• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241 Cảnh giới cao nhất của Đao

Lâm Bắc Phàm lại càng tức điên hơn: "Đồ cầm thú, đồ súc sinh!"

"Tiểu huynh đệ, đừng tức giận mà! Sau khi biết được thân phận của bản tọa, ngươi sẽ cảm thấy tiếc nuối đấy!" Đao thánh nói với giọng cợt nhả.

"Chẳng phải chỉ là đao thánh - u Dương Bá Đao thôi sao, trước mặt ta mà còn giả vờ gì chứ?" Lâm Bắc Phàm quát.

Đao thánh giật mình: "Làm thế nào ngươi nhìn ra được vậy?"

"Chuyện này chẳng phải rất đơn giản sao? Từ đầu tới cuối, ngươi luôn hỏi về chuyện liên quan đến đao, có cảm ngộ rất sâu sắc về đao! Ngươi còn trẻ tuổi nhưng thực lực lại thâm sâu khó lường, chẳng phải tên khốn kia thì còn là ai vào đây được nữa?" Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng.

"Đao thánh - u Dương Bá Đao!"

"Trời ơi!"

Hai người Mạc Như Sương hoảng sợ bay màu.

Đao thánh giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: "Không hổ danh là bạn tri kỷ mà bản tọa đã chấm, ánh mắt sắc bén lắm! Nào, chúng ta tiếp tục nói chuyện về đao đi! Hiếm khi gặp được một người am hiểu về đao như thế, bản tọa vô cùng mừng rỡ! Nếu không cùng nhau trò chuyện thật lâu thì đúng thật là chuyện đáng tiếc nhất đời này!"

Lâm Bắc Phàm phất tay với vẻ bất lực: "Không muốn nói nữa, ta mệt rồi!"

"Nói đi mà, trời còn chưa tối, sao ngươi lại mệt được chứ, vẫn còn nhiều thời gian lắm, chúng ta có thể từ từ nói cho kỹ!" Đao thánh vừa rót rượu cho Lâm Bắc Phàm vừa ngồi thẳng lưng lại, nói: "Bản tọa xin rửa tai lắng nghe!"

"Ngươi có nói thế nào thì cũng vô dụng cả thôi, ta không nói đấy!" Lâm Bắc Phàm quát.

Đao thánh cũng uống rượu rồi bảo: "Ngươi không nói, ta không cho ngươi đi!"

Lâm Bắc Phàm giận tím mặt: "Ngươi đường đường là đao thánh, sao có thể vô liêm sỉ như vậy được nhỉ?"

"Bản tọa cứ vô liêm sỉ đấy, ngươi làm gì được ta nào!" Đao thánh đắc ý: "Ngươi là người bạn duy nhất mà bản tọa công nhận, không thể giết ngươi, cũng không thể ép ngươi được, nhưng dùng vài thủ đoạn vô liêm sỉ thì vẫn được, dù sao thì ngươi vẫn ở đây cơ mà, sẽ có lúc ngươi phải nói thôi!"

Lâm Bắc Phàm tức tối: "Thế này mà ngươi còn nói là không ép ta sao? Đúng là không biết xấu hổ!"

"Ha ha, cảm ơn ngươi đã khen!"

Đao thánh đắc ý: "Ngươi là người đầu tiên mắng ta là đồ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ đấy! Những người trước đây từng mắng ta đều đi gặp Diêm Vương cả rồi! Nhưng chỉ có mình ngươi mắng là ta thấy thoải mái, vui vẻ thôi! Ngươi mắng thêm vài câu để ta nghe xem nào!"

Lâm Bắc Phàm bị sự vô liêm sỉ và không biết xấu hổ của hắn ta đánh bại!

Một khi tên Tông Sư này trở nên vô liêm sỉ, đúng là chẳng có cách gì để đối phó với hắn ta cả!

Hắn thầm nghĩ với lòng oán hận, chờ tới ngày ta không cần che giấu thực lực nữa, ngươi cứ chờ bị ta dạy cho một bài học đi!

Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là... tàn bạo!

Thế nào là... vô liêm sỉ thật sự!

Sau đó, Lâm Bắc Phàm đành dùng những lý luận về cảnh giới dùng kiếm đổi thành dùng đao rồi nói cho hắn ta nghe.

Cảnh giới Cương Đao, cảnh giới Nhuyễn Đao, cảnh giới Trọng Đao, cảnh giới Mộc Đao, cảnh giới Vô Đao...

Đao thánh nghe xong cũng vô cùng thán phục, hào hứng thốt lên: "Hay lắm! Phân chia cảnh giới dùng đao như vậy quả là tuyệt diệu! Mỗi cảnh giới đều có lý lẽ, có ví dụ, rất rõ ràng, khiến bản tọa nhận được không ít lợi ích! Ha ha, phải uống cạn một ly đầy mới được!"

Nói rồi, hắn ta tự rót cho mình một ly rượu rồi uống sạch.

Cảm thấy uống như vậy vẫn chưa đã, hắn ta trực tiếp cầm vò rượu lên tu ừng ực để thể hiện khí phách.

Mặc kệ áo ướt, hắn ta vẫn tùy hứng như vậy.

Mạc Như Sương nhíu mày: "Sao mấy cảnh giới này nghe quen thế nhỉ, hình như ta đã nghe ở đâu rồi thì phải... Công tử, đây chẳng phải cảnh giới dùng kiếm sao?"

Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ bình tĩnh: "Rất bình thường thôi! Trên đời có muôn vàn đường đi, trăm sông rồi cũng đổ về một biển! Cho dù ngươi học kiếm đạo hay đao đạo, khi mới bắt đầu có thể sẽ có sự khác biệt nhưng về sau đều giống nhau cả thôi!"

Mạc Như Sương tỉnh ngộ: "Công tử nói rất có lý!'

"Đao thánh tiền bối, hiện giờ ngươi đang ở cảnh giới nào vậy?" Quách Thiếu Soái không nhịn được liền hỏi.

Đao thánh đáp với vẻ khiêm tốn: "Ta chấp chới ở cảnh giới Mộc Đao nhưng cũng không ổn định cho lắm!"

"Trước đó, tiểu huynh đệ họ Lâm đây nhắc tới một vị tiền bối sử dụng đao gỗ, hẳn là người đó đã hoàn toàn đạt tới cảnh giới Mộc Đao rồi! Cho nên người đó mới có thể dùng đao gỗ để đánh bại ma đao, hoàn toàn vượt qua chính mình trước kia!"

"Còn có một vị Thiên Đao tiền bối có lẽ đã đạt tới cảnh giới Vô Đao rồi cũng nên! Trong tay không có đao nhưng trong lòng đều là đao, cho nên mới có thể trong tay ngoài đao ra cũng không cần gì khác! Đây là cực hạn của đao đạo!"

"Cuối cùng là Tiểu Lý Phi Đao tiền bối..."

Đao thánh hơi do dự: "Có lẽ đã đạt tới cảnh giới Vô Vô trong truyền thuyết rồi! Bởi vì người đó đã buông bỏ mọi thứ, đến đao cũng không cần bận lòng nữa! Chỉ còn lại niềm tin duy nhất, một niềm tin tất thắng! Ngoài niềm tin ra thì hoàn toàn buông bỏ tất cả, theo đuổi tốc độ nhanh nhất, chém ra một đao sáng chói nhất!"

"Đao này không chỉ là đao nữa mà chính là niềm tin của hắn ta!"

Đao thánh than thở: "Đó mới thật sự là chiêu đao vô địch, thật muốn được tận mắt chứng kiến quá!"
Chương 242 Gõ cửa nhờ giúp đỡ

Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ tán thành, hắn biết Tiểu Lý Phi Đao, là người hiểu rõ nhất sự khủng khiếp của Tiểu Lý Phi Đao!

Đó là chiêu đao hội tụ toàn bộ tinh khí thần của hắn ta!

Đem theo niềm tin tất thắng, buông bỏ tất cả, rất khủng khiếp!

Một khi đao đã rút ra, ngươi không chết thì người chết sẽ là ta!

Thanh đao này không có cực hạn, thực lực của ngươi càng mạnh thì uy lực của thanh đao này càng lớn, muốn giết người có thực lực cao hơn mình cũng không phải chuyện gì khó khăn!

Dựa vào tạo hóa của Lâm Bắc Phàm, nếu hắn thật sự dùng tới đao này có thể giết chết cả Tông Sư, cho nên hắn mới xếp thanh đao này ở vị trí số một!

Đúng lúc ấy, có tiếng cãi nhau từ bên ngoài vọng vào, đồng thời rất nhiều tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Đao thánh chợt thay đổi sắc mặt: "Ta ở lại đây lâu quá bị người của quan phủ phát hiện rồi! Tiểu huynh đệ, ngày hôm nay trò chuyện đã giúp bản tọa nhận được không ít lợi ích! Sau này sẽ còn gặp lại, ha ha!"

Nói rồi, cả người hắn bỗng vụt một tiếng rồi biến mất.

Tối hôm ấy, tin tức đao thánh - u Dương Bá Đao đã tới kinh thành nhanh chóng truyền đi khắp toàn thành.

"Đao thánh cũng đã tới kinh thành rồi sao!"

"Hai Đại Tông Sư đều tới kinh thành rồi, trận đại chiến kia không còn xa nữa!"

"Thật mong chờ trận chiến này quá!"

"Kiếm tiên, đao thánh, rốt cuộc ai mạnh hơn, ai yếu hơn đây?"

...

Khắp nơi trong kinh thành sôi sục nhưng triều đình lại giống như gặp phải kẻ địch lớn, canh phòng khắp toàn thành!

Nghe nói, để ứng phó với trận đại chiến này mà triều đình đã gọi mười vạn binh mã vào thành.

Trong đó, chỉ riêng số cao thủ thuộc cấp bậc Hậu Thiên đã đạt tới ba nghìn người. Cao thủ cấp bậc Tiên Thiên có hơn ba mươi người. Ngay cả cao thủ cấp bậc Tông Sư cũng có hai người.

Nhưng trước một trận chiến lớn như vậy, triều đình vẫn không khỏi căng thẳng và đau đầu.

Bởi vì thế lực của triều đình vừa đủ để đối phó với hai Tông Sư này, nhưng cũng chỉ là ứng phó mà thôi.

Nếu bọn họ cố tình phá phách, cố tình lẩn trốn thì ngươi hoàn toàn không thể cản nổi.

Đặc biệt hai vị này một người là kiếm tiên, một người là đao thánh, cả hai đều có lực sát thương mạnh nhất trong giới luyện võ, thực lực cao hơn Tông Sư thông thường ba phần, vì vậy muốn ngăn cản bọn họ lại càng khó khăn hơn.

Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan tới Lâm Bắc Phàm, hắn chỉ là một người đọc sách thôi, không tham gia vào chuyện trong chốn giang hồ.

Nhưng một ngày nọ, có người tới gõ cửa nhà hắn.

"Quách đại nhân, quả là khách quý, ngươi tìm hạ quan có việc gì thế?" Lâm Bắc Phàm hơi sửng sốt.

Người đang đứng trước mặt hắn là tổng đầu mục của Lục Phiến Môn, Quách Đạo Hiệp, phụ trách quản lý chuyện giang hồ, là quan viên chính tam phẩm trong triều đình.

Mặc dù hắn ta chỉ là một viên quan chính tam phẩm nhưng lại có lực lực của Tiên Thiên Tứ phẩm, quản lý rất nhiều thuộc hạ có thực lực xuất chúng.

Vì vậy đến ngay cả đại quan chính nhị phẩm trong triều đình cũng không thể không nể mặt hắn ta, gọi hắn ta là Quách đại nhân.

Nhưng chính vì vậy nên Lâm Bắc Phàm mới ngạc nhiên.

Bởi vì con đường mà hai người bọn họ đang đi hoàn toàn khác nhau, một người là quan văn một người là quan võ, một người chủ yếu giải quyết công việc trên triều đình một người chuyên giải quyết chuyện giang hồ, hoàn toàn không có qua lại gì, tại sao người này lại đến tìm hắn?

"Lâm tế tửu, bản quan thật sự hết cách rồi nên mới đành phải cầu xin ngươi giúp đỡ!" Quách đầu mục gượng cười.

Lâm Bắc Phàm lại càng ngạc nhiên: "Quách đại nhân, còn có chuyện gì ngươi không giải quyết được sao? Ngươi trên có thể liên hệ với triều đình, dưới có thể liên hệ với giang hồ, có ai mà không nể mặt ngươi vài phần cơ chứ? Ngươi còn chẳng giải quyết được thì bản quan có thể làm gì được đây?"

"Chuyện này không thể không có ngươi! Nếu ngươi cũng không làm được thì chẳng ai làm được cả!"

"Quách đại nhân cứ vào nhà ngồi trước đã, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện!" Lâm Bắc Phàm nhường đường, mời người kia vào nhà.

"Đa tạ Lâm tế tửu!" Quách đầu mục chắp tay.

Sau một chén trà, Lâm Bắc Phàm đặt chén xuống, cười hỏi: "Quách đại nhân, bây giờ thì ngươi nói được rồi chứ?"

"Lâm tế tửu, ngươi không biết đấy thôi!"

Quách đầu mục gượng cười: "Từ sau khi hai vị Tông Sư trẻ tuổi đến đây, không ngày nào là bọn ta được yên ổn! Mỗi ngày bọn ta đều phải phái rất nhiều cao thủ tuần tra không quản ngày đêm, trong lòng lo lắng chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện! Bản quan đã một tuần nay không được ngon giấc rồi, thường xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm, những đồng liêu khác cũng vậy!"

Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ đồng cảm: "Quách đại nhân nói có lý lắm! Từ sau khi hai người bọn họ đến đây, quả thực kinh thành không còn an toàn nữa rồi! Ngay cả phủ đệ của bản quan cũng bị trộm ghé thăm những hai lần đấy!"

"Đúng vậy! Hai vị Tông Sư này, thật sự đánh cũng không được mà mắng cũng chẳng xong, bởi vì lỡ bọn họ nổi giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, bọn ta thật sự không gánh vác nổi! Nhưng dù là thế thì Lục Phiến Môn bọn ta vẫn phải xông pha nơi đầu sóng ngọn gió!"

"Tình hình hiện giờ thật sự rất nguy hiểm! Mấy người bọn ta nào phải đối thủ của Tông Sư? Nếu có thể giải quyết được vấn đề thì thôi, bọn ta chỉ sợ phải dùng tính mạng của mình để giải quyết ấy chứ! Vừa có lỗi với các huynh đệ, lại phụ lòng hoàng ân!"

"Cho nên tế tửu đại nhân..."

Quách đầu mục quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Phàm nói với giọng rất thành khẩn: "Bây giờ ngươi không thể không giúp bản quan!"
Chương 243 Thật khó xử

Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: "Một người đọc sách như ta thì giúp gì được cho ngươi đây?"

"Nghe nói, ngươi là bạn tri kỷ của kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn và đao thánh - u Dương Bá Đao, cho nên bản quan muốn làm phiền người giảng giải, khuyên nhủ bọn họ, bảo bọn họ đừng có đánh nhau ở kinh thành nữa, ra khỏi thành rồi hãy đánh! Như thế thì bọn ta đỡ vất vả một chút rồi!"

"Ta mà là bạn của bọn họ sao?" Lâm Bắc Phàm chớp mắt: "Quách đại nhân, ngươi nghe ai nói vậy?"

"Chính hai người bọn họ nói chứ ai!"

Lâm Bắc Phàm: "..."

"Quách đại nhân, ta thấy ngươi hiểu nhầm rồi!"

Lâm Bắc Phàm vội nói: "Ta mới chỉ gặp bọn họ một lần và nói chuyện với nhau chưa đầy một canh giờ, sao có thể coi là bạn tri kỷ được cơ chứ? Bọn họ đang lừa ngươi đấy!"

"Lâm tế tửu, bọn họ đều là Tông Sư, sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy được?" Quách đầu mục nói.

Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, chuyện mất mặt mà bọn họ làm còn ít lắm chắc?

Còn chưa được ta đồng ý mà đã cưỡng ép bắt ta đi, không mời ta uống rượu thì lại bắt ta mời họ uống rượu!

Còn chưa được ta đồng ý mà cứ một mực đòi làm bạn của ta!

Bây giờ lại còn đi rêu rao khắp nơi, chỉ sợ người khác không biết!

Hai tên khốn nạn!

"Tế tửu đại nhân, bây giờ ngươi thật sự không thể không giúp ta!” Quách đầu mục nói với vẻ kích động: "Nếu ngươi không giúp ta thì chỉ có thể trơ mắt nhìn ta chết đấy!"

Lâm Bắc Phàm hơi bực bội: "Quách đại nhân, ngươi nói thế thì nghiêm trọng quá, sao ta có thể trơ mắt nhìn ngươi chết được?"

Quách đầu mục cảm thấy được an ủi hơn một chút: "Lâm tế tửu..."

Lâm Bắc Phàm: "Ta sẽ nhắm mắt lại!"

Quách đầu mục: "Vãi!"

Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Quách đại nhân, không phải ta không muốn giúp ngươi mà là ta thật sự không giúp nổi ngươi đâu! Ta là một người đọc sách hai tay trói gà không chặt, có thể làm nên cơm cháo gì đây? Nhỡ ta bất cẩn làm bọn họ tức giận, giết chết ta thì sao? Cho nên Quách đại nhân, ngươi mời cao nhân khác đi thôi, chứ ta đây thật sự lực bất tòng tâm!"

"Tế tửu đại nhân, ngươi đừng như vậy chứ! Nếu ngươi không giúp bọn ta thì bọn ta chỉ còn con đường chết thôi!" Quách đầu mục hơi nghiến răng: "Thế này đi, chỉ cần tế tửu đại nhân giúp ta việc này, thử tới gặp bọn họ một lần thôi, có khuyên được không thì Lục Phiến Môn bọn ta đều nợ ngươi một ân tình, thế nào?"

Lục Bắc Phàm động lòng rồi!

n tình của Lục Phiến Môn, cũng đáng giá lắm đấy!

Tới lúc quan trọng có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề!

"Thôi được, bản quan đành đi thử một lần vậy!" Lâm Bắc Phàm đồng ý.

"Cảm ơn tế tửu đại nhân!" Quách đầu mục mừng rỡ.

"Nhưng trước hết ngươi phải báo cáo việc này với bệ hạ đã, sau khi được bệ hạ cho phép bản quan mới có thể can thiệp vào việc này được!" Lâm Bắc Phàm nói.

Quan trường có quy tắc của quan trường, làm tốt việc của mình đã “a di đà phật” lắm rồi.

Nếu còn tùy tiện nhúng tay vào việc của người khác tức là quá đáng, các quan sẽ nhìn hắn thế nào, bệ hạ sẽ nhìn hắn thế nào đây?

Bọn họ sẽ cho rằng hắn có âm mưu khác, sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho hắn.

Cho nên, Lâm Bắc Phàm bảo Quách đầu mục đi xin nữ đế cho hắn trước đã.

"Tất nhiên bản quan sẽ làm rồi!" Quách đầu mục gật đầu.

Vì vậy ngay trong buổi tảo triều ngày hôm sau, Quách đầu mục báo cáo với nữ đế.

"Khởi bẩm bệ hạ, hiện giờ kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn và đao thánh - u Dương Bá Đao đều đã đến kinh thành, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra một trận chiến, tình thế vô cùng nguy cấp! Thần nghe nói tế tửu đại nhân đã từng trò chuyện rất vui vẻ với hai vị Tông Sư trẻ tuổi này, là bạn tri kỷ của bọn họ, vì vậy thần muốn mời tế tửu đại nhân trợ giúp vi thần đi thuyết phục bọn họ rời địa điểm tỷ thí ra khỏi kinh thành, mong bệ hạ ân chuẩn!"

Nữ đế và các quan đều bối rối!

Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Bắc Phàm đều trở nên kỳ lạ.

Có phải tên này mắc chứng giao tiếp tốt không vậy, đến cả hai vị Tông Sư mà cũng làm bạn cho được, nói chuyện với ai là thành bạn với người đó luôn?

Nữ đế lên tiếng hỏi: "Lâm ái khanh, những gì Quách ái khanh vừa nói... có đúng hay không? Ngươi quen biết cả hai người bọn họ sao?"

Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: "Bệ hạ, vi thần mới chỉ gặp bọn họ một lần mà thôi!"

Nữ đế: "Nhưng vừa rồi Quách ái khanh nói..."

Lâm Bắc Phàm tiếp tục báo cáo: "Quách đại nhân nói cũng không sai! Chỉ trong một lần gặp nhau này, có lẽ là vì trò chuyện khá hợp ý dẫn đến kích động nên bọn họ cứ đòi làm bạn tri kỷ với ta!"

Nữ đế chớp mắt đầy kinh ngạc: "Mới chỉ nói chuyện một lần mà các ngươi đã làm bạn rồi sao?"

"Đúng vậy, thưa bệ hạ! Vi thần cũng không ngờ lại như thế, nhưng bọn họ hết cưỡng ép lại dùng vũ lực, muốn từ chối cũng không từ chối nổi, vi thần quả thực rất khó xử!" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đau khổ.

Mọi người tức giận chỉ muốn đánh hắn một trận cho rồi!

Có thể làm bạn với Tông Sư là chuyện mà có biết bao nhiêu người cầu còn chẳng được, vậy mà ngươi lại tỏ vẻ không thích sao?

Người khác muốn làm bạn với một Tông Sư thôi mà còn chẳng được mà ngươi có đến tận hai, có phải ngươi tính ăn nhạt mới biết thương mèo không?

"Hiện giờ cả kinh thành đều biết chuyện này, biết ta có hai người bạn là Tông Sư, ta thật sự rất khó xử!" Lâm Bắc Phàm lại càng đau khổ hơn.

Các quan tức đến nỗi méo miệng lác mắt!

Tên khốn kiếp này!

Thế này mà là khó xử sao, chẳng phải ngươi đang nhân cơ hội này khoe khoang với bọn ta đấy sao?
Chương 244 Không dễ thế đâu

Nữ đế trầm ngâm một chút: "Trận chiến này gần như không thể cản nổi rồi, nếu có thể dời địa điểm đánh nhau ra khỏi kinh thành thì quả thực sẽ giảm thiểu được rất nhiều thương vong và tổn thất! Thế này đi, Lâm ái khanh, ngươi đến giúp Quách ái khanh một tay, thuyết phục hai người bọn họ nhé!"

"Bệ hạ, thế thì nguy hiểm lắm! Hai người bọn họ đều là Tông Sư còn vi thần chỉ là một người đọc sách rất bình thường, có duyên gặp bọn họ một lần mà thôi, quan hệ không thân thiết lắm đâu! Hay là... bệ hạ cho người khác đi giúp đỡ được không?" Lâm Bắc Phàm nói với giọng tha thiết mong chờ.

Khóe miệng nữ đế co rút.

Tên khốn nạn nhà ngươi còn dám giả làm tay mơ với trẫm cơ đấy?

Trẫm đã nghe Bạch tỷ tỷ nói từ trước rồi, ngươi mà lên cơn giận thì có lẽ đến cả Tông Sư cũng chẳng phải đối thủ của ngươi!

Rõ ràng ngươi đang nhân cơ hội đòi thêm lợi ích thì có, đừng tưởng trẫm không nhận ra!

"Cứ quyết định như vậy đi!"

Nữ đế lớn giọng nói: "Không cần biết có khuyên được hay không, ái khanh cũng phải thử một lần xem sao, trẫm sẽ cho người bảo vệ ngươi thật chu đáo! Nếu việc này thành công chính là một chuyện công đức vô lượng, ngươi sẽ lập công lớn cho triều đình ta, nhất định trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh! Các vị ái khanh, có ý kiến gì nữa không?"

Các quan quay sang nhìn nhau, đồng thanh đáp: "Thần cũng không có ý kiến khác!"

Bọn họ đều chẳng có ý kiến gì cả, hiện giờ lợi ích của mọi người đều giống nhau.

Nếu hai vị Tông Sư kia đánh nhau ở kinh thành thì chính bọn họ cũng gặp xui xẻo, cho nên chắc chắn phải ủng hộ cho Lâm Bắc Phàm rồi.

"Được! Lâm ái khanh, việc tiếp theo đành nhờ ngươi vậy, trẫm chờ tin tốt của ngươi đấy!"

"Vâng, thưa bệ hạ!"

Sau khi nhận lệnh, Lâm Bắc Phàm quang minh chính đại đi làm việc.

Một ngày sau, cuối cùng thì Lục Phiến Môn cũng tìm thấy kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn.

Bọn họ không tự ý hành động mà gọi Lâm Bắc Phàm đến đàm phán.

Kiếm tiên gặp được Lâm Bắc Phàm thì rất vui vẻ, hắn ta nhiệt tình bắt chuyện: "Nào nào, đến đây nào bạn tốt, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi! Ta đã chuẩn bị rượu rồi đây, hãy tiếp tục nói chuyện lần trước, tiếp tục bàn luận về kiếm đi, ha ha!"

"Chuyện về kiếm thì để qua một bên trước đã, chúng ta nói về cuộc chiến giữa các Tông Sư đi! Ngươi có thể ra khỏi thành rồi hãy đánh nhau, đừng đánh trong kinh thành được không?" Lâm Bắc Phàm đi thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt của kiếm tiên khựng lại: "Ngươi thay mặt triều đình Đại Võ đến đây đấy à?"

"Không sai!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.

"Chuyện này thì khó đấy!" Kiếm tiên tự rót rượu rồi tự uống: "Ngươi xem, bản tọa đã công bố chuyện này rồi, đã có rất nhiều người giang hồ vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, nếu ta không đánh trong kinh thành thì mặt mũi của bản tọa biết để vào đâu, cho nên không được đâu! Ngươi đừng nhắc lại chuyện này thì hơn, chúng ta vẫn nên nói về kiếm đi!"

Lâm Bắc Phàm thầm hừ một tiếng, chuyện này thì liên quan quái gì đến mặt mũi cơ chứ, rõ ràng là yêu sách thì có!

Lâm Bắc Phàm chợt phát hiện ra, hình như người luyện võ ở thế giới này cũng có một truyền thống, đó là thích đối nghịch với triều đình.

Những kẻ thực lực yếu một chút thì bắt nạt quan phủ ở địa phương.

Kẻ có thực lực mạnh ví dụ như cường giả đã trở thành Tông Sư, nếu không tát vào mặt của triều đình một cái thì lại có lỗi với cái danh Tông Sư này quá!

Không tiện tát vào mặt triều đình nước mình, nên đành phải tát vào mặt triều đình nước khác!

Vì vậy địa điểm quyết chiến của bọn họ thường là bên trong Tử Cấm Thành!

Nguyên nhân sâu xa đầu tiên chính là để thể hiện!

Để người khác cảm thấy hắn ta thật lợi hại!

"Các ngươi quyết đấu trong kinh thành sẽ làm rất nhiều người chết đấy!" Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ.

"Đó đều là mạng của hạng giun dế cả thôi!" Kiếm tiên nói với vẻ coi thường: "Đến cả những kẻ làm quan như các người cũng chẳng quan tâm đến tính mạng của người dân, coi tính mạng của người dân như cỏ rác mà tùy ý gặt thì tại sao bản tọa phải quan tâm chứ?"

Sau đó, hắn ta bật cười một cách quái dị, nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt kỳ lạ: "Bản tọa đã từng nghe nói, Lâm Bắc Phàm ngươi là một tên tham quan tiếng tăm lẫy lừng, mới làm quan chưa được vài tháng mà đã tham ô rất nhiều tiền, tham đến hơn nghìn vạn lượng ấy chứ! Một tên đại tham quan không có lương tâm như ngươi thì làm gì có chuyện quan tâm đến tính mạng của người dân cơ chứ?"

Lâm Bắc Phàm tức giận đáp: "Sao lại không quan tâm? Mọi người mà chết hết thì ta biết tham tiền của ai đây?"

Kiếm tiên bị sặc phun ra ngụm rượu: "Khụ khụ..."

Lời hắn nói thật sự rất có lý khiến kiếm tiên không còn gì để nói!

"Thật ra, ngươi bảo bản tọa đổi địa điểm quyết chiến cũng được thôi!" Kiếm tiên nhíu mày: "Chỉ cần ngươi sử dụng một ân tình mà ta cho ngươi thì bản tọa sẽ làm theo lời ngươi, ngươi thấy thế nào, rất dễ phải không?"

Hiện giờ hắn đang nợ Lâm Bắc Phàm ba ân tình, nợ ơn khó trả khiến hắn ta không thoải mái cho lắm.

Vì vậy hắn ta định nhân cơ hội này để giảm bớt một ân tình!

Lâm Bắc Phàm nổi nóng: "Chẳng qua ta chỉ bảo ngươi lùi một bước chân mà thôi, ngươi đâu phải tổn thất gì, thế mà ngươi còn nói ta là bạn của ngươi cơ đấy, chút chuyện nhỏ này mà cũng không giúp được chắc? Lại còn đòi ta phải dùng một ân tình? n tình của kiếm tiên nhà ngươi cũng chẳng có giá trị gì đâu!"

Kiếm Tiên lại một lần nữa nghẹn họng, chỉ có thể buồn bực uống rượu: "Chứ ngươi muốn thế nào hả? Dù sao thì bản tọa cũng không rời khỏi kinh thành dễ dàng như thế đâu!"
Chương 245 Đánh nhau trên trời

Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm thay đổi, hắn cười ha ha: "Thật ra, nói trắng ra thì chẳng phải ngươi chỉ muốn thể hiện, muốn tát vào bộ mặt của triều đình Đại Võ thôi sao? Ta nói thật nhé, chỗ này đã bị những Tông Sư khác chơi nát cả rồi, chẳng có gì mới mẻ cả!"

"Giờ ta có cách khác tốt hơn, ngươi có muốn biết không?"

Lâm Bắc Phàm nói với giọng dụ dỗ: "Ngươi mà dùng cách này đảm bảo sẽ khiến cả thế giới phải sửng sốt, người đời khó quên! Trong sử sách giang hồ chắc chắn sẽ ghi lại cuộc chiến chấn động trời đất này! Đại danh kiếm tiên của ngươi không chỉ truyền khắp thế giới mà còn lưu danh sử sách!"

Nghe vậy, kiếm tiên cũng hơi động lòng: "Ngươi nói ta nghe thử xem sao!"

Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, cười nói: "Trước đây khi các cao thủ luận võ quyết đấu, nếu không chọn nơi núi non trùng điệp thì cũng chọn nơi sông lớn hồ sâu, lợi hại nhất thì chẳng qua cũng chỉ là Tử Cấm Thành mà thôi! Nhưng có một nơi từ trước đến nay chưa có ai từng thử!"

"Nơi nào vậy?" Kiếm tiên hỏi.

Lâm Bắc Phàm chỉ tay lên bầu trời: "Ngươi có từng nghĩ tới việc đánh nhau ở trên trời chưa?"

"Ở trên trời sao?" Kiếm tiên bối rối: "Ở trên trời thì đánh kiểu gì? Bản tọa cũng đâu biết bay..."

Cho dù hắn ta là Tông Sư có khinh công tuyệt diệu, có thể nhảy lên cao hàng trăm trượng, có thể dùng chân khí hùng hậu trên người để lơ lửng giữa không trung một lúc, nhưng cũng đâu thể bay thẳng lên trời được!

Đó là chuyện mà chỉ thần tiên mới làm được mà thôi!

"Đúng là ngươi không thể bay thẳng lên trời được, nhưng đó là chuyện của trước đây, còn bây giờ thì đã có cơ hội rồi!"

Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, bảo: "Triều đình bọn ta đã nghiên cứu và chế tạo ra khí cầu lớn, một vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời có thể đưa người bay thẳng lên trời đấy! Đến lúc đó, chẳng phải ngươi có thể bay lên trời mà đánh rồi sao?"

"Đúng vậy nhỉ!" Ánh mắt của kiếm tiên sáng bừng lên.

"Ngươi nghĩ lại mà xem, đây là trận chiến chấn động đến mức nào cơ chứ!"

Lâm Bắc Phàm hào hứng đến mức khua chân múa tay: "Hai cao thủ tuyệt thế tuổi trẻ tài cao các ngươi, một người là tiên trong giới dùng kiếm, một người là thánh trong giới dùng đao, một trận chiến của thần tiên trên bầu trời chắc chắn sẽ trở thành thần thoại trong giới võ lâm, mãi mãi ghi danh trong sử sách!"

"Trận chiến trên bầu trời, mãi mãi ghi danh trong sử sách!" Ánh mắt của kiếm tiên ngày càng sáng chói lòa.

"Lão ca, ngươi tự xưng là kiếm tiên, đã là tiên thì sao có thể không bay lên trời được, đã là tiên thì sao lại không đánh nhau ở trên trời chứ? Ngươi nói xem có đúng không nào?" Lâm Bắc Phàm cười ha hả, hỏi với giọng bỡn cợt.

"Đúng vậy, đúng vậy!" Kiếm tiên kích động gật đầu liên tục.

Hắn ta không nhịn nổi lại tự rót tự uống, trong lòng đã bắt đầu ao ước rồi!

Nếu hắn ta đánh nhau trên trời chắc chắn cái tên kiếm tiên sẽ trở thành hữu danh hữu thực, danh chấn thiên hạ!

Trở thành thần thoại trong giới võ lâm, mãi mãi ghi danh vào sử sách!

Mẹ kiếp, thật quá oai phong!

Càng nghĩ càng kích động!

Máu trong người hắn ta sục sôi, chỉ hận không thể lập tức bay lên trời mà đánh một trận!

"Kiếm tiên lão ca, rốt cuộc ngươi có đồng ý không hả? Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nghĩ cách sắp xếp cho ngươi! Còn nếu ngươi không đồng ý thì thôi vậy, ta đành nhường cơ hội này cho người khác vậy, đến lúc đó ngươi tuyệt đối đừng hối hận đấy nhé!"

Thấy hắn ta cứ do dự không lên tiếng, Lâm Bắc Phàm đứng dậy với vẻ hơi bất mãn.

Kiếm tiên vội kéo hắn lại, ôn tồn bảo: "Đừng mà đừng mà... lão đệ, ngươi đừng đi vội, chẳng phải ta đang suy nghĩ đó sao?"

Lâm Bắc Phàm nổi giận: "Cơ hội tốt như thế mà ngươi còn phải suy nghĩ sao? Xem ra ngươi cũng chẳng có hứng thú cho lắm, ta đi đây!"

Kiếm tiên vội đứng dậy, ấn Lâm Bắc Phàm ngồi xuống: "Đừng đi mà! Cơ hội tốt như thế, tại sao bản tọa lại không muốn chứ? Hơn nữa, hai chúng ta là bạn tri kỷ, ngươi nỡ lòng nào nhường lại cơ hội hiếm có này cho người khác hay sao?"

Lâm Bắc Phàm càng tức hơn: "Sao ta lại không nỡ nhường nhỉ? Ta tới đây khuyên ngươi chuyển địa điểm quyết chiến ra ngoài thành nhưng ngươi lại kiên quyết từ chối, thế mà còn nói ta là bạn tri kỷ của ngươi sao? Bạn tri kỷ mà lại làm ra chuyện như thế chắc?"

"Ha ha! Còn chẳng phải do ta tuổi trẻ nóng nảy sao!" Kiếm tiên rót rượu cho Lâm Bắc Phàm, mỉm cười: "Nào nào, uống rượu đi, uống rượu đi! Uống hết ly rượu này, hiểu lầm giữa chúng ta xí xóa hết!"

Sau khi uống một ly rượu, mối quan hệ giữa hai người lại khôi phục như ban đầu.

Kiếm tiên hào hứng thảo luận với Lâm Bắc Phàm về chuyện quyết đấu trên trời, càng lúc càng kích động!

Nhưng cuối cùng, hắn ta lại có hơi thấp thỏm: "Lão đệ, chuyện quyết chiến trên trời lần này liệu có thành công hay không?"

"Phía bên triều đình chắc tám chín phần mười là đồng ý! Ta được nữ đế ân sủng, mọi người trên triều đình đều nể mặt ta mấy phần, chuyện này có lẽ sẽ thành công thôi!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Vấn đề duy nhất là phía đao thánh, chỉ sợ hắn ta sẽ từ chối!"

"Hắn ta dám sao?" Kiếm tiên nổi giận: "Nếu hắn ta không đồng ý, bản tọa sẽ đánh tới khi hắn ta đồng ý mới thôi!"

"Có câu này của ngươi thì ổn rồi, ngươi cứ chờ tin tốt của ta đi!"

Sau đó, Lâm Bắc Phàm đi tìm đao thánh - u Dương Bá Đao.

Người này vừa nghe hắn nói có thể quyết chiến ở trên trời, có cơ hội trở thành thần thoại trong võ lâm đã lập tức đồng ý mà không hề do dự, xem ra còn hào hứng hơn cả kiếm tiên.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm báo cáo lại chuyện này với triều đình.

Chỉ cần dùng hai, ba khí cầu lớn đã có thể dụ hai bọn họ ra khỏi kinh thành, không biết đã giảm bớt được bao nhiêu thương vong và tổn thất, lại không làm ảnh hưởng tới thể diện của triều đình, rất hời, vì vậy phía triều đình nhanh chóng đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK