần dược của trẫm!"

Gió đã ngừng thổi, mưa cũng ngừng rơi, mây đen đã tan, Lâm Bắc Phàm bèn phủi mông rời đi.

Chỉ để lại một phủ quốc sư với vẻ hoang tàn, thi thể đầy mặt đất, mùi màu tanh nồng nặc và tiếng kêu gào thảm thương của hoàng đế Đại Viêm.

Chuyện buổi tối ngày hôm đó nhanh chóng được truyền đi khắp thiên hạ, khiến mọi người ai cũng kinh ngạc! “Quốc sư Đại Viêm Không Hư đạo trưởng có thể luyện chế được thuốc trường sinh bất lão ư?"

“Thế nhưng lúc đan dược được luyện thành công thì bỗng bị trời phạt, do ông trời không cho phép thần dược nghịch thiên tồn tại!"

“Hôm đó còn có rất nhiều cao thủ cướp thuốc trường sinh bất lão, song cuối cùng đều thất bại!"

“Cơ mà dù vậy thì cũng không ai được toại nguyện cả! Bởi vì thần dược đã bị ông trời hủy rồi, đúng là quá đáng tiếc!"

“Đúng là đáng tiếc thật, suýt chút nữa là thành công rồi!"

Mặc dù rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc song tâm trạng của bọn họ vẫn phơi phới.

Phải biết rằng đó là thuốc trường sinh bất lão đó!

Bao nhiêu năm nay không biết có bao nhiêu vị đế vương, bao nhiêu hào kiệt cao nhân luyện chế thuốc trường sinh bất lão, phải trả một cái giá vô cùng lớn song không có ai thành công cả!

Mọi người luôn cho rằng thuốc trường sinh bất lão là thần dược nghịch thiên, căn bản không thể luyện chế được.

Tuy nhiên sự việc lần này lại khiến mọi người nhận ra rằng thực sự có người luyện chế được loại tiên đan trong truyền thuyết này!

Mặc dù cuối cùng tiên đan bị hủy song cũng cách bước thành công gần nhất rồi!

Chỉ cần tiếp tục nghiên cứu theo phương hướng này rồi chuẩn bị nhiều hơn, đối phó với sự trừng phạt của ông trời là có khả năng sẽ luyện thành thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết, chẳng phải sao?

Đúng là càng nghĩ càng thấy kích động, khiến người ta không thể kiềm chế được!

Thế là các vị đế vương và những kẻ có dã tâm đồng loạt phái mật thám đi nghe ngóng cách luyện chế đan dược. Dù có phải trả cái giá thật đắt thì bọn họ cũng không tiếc! Cũng bởi thế mà thiên hạ trở nên loạn lạc vô cùng! Lúc này, nữ đế đang đàm đạo với Lâm Bắc Phàm, nàng nhận được tin gấp từ Đại Viêm.

Sau khi đọc tin xong, nàng giao tờ giấy cho Lâm Bắc Phàm, đoạn nói: “Ái khanh, ngươi thấy trên đời này thực sự tồn tại thuốc trường sinh bất lão sao? Ngươi thấy Đại Viêm thực sự có thể luyện chế được thuốc trường sinh bất lão không?"

Lâm Bắc Phàm đáp một cách cực kỳ bình tĩnh: “Bệ hạ, mặc dù từ trước đến nay đã có truyền thuyết về thuốc trường sinh bất lão! Vô số các đế vương và những kẻ có dã tâm muốn luyện chế thuốc trường sinh bất lão hòng thôn tính thiên hạ mãi mãi, song cuối cùng không ai thành công cả!"

“Thế nên vị thần vẫn luôn cho rằng thuốc trường sinh bất lão chỉ như hoa trong gương, như trăng trong nước, mặc dù trông thì đẹp đấy song cũng chỉ là một giấc mộng không thể trở thành hiện thực mà thôi!"

Nữ đế phản bác: “Thế nhưng mới nãy Đại Viêm truyền tin đến, cái vị Không Hư đạo trưởng kia đã luyện được thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết đó thôi!"

Lâm Bắc Phàm lại bình tĩnh trả lời: “Đúng là đã luyện được đan dược, song đã bị ông trời hủy diệt rồi, chứng tỏ loại đan dược này không được phép có mặt trên trần gian!"

“Bệ hạ cứ nghĩ mà xem, nếu như thực sự có thuốc trường sinh bất lão và có người được uống loại thuốc này thì sẽ có tuổi thọ vĩnh hằng, vĩnh viễn thống trị thiên hạ, vậy thì thiên hạ này lời người đó nói mới tính hay là lời ông trời nói mới tính?"

Nữ đế suy nghĩ, đoạn gật đầu.

“Như vậy là hình thành nên mâu thuẫn rồi đấy! Vậy nên ông trời sẽ không cho phép kẻ trường sinh tồn tại! Con người dẫu có mạnh đến mức độ nào đi chăng nữa cũng không thể đối kháng được với ông trời! Trừ phi ngươi sở hữu năng lực còn mạnh hơn cả trời, hoặc có thể thoát khỏi trời đất này, bằng không ngươi phải chịu quản chế, phải chấp nhận luân hồi!"

Nữ đế lại gật đầu tiếp: “Ái khanh, ngươi nói có lý lắm!"

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ sâu xa: “Thế nên thần hi vọng bệ hạ đừng có mê mẩn hai chữ trường sinh này, hơn nữa bệ hạ nên đặt tâm tư vào chuyện triều chính nhiều hơn, chăm chỉ có kỉ luật, làm một hoàng đế tốt được lòng dân! Như vậy thì dù trăm năm sau có trở về với cát bụi thì người đời sau vẫn nhớ đến bệ hạ"

Nữ đế bật cười: “Ái khanh, ngươi nói đúng lắm! Có điều trẫm phát hiện hình như lời nói của ngươi còn một tầng ý nghĩa khác!"

“Ý nghĩ gì cơ?” Lâm Bắc Phàm chớp mắt, vẻ mặt hắn mông lung.

“Ái khanh à, có phải ngươi đang nhắc nhở trẫm đừng có ham chơi, trẫm nên đi phê duyệt tấu chương rồi đúng không?” Nữ đế nói, nàng nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt không được thân thiện cho lắm.

Lâm Bắc Phàm thấy lòng mình hoảng loạn vô cùng, sao nữ đế càng lúc càng thông minh thế này? Hắn mới chỉ để lộ chút ý tứ thôi mà nàng đã phát hiện ra rồi!

Nữ nhân này càng ngày càng thông minh rồi, sau này hắn phải lừa gạt nàng thế nào nữa đây?

“Bệ hạ, thần hoàn toàn không có ý đó!” Lâm Bắc Phàm nói, vẻ mặt hắn chân thành vô cùng.

“Thật sự không có sao?” Nữ đế hỏi một câu.

Lâm Bắc Phàm lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không có!"

“Nếu đã không có thì trẫm yên tâm rồi!"

Nữ đế rút cái cần câu ra, nàng hưng phấn vẫy tay với Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh à, ngươi nên trở về xử lý quốc sự rồi đó, đợi trẫm câu cá xong lại tới giúp ngươi!"
Chương 823 Thần đan không còn nhưng quốc sư vẫn còn

Lâm Bắc Phàm thấy lòng mình sụp đổ: “Bệ hạ, đã hơn nửa tháng rồi đó! Thần đã phê duyệt tấu chương trong hai mươi ngày liên tiếp rồi, thần sắp nôn ọe ra đây rồi này, bệ hạ cho thần chơi một lúc đi có được không?"

"Không được! Việc nước quan trọng, một ngày cũng không được qua loa! Khó khăn lắm trẫm mới có dịp ra ngoài, trẫm chỉ muốn thư giãn cho thoải mái, thế nên vất vả cho ngươi rồi!” Nữ đế nói rành rọt từng chữ. Dưới yêu cầu mạnh mẽ của nữ đế, Lâm Bắc Phàm bắt buộc phải đi phê duyệt tấu chương. Một ngày vui chơi trôi qua, bọn họ lại tiến về Giang Đông và dần dần cách xa Đại Viêm hoàng triều .

Lúc này, kinh thành Đại Viêm vô cùng náo nhiệt.

Do đã luyện chế thành công thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết nên các thế lực đều phái mật thám tới đây, công tác phòng vệ của kinh thành Đại Viêm trở nên khó khăn vô cùng.

Đại Viêm đã điều động rất nhiều quan binh và cao thủ đi tuần tra sát sao, không dám lơ là một phút giây nào.

Tuy nhiên lúc này bên trong hoàng cung lại yên tĩnh vô cùng.

Trong một cung điện hào hoa, trên một chiếc giường sang trọng có một người bị đóng gói thành xác ướp đang nằm trên đó. Người này chính là Không Hư đạo trưởng, tối qua sau khi bị sét đánh, khắp người hắn ta toàn là vết thương và bất tỉnh nhân sự, sau đó thì được hoàng đế Đại Viêm phái người đưa vào cung chữa trị.

Cũng may hắn ta là Tiên Thiên, thể chất ổn nên sau một ngày tu dưỡng, sức khỏe của hắn ta cũng có dấu hiệu hồi phục. Hắn ta mơ màng tỉnh lại song lại thấy một thân ảnh mặc hoàng bào quen thuộc.

“Quốc sư, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi, trẫm lo cho ngươi lắm đấy!"

Người trước mắt chính là hoàng đế của Đại Viêm hoàng triều.

Lúc này hai mắt của hắn ta đỏ ngầu, tràn đầy tia máu, hình như hắn ta đã không ngủ cả đêm.

Thế nhưng sau khi trông thấy Không Hư đạo trưởng tỉnh lại, tinh thần của hắn ta lại hưng phấn một cách lạ thường.

“Bệ hạ, khiến bệ hạ phải lo lắng rồi! Bần đạo... bần đạo đang ở đâu thế này?"

Không Hư đạo trưởng nhìn trái ngó phải, hắn ta cảm giác đây là một nơi lạ lẫm vô cùng song cũng hơi quen thuộc.

“Quốc sư, đây chính là tẩm cung của trẫm!"

Hoàng đế Đại Viêm mỉm cười: “Tối hôm qua ngươi bị trời trừng phạt, bị thương rất nghiêm trọng! Hơn nữa phủ quốc sư cũng bị hủy rồi, thế nên trẫm đưa ngươi vào cung chữa trị! Trẫm đã trông ngươi cả một tối đấy!” Không Hư đạo trưởng kinh ngạc, bản thân hắn ta đang nằm trong tẩm cung của hoàng đế, lại còn được hoàng đế trông cả một đêm?

Sao hắn ta lại được vinh hạnh như vậy chứ? Không Hư đạo trưởng vội ngồi dậy, hắn ta hoảng sợ nói: “Bệ hạ, chuyện này..."

Hoàng đế Đại Viêm cũng hoảng loạn: “Quốc sư, hiện giờ ngươi đang bị thương nặng, mau nằm xuống đi! Có chuyện gì thì ngươi cứ nói, trẫm nghe đây!"

Dưới yêu cầu mạnh mẽ của hoàng đế Đại Viêm, tên đạo sĩ bất lương cuối cùng cũng nằm xuống. Trong lòng hắn ta lại càng hoang mang hơn nữa!

Hình như hắn ta chẳng làm gì cả cơ mà, tại sao hoàng đế lại đối xử với hắn ta tốt như vậy? Thế là hắn ta bèn lên tiếng hỏi.

“Quốc sư, chẳng lẽ quốc sư quên rồi sao?"

Hoàng đế Đại Viêm hưng phấn nói: “Tối hôm qua, vào cái buổi tối mưa gió bão bùng, sấm chớp kinh hoàng ấy ngươi đã luyện chế thành công thần dược trong truyền thuyết - thuốc trường sinh bất lão đấy!"

Tên đạo sĩ bất lương sững sờ, hắn ta lắp ba lắp bắp: “Bần đạo... đã luyện được thuốc trường sinh bất lão ư?"

“Đúng vậy!"

Hoàng đế Đại Viêm cực kì kích động, hắn ta nói: “Trẫm cũng không ngờ quốc sư ngươi thật sự đã luyện chế được thần dược nghịch thiên đó! Nó là một viên đan dược màu vàng ánh kim, phiêu diêu trong không trung, mưa gió không thể làm gì được nó, mùi hương tỏa khắp, cực kì thần kì! Khi ấy tất cả mọi người đều nhìn thấy, có người còn dập đầu lạy cơ mà!"

Đạo sĩ bất lương chớp mắt.

Hắn ta chỉ nhớ cuối cùng hắn ta bị sét đánh và ngất đi mà thôi.

Thế nhưng trước khi ngất hắn ta thoang thoáng thấy được có một luồng ánh sáng màu vàng kim bay thẳng lên trời.

Chẳng lẽ đó chính là thuốc trường sinh bất lão?

Đậu má!

Hắn ta làm khùng làm điên mà lại luyện được thần dược trong truyền thuyết ư?

Dù không phải là thuốc trường sinh bất lão song e rằng nó cũng là một loại đan dược thần kì nào đó, có công năng phi phàm Vậy mà hắn ta cũng luyện ra được thần đan?

Hắn ta quả đúng là đứa con cưng của ông trời mà, ha ha ha!

Tên đạo sĩ bất lương cũng bắt đầu thấy hưng phấn.

“Song tiếc rằng thần dược đó quá nghịch thiên, không được phép tồn tại trên thế gian, bằng không trẫm đã uống nó rồi thực hiện ước mộng trường sinh thành tiên!” Hoàng đế Đại Viêm nói với vẻ không cam tâm. Tên đạo sĩ bất lương kinh ngạc: “Gì cơ? Thần dược không còn nữa sao?"

"Đúng vậy! Quốc sư không biết đó thôi, khi ấy đan dược đã được luyện chế thành công, tất cả các cường giả đều xuất hiện để tranh đoạt nó! Thế nhưng cuối cùng trời lại đánh sét xuống và hủy đi viên đan dược ấy! Đúng là quá đáng tiếc!"

“Đúng là đáng tiếc thật!"

Đạo sĩ bất lương gật đầu một cách nặng nề, trong lòng hắn ta như đang rỉ máu. Khó khăn lắm hắn ta mới được phen chó ngáp phải ruồi, luyện chế ra được một loại thần đan, ấy thế mà lại bị ông trời hủy mất!

Nếu biết trước thì hắn ta đã uống luôn viên đan dược trong lúc bị sấm sét truy đuổi rồi!

“Mặc dù thần đan không còn song điều may mắn là quốc sư vẫn còn!"

Hoàng đế Đại Viêm kích động nắm lấy tay của đạo sĩ bất lương, gương mặt hắn ta tràn ngập vẻ hưng phấn: “Quốc sư, ngươi có còn nhớ cách luyện chế không?"
Chương 824 Đại Viêm nổi sóng

Tên đạo sĩ bất lương bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Hai người đều là nam nhân đấy, kết quả lại tay nắm tay, quá là sến!

Nhất là ánh mắt của hoàng đế Đại Viêm, trông cứ như kiểu chỉ hận không thể nuốt chửng hắn ta luôn vậy!

Đạo sĩ bất lương vội rút tay ra, hắn ta nói: “Bệ hạ, đương nhiên là bần đạo còn nhớ cách luyện chế thần dược rồi!"

Mặc dù hắn ta làm bừa song những nguyên liệu cần dùng và cả quá trình hắn ta đều nhớ rõ mồn một. Trong đó có một điều đặc biệt là hắn ta còn cho cả xương rồng vào.

Chẳng lẽ xương rồng có tác dụng hả?

Đạo sĩ bất lương hưng phấn, dường như hắn ta đã tìm thấy được điểm mấu chốt!

“Nhớ là tốt! Nhớ là tốt rồi!"

Hoàng đế Đại Viêm hưng phấn nói: “Mặc dù tối qua chúng ta đã thất bại! Có điều do chúng ta không biết hậu quả của việc luyện chế thành công đan dược nên mới thất bại! Lần sau chúng ta chuẩn bị kỹ hơn là có thể thành công giữ được đan dược!"

Đạo sĩ bất lương cũng gật đầu: “Bệ hạ nói phải!"

“Quốc sư, ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, về sau ngươi ở luôn trong hoàng cung cũng được! Đợi ngươi dưỡng thương xong thì chúng ta lại bắt đầu luyện chế đan dược! Ngươi cần nguyên liệu gì thì cứ nói với trẫm, trẫm sẽ lục soát khắp thiên hạ để tìm cho ngươi!” Hoàng đế Đại Viêm vỗ ngực bảo đảm.

“Đa tạ bệ hạ! Bần đạo cần..."

Tên đạo sĩ bất lương lên tiếng, kể ra một chuỗi các vật liệu quý hiếm.

Thế nhưng hoàng đế Đại Viêm không hề do dự, hắn ta cho người ghi lại rồi dặn dò đạo sĩ bất lương mấy câu, sau đó rời khỏi tẩm cung.

Hoàng đế Đại Viêm lập tức triệu tập các quan văn võ trong triều, truyền danh sách những thứ vật liệu kia cho họ xem.

“Trẫm không cần biết các ngươi dùng cách gì, nhất định phải thu thập đủ những thứ có trong danh sách này cho trẫm! Chuyện này liên quan đến đại nghiệp trường sinh của trẫm, các vị ái khanh bắt buộc phải chú ý, lấy chuyện này làm trọng!"

Một vị lão thần tỏ vẻ chần chừ: “Nhưng mà bệ hạ à, chuyện này chẳng khác gì vơ vét của cải của nhân dân, hơn nữa còn dễ khiến người dân phẫn nộ! Hiện giờ tình hình trong nước đang không ổn định, binh hoang mã loạn, chúng ta phải giữ thiên hạ thái bình đã rồi mới thu thập mấy thứ kia được không?” Hoàng đế Đại Viêm đập bàn, hắn ta tức giận: “Rặt một lũ dân đen tầm nhìn hạn hẹp, làm lỡ mất đại nghiệp trường sinh của trẫm! Bọn chúng sẽ không hiểu được sau khi trẫm trường sinh thành tiên sẽ ban ơn thiên hạ, bọn chúng sẽ được hưởng thái bình còn gì?"

“Bệ hạ nói phải!"

“Bọn họ đúng là dân đen ếch ngồi đáy giếng! Sau khi bệ hạ thực hiện đại nghiệp trường sinh bất lão là thiên hạ sẽ nằm trong tay bệ hạ, người người được bình an! Bọn họ không những không biết ơn mà còn làm lỡ chuyện của bệ hạ, đúng là đáng bị trách tội!"

“Bệ hạ, vi thần ủng hộ cách làm của bệ hạ!"

Các quan văn võ trong triều đều đã được trông thấy thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết, bọn họ tin sái cổ, thế nên ai cũng đồng tình với ý kiến của bệ hạ.

Dù có một vài người phản đối song đều bị những người đồng ý át mất.

“Vậy nên không cần phải quan tâm đến bọn họ! Ai dám phản kháng thì phái binh lính đi xử lý cho trẫm!"

“Vâng thưa bệ hạ"

Thế là để thực hiện giấc mộng trường sinh của mình, hoàng đế Đại Viêm đã bỏ mặc sự sống chết của dân chúng, dốc sức đi tìm những thiên tài địa bảo bằng mọi giá để luyện chế thuốc trường sinh bất lão.

Chuyện này khiến dân chúng nổi dậy, ai cũng ai oán “Cuộc sống của chúng ta đã khó khăn lắm rồi mà ngươi còn nghĩ đến giấc mộng trường sinh của mình sao?"

“Bệ hạ tuyệt đối đã bị yêu ma quỷ quái mê hoặc rồi đến mụ mị đầu óc rồi!"

“Để thực hiện giấc mộng trường sinh của mình mà bệ hạ vơ vét của dân, không lo đến sự sống chết của dân...

đúng là đồ hôn quân! Tên hôn quân xấu xa!"

“Đại Viêm không còn hi vọng nữa rồi, chúng ta không thể sống được nữa rồi, thôi tạo phản luôn đi!"

“Đúng vậy! Chúng ta tạo phản đi!"

Thế là nông dân ở khắp mọi nơi đồng loạt phất cờ khởi nghĩa, chiến tranh nổ ra khắp đất nước. Hoàng đế Đại Viêm cực kì phẫn nộ, hắn ta phái binh lính đi dẹp loạn.

Mà lúc này quân chủ các nước cũng biết Đại Viêm luyện chế được thuốc trường sinh bất lão nên cũng đồng loạt phái cao thủ và mật thám tới kinh thành Đại Viêm thăm dò tình hình, bắt buộc phải có được cách luyện chế thần dan. Kẻ đầu tiên không kiềm chế được chính là hoàng đế Đại Hạ.

Hắn ta đã có tuổi, chẳng sống được thêm mấy năm nữa. Nhất là sau khi trải qua trận thiên tai, sức khỏe của hắn ta không còn được như trước kia nữa, thế nên hắn ta vô cùng mong muốn có được thần dược để duy trì tuổi thọ của mình, thậm chí là trường sinh.

Thế nên hắn ta phái một vị Tông Sư và rất nhiều cao thủ Tiên Thiên tới kinh thành Đại Viêm để hành động. Hoàng đế của Đại Nguyệt hoàng triều cũng vậy, đều phái rất nhiều cao thủ tới.

Đến cả quốc vương nước Bạch Tượng mặc dù thực lực không bằng, tình hình đất nước loạn như cào cào nhưng vẫn phái một vài cao thủ tới Đại Viêm.

Bên cạnh đó còn có những kẻ có dã tâm và các cao thủ cũng dám tới. Tất cả mọi người trong thiên hạ đều hội tụ tại kinh thành Đại Viêm.

Bọn họ được biết, mặc dù lần luyện chế đan dược này đã thất bại, song hoàng đế Đại Viêm vẫn không cam tâm và muốn luyện chế thuốc trường sinh bất lão một lần nữa, thế nên bọn họ cũng đang thu thập dược liệu.

Đại Viêm thu thập thứ gì thì bọn họ cũng thu thập thứ ấy.

Không những để tiện cho việc luyện đan của mình mà còn để ngăn cản giấc mộng trường sinh của hoàng đế Đại Viêm.

Bọn họ được biết quốc sư Đại Viêm là người luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão. Do hành động nghịch thiên nên hiện giờ hắn ta đang trọng thương và nghỉ ngơi dưỡng sức bên trong hoàng cung.

Vậy nên bọn họ đồng loạt phái cao thủ thâm nhập vào trong hoàng cung Đại Viêm, hi vọng có thể thuyết phục Không Hư đạo trưởng đi theo bọn họ.

Bọn họ còn phát hiện cả vết tích của rất nhiều Tông Sư đại náo hoàng cung vào ban đêm.
Chương 825 Căn bệnh kỳ lạ

Để không cho người của quốc gia khác được lợi, hoàng đế Đại Viêm cử rất nhiều cao thủ, thậm chí còn có một vị cung phụng của triều đình tới canh giữ Không Hư đạo trưởng mười hai canh giờ.

Không Hư đạo trưởng hoàn toàn không có tự do.

Đến cả lúc đi vệ sinh hắn ta cũng cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, đi tiểu cũng không xong nữa.

Kinh thành Đại Viêm đâu thể chỉ dùng một chữ loạn để hình dung?

Đến nữ đế nhìn mà cũng phải đau đầu.

“Một viên thuốc trường sinh bất lão mà có thể gây phong ba bão táp trong thiên hạ đến mức độ này! Lâm ái khanh, đúng là quá loạn rồi! Lần nào ngươi ra tay cũng khiến người trong thiên hạ phải điên đảo!"

"Nếu không phải trẫm đã biết chân tướng thì e là cũng không nhịn được đâu!"

“Cũng may Lâm ái khanh là người của trẫm, lòng hắn chỉ hướng về Đại Võ! Nếu hắn là người của quốc gia khác thì e là Đại Võ của trẫm cũng không xong rồi!” Nữ đế cảm thán.

Càng tìm hiểu Lâm Bắc Phàm là càng thấy hắn đáng sợ.

Đối phương rõ ràng là một người sở hữu thực lực vô cùng mạnh, chỉ dựa vào thực lực thôi hắn đã có thể tung hoành ngang dọc. Kết quả hắn lại không chơi bài thực lực mà chơi bài âm mưu.

Lần nào ra tay cũng khiến trời đất điên đảo, khiến người ta không đề phòng được, thường khiến người ta phải sập bẫy và không thể trốn thoát được.

Đã thế hắn còn tính kế lòng người, đúng là quá đáng sợ!

“Cũng may hắn là người của trẫm!"

Nữ đế nhìn khoang thuyền và đắc ý không thôi.

Ở nơi đó, Lâm Bắc Phàm còn đang chăm chỉ phê duyệt tấu chương.

Mặc dù không phải là hoàng đế song hắn gần như đã có quyền lực của một vị hoàng đế.

Do thuốc trường sinh bất lão xuất hiện nên quân chủ các nước đã bỏ mặc sự sống chết của dân chúng để lo cho giấc mộng trường sinh của mình. Bọn họ ra sức vơ vét của cải của dân, thu thập những vật liệu quý báu khiến cho thế đạo càng trở nên loạn lạc hơn.

Giữa sự loạn lạc ấy, chỉ có Đại Võ là vẫn bình an, bốn bề thái bình, chẳng khác gì một một mảnh đất bình yên giữa thế gian.

Thế nên lại có rất nhiều dân chúng từ các nước khác tới Đại Võ hòng kiếm kế sinh nhai. Bên cạnh đó còn có nhiều kẻ đọc sách, người luyện võ cũng tới Đại Võ, hi vọng được học thêm điều gì đó.

Đại Võ thì luôn thể hiện thái độ bao dung, chấp nhận dân chúng và những anh tài. Chỉ cần ngươi có sở trường gì đó và chăm chỉ, thật thà là có thể tới Đại Võ. Chỉ cần ngươi học thành, năng lực xuất chúng, bằng lòng cống hiến cho Đại Võ ta thì các ngươi cũng sẽ được ở lại Đại Võ.

Tố chất người dân của Đại Võ dần dần được nâng cao, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Thế nhưng cùng lúc đó, Lâm Bắc Phàm và nữ đế đang vừa tuần tra Đại Võ vừa du ngoạn, sống vô cùng vui vẻ.

Cứ thế thêm vài ngày, cuối cùng bọn họ cũng tới được Giang Đông. Giang Đông luôn được triều đình quản lý rất nghiêm ngặt và cũng được triều đình ủng hộ rất nhiều nên nơi đây phồn vinh và trù phú vô cùng.Mấy người nữ đế đi tới nơi đâu cũng thấy hài lòng.

Nữ đế mỉm cười: “Đây mới là dáng vẻ mà Đại Võ nên có! Nếu thiên hạ cũng như Giang Đông thì dân chúng đều được an cư lạc nghiệp, thái bình thịnh thế là ngày không còn xa nữa! Ha ha!"

“Bệ hạ, không chỉ có vậy!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn nói: “Hiện giờ Đại Võ ta đã thống nhất, xã hội ổn định, dân chúng đồng lòng, chúng ta đang ở trong thời kì thay đổi trước nay chưa từng có, chỉ cần phát triển ổn định là cuộc sống của chúng ta sẽ càng lúc càng tốt hơn!"

Đúng lúc ấy, bọn họ trông thấy một cảnh tượng.

Một đám người đang xếp hàng để vào y quán, trông có vẻ cực kì thống khổ.

“Chuyện gì thế này? Ai đó giải thích cho trẫm đi!"

Mọi người đều nhìn về phía tri phủ, kết quả tri phủ nơi đây lại lắc đầu: “Vi thần cũng vừa mới được biết, cũng không rõ nguyên nhân là gì, mong bệ hạ thứ tội!"

Nữ đế không có ý trách tội, nàng hiểu công việc của một tri phủ như hắn ta cũng rất nhiều, không thể chu toàn hết thảy được.

“Đi, chúng ta qua đó xem sao!"

Mọi người bèn tới trước y quán, sắc mặt ai cũng kinh ngạc.

Bởi lẽ không chỉ ngoài y quán mà bên trong cũng có rất nhiều bệnh nhân, hơn nữa trông ai cũng có bệnh.

Cảnh tượng này... có hơi nghiêm trọng.

Lúc này, do nữ đế và mọi người được bảo vệ bí mật nên người bệnh không nhận ra bọn họ.

Tri phủ bèn vẫy tay gọi một quan sai tới.

Không lâu sau, một đại phu để râu trắng bước ra.

Trông thấy tri phủ, hắn ta vội vàng hành lễ: “Thảo dân bái kiến..."

Tri phủ ngăn hắn ta lại: “Hiện giờ không phải là lúc hành lễ đâu! Ngươi mau giải thích với bản quan và mấy vị khách quý này ở đây đang có chuyện gì đi!"

“Vâng thưa đại nhân!” Đại phu lại chắp tay.

Trông thấy mấy người Lâm Bắc Phàm, mặc dù không nhận ra nhưng từ quần áo sang trọng cũng như khí chất cao quý, hắn ta nhận ra mấy người này chắc chắn không phải người bình thường.

Để tri phủ phải đích thân đi cùng thì thân phận chắc chắn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta, không thể đắc tội được.

Hắn ta bèn lập tức giải thích: “Mấy hôm nay có rất nhiều người ở thôn Tú Hoa tới khám bệnh! Bệnh tình của bọn họ khá là giống nhau, tất cả đều nóng toàn thân, họ khù khụ, bụng đau... Có khoảng năm mươi người, bên cạnh đó chúng ta còn biết được tin từ các người bệnh rằng ở thôn Tú Hoa còn có khoảng hơn ba mươi người nữa cũng có những biểu hiện như thế này! Do không tiện đi lại nên bọn họ chưa tới!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK