• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206 Đều vào túi ngươi cả rồi

Mọi người vô cùng chấn động!

Nhưng nếu đúng như Lâm Bắc Phàm nói tàu đệm khí này có thể chở được hơn hai trăm người mà chỉ cần tốn chưa tới một trăm lượng, hơn nữa trong vòng một tuần đã làm xong thì trong thời gian ngắn chắc chắn có thể nhanh chóng tăng cường năng lực của thủy quân Đại Võ, tăng cường sự bảo đảm về hậu cần trong thời chiến, thúc đẩy phát triển kinh tế, gia tăng thu nhập cho triều đình!

Đây chắc chắn là một món lợi khí tối cao trên mặt nước thực thụ!

"Hay lắm, hay lắm!" Nữ đế vô cùng vui vẻ, lớn giọng khen hay: "Có tàu đệm khí này chắc chắn có thể nhanh chóng tăng cường thực lực của Đại Võ ta, đây mà không phải lợi khí trên mặt nước thì là cái gì? Lâm ái khanh, ngươi lại lập công lớn rồi đấy!"

Lâm Bắc Phàm giật mình: "Vi thần không dám kể công, đều nhờ bệ hạ chỉ đạo anh minh nên mới có thể tạo ra thứ này!"

Nữ đế vừa cười vừa mắng: "Nịnh hót ít thôi, ta nói là ngươi thì chính là ngươi!"

Một lão thần đứng ra thắc mắc: "Nhưng có phải con tàu này quá đơn sơ rồi không? Nó có thể sử dụng vào thực tiễn được không vậy? Ví dụ như, không có buồm thì làm sao di chuyển được? Không có rào chắn, lỡ hàng hóa trên tàu bị rơi xuống nước thì phải làm thế nào bây giờ? Còn nữa, con tàu này hoàn toàn được làm từ gỗ, không kiên cố cho lắm, lỡ bị hỏng thì sao?"

"Lưu đại nhân, vấn đề mà ngươi hỏi rất hay!"

Lâm Bắc Phàm vừa mỉm cười vừa giải thích: "Vì thời gian có hạn nên hạ quan mới chỉ chế tạo phiên bản đơn giản mà thôi, chủ yếu là để tiện cho mọi người xem ấy mà! Ngươi cảm thấy không có buồm thì không thể di chuyển được, vậy chúng ta làm thêm buồm cho nó chẳng phải là được rồi sao? Thậm chí chẳng cần có buồm, chúng ta có thể gắn nó vào thuyền cũ, như thế chẳng phải đã có thể gia tăng khả năng vận chuyển của thuyền cũ rồi hay sao!"

"Ngươi nói nó không có rào chắn, chúng ta có thể lắp thêm rào chắn, chẳng tốn bao nhiêu công sức cả!"

"Còn vấn đề độ kiên cố của thân tàu, cái này cũng dễ giải quyết thôi! Chúng ta có thể sử dụng một số long cốt chế tạo thuyền để làm nó, hoặc là cứ dùng sắt để làm thân tàu luôn đi, đảm bảo nó vững chãi như núi Thái Sơn!"

"Ngoài ra, đúng là tàu đệm khí này có một số nhược điểm! Ví dụ như túi khí dễ bị hỏng, nhưng chúng ta có thể chuẩn bị sẵn nhiều túi khí để thay bất cứ lúc nào, vấn đề này cũng chẳng hề lớn!"

...

Lâm Bắc Phàm nêu ra một số nhược điểm và cách giải quyết chúng.

Cuối cùng hắn tổng kết: "So sánh giữa tàu đệm khí và tàu thuyền thông thường thì đúng là nó có một số nhược điểm thật! Nhưng so với ưu điểm của nó thì những nhược điểm này cũng chẳng đáng là gì!"

Nữ đế cười lớn rồi nói: "Không sai! Mặc dù tàu đệm khí này có vài nhược điểm nhưng có thể sửa chữa được! So với ưu điểm mà nó đem lại cũng chẳng đáng là gì cả! Có món lợi khí trên mặt nước này, thủy quân Đại Võ ta chẳng cần lo lắng gì nữa rồi!"

"Bệ hạ nói phải lắm!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Thấy thái độ đắc ý của Lâm Bắc Phàm, Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm rất khó chịu.

"Lâm ti nghiệp, bản quan có một vấn đề muốn hỏi ngươi!"

"Tiền đại nhân, mời hỏi!"

Tiền Viễn Thâm lớn giọng nói: "Lâm ti nghiệp, con tàu đệm khí của ngươi thô sơ thế này, theo như ngươi nói thì để chế tạo ra con tàu này tiêu tốn chưa tới một trăm lượng và chỉ cần một tuần lễ, vậy bản quan muốn hỏi ngươi, trước đây ngươi lấy hai trăm vạn lượng từ quốc khố có phải hơi nhiều rồi hay không? Ngươi có thể trả lại số tiền còn dư không?"

Mọi người đều tỏ thái độ xem kịch vui.

Lâm Bắc Phàm rất bình tĩnh: "Tiền đại nhân, không thể chỉ nhìn vào mặt ngoài của vấn đề! Mặc dù chế tạo con tàu đệm khí này chưa cần dùng tới một trăm lượng, nhưng ngươi có biết trong quá trình nghiên cứu ta đã phải dùng bao nhiêu tiền hay không?"

"Có tiêu nhiều thế nào thì cũng không thể tiêu những hai trăm vạn lượng được chứ?"

"Được thôi!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng chất vấn: "Bản quan cho ngươi hai trăm vạn, liệu ngươi có thể nghiên cứu ra nó được không?"

"Chuyện này..." Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm nghẹn họng.

"Tri thức là vô giá!" Giọng nói của Lâm Bắc Phàm vừa to vừa rõ: "Bản quan phải thức khuya dậy sớm, nghiên cứu suốt ngày suốt đêm mới có thể chế tạo ra tàu đệm khí nổi trên mặt nước này, nó có thể đem lại bao nhiêu lợi ích cho Đại Võ ta, ngươi đã từng tính thử chưa? Chỉ có hai trăm vạn lượng mà ngươi cũng để bụng với ta, đây là đạo lý gì thế hả?"

Tiền Viễn Thâm tức đến muốn giãy lên đành đạch.

Sao có thể không để bụng được cơ chứ?

Đó là hai trăm vạn lượng đấy!

Ngươi có biết chừng ấy là bao nhiêu tiền không hả?

Nếu dùng số tiền đó để chế tạo thuyền thì ít nhất cũng có thể làm được hơn nghìn chiếc thuyền!

Nếu dùng số tiền đó để làm việc khác thì ta có thể tham ô được bao nhiêu từ số tiền đó, ngươi có biết không hả?

Vậy mà tất cả đều chạy vào trong túi tiền của ngươi cả!

Các viên quan khác nghe đều méo cả miệng, lác cả mắt.

Thức khuya dậy sớm ư?

Suốt ngày suốt đêm ư?

Ngươi nói ra mà không biết ngượng à!

Bọn ta có thấy ngươi bận rộn bao giờ đâu!

Tháng này, chỉ nghe được tin lá cải ngươi và Tử Nguyệt cô nương liếc mắt đưa tình với nhau mà thôi!
Chương 207 Thần phản đối

Thấy mọi chuyện sắp ồn ào, nữ để mỉm cười xua tay: "Được rồi, được rồi mà! Làm ra tàu là được, những chuyện khác không cần tính toán làm gì!"

"Vâng, thưa bệ hạ!" Hai người cùng đáp.

Lâm Bắc Phàm vô cùng đắc ý, còn Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm thì cảm thấy vô cùng oan uổng!

Bệ hạ, tên khốn kiếp này đang công khai tham ô hai trăm vạn lượng của quốc khố đấy, ngươi còn bảo ta đừng tính toán sao?

Cho dù ngươi có bất công thì cũng không thể bất công đến mức đó được chứ?

"Lâm ái khanh, bước lên nghe phong thưởng!"

"Bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm bước ra.

Nữ đế lớn giọng nói: "Trước đây, Lâm ái khanh đã dâng lên phương pháp chế tạo và hướng dẫn điều khiển khí cầu lớn thần kỳ có thể bay lên bầu trời, lại điều tra được mấy tên giặc bán nước trong Công bộ, vạch trần chiêu trò mê hoặc của Thiên Nhất Giáo, giữ gìn sự thống trị của triều đình ta!"

"Lần này, hắn lại chế tạo ra tàu đệm khí, một món lợi khí nổi trên mặt nước giúp tăng cường năng lực của thủy quân ta, có công rất lớn! Bây giờ, luận công ban thưởng, Lâm ái khanh thăng thêm một cấp quan, làm quan viên tòng tứ phẩm!"

"Lại thưởng trăm mẫu ruộng tốt, vạn lượng bạc trắng! Khâm thử!"

"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.

Hắn ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy những ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập ngưỡng mộ.

Nói thật, các quan không thể không ngưỡng mộ hắn.

Bọn họ dùng mấy chục năm, nỗ lực suốt mấy chục năm, không biết đã đẩy ngã biết bao nhiêu người mới có thể từng bước đi lên vị trí hiện giờ!

Những gian khổ trong quá trình đó cũng chỉ mình bọn họ biết mà thôi.

Còn Lâm Bắc Phàm thì sao?

Từ khi hắn thi đỗ trạng nguyên đến nay tính ra mới chỉ bốn tháng, nhưng hầu như mỗi tháng hắn lại được thăng một cấp quan, từ một viên quan lục phẩm nho nhỏ giờ đã nhảy lên đến chức quan tứ phẩm rồi!

Tiết kiệm được những mấy năm, thậm chí là mười mấy năm ấy chứ!

Điều đáng ghét hơn nữa là hắn thăng chức nhanh như thế, mà còn tiện thể tham ô nhiều tiền đến vậy!

Đã sắp cạo sạch lớp mỡ của bọn họ rồi đây!

Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy căm hận sự bất công của ông trời đến vậy!

Nhưng cùng lúc ấy, cũng có rất nhiều người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mừng rỡ, bởi vì Lâm Bắc Phàm đã thăng quan, hẳn sẽ không thể nào ở lại Quốc Tử Giám để tiếp tục cuỗm tiền từ con trai của bọn họ được nữa.

Dù sao thì chức vụ cao nhất ở Quốc Tử Giám là tế tửu cũng chỉ do quan viên tòng tứ phẩm đảm nhiệm mà thôi.

Lâm Bắc Phàm cũng là quan viên tòng tứ phẩm, chức quan của hai người ngang nhau.

Ở chốn quan trường đây là điều tối kỵ, nhất định phải điều một người đi chỗ khác.

Rõ ràng, tính đến hiện nay Lưu tế tửu đã làm việc những mười mấy năm, đức cao vọng trọng, có căn cơ vững chắc ở Quốc Tử Giám, chắc chắn người có kinh nghiệm ít ỏi như Lâm Bắc Phàm sẽ bị điều đi.

Nữ đế cười ha hả mà hỏi: "Lâm ái khanh, hiện giờ ngươi đã là quan viên tòng tứ phẩm rồi, cũng đã có thể coi là quan lớn trong triều đình, ngươi muốn đến bộ phận nào nhậm chức đây? Trẫm cho ngươi quyền lựa chọn đấy?"

"Đa tạ bệ hạ đã cho thần cơ hội này! Vi thẫn vẫn luôn có niềm đam mê với Hộ bộ nên muốn tới Hộ bộ rèn luyện và đi theo Tiền đại nhân để học hỏi, kính mong bệ hạ chấp thuận!" Lâm Bắc Phàm cười đáp.

Quốc khố ơi, ta đến rồi đây!

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm vừa trông thấy nụ cười ấy của Lâm Bắc Phàm đã cảm thấy không ổn!

Tên khốn kiếp này, rõ ràng hắn tới vì quốc khố!

Trước đây hắn còn chưa tới Hộ bộ mà đã có thể tham ô nhiều tiền như thế rồi!

Nếu hắn tới Hộ bộ thì còn đến mức nào nữa đây?

Nếu sau này xảy ra vấn đề gì, một người lãnh đạo trực tiếp như hắn ta cũng chẳng thể tránh nổi trách nhiệm!

Sớm muộn gì cũng bị Lâm Bắc Phàm hại chết cho mà xem!

Vì vậy, hắn ta dứt khoát đứng ra: "Thần phản đối!"

Nữ đế hỏi: "Tiền ái khanh, tại sao ngươi lại phản đối?"

"Vi thần cảm thấy Lâm đại nhân đến nhậm chức tại Hộ bộ sẽ chẳng thể rèn luyện được gì cả, chi bằng tới Công bộ đi! Lâm đại nhân đã phát minh ra khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời và tàu đệm khí có thể nổi trên mặt nước, có thiên phú hơn người ở phương diện sáng chế, cho nên Lâm đại nhân tới Công bộ chắc chắn sẽ có tác dụng lớn!"

Công bộ thượng thư Vương Như Thủy nghe xong, mí mắt liền giật một cái.

Tiền Viễn Thâm, ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi lại hại ta như vậy chứ?

Hắn còn chưa tới Công bộ mà đã lột sạch từ đầu đến chân tất cả quan viên trong Công bộ bọn ta một lượt rồi!

Tiền tài trong tay ta đã bị lấy sạch, chỉ trong một đêm đã trở về cảnh nghèo túng trước kia!

Ngươi còn khiến bọn ta phải nhìn hắn mỗi ngày và làm việc với hắn, thế chẳng phải sẽ khiến bọn ta khó chịu hay sao?

Hiện giờ ta đang không khỏe, nếu bị hắn làm tức đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, liệu ngươi có chịu trách nhiệm không hả?

Vì vậy, hắn ta dứt khoát đứng ra: "Thần phản đối việc Lâm đại nhân đến nhậm chức ở Công bộ bọn ta!"
Chương 208 Đi đâu làm quan bây giờ?

Nữ đế hỏi: "Vương ái khanh, tại sao ngươi lại phản đối?"

Vương Như Thủy lớn giọng đáp: "Thần cảm thấy Lâm đại nhân đến Công bộ bọn ta thật quá phí phạm tài năng! Công việc ở Công bộ bọn ta rất cực khổ, rất mệt mỏi, lại dơ dáy, Lâm đại nhân thật sự không thể phát huy nổi tài năng của mình! Chi bằng đến Lại bộ đi, Lại bộ phù hợp hơn!"

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu tức đến nỗi miệng méo mắt lác.

Hay cho tên Vương Như Thủy nhà ngươi!

Bình thường ta đối xử với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại hãm hại ta như thế sao?

Hiện giờ ta chỉ hận không thể tát chết tên gieo vạ kia mà ngươi còn giới thiệu hắn tới chỗ ta làm việc?

Có phải ngươi định làm ta tức chết không hả?

Hừ, lần sau có cơ hội nhất định ta phải dâng tấu vạch tội ngươi!

"Thần phản đối!"

Cao Thiên Diệu đứng ra: "Khởi bẩm bệ hạ, hiện nay tất cả các chức quan ở Lại bộ đều đã có quan viên nhậm chức cả rồi, thực sự không có chỗ cho Lâm đại nhân làm việc, chi bằng sắp xếp cho Lâm đại nhân đến Hình bộ vậy! Lâm đại nhân là người túc trí đa mưu, đầu óc nhah nhẹn, nhất định là xử án như thần!"

“Thần phản đối!” Hình bộ thượng thư đứng ra một cách dứt khoát.

Cứ như thế, mọi người đẩy qua đẩy lại một lượt như đang đá bóng, né còn chẳng kịp, chẳng có bộ ngành nào đồng ý nhận hắn cả.

Lâm Bắc Phàm chớp mắt, hắn bị ruồng rẫy tới mức đó cơ à?

Thiệt tình, hình như hắn đâu làm chuyện gì thất đức đâu nhỉ!

Nữ đế chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng buồn cười muốn chết!

Nàng liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ cười như không cười.

Cái tên này đã đắc tội với văn võ cả triều rồi, chẳng có ai muốn nhận hắn về cả!

Lúc này, có một vị đại thần đề nghị: "Vi thần nhớ là ở Đại Vệ có một vị trí tuyên phủ còn trống! Lâm đại nhân là người túc trí đa mưu, biết dùng lý lẽ để hướng thiện, chi bằng để hắn đến đảm nhiệm chức tuyên phủ đi!"

Ánh mắt của các quan sáng lên, ào ào chắp tay.

"Thần đồng ý!"

"Thần đồng ý!"

...

Lâm Bắc Phàm tức run cả người.

Mấy lão già khốn kiếp này!

Tuyên phủ ty là bộ phận giám sát được triều đình bố trí tại một khu vực biên cương nào đó.

Tuyên phủ là trưởng quan hành chính của tuyên phủ ty, là chức quan chuyên truyền đạt mệnh lệnh của hoàng đế, động viên quân dân ở địa phương, xử lý các công việc cụ thể.

Còn Đại Vệ là nơi cách kinh thành rất xa.

Rõ ràng mấy lão già này muốn nhân cơ hội này đẩy hắn ra khỏi kinh thành, không muốn nhìn mặt hắn nữa!

Lòng dạ thật quá độc ác!

Nhưng đề nghị của mấy lão già khốn kiếp này cũng chưa hẳn đã không có gì tốt!

Nếu đến Đại Vệ, hắn có thể rời xa khu vực trung tâm chính trị, sau này phát hiện có gì không ổn thì còn chạy trốn kịp thời được!

Nhược điểm là cũng không có cơ hội để tham ô nhiều tiền như bây giờ nữa!

Hơn nữa, cũng không được hưởng thụ cuộc sống xa hoa như hiện tại!

Tất nhiên là so với cái mạng nhỏ của hắn thì những thứ này có đáng là gì.

Vì vậy, Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: "Bệ hạ, đề nghị của các vị đại nhân cũng chưa hẳn đã không hợp lý, thần tình nguyện tới Đại Vệ!"

Nữ đế liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, ngươi có ý đồ gì lẽ nào trong lòng trẫm không biết chắc?

Rõ ràng ngươi muốn nhân cơ hội này để bỏ trốn, tên ranh ma này!

Văn võ cả triều chỉ có mỗi ngươi là hợp ý trẫm nhất, còn lâu trẫm mới cho ngươi rời khỏi đây!

Sau đó, nàng lại lườm văn võ bá quan.

Đám lão tặc các ngươi dám khuyên cả trung thần ái tướng của trẫm cơ à, làm gì có cái lý ấy!

Đừng để trẫm có cơ hội, nếu không trẫm sẽ lột da các ngươi cho mà xem!

"Đại Vệ thì xa xôi quá, hơn nữa môi trường sống rất cực khổ, trẫm không nỡ! Cho nên Lâm ái khanh à, ngươi vẫn nên ở lại kinh thành đi thôi, trẫm còn có thể thường xuyên nhìn thấy ngươi!" Nữ đế lên tiếng giữ hắn lại.

Lâm Bắc Phàm không biết mình đang thất vọng hay là đang vui mừng nữa, còn các quan thì đã hoàn toàn thất vọng rồi.

Còn làm quan cùng triều với tên khốn này ngày nào thì bọn họ còn phải khó chịu ngày ấy.

Nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ hy vọng.

"Bệ hạ, nhưng trong kinh thành không có chức quan nào phù hợp với Lâm đại nhân cả!"

"Ai nói là không có?" Nữ đế mỉm cười rồi nói: "Chẳng phải vị trí tế tửu của Quốc Tử Giám cũng rất phù hợp với Lâm ái khanh đó sao?"

Các quan hoảng hốt, sao có thể để Lâm Bắc Phàm đảm nhiệm vị trí tế tửu được!

Lâm Bắc Phàm cũng hoang mang, nữ đế cho hắn làm tế tửu của Quốc Tử Giám sao?

Tế tửu của Quốc Tử Giám có thân phận thế nào?

Quốc Tử Giám là trường đại học duy nhất trên cả nước bồi dưỡng người tài, tế tửu của Quốc Tử Giám chính là hiệu trường của trường đại học quốc lập duy nhất trên cả nước, còn đỉnh hơn cả hiệu trưởng của hai trường đại học Thanh Hoa và Bắc Đại hiện giờ!

Mặc dù chức quan không cao cho lắm, chỉ là tòng tứ phẩm nhưng thân phận lại rất cao!

Chẳng khác nào làm thầy của tất cả các học trò trong Quốc Tử Giám cả!

Sau này, những nhân tài xuất thân từ Quốc Tử Giám không cần biết chức quan cao đến thế nào, khi gặp hắn đều phải chắp tay mà gọi một tiếng "tế tửu đại nhân!"
Chương 209 Chuột sa chĩnh gạo

Nếu ngươi không tôn trọng ta, tức là không tôn sư trọng đạo, sẽ bị người khác mắng đến chết!

Hơn nữa từ nay về sau, trên đầu hắn sẽ có thêm một cái mũ "đức cao vọng trọng", ta hỏi ngươi có thấy sung sướng hay không?

Mặt khác, đảm nhiệm chức vụ tế tửu còn có một lợi ích rất lớn nữa!

Đó chính là có thể tiếp tục cạo lông cừu của đám nha nội!

Cạo đến khi bọn họ không còn tiền nữa mới thôi!

Rõ ràng là các quan cũng đã ý thức được vấn đề này cho nên tất cả đều sợ ngu người!

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu hoảng hốt nói: "Bệ hạ, tuyệt đối không được đâu, Quốc Tử Giám đã có Lưu tế tửu rồi cơ mà! Đã nhiều năm trôi qua, Lưu đại nhân vẫn luôn đảm nhiệm vị trí tế tửu quản lý Quốc Tử Giám rất cẩn thận, không có công lao thì cũng có khổ lao, hắn ta chẳng phạm phải lỗi lầm gì mà lại cách chức của hắn ta, làm vậy sẽ khó khiến cấp dưới tâm phục, mong bệ hạ hãy cân nhắc!"

"Lưu tế tửu ấy à?" Nữ đế nói với vẻ coi thường: "Hắn ta thật sự quản lý Quốc Tử Giám một cách cẩn thận sao? Đã nhiều năm trôi qua rồi, trẫm nghe nói có rất nhiều học trò thường xuyên đi muộn về sớm, thậm chí còn đánh đập những học trò khác ở Quốc Tử Giám, cả giáo quan mà cũng dám đánh, làm ô uế bầu không khí ở Quốc Tử Giám nghiêm trọng! Nhưng hắn ta lại chẳng hề can thiệp vào chuyện này, đừng tưởng là trẫm không biết!"

Nói rồi, nàng còn trừng mắt nhìn các quan một lúc.

Các quan xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất.

Công bộ thượng thư Vương Như Thủy khuyên nhủ: "Nhưng Lưu tế tửu đức cao vọng trọng, nếu tùy ý cách chức hắn ta, các học trò và các quan đều sẽ không phục!"

"Đức cao vọng trọng sao? Nói đùa kiểu gì thế hả?" Nữ đế lại một lần nữa nói với vẻ coi thường: "Phải nói là mắt mờ chân chậm, đức hạnh thiếu sót mới đúng! Mới hơn hai tháng trước, hắn ta còn vu oan cho đồng liêu đó thôi! Người như thế thì có tư cách gì mà tiếp tục đảm nhiệm chức tế tửu?"

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm khuyên: "Nhưng Lâm đại nhân còn quá trẻ, có thích hợp để đảm nhiệm chức tế tửu Quốc Tử Giám không ạ?"

"Đúng là Lâm ái khanh vẫn còn trẻ tuổi nhưng chúng ta không nên rập khuôn một cách máy móc như thế, phải biết trọng dụng nhân tài!"

Nữ đế nói: "Lâm ái khanh là tân khoa trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, chắc chắn tài năng và học vấn đều có đủ! Hơn nữa, từ khi hắn đảm nhiệm chức vụ ti nghiệp tại Quốc Tử Giám cho tới nay, bầu không khí tại Quốc Tử Giám trở nên mới mẻ hơn hẳn, thành tích học tập của các học trò nhanh chóng tiến bộ! Hơn nữa hiện giờ hắn còn chế tạo ra hai phát minh quan trọng ích nước lợi dân! Kể ra như thế, có chỗ nào không ưu tú bằng Lưu Hoa Nghiệp hả?"

"Hơn nữa, Lưu Hoa Nghiệp đã lớn tuổi rồi, thường xuyên lực bất tòng tâm, cũng nên nhường lại vị trí của mình rồi, Lâm ái khanh lại rất phù hợp!"

"Nhưng thưa bệ hạ..."

"Các ngươi đừng khuyên nữa, ý trẫm đã quyết!"

Nữ đế phất tay áo, lớn tiếng nói: "Kể từ hôm nay, Lâm Bắc Phàm sẽ nhận lệnh đảm nhiệm chức vụ tế tửu tại Quốc Tử Giám, chủ trì quản lý tất cả mọi việc ở Quốc Tử Giám! Còn Lưu Hoa Nghiệp, thưởng cho vạn lượng bạc trắng, cảm ơn công lao của hắn trong những năm qua, nay cho hắn từ quan, cáo lão về quê đi!"

"Tạ bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm vui vẻ đáp.

"Vâng, thưa bệ hạ!" Các quan cay đắng đáp.

Nữ đế nói với vẻ ý vị sâu xa: "Lâm ái khanh, từ nay về sau ngươi chính là tế tửu của Quốc Tử Giám, trách nhiệm nặng nề! Trẫm mong rằng ngươi có thể dẫn dắt Quốc Tử Giám đi trên một con đường mới!"

"Thần nhất định sẽ không phụ long ân!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.

"Trẫm tin chắc chắn ngươi sẽ làm được!" Nữ đế mỉm cười.

Nàng đặt rất nhiều kỳ vọng vào Lâm Bắc Phàm!

Có thể nói toàn bộ quan trường đã nhuốm bẩn cả rồi!

Tham quan hoành hành, gian thần lộng quyền!

Cũng chỉ có Quốc Tử Giám là nơi cuối cùng còn trong sạch bởi vì các học trò ở đó vẫn chưa bước vào quan trường, vẫn còn ngây thơ hồn nhiên như trẻ con, trong lòng mang ý chí chạm tới trời cao, cũng không bị quan trường làm ô uế, vì vậy nàng vẫn đang tìm kiếm người tốt nhất để bảo vệ nơi thuần khiết này!

Bây giờ rốt cuộc nàng cũng đã tìm được rồi, chính là Lâm Bắc Phàm!

Nàng tin rằng dưới sự quản lý của Lâm Bắc Phàm, nhất định Quốc Tử Giám sẽ xuất hiện hết thanh quan này đến thanh quan khác, hết quan tốt này đến quan tốt khác!

Rửa sạch những ô uế ở chốn quan trường, gột rửa chốn quan trường khủng khiếp này!

Cuối cùng là cứu lấy Đại Võ!

Hôm ấy, tin tức về việc Lâm Bắc Phàm lại dâng lên một món vũ khí quan trọng cho đất nước và nhậm chức tế tửu của Quốc Tử Giám đã nhanh chóng truyền đi khắp kinh thành, và lan rộng ra toàn bộ đất nước, thậm chí còn truyền tới các quốc gia lân cận!

Cả thế giới đều sửng sốt!

"Còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã làm tế tửu của Quốc Tử Giám rồi sao, đây là người đầu tiên làm được điều này từ khi nước ta thành lập cho tới nay đấy!"

"Đừng nói là ở nước ta mà những đất nước khác cũng vậy, chưa từng thấy ai dưới ba mươi tuổi mà làm tế tửu cả!"

"Đúng là làm rạng danh dòng họ, như vậy cũng đủ để khoác lác cả đời rồi đấy!"

"Tuổi còn trẻ như thế mà đã làm tế tửu rồi, có phù hợp hay không? Ở Quốc Tử Giám có nhiều học trò còn lớn tuổi hơn hắn nữa kìa! Nữ đế đúng là ngu ngốc, sao có thể hạ ý chỉ như vậy được cơ chứ?"

"Đừng nói nữa, số lần nữ đế ngu ngốc còn ít hay sao? Từ khi Lâm Bắc Phàm trở thành trạng nguyên tới nay, nữ đế càng ngày càng ngu ngốc!"

"Để một tên đại tham quan lên làm tế tửu, phen này Quốc Tử Giám xong đời rồi, đất nước chẳng còn hy vọng gì nữa!"

...
Chương 210 Lý luận dạy học

Không cần biết ngoài kia thế nào, hiện giờ tâm trạng của Lâm Bắc Phàm rất thoải mái!

Hắn đi đường còn cảm thấy lâng lâng!

Các tiệm buôn bán nhỏ ven đường không nhịn được mà nhìn hắn thêm vài lần, người đi đường cũng không kìm lòng được mà nhìn hắn thêm mấy cái, các cô nương xinh đẹp cũng không dằn lòng được mà nhìn hắn thêm một lúc!

Đến cả con chó cũng không nhịn được mà nhìn hắn thêm một lần nữa!

Chờ đã!

Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn xuống, chợt nhân ra trên mặt đất có một đống phân nóng hổi!

Chẳng trách đến cả con chó cũng nhìn hắn thêm lần nữa, thì ra hắn suýt giẫm phải đồ ăn của nó!

Không nên chọc vào mấy con chó độc thân đâu!

Cũng không thể chọc vào simp chúa!

Vì vậy, Lâm Bắc Phàm nhảy lên một bước, tiếp tục đi về phía trước.

Một đường thong dong đi tới Quốc Tử Giám.

Không giống như ngoài kia, các học trò ở đây thấy Lâm Bắc Phàm đến đều rất kích động.

"Lâm ti nghiệp đến rồi kìa!"

"Cái gì mà ti nghiệp chứ? Từ nay về sau phải đổi cách gọi, gọi là tế tửu đại nhân!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Xem trí nhớ tồi tệ của ta này!"

"Tế tửu đại nhân thật lợi hại! Mới chỉ làm quan chưa tới bốn tháng mà đã liên tục thăng bốn cấp, trở thành tế tửu rồi!"

"Hắn chắc chắn là người đầu tiên từ xưa tới nay! Từ nay về sau, ta phải lấy tế tửu đại nhân làm gương mới được!"

"Ta cũng vậy!"

...

Lâm Bắc Phàm nghe lời mà mọi người nói cũng hài lòng muốn chết!

Bởi vì các học trò ở đây ai nấy đều là nhân tài, lời nói lại dễ nghe, hắn rất thích chỗ này!

Không giống như mấy người ở ngoài kia, không cần biết thiện ác ra sao, chẳng biết ai là người ai là chó!

Cuối cùng, tất cả các học trò đều đứng thật ngay ngắn, chắp tay đồng thanh nói: "Bái kiến tế tửu đại nhân!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: "Các học trò, miễn lễ! Mặc dù ta đã trở thành tế tửu nhưng chúng ta vẫn đối xử với nhau như trước đây thôi! Các ngươi có vấn đề gì thì cứ hỏi, ta biết điều gì đều sẽ nói hết cho các ngươi mà không giấu diếm gì cả!"

Nhìn hình ảnh "mặt mũi hiền hậu, thân thiện dễ gần" của Lâm Bắc Phàm, các học trò đều kích động muốn phát điên lên được!

Mọi người xông tới bao quanh hắn!

Một học trò nói với vẻ kích động: "Tế tửu đại nhân, ngươi là người mà ta kính nể nhất đấy! Từ nay về sau ta sẽ lấy ngươi làm tấm gương, cố gắng học tập, trở thành quan lớn tạo phúc cho dân chúng!"

Lâm Bắc Phàm liền động viên học trò: "Phải tin tưởng vào bản thân mình! Ta đã thành công, ngươi cũng có thể như vậy!"

"Vâng!" Học trò kia lại càng kích động hơn.

Lại có một học trò khác nói với vẻ kích động: "Tế tửu đại nhân, mỗi ngày ta đều học đủ chín canh giờ mới thôi, chưa đọc hết chín bài văn thì chưa nghỉ ngơi, mỗi tuần sáu ngày đều như vậy liệu có thể thành công giống ngươi được không?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười cổ vũ học trò: "Ngươi phải tin tưởng vào bản thân, chín chín sáu là con số may mắn đấy!"

"Vâng!" Học trò này cũng càng kích động hơn.

Học trò thứ ba cũng kích động hỏi: "Tế tửu đại nhân, ta muốn học theo ngươi, trở thành quan lớn được người người kính trọng và ngưỡng mộ!"

Lâm Bắc Phàm lập tức cổ vũ: "Phải tin tưởng vào bản thân, tương lai của ngươi sẽ không còn là ước mơ nữa đâu!"

...

Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm vừa trò chuyện cùng đám học trò vừa rải triết lý vô bổ vào đầu bọn họ.

Không thể không thừa nhận sau khỉ trở thành người nổi tiếng, đến đánh rắm cũng thấy thơm!

Những học trò đơn thuần này sau khi nghe được những lời triết lý vô nghĩa của Lâm Bắc Phàm cứ như thể vừa chơi thuốc lắc vậy, hưng phấn đến nỗi không thể tự kiềm chế nổi, chỉ hận không thể chạy đi cầm sách vở lên, cột tóc lên xà nhà, chăm chỉ đọc sách thông đêm.

"Tế tửu đại nhân, sau khi ngươi làm tới chức tế tửu có quan điểm gì về việc dạy học chưa? Ngươi định quản lý Quốc Tử Giám chúng ta như thế nào vậy?" Lại có một học trò hỏi.

"Quan điểm về việc dạy học của ta chính là... đem bút đến đây!"

Lâm Bắc Phàm cầm giấy bút, vừa viết chữ ra giấy một cách lưu loát vừa lớn giọng nói: “Xây dựng những giá trị quan tinh thần tốt đẹp cho xã hội loài người; chọn hướng vận mệnh đúng đắn cho nhân dân, thiết lập ý nghĩa cuộc sống; kế thừa và phát huy những tri thức sắp mai một của các bậc hiền nhân và tạo ra cơ nghiệp cho thế hệ tương lai hòa bình.”

"Đây chính là quan niệm về việc dạy học của ta, cũng chính là cơ sở dạy học của ta! Mong rằng các thầy trò cùng nhau cố gắng!"

Xây dựng những giá trị quan tinh thần tốt đẹp cho xã hội loài người.

Chọn hướng vận mệnh đúng đắn cho nhân dân, thiết lập ý nghĩa cuộc sống! Chỉ cho người dân thấy rõ một cộng đồng tôn trọng đạo lý!

Kế thừa và phát huy những tri thức sắp mai một của các bậc hiền nhân! Tiếp nối học vấn bất truyền của các bậc thánh nhân như Khổng Mạnh!

Tạo ra cơ nghiệp cho thế hệ tương lai hòa bình! Mở ra thời kỳ thái bình thịnh thế vĩnh viễn muôn đời cho thế hệ sau!

Lời hắn nói cứ như thể âm thanh của lẽ phải, khiến người nghe tỉnh ngộ!

Tất cả thầy trò hoàn toàn bái phục: "Đa tạ tế tửu đã chỉ dạy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK