• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm và tiểu quận chúa đến dịch quán từ sớm.

Điều khiến Lâm Bắc Phàm bất ngờ là đám người Cáp Mộc vương tử thấy hắn thì vui vẻ ra mặt, chẳng hề tức giận chút nào.

"Cáp Mộc vương tử và các vị khách quý, hôm qua chơi thế nào? Có hài lòng không?" Lâm Bắc Phàm cười hỏi.

"Nhờ phúc của Lâm đại nhân, hôm qua bọn ta ăn uống ngon miệng, chơi rất vui! Rất cảm ơn sự khoản đãi của Lâm đại nhân, thực sự cảm ơn đại nhân rất nhiều!" Cáp Mộc vương tử mỉm cười dịu dàng như gió xuân.

"Phải đấy, cảm ơn sự chăm sóc của Lâm đại nhân suốt cả ngày hôm qua!"

"Ta cảm thấy giống như được về đến nhà rồi vậy! Dùng thành ngữ của Đại Võ để nói, chính là: Tự nhiên như ở nhà! Ha ha!"

"Cảm ơn Lâm đại nhân rất nhiều!"

...

Tiểu quận chúa đi theo sau Lâm Bắc Phàm không khỏi bối rối.

Lâm Bắc Phàm đối xử với các người như thế mà các người còn nói là hắn tốt sao?

Có phải các người có khuynh hướng thích bị ngược đãi không vậy?

Lâm Bắc Phàm càng cười tươi hơn nữa: "Các vị hài lòng là tốt rồi! Nếu tất cả mọi người đều vừa ý với sự sắp xếp của hạ quan thì chúng ta lại đi theo lịch trình hôm qua một lần nữa được không? Bữa sáng và bữa trưa giải quyết ở tiệm ăn sáng Lương Ký, bữa tối tới tửu lâu Lạc Hà, mời người thổi kèn Xô na, múa đại thần, sau đó gọi thêm vài kỹ nữ vừa béo vừa già..."

"À không không, không cần đâu, Lâm đại nhân khách sáo quá!" Các vị sứ thần lắc đầu quầy quậy.

"Lâm đại nhân, chuyện là thế này!" Cáp Mộc vương tử nghiêm túc nói: "Hôm qua được đại nhân hết lòng chăm sóc, bọn ta rất cảm ơn, vì vậy bọn ta đã thống nhất từ hôm nay trở đi bọn ta sẽ khoản đãi Lâm đại nhân!"

Lâm Bắc Phàm bối rối: "Hả? Thế... sao mà được? Các vị là khách quý từ xa đến, nên để ta tiếp đãi các vị mới phải!"

"Lâm đại nhân đừng khách sáo!" Cáp Mộc vương tử nghiêm mặt: "Đại nhân không cho bọn ta cơ hội tiếp đãi tức là không nể mặt Cáp Mộc ta, sau này chúng ta không phải bạn bè gì nữa!"

Thể diện của vương tử nhất định phải nể rồi!

Lâm Bắc Phàm được ưu ái đến nỗi giật mình: "Nếu đã như vậy, hạ quan mà từ chối thì lại bất kính quá!"

"Vậy mới được chứ! Ha ha!" Đám người Cáp Mộc vương tử vui vẻ cười lớn.

Tiểu quận chúa lại càng khó hiểu!

Lâm Bắc Phàm đối xử với các người như thế mà các người còn khoản đãi hắn?

Các người có thấy hèn không hả?

Tiểu quận chúa ôm nghi vấn đi theo.

Lần này đổi thành nhóm người Cáp Mộc vương tử dẫn đường.

Bọn họ đưa Lâm Bắc Phàm tới một quán trà xa hoa, cười nói: "Bách Cúc Lâu, một quán trà nổi tiếng gần xa, khi còn ở Đa La ta cũng đã nghe danh! Không chỉ pha trà thơm ngon mà đồ ăn sáng cũng là số một!"

Tiểu quận chúa không nhịn nổi mà nói chen vào: "Đồ ăn sáng ở đây thực sự không tồi, ta cũng thường tới đây ăn! Ta rất thích ăn bánh quế hoa ở đây, sủi cảo nhân tôm, xíu mại hấp, bánh bao xá xíu cũng rất ngon!"

Nói rồi, nàng còn nuốt nước miệng.

Mọi người cười nói đi vào Bách Cúc Lâu.

Sau khi vào chỗ, Cáp Mộc vương tử đặt thực đơn trước mặt Lâm Bắc Phàm.

"Lâm đại nhân, xin mời!"

Lâm Bắc Phàm khách sáo đáp: "Các vị là khách mà lại mời ta ăn, nên để các vị gọi món mới phải!"

"Lâm đại nhân, ngươi đừng khách sáo với ta!" Vương tử cười đáp.

"Nếu vương tử đã thịnh tình mời vậy hạ quan sẽ không khách sáo nữa. Mỗi món trong thực đơn ta gọi hai phần!"

Khóe miệng Cáp Mộc vương tử thoáng giật một cái, đúng là hắn không khách sáo thật.

"Tiểu nhị, nghe thấy chưa hả? Mỗi món trong thực đơn đem lên hai phần cho ta!"

"Vâng, các vị khách quan!"

Sau đó, mọi người vừa nghe người kể chuyện kể chuyện xưa, vừa uống thứ trà thơm ngào ngạt và ăn điểm tâm sáng ngon miệng.

Ăn sáng xong, mọi người lại tiếp tục dạo phố ngày thứ hai.

Lần này đi theo đường khác, náo nhiệt hơn hẳn.

Cáp Mộc vương tử vừa đi vừa cười nói: "Lâm đại nhân, ngươi thích thứ gì thì cứ nói, đừng khách sáo với bản vương đấy nhé!"

Lâm Bất Phàm được ưu ái mà giật mình: "Cáp Mộc vương tử, thế này sao mà được? Vừa rồi khiến các vị tốn tiền ta đã ngại lắm rồi! Bây giờ lại để các vị trả tiếp thì... thật làm ta tổn thọ mất! Không được, không được đâu!"

Cáp Mộc vương tử giả vờ không vui: "Lâm đại nhân, nếu ngươi đã coi ta là bạn thì đừng từ chối ý tốt của ta!"

"Chuyện này... thôi được rồi!" Lâm Bắc Phàm đành phải gật đầu.

Chưa đến một lúc, Lâm Bắc Phàm đã thích một cái nghiên mực.

"Chủ quán, nghiên mực này bao nhiêu tiền?"

"Không đắt, chỉ năm trăm lượng bạc thôi!"

"Đúng là không đắt, điện hạ trả tiền đi!"

Cáp Mộc vương tử: "..."

Lát sau, Lâm Bắc Phàm lại thích một cây trâm quý.

"Chủ tiệm, cây trâm này bao nhiêu tiền?"

"Khách quan thật tinh mắt! Cây trâm này làm từ vàng nguyên chất, khảm hai viên mã não nhỏ, rất tinh xảo! Cả kinh thành có một không hai, nếu ngươi muốn mua thì ta chỉ lấy tám trăm lượng bạc thôi!"

"Không tồi, điện hạ trả tiền đi!"

Cáp Mộc vương tử: "..."

...

Cứ như thế, chưa tới nửa ngày, Lâm Bắc Phàm có thêm rất nhiều món hàng quý giá, còn Cáp Mộc vương tử thì lại hụt mất mấy nghìn lượng bạc.
Chương 62 Ngày hè nóng nực, người đẹp cả nước đều mặc váy ngắn!

Tiểu quận chúa không nhìn nổi cảnh này nữa.

"Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng như thế có được không hả? Dù sao người ta cũng là khách, ngươi lại moi hết tiền của người ta!"

Lâm Bắc Phàm cảm thấy mình rất vô tội: "Chính Cáp Mộc vương tử nói nếu ta thích cái gì thì cứ mua đừng khách sáo với hắn ta, nếu không sẽ không coi ta là bạn nữa! Nếu không thể làm bạn sẽ ảnh hưởng đến việc đàm phán hòa bình giữa hai nước thì phải làm sao đây? Ta làm như vậy cũng là đang cố gắng vì đất nước mà thôi, ngươi phải hiểu cho ta chứ?"

Tiểu quận chúa bực mình trợn trắng cả mắt: "Cố gắng vì nước cái con khỉ, ngươi lấy việc công làm việc tư thì có! Cáp Mộc vương tử sắp bỏ ra hơn vạn lượng bạc rồi, ngươi phải biết ý chứ!"

Lâm Bắc Phàm lại tỏ vẻ vô tội: "Phải đấy! Đối với một tên tham quan như ta, chẳng phải chút tiền nhỏ này chỉ là thành ý của hắn ta thôi sao?"

Tiểu quận chúa: "..."

"Hừ! Ta không nói lại ngươi! Lần này mà hỏng việc, ngươi cứ đợi bị nữ đế tỷ tỷ dạy dỗ đi!"

Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm đưa một đôi vòng tay tinh xảo cho tiểu quận chúa.

Tiểu quận chúa bối rối: "Ngươi làm gì thế?"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Vừa rồi thấy ngươi để ý tới đôi vòng này nên ta mượn tay Cáp Mộc vương tử mua nó, tặng ngươi đấy! Ngươi đeo lên đi!"

Trái tim tiểu quận chúa đập thình thịch, nàng ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt tươi cười của Lâm Bắc Phàm lại hơi đỏ mặt.

Không ngờ hắn lại... hiểu lòng người như vậy!

Vừa rồi nàng chỉ liếc nhìn vòng tay vậy mà hắn lại để ý thấy.

Lâm Bắc Phàm lắc cái vòng tay: "Ngươi có nhận không đây? Ngươi không lấy vậy ta tặng cho Sư Sư đấy nhé!"

"Nhận!" Tiểu quận chúa giật lấy vòng tay, mừng rỡ đeo vào tay.

Cứ như thế, tiểu quận chúa đã bị mua chuộc.

Bất tri bất giác đã chơi đến tối.

Cáp Mộc vương tử cười nói: "Lâm đại nhân, đến giờ dùng bữa tối rồi! Bản vương đã đặt bàn ở tửu lâu số một kinh thành và chuẩn bị vài trò tiêu khiển! Ví dụ như, gọi mấy cô nương đến góp vui!"

Lâm Bắc Phàm hào hứng hẳn: "Đúng là ngày hè nóng nực, người đẹp cả nước ai cũng mặc váy ngắn!"

Mọi người bối rối: "Hả? Ý ngươi là gì?"

Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Tức là ta thích!"

"Ha ha..." Mọi người ngầm hiểu ý hắn, cùng cười lớn.

Chỉ có tiểu quận chúa âm thầm mắng hắn là lưu manh, đàn ông chẳng có kẻ nào là người tốt cả.

Mọi người hào hứng đi đến tửu lâu.

"Phải rồi, các vị đặt bàn ở tửu lâu nào thế?"

"Bách Hoa Phường!"

Lâm Bắc Phàm dừng bước.

"Lâm đại nhân, sao ngươi lại dừng lại?"

Lâm Bắc Phàm khó nói: "Không giấu gì các vị, hạ quan là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, là tấm gương cho các sĩ tử ở Quốc Tử Giám, không nên đến thanh lâu! Hơn nữa, hạ quan đã từng hứa với bệ hạ và các quan sẽ không đến thanh lâu nữa, cho nên..."

"Hả? Vậy phải làm thế nào bây giờ?"

"Các cô nương mà ta mời đều ở trong đó cả!"

...

Mọi người bối rối.

"Chuyện này đơn giản thôi!"

Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Chúng ta bao một tửu lâu đường hoàng rồi mời bọn họ tới đó là được, không phải sao?"

"Ý kiến hay, cứ làm theo lời Lâm đại nhân nói đi!" Cáp Mộc vương tử lớn tiếng đáp.

Không lâu sau, mọi người ngồi trong một tửu lâu xa hoa, vừa dùng món ngon đắt đỏ vừa uống rượu ngon cực phẩm, xem các cô nương của Bách Hoa Phường biểu diễn.

Hơn nữa, bên cạnh mỗi người đều có nữ tử trẻ đẹp rót rượu, khỏi phải nói thoải mái đến mức nào.

Nhưng phía Lâm Bắc Phàm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì nữ tử được mời đến rót rượu cho hắn đều bị tiểu quận chúa đuổi đi mất rồi.

"Lâm Bắc Phàm, ngươi nói ngươi không gần nữ sắc cho nên ta đã giúp ngươi đuổi bọn họ đi rồi, không cần cảm ơn ta đâu!" Tiểu quận chúa đắc ý.

"Lâm đại nhân, không phải ta không giúp ngươi mà là ta cũng đành bó tay thôi!”

"Nếu không sẽ đắc tội với tiểu quận chúa mất!"

"Bọn ta đành phải tự mình hưởng thụ những người đẹp này vậy, mong ngươi tha thứ cho! Ha ha!"

...

Tiếng cười đùa vui vẻ của mọi người truyền ra ngoài.

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, nhìn tiểu quận chúa với vẻ u oán rồi nói: "Tiểu quận chúa, mấy ngày nay bản quan đã để ngươi phải chịu thiệt thòi chỗ nào chưa hả? Sao ngươi lại lấy oán báo ân như vậy chứ?"

Bị Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm đầy ai oán như thế, tiểu quận chúa có phần áy náy.

Mấy ngày hôm nay, đúng là Lâm Bắc Phàm đối xử với nàng rất tốt.

Hắn đưa nàng đi ăn đi uống đi chơi, còn tặng quà cho nàng khiến nàng rất vui vẻ.

"Thế này vậy, để ta rót rượu cho ngươi, được chưa?"

Nói rồi, tiểu quận chúa chạy tới ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm rót rượu cho hắn, hơn nữa còn cung kính đưa chén rượu cho hắn: "Đại nhân, mời ngươi từ từ thưởng thức!”

Giờ thì đến lượt mọi người phải ghen tị.

Trong số những nữ tử ở đây, có ai xinh đẹp được như tiểu quận chúa cơ chứ?

Có ai sánh được với thân phận của tiểu quận chúa nào?

Tiểu quận chúa tự mình rót rượu cho Lâm Bắc Phàm, thật hưởng thụ và vinh dự biết mấy!

Bọn họ nhìn sang nữ tử ngồi cạnh mình, đột nhiên lại cảm thấy thật tầm thường, tầm thường đến mức không thể chịu nổi.

Đồng thời ngược lại, lòng ham hư vinh của Lâm Bắc Phàm cũng được thỏa mãn hẳn.

Mặc dù bình thường cô nhóc tiểu quận chúa này hay gây thêm phiền phức cho hắn, nhưng ở thời điểm quan trọng vẫn rất nể mặt hắn, đúng là hiểu chuyện!

Vì vậy, Lâm Bắc Phàm cầm lấy chén rượu mà tiểu quận chúa đích thân rót cho hắn, mỉm cười nói với mọi người: "Nào, ta mời các vị một chén!"

Chơi bời đến gần nửa đêm, tiểu quận chúa ra về.

Cáp Mộc vương tử cũng cho đám vũ nữ lui xuống, chỉ còn Lâm Bắc Phàm và các sứ thần nước Đa La ngồi lại.
Chương 63 Chẳng có loại mật ngọt chết ruồi nào không thể đánh bại ta!

Sau đó, Cáp Mộc vương tử lại vỗ tay một cái.

Một vị sứ thần liền lấy một hộp gỗ được chế tác tinh xảo ra đặt trước mặt Lâm Bắc Phàm.

Mở hộp ra chính là vàng bạc châu báu lấp lánh sáng loáng, giá trị khoảng mười vạn lạng bạc.

Lâm Bắc Phàm bình tĩnh tự rót một chén rượu cho mình: "Cáp Mộc vương tử, ngươi có ý gì vậy?"

"Lâm đại nhân, chuyện là thế này!"

Cáp Mộc vương tử cười khách sáo nói: "Hai ngày nữa là tới ngày hai nước Đại Võ và Đa La đàm phán, trước mắt bọn ta đã tạm quyết định mỗi năm sẽ dâng lên khoảng ba trăm vạn lượng châu báu và của cải! Nhưng đối với nước Đa La bọn ta, chi ra mỗi năm ba trăm vạn lượng quả thực là gánh nặng lớn!"

"Đa La bọn ta chỉ là một nước nhỏ có dân số khoảng nghìn vạn người, đất liền có hạn, của cải cũng có hạn, cuộc sống của người dân rất khó khăn! Thu nhập hàng năm cố lắm cũng chỉ được khoảng tám trăm vạn, vốn đã chẳng đủ dùng! Nếu mỗi năm phải dâng lên ba trăm vạn vậy quả thực bọn ta đã khổ càng thêm khổ! Lỡ như xảy ra thiên tai hay tai họa gì lại càng không dám tưởng tượng!

"Cho nên tới lúc đàm phán, mong Lâm đại nhân có thể nói tốt mấy câu cho bọn ta, giúp bọn ta giảm bớt chút gánh nặng! Ta thay hàng nghìn hàng vạn người dân Đa La cảm ơn Lâm đại nhân!"

"Đây chỉ là chút quà ra mắt nho nhỏ mà thôi! Chuyện này mà thành công, bọn ta sẽ còn dâng tặng ngươi món quà lớn hơn!"

Các vị sứ thần khác đều mỉm cười nịnh nọt nhìn Lâm Bắc Phàm, ai nấy cũng chen miệng nói.

"Phải đấy Lâm đại nhân, Đa La bọn ta nhờ cả vào ngươi!"

"Hàng nghìn hàng vạn người dân Đa La bọn ta đều nhờ cả vào ngươi!"

"Chuyện này mà thành công, sẽ không thiếu lợi ích cho ngươi đâu!"

...

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng đóng hộp lại.

"Cất đi, ta không nhận đâu!"

"Lâm đại nhân, ngươi..." Mọi người bối rối.

Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm đập bàn đứng dậy, nổi giận bảo: "Các người tưởng rằng chỉ dùng chút tiền này là có thể mua chuộc được ta hay sao? Các người tưởng rằng chỉ chút tiền này là đã có thể khiến ta bán đứng Đại Võ rồi hay sao? Các người tưởng rằng chỉ chút tiền này là có thể khiến ta phản bội nữ đế hay sao?"

“Ta nói cho các người biết, tuyệt đối không có khả năng!”

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng tắp: "Mặc dù bản quan tham lam nhưng ta không phải loại người không có nguyên tắc! Có trời trăng chứng giám cho lòng trung thành của thần đối với bệ hạ, có trời đất làm chứng cho lòng yêu nước của thần đối với Đại Võ! Ngươi bảo ta phản bội bệ hạ, phản bội Đại Võ, tức là bảo ta phản bội lại lương tâm của chính mình! Một kẻ không có lương tâm thì làm sao mà sống trên đời này nữa?"

Mọi người lại một lần nữa bị chấn động đến ngây người.

Cáp Mộc vương tử thốt lên: "Một tên đại tham quan như ngươi mà cũng có nguyên tắc sao?"

Lâm Bắc Phàm nổi giận: "Làm tham quan thì càng phải giữ nguyên tắc! Nếu đến cả nguyên tắc cũng không giữ được thì có khác gì loài súc sinh?"

Đám người Đa La quay sang nhìn nhau, ai nấy đều rất buồn bã.

Bọn họ tưởng rằng mình đã chọn được mục tiêu tốt nhưng không ngờ lại chọn sai người!

Mặc dù người ta là một tên tham quan nhưng cũng là một tên tham quan có nguyên tắc!

Sự cố gắng cả ngày hôm nay coi như công cốc rồi!

Cáp Mộc vương tử cười khổ, hắn ta cầm chén rượu lên: "Lâm đại nhân, vừa rồi ta đã thất lễ rồi, không ngờ Lâm đại nhân lại là người trung thành tới vậy! Bản vương tự phạt một chén, chúng ta cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, được không?"

Lâm Bắc Phàm vẫn không vui cho lắm: "Biết là được! Đại Võ là đất nước mà ta yêu, bệ hạ là chủ nhân mà ta kính, ngươi muốn ta phản bội bọn họ... thì phải thêm tiền!"

Cáp Mộc vương tử: "Vãi!"

Sứ thần Đa La: "Trời ạ!"

Mọi người lại chấn động lần thứ ba!

Còn tưởng Lâm Bắc Phàm là một người trung thành, không ngờ... ngựa quen đường cũ!

Cáp Mộc vương tử há hốc miệng: "Lâm đại nhân, không phải ngươi nói chỉ chút tiền này không thể mua chuộc được ngươi sao?

"Đúng là không đủ, nên ta mới bảo các người thêm tiền!"

Sứ thần Đa La: "Đậu má!"

Cáp Mộc vương tử: "Lâm đại nhân, không phải ngươi nói ngươi là người có lương tâm, tuyệt đối không phản bội Đại Võ và nữ đế sao?"

"Ta không phản bội là vì các người chưa đưa đủ tiền!"

Sứ thần Đa La: "Mẹ kiếp!"

Cáp Mộc vương tử: "Lâm đại nhân, không phải ngươi nói ngươi là người có nguyên tắc sao?"

"Ta đúng là người có nguyên tắc, nhưng có tiền thì bán rẻ nguyên tắc cũng được!"

Sứ thần Đa La: "Chịu!"

Thấy Cáp Mộc vương tử vẫn còn lải nhải, Lâm Bắc Phàm nóng nảy: "Ta đã nói thẳng với các người rồi, chẳng có loại mật ngọt chết ruồi nào mà không thể đánh bại ta! Không đánh bại được là vì chưa đủ mật mà thôi! Hiểu chưa hả?"

"Hiểu rồi, hiểu rồi! Hiểu rõ rồi!" Mọi người gật đầu lia lịa.

Ai nấy lại ngồi vào bàn, nhưng bầu không khí đã khác hẳn vừa nãy.

Cáp Mộc vương tử vỗ tay, lại có người đem một cái hộp nhỏ khác lên, trong hộp chứa đầy vàng bạc châu báu.

Lâm Bắc Phàm thoáng liếc sang: "Không đủ!"

Cáp Mộc vương tử lại vỗ tay, lại có người đem lên một hộp vàng bạc châu báu khác.

Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh lắc đầu: "Không đủ!"

Cáp Mộc vương tử lại cho người đem lên một hộp vàng bạc châu báu khác nữa lên.

"Không đủ!"

Cáp Mộc vương tử chẳng thể ngồi yên được nữa: "Lâm đại nhân, rốt cuộc là ngươi muốn bao nhiêu hả?"

Lâm Bắc Phàm cười lạnh: "Cáp Mộc vương tử, ngươi hỏi thế này đúng là nghiệp dư quá! Ta muốn bao nhiêu không phụ thuộc vào ta, mà phụ thuộc vào việc các người có bao nhiêu! Các người có bao nhiêu thì ta muốn bấy nhiêu!"

Sứ thần Đa La: "Thua!"
Chương 64 Vừa không bán nước, vừa muốn kiếm được số tiền này?

Sứ thần Đa La kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mặt mình.

Từ trước tới giờ bọn họ chưa từng gặp kẻ nào lòng tham không đáy như vậy!

Tham đến mức khiến người ta căm phẫn!

Tham đến mức khiến thần linh cũng phải tức giận!

Cáp Mộc vương tử trầm giọng bảo: "Lâm đại nhân, không phải bọn ta không muốn cho ngươi nhiều tiền hơn, nhưng lỡ như bọn ta đưa tiền rồi, ngươi lại không làm được việc thì chẳng phải tiền của chúng ta đổ hết xuống sông xuống biển cả hay sao?"

Lâm Bắc Phàm bình thản uống rượu.

Cáp Mộc vương tử nói tiếp: "Cho nên bọn ta tặng ngươi chút quà ra mắt trước! Đợi làm xong việc rồi sẽ cho thêm tiền công! Ngươi cứ yên tâm, bọn ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi đâu Lâm đại nhân!"

"Phải đấy Lâm đại nhân, ngươi cứ nhận số tiền này trước đi!"

"Sau khi mọi việc xong xuôi ổn thỏa, bọn ta lại tặng quà cảm ơn xứng đáng với công lao ngươi đã bỏ ra!"

"Đa La bọn ta nhất định không bạc đãi ngươi đâu!"

...

Sứ thần Đa La liên tục lên tiếng.

Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Như thế cũng được! Nhưng dù sao chúng ta cũng phải thỏa thuận trước, nếu không sau này các người muốn cho bao nhiêu cũng được chắc?"

"Thế này vậy!" Cáp Mộc vương tử nghiêm túc nói: "Xem theo tình thế hiện nay, hàng năm Đa La bọn ta phải bồi thường cho Đại Võ ba trăm vạn lượng bạc! Chúng ta lấy con số này làm giới hạn, ngươi đàm phán giúp Đa La chúng ta giảm bớt được bao nhiêu tiền đền bù thì bọn ta sẽ tặng cho ngươi chừng ấy tiền, thế nào?"

Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: "Nếu ta có thể xóa bỏ khoản tiền cống nạp này luôn thì sao?"

"Vậy thì bọn ta tặng thêm cho ngươi năm mươi vạn, coi như cảm ơn sự giúp đỡ của Lâm đại nhân!" Cáp Mộc vương tử nghiến răng bảo.

"Được thôi! Quyết rồi đấy nhé!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp.

Vậy là việc thương lượng kết thúc, mọi người lại tiếp tục vui vẻ cạn ly uống rượu.

Uống xong, Lâm Bắc Phàm đem hộp vàng bạc châu báu trị giá ba mươi vạn lượng về nhà.

Kết quả hắn vừa đóng cửa lại đã nhìn thấy một cái bóng màu trắng xuất hiện trước mặt mình.

Lâm Bắc Phàm giật mình: "Là ngươi đấy à! Cái kiểu xuất quỷ nhập thần này đúng là dọa sợ người ta mà!"

Người đứng trước mặt hắn chính là Bạch Quan m, tên là Bạch Thanh Hoàn, một nữ tử thâm sâu khó lường, như thần lại như ma.

Bạch Thanh Hoàn nhìn hắn bằng ánh mắt bình thản: "Ngươi định thông đồng với sứ thần Đa La bán rẻ lợi ích của Đại Võ trong cuộc đàm phán sao?"

"Sao ngươi biết được?" Lâm Bắc Phàm hỏi.

"Vừa rồi khi đi qua Túy Hoa Lâu, ta nhìn thấy ngươi và sứ thần Đa La đang uống rượu mua vui, vì tò mò nên mới đến đó xem thử, tất nhiên cũng biết chuyện rồi!" Bạch Thanh Hoàn nói một cách đầy ẩn ý: "Mặc dù ngươi tham tiền vì người dân, nhưng có vài việc ngươi không được làm, không có nước nào đâu có nhà?"

"Yên tâm đi, ta chưa từng có ý định bán đứng Đại Võ!" Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Nữ đế bệ hạ đối xử tốt với ta như thế, cho dù ta là kẻ vô lương tâm thì cũng không thể làm ra loại chuyện này được!"

"Vậy tức là, ngươi đang chơi bọn họ một vố sao?" Bạch Thanh Hoàn hỏi.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Ta không chơi bọn họ một vố, nhưng tiền của bọn họ ta vẫn phải lấy!"

"Hả?" Bạch Thanh Hoàn bối rối.

Vừa không bán nước, vừa muốn lấy tiền của Đa La, chuyện này...

Sao mà làm được?

Mặc dù nàng là cao thủ luyện võ có võ công thâm hậu, nhưng về mặt chính trị thì lại chẳng biết gì cả.

"Ngươi tạm thời đừng hỏi làm gì, sau này ngươi sẽ biết thôi!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười đầy bí hiểm.

Sau đó, Bạch Thanh Hoàn lấy hộp vàng bạc châu báu mà Lâm Bắc Phàm đem về rồi đi mất.

Nàng cũng báo cho nữ đế biết việc này.

Nữ đế nghe vậy cũng thắc mắc: "Không làm hại Đại Vũ mà vẫn có thể lấy được tiền của người Đa La sao? Chuyện này... làm thế nào được? Không phải tên Lâm Bắc Phàm này lừa ngươi đấy chứ?"

Tiền chỉ có nhiêu đó thôi, phía Đại Võ hoàng triều muốn nhiều thêm một chút mà nước Đa La lại muốn trả ít đi một chút!

Đây vốn chính là một trò chơi có tổng bằng không!

Ngươi càng muốn nhiều thì tiền của đối phương càng ít đi, vốn chẳng có cách nào để hai bên cùng có lợi cả!

Nữ đế nhìn về phía Bạch Thanh Hoàn.

Bạch Thanh Hoàn lắc đầu: "Ta cũng không biết nữa, hắn chỉ nói với ta chừng ấy thôi! Rốt cuộc làm thế nào thì hắn lại không nói, cũng không hề tiết lộ gì cả! Ta cũng không tiện ép hắn nói."

"Tên khốn này! Đang là lúc nguy cấp mà còn khiến người ta phải lo lắng! Được lắm, để trẫm xem rốt cuộc hắn định giở trò quỷ gì!" Nữ đế nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục theo sứ thần Đa La đi chơi hai ngày, cuối cùng cũng đến lúc đàm phán.

Người đại diện của hai bên tranh luận về số tiền cống nạp, không ai chịu nhường ai.

Đã tranh cãi những ba ngày rồi mà vẫn chưa có kết quả.

Lâm Bắc Phàm thì lại hoàn toàn thản nhiên, không nói tốt giúp Đa La mà cũng chẳng ra mặt cho Đại Vũ.

Hại Cáp Mộc vương tử không khỏi sốt ruột, đem quà tới tặng ngay trong đêm.

"Điện hạ cứ yên tâm, ta luôn để ý đến chuyện này, chỉ là thời cơ chưa tới thôi! Ngươi cứ kiên nhẫn chờ đi, nhất định bản quan sẽ cho ngươi một câu trả lời vừa ý!"

"Vậy làm phiền Lâm đại nhân rồi!"

Đến ngày thứ năm, cuối cùng cũng có kết quả đàm phán.

Mỗi năm Đa La phải cống nạp cho Đại Võ ba trăm hai mươi vạn lượng bạc trắng hoặc vật tư.

Điều kiện này còn hà khắc hơn cả ban đầu.

Trên Kim Loan Điện, nữ đế xem điều kiện cống nạp, lớn tiếng hỏi: "Các vị ái khanh, còn ai có ý kiến gì không?"

"Chúng thần không có ý kiến!" Các quan lại đồng thanh đáp.

Lúc này, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng đứng dậy: "Khởi bẩm bệ hạ, thần xin có ý kiến khác!"
Chương 65

"Lâm ái khanh, ngươi có ý kiến gì?" Nữ đế hỏi.

Lâm Bắc Phàm chắp tay, lời hắn nói khiến người khác phải sửng sốt: "Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng khoản bồi thường này không thỏa đáng, lý ra nên hủy bỏ mới phải!"

Hắn nói xong, các quan trong triều lập tức ồn ào nghị luận.

"Hủy bỏ việc bồi thường sao? Khó khăn lắm chúng ta mới thỏa thuận xong vấn đề bồi thường, ngươi lại bảo chúng ta hủy bỏ?"

"Hủy bỏ khoản bồi thường hơn ba trăm vạn lượng bạc mỗi năm? Ngươi có ý gì thế hả?"

"Lâm ti nghiệp, có phải ngươi nhận hối lộ của sứ thần Đa La rồi nên mới nói tốt cho bọn họ không hả?"

"Lâm ti nghiệp, ngươi có biết hành động của ngươi có ý nghĩa như thế nào hay không? Ngươi đang phản bội bệ hạ, phản đội Đại Võ chúng ta! Ngươi có xứng đáng với sự ưu ái của bệ hạ dành cho ngươi không?"

"Khởi bẩm bệ hạ, thần muốn vạch tội tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!"

...

Lâm Bắc Phàm rất bình tĩnh, hắn lạnh lùng nhìn thẳng về phía văn võ bá quan.

Nữ đế đã có sự chuẩn bị từ trước nên cũng rất bình tĩnh: "Trật tự đi! Chúng ta cùng nghe xem Lâm ái khanh nói như thế nào, được chứ?"

"Khởi bẩm bệ hạ và các vị đại thần, trước khi nói về khoản tiền bồi thường này, chúng ta hãy xem xét tình hình hiện tại của nước Đa La trước đã!"

"Đa La là một nước nhỏ có biên giới giáp với Đại Võ chúng ta, dân số chỉ hơn mười triệu người, tài nguyên có hạn, cuộc sống vô cùng nghèo khổ, hoàn toàn kém xa so với Đại Võ chúng ta!"

"Như vậy, hàng năm khoản thu vào quốc khố của bọn họ cũng chỉ gần đạt tám trăm vạn! Nếu năm ấy mất mùa hay xảy ra chiến tranh khói lửa gì đó thì quốc khố lại càng ít hơn!"

"Trước đây, bọn họ và Đại Võ chúng ta cũng từng xảy ra chiến tranh, bọn họ bại trận, tổn thất càng thêm nặng nề!"

"Trong tình cảnh khắc nghiệt này, mỗi năm bọn họ phải bỏ ra ba trăm hai mươi vạn lượng để bồi thường thì đúng là không thể gánh nổi!"

"Ta nghĩ, có lẽ bệ hạ và các vị đại thần đã biết rõ chuyện này từ lâu!"

Kim Loan Điện dần dần trở nên yên lặng, nghe Lâm Bắc Phàm phân tích.

"Cho nên, chắc chắn khoản tiền bồi thường này sẽ do người dân Đa La gồng gánh! Cuộc sống của người dân Đa La đã cực khổ lắm rồi, nếu lại thêm gánh nặng bồi thường này hẳn sẽ khổ đến không thể tưởng tượng nổi!"

"Bọn họ cố được một năm, nhưng còn hai năm, ba năm nữa thì sao?"

"Có ai lại muốn phải chịu gánh nặng này mãi chứ?"

"Về lâu về dài, chắc chắn việc này sẽ khiến người dân nổi giận! Người dân nổi giận, tất nhiên sẽ dùng vũ lực để chống trả!"

"Vậy mục tiêu mà bọn họ dùng vũ lực chống trả là ai?"

"Chỉ có thể là Đại Võ chúng ta!"

Các quan trong triều đều ồ lên!

Lâm Bắc Phàm lại dõng dạc nói tiếp: "Bởi vì gánh nặng bồi thường này do chúng ta đặt lên vai bọn họ! Chắc chắn bọn họ sẽ thù hận chúng ta, đối tượng trả thù cũng chính là chúng ta!"

"Bản quan kết luận, chỉ trong vòng chưa tới ba năm sẽ lại xảy ra chiến tranh!"

Mọi người lại ồ lên tiếp!

Sắc mặt của các vị văn võ bá quan hoàn toàn thay đổi!

Nữ đế cũng biến sắc!

"Cho nên, khoản bồi thường này thật ra chính là một bức chiến thư! Nếu chúng ta tung chiến thư này ra, trong vòng ba năm giữa nước ta và Đa La chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến!" Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói.

"Đánh thì đánh, chúng ta sợ bọn họ chắc?" Một vị lão thần không phục.

Lâm Bắc Phàm cười lạnh: "Vương đại nhân, ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ! Ngươi có biết để phát động một cuộc chiến tranh tốn bao nhiêu tài nguyên hay không? Ngươi có biết một cuộc chiến cần dùng bao nhiêu sức người và sức của hay không?"

"Bản quan nói cho ngươi biết, một đội ngũ một trăm nghìn người mỗi ngày tiêu tốn hai trăm nghìn cân lương thực! Tính theo vật giá hiện nay, cứ năm mươi cân lương thực trị giá hai lượng rưỡi bạc trắng, vậy hai trăm nghìn cân lương thực sẽ tốn đế một vạn lượng bạc trắng đấy!"

"Còn nữa, để phối hợp với binh lính chủ chốt, số lính hậu cần phải nhiều gấp đôi mới đủ, tính ra là hai trăm nghìn người, mỗi ngày ăn hết bốn trăm nghìn cân lương thực, hai vạn lượng bạc trắng!"

"Đối thủ của chúng ta là quân đội Đa La! Dựa theo kinh nghiệm chinh chiến trước đó, ít nhất chúng ta phải phái ra ba trăm nghìn binh lính chủ chốt mới có thể áp đảo được bọn họ! Vậy mỗi ngày, tiền chi cho lương thực sẽ là sáu vạn lượng!"

"Nếu tình hình thuận lợi, chúng ta có thể kết thúc cuộc chiến trong vòng ba tháng! Nhưng để duy trì ba tháng chinh chiến này, chỉ tính riêng lượng lương thực cần sử dụng đã là một con số khủng khiếp rồi, lên tới năm trăm bốn mươi vạn lượng đấy! Nếu tình hình không thuận lợi lại càng tiêu tốn nhiều hơn!"

"Còn cả các loại vật tư khác nữa, ví dụ như vũ khí, ngựa chiến, cung tên… lại thêm khoản vận chuyển lương thực, tiền trợ cấp cho tướng quân và binh sĩ, mấy thứ này cũng tốn một khoản đắt đỏ, bản quan còn chưa tính vào đâu đấy!"

"Có thể nói là, bắn một quả pháo tiêu tốn vạn lượng!"

Lâm Bắc Phàm nhìn về phía vị đại thần đang không phục kia: "Vương đại nhân, bây giờ ngươi còn cảm thấy đánh trận là chuyện dễ dàng nữa hay không? Những thứ này đều là tiền cả đấy, cho dù quốc khố của chúng ta có dư dả đi chăng nữa thì vẫn phải rất vất vả mới cung ứng được cho một cuộc chiến tranh! Chỉ vì mấy trăm vạn lượng tiền bồi thường mà phải tham gia một cuộc chiến tiêu tốn hơn nghìn vạn lượng, rốt cuộc có đáng không?"

"Hơn nữa, kẻ địch mà chúng ta phải đối phó đâu phải chỉ có mình Đa La! Còn có rất nhiều đất nước khác lòng dạ hiểm ác, luôn lăm le thời cơ làm bá chủ Trung Nguyên bất cứ lúc nào! Chưa kể phiên vương ở các nơi, không thể không đề phòng bọn họ!"

Người kia tức tối lẩn vào giữa các quan.

Lâm Bắc Phàm chắp tay, trầm giọng nói: "Cho nên không được để việc chiến tranh xảy ra dễ dàng như thế! Mong bệ hạ minh xét!"

Nữ đế gật đầu: "Lâm ái khanh nói có lý!"

"Vậy chúng ta cứ thế mà hủy bỏ khoản bồi thường này hay sao? Hủy bỏ như thế có khác nào cho phép nước Đa La được lên mặt? Hủy bỏ như thế chẳng phải phụ lòng các binh sĩ đã hy sinh hay sao?" Một vị đại thần kích động nói.

"Tất nhiên là vẫn cần chứ! Nhưng chúng ta đổi cách khác mà thôi!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK