“Bảng treo thưởng à, một đầu mã tặc đáng giá mười lượng bạc, giết mười mấy tên là được mấy trăm lượng hả?”
“Mã tặc dễ giết lắm sao? Nếu dễ thì triều đình đã tự ra tay rồi, làm gì đến lượt người khác? Nếu không có chút tu vi thì đâm đầu vào cái bảng treo thưởng này chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết!”
“Vẫn còn bảng anh hùng mà, mười người giết được nhiều mã tặc nhất sẽ được lọt vào bảng và xưng là anh hùng! Nếu làm tốt thì được vang danh thiên hạ còn gì?”
“Với cả người giết được nhiều mã tặc nhất còn được đưa ra yêu cầu với triều đình này! Cái yêu cầu này hấp dẫn thật đấy, nếu ta muốn làm quan thì có phải triều đình cũng sẽ đồng ý không? Làm đại quan chắc là không được rồi, nhưng làm tiểu quan thì chắc không thành vấn đề nhỉ?”
“Điều kiện này khiến ta động lòng đấy!”
…
Rất nhiều người trong giang hồ đã động lòng.
Bọn họ lăn lộn trong giang hồ không phải để bảo vệ kẻ yếu mà là để nâng cao danh khí của mình!
Hiện giờ đã có một cơ hội tuyệt vời dành cho bọn họ.
Đi giết mã tặc cũng được xem là bảo vệ kẻ yếu đó thôi!
Được lên bảng anh hùng và trở thành anh hùng, như thế danh khí của bọn họ sẽ được truyền đi khắp nơi, chẳng phải sao?
Hơn nữa giết mã tặc còn có thể kiếm tiền, nếu làm tiếp còn được đưa ra yêu cầu, đúng là thõa mãn hết tất thảy nhu cầu của bọn họ!
Bọn họ cảm giác hai bảng này như được thiết kế riêng cho bọn họ vậy!
“Bọn mã tặc cỏn con thôi mà, dù chúng có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể so với đao trong tay ta được!”
“Đúng lúc ta thiếu tiền, đi giết mấy tên mã tặc chơi chơi thôi!”
“Hôm nay ta đi giết luôn, ta muốn trở thành anh hùng!”
…
Vô số người trong giang hồ đã xách đao tiến về Kí Bắc.
Trong số họ có một tráng sĩ che mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Trông thấy hai bảng này, ánh mắt hắn sáng rực lên, hắn hơi kích động và lẩm bẩm: “Nếu ta có thể trở thành anh hùng thì có lẽ sẽ…”
Hắn vuốt ve thanh đao trong tay, nghiến răng nói: “Người dám xông pha mạo hiểm ắt sẽ được nhiều lợi ích, làm thôi!”
Sau đó hắn dứt khoát quay người rời đi và xông về hướng Kí Bắc. Vùng đất xung quanh Kí Bắc trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.
Một tên trung niên cao to khoảng ba mươi tuổi đột nhiên chặn đứng một đám mã tặc.
Hắn ta cười lớn: “Các ngươi là mã tặc đúng không? Đúng lúc lão phu đang thiếu tiền, lấy đầu các ngươi kiếm chút tiền tiêu, tiện thể làm anh hùng luôn, ha ha!”
Lũ mã tặc căm phẫn nói: “Chỉ bằng một tên không chút bản lĩnh như ngươi ư? Các huynh đệ, giết hắn ta!”
Thời gian nửa nén hương trôi qua, tên trung niên kia thu lại đao trong tay. Hắn ta nhìn thi thể nằm rạp trên mặt đất, chép miệng nói: “Có chút xíu bản lĩnh mà cũng đi làm mã tặc, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Ở một chỗ khác, có hai thiếu hiệp trẻ tuổi đang đuổi theo một đám mã tặc.
“Các ngươi chính là lũ mã tặc mà triều đình đang truy nã hả? Không ngờ trong tay các ngươi lại có nhiều đồ như vậy, xem ra cướp được không ít nhỉ? Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, giết sạch các ngươi!”
Hai thiếu hiệp rút kiếm không một chút do dự và xông lên giết.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, bọn họ chỉ để lại đầy thi thể trên mặt đất.
“Sư huynh, chúng ta đi giết bọn mã tặc tiếp theo đi!”
“Sư đệ nói phải!”
Ở những nơi khác, mọi người trong giang hồ cũng đang không ngừng đuổi giết mã tặc.
Khi đụng mặt mã tặc, bọn họ không hề sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn và giết một cách hăng say.
Không thể không nói, để người trong giang hồ đối phó với lũ mã tặc là một cách vô cùng hợp lí.
Bởi lẽ nếu không có bản lĩnh thì ngươi có gan đâu mà xông pha chốn giang hồ, có lẽ còn chết từ lâu rồi ấy chứ. Cứ thế, chưa đến một ngày đã có rất nhiều người đến bẩm báo với quan phủ.
“Ha ha, hôm nay lão phu giết được mười ba tên mã tặc, tới để bẩm báo đây!”
Một người đàn ông râu ria xồm xoàn khiêng một cái túi bước vào quan phủ.
Hắn ta mở túi và đổ một đống bàn tay trái dính đầy máu ra.
Cao thủ Lục Phiến Môn phụ trách kiểm tra chỉ thấy hắn ta cầm từng bàn tay một lên và kiểm nghiệm thật giả một cách kĩ lưỡng.
Vì để tránh trường hợp có người tham công mà ăn gian, làm giả, bọn họ đã đưa ra cách kiểm nghiệm này.
Một là tay có phải là tay hay cầm đao hoặc binh khí hay không, kinh nghiệm của bọn họ phong phú, nhìn cái là ra.
Hai là kẻ làm mã tặc thường sẽ cao lớn hơn người bình thường và sẽ có võ công, bên trong người sẽ có nội lực. Bàn tay của người có nội lực sẽ khác so với bàn tay của người thường, điều này bọn họ có thể nhận biết được.
Cứ thế, về cơ bản bọn họ đều có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Đương nhiên, ngươi cũng có thể giết những kẻ khác trong giang hồ và lấy tay của bọn họ để lĩnh công lao.
Thế nhưng người trong giang hồ lại càng khó giết, hơn nữa số lượng cũng không nhiều. Thời gian đi giết bọn họ chẳng bằng giết thêm vài tên mã tặc.
“Tổng cộng có mười ba tên mã tặc, thế nên tiền thưởng là một trăm ba mươi lượng, nhận lấy đi!”
Cao thủ Lục Phiến Môn nhận lấy cái túi tay rồi đưa tiền thưởng cho người kia.
Người đó nhận ngân lượng xong bèn tò mò hỏi: “À đúng rồi, quan lão gia, lão phu đã giết được mười ba tên mã tặc, giờ đang xếp ở vị trí số mấy?”
Cao thủ Lục Phiến Môn mỉm cười: “Xem ra ngươi định lọt vào bảng anh hùng rồi?”
Người đó kiêu ngạo nói: “Đó là điều đương nhiên! Chẳng lẽ ta giết mã tặc chỉ vì mấy đồng bạc này hay sao?”
Chương 302 Ngưu Ma Vương
“Được, ta sẽ cho ngươi một thẻ bài tương đương với thân phận của ngươi, như thế thì chiến công của ngươi sẽ được tích lũy lại! Ngươi tên là gì?”
Cao thủ Lục Phiến Môn lấy một chiếc thẻ bài đặc chế ra rồi hỏi.
“Ta tên Triệu Hổ!”
Cao thủ Lục Phiến Môn khắc hai chữ Triệu Hổ lên thẻ bài rồi viết cái tên này lên một cuốn tập khác, sau đó mới đưa thẻ bài cho người kia.
“Sau này lúc ngươi tới nộp đầu người thì hãy lấy thẻ bài này ra để ghi tên, chiến công của ngươi sẽ được ghi lại! Buổi trưa mỗi ngày bảng anh hùng sẽ được cập nhập và dán lại, ngươi nhớ chú ý nhé!”
“Đa tạ quan lão gia, Triệu Hổ đi đây!”
Tiếp đó, có rất nhiều cao thủ võ lâm mang chiến tích tới để lĩnh thưởng.
Mới một ngày thôi mà đã lấy được mạng của hơn ba trăm tên mã tặc, hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Thế nên bảng anh hùng đợt đầu tiên đã được công bố, mọi người ai ai cũng bàn luận.
“Bảng anh hùng đợt đầu tiên có rồi kìa, người đứng đầu bảng là Trương Long, giết được ba mươi hai tên mã tặc cơ đấy, giỏi quá!”
“Người đứng thứ hai cũng lợi hại, tên Triệu Hổ, giết được mười bảy tên!”
“Mấy người đằng sau cũng giết được nhiều, bọn họ đều là anh hùng cả!”
“Ôi chao! Ta chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể lọt vào bảng anh hùng, biết vậy ta đã giết thêm vài tên mã tặc nữa rồi!”
“Lại chả thế, đi thôi đi thôi, đêm nay giết thâu đêm luôn, ngày mai nhất định có thể lọt vào bảng anh hùng!”
Rất nhiều người trong giang hồ được cổ vũ.
Ai lọt vào bảng anh hùng thì đắc ý, ai không lọt vào thì xốc tinh thần, bắt đầu hăng say truy đuổi…
Một trận chiến ngươi đuổi ta giết bắt đầu.
Trong đám người đó có một người thân mình cao lớn, che mặt, vai khoác một chiếc túi, mùi máu tanh thoang thoảng.
Lúc này, ánh mắt hắn dừng lại trên bảng: “Tới muộn mất một ngày, xem ra phải tích cực hơn thôi!”
Hắn lại dứt khoát quay người rời đi và hướng về phía nha môn.
Sau khi trông thấy cao thủ Lục Phiến Môn, hắn bèn thả cái túi xuống, mấy bàn tay đầy máu bên trong lộ ra.
“Ta tới lĩnh thưởng!”
Người của Lục Phiến Môn nhìn cách ăn mặc của người nọ, mặc dù thấy nghi ngờ nhưng cũng không hề hỏi nhiều.
Giang hồ phức tạp, kiểu người gì cũng có, bọn họ cũng từng gặp nhiều kẻ ăn mặc kì quái rồi. Không nên hỏi thăm quá nhiều về người trong giang hồ để tránh bị người ta ghen ghét, động đao động kiếm là không tốt.
“Tổng cộng có bảy tên mã tặc, tương ứng với bảy mươi lượng bạc, nhận lấy đi!”
Người đó lấy tiền xong rồi nói: “Cho ta một thẻ bài!”
“Tên ngươi là gì?”
“Ta tên là… Ngưu Ma Vương!”
Cái tên này cũng thật kì lạ, nó giống biệt danh hơn là một cái tên, song người của Lục Phiến Môn cũng không hỏi nhiều, chỉ khắc tên lên thẻ bài cho hắn.
Lúc rời đi người đó còn ngoảnh đầu liếc nhìn một cái, cuối cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ánh mắt hắn hướng về phía trước, trong mắt tràn ngập vẻ kiên định: “Tiếp tục đi giết bọn mã tặc thôi, tranh thủ trở thành anh hùng!”
Tiếp đó, có càng nhiều người trong giang hồ tới lĩnh thưởng. Mỗi một lần có bảng anh hùng là lại có những anh hùng mới xuất hiện!
Mọi người thi nhau đuổi giết, cố gắng để đưa tên mình vào bảng anh hùng, cuộc chiến trở nên vô cùng kịch liệt! Bảng này cũng dần dần truyền ra khắp toàn quốc, không chỉ dừng lại ở khu vực Kí Bắc nữa, mọi người khắp đất nước ai cũng chú ý đến.
“Cuộc chiến này kịch liệt ghê, ngày nào cũng thấy đổi người đứng đầu bảng!”
“Đúng vậy, hôm qua vẫn đang đứng thứ nhất mà hôm nay đã xuống thứ năm rồi, bị bốn người vượt qua!”
“Chưa tới giờ khắc cuối cùng thì không biết ai mới là anh hùng đâu!”
“Hiện giờ chỉ xem ai có thể kiên trì lâu hơn thôi, phải kiên trì thì mới tính là anh hùng!”
“Lại chả thế! Cơ mà cái người tên Ngưu Ma Vương kia lợi hại phết nhỉ, từ lúc lọt vào bảng tới nay hắn chưa từng rớt bảng, luôn giữ vững phong độ! Mặc dù xếp hạng không cao nhưng lại rất ổn định!”
“Ta cũng chú ý đến cái tên Ngưu Ma Vương này, để xem hắn có lên được vị trí đầu bảng hay không!”
Tên của những anh hùng trên bảng này vang khắp thiên hạ, nổi tiếng hơn rất nhiều những anh hùng đại hiệp khác!
Cứ thế, người trong giang hồ lại được phen náo động, bọn họ thi nhau xông đi giết mã tặc ở Kí Bắc.
Tổng đầu mục ở Lục Phiến Môn còn đặc biệt tới tìm Lâm Bắc Phàm uống trà, hắn ta giơ ngón tay cái với hắn và nói: “Tế tửu đại nhân, cách này của đại nhân quả là hay! Chỉ cần bỏ ra một cái giá nho nhỏ là có thể điều động được vô số người trong giang hồ đi đối phó với đám mã tặc! Từ lúc nhậm chức ở Lục Phiến Môn đến nay bổn quan chưa từng thấy người trong giang hồ tích cực đến vậy đâu! Ha ha!”
Lâm Bắc Phàm cũng mỉm cười: “Phải có lợi lộc thì người ta mới làm mà! Ta cho bọn họ tiền, cho bọn họ danh tiếng, rồi một ngày triều đình còn thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, ta không tin bọn họ còn không tích cực!”
“Đại nhân nói phải! Theo bổn quan thấy thì chắc chưa đầy nửa tháng là nạn mã tặc sẽ được giải quyết! Tế tửu đại nhân, đại nhân lại lập công lớn rồi, chúc mừng đại nhân!”
Quách đầu mục chắp tay.
Lâm Bắc Phàm cũng chắp tay.
“Tất cả đều nhờ phúc của đại nhân! Sau này có chuyện tốt gì thì đừng quên bổn quan nhé, ha ha!”
“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi!”
Hai người bật cười, tiếng cười ngập tràn niềm vui.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm nhớ tới vương gia đang ở Kí Bắc, không biết hiện giờ hắn ta có đang nổi cơn tam bành hay không?
Chương 303 Quân ta đánh quân mình
Cùng lúc ấy, Ký Bắc vương đang ở Ký Bắc, đã tức điên lên rồi.
"Thứ khốn nạn! Đám triều đình chết tiệt, dám treo thưởng để giết binh lính của bản vương, cho đám người giang hồ đến giết người của bản vương! Chúng thật sự tưởng bản vương là con hổ giấy mà ức hiếp chắc?"
"Vương gia bớt giận!" Gia Cát tiên sinh đứng ở phía sau nói với giọng run rẩy.
Ký Bắc vượng lại càng tức giận hơn: "Ngươi bảo bản vương bớt giận thế nào đây? Binh lính mà bản vương vất vả huấn luyện ra, đã bị giết hơn nghìn người rồi! Tiền thì chẳng kiếm được bao nhiêu, mà người đã chết mất ba phần mười rồi! Cứ tiếp tục thế này, còn chưa tới nửa tháng thì toàn bộ người của ta đã chết sạch rồi! Tâm huyết của bản vương, ngươi bù đắp được chắc?"
Gia Cát tiên sinh bị mắng đến nỗi muốn hộc cả máu, hắn ta cúi gằm đầu xuống, nói: "Vương gia, chuyện này đã bị triều đình phát hiện rồi, hơn nữa thương vong quá lớn, chúng ta phải gọi bọn họ quay về thôi!"
"Tuyệt đối không được! Nếu gọi người quay về, thì vương phủ chúng ta sẽ không có tiền nữa, biết ăn gì, uống gì đây hả? Những vấn đề này ngươi có giải quyết được không?"
Vương gia nói với vẻ kiêu ngạo: "Hơn nữa, giờ mà gọi người về, chẳng phải chứng tỏ bản vương đây sợ triều đình sao? Sợ đứa cháu gái đang ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn đó sao? Cho nên, nhất định bản vương phải ăn miếng trả miếng với triều đình!"
"Nhưng vương gia à, làm như vậy thì thương vong sẽ rất lớn..." Gia Cát tiên sinh chân thành khuyên nhủ.
"Ngươi đừng có nhiều lời nữa, ý ta đã quyết!" Ký Bắc vương nổi giận đùng đùng nói.
Đúng lúc đó, có người hầu đi vào thông báo.
Ký Bắc vương che giấu tính khí và sắc mặt của mình đi, tỏ vẻ thân thiệt và hòa đồng: "Cho bọn họ vào đi!"
Một nhóm võ lâm hào kiệt lũ lượt vào phòng, đồng thanh: "Bái kiến vương gia!"
Ký Bắc vương vui vẻ cười thành tiếng, bước tới chào đón bọn họ: "Ha ha! Các vị bằng hữu giang hồ, bản vương đang nhớ mong các vị, chuẩn bị phái người tới gọi các vị đến uống trà trò chuyện đây, không ngờ các vị đã tới rồi, như thế có phải là tâm linh tương thông hay không?"
"Đúng vậy!"
Đám võ lâm hào kiệt kia đều bật cười.
"Ha ha!"
Vương gia lại tiếp tục cười lớn, tiếng cười tràn ngập khắp gian phòng, tâm trạng của mọi người đều rất phấn khởi.
"Các vị bằng hữu, mọi người cùng nhau đến đây, có việc gì quan trọng không?"
"Khởi bẩm vương gia, bọn ta tới đây để tạm biệt ngươi!"
"Tạm biệt sao?"
Ký Bắc vương vội hỏi han với vẻ lo lắng: "Do bản vương không chiêu đãi các vị một cách chu đáo sao?"
Bọn họ vội xua tay: "Vương gia hiểu lầm rồi! Ở đây bọn ta được ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống vui vẻ đến nỗi quên cả trời đất! Nếu không phải đã xảy ra chuyện lớn, thì bọn ta đều lưu luyến không muốn rời khỏi đây!"
"Ồ? Rốt cuộc là chuyện lớn gì vậy, các vị hãy nói với bản vương, biết đâu bản vương có thể giải quyết giúp các vị thì sao!"
Vương gia tỏ vẻ quan tâm.
"Vương gia, thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả!"
Có một người với vẻ mặt vô cùng nghĩa khí mỉm cười nói: "Chẳng phải triều đình đã công bố một cáo thị treo thưởng đó sao, kêu gọi mọi người cùng giết mã tặc! Giết được mã tặc, không chỉ kiếm được tiền, mà còn gây dựng được danh tiếng! Việc này rất hợp với tâm ý của ta, mặc dù ta chẳng ưa gì triều đình, nhưng đúng là bọn họ đang làm việc tốt! Ta thấy gần đây mình cũng chẳng có việc gì phải làm, đi giết mã tặc vừa có thể trừ hại cho dân, vừa có thể vang danh trở thành anh hùng giết thổ phỉ tiếp theo, chẳng phải nghe rất đã tai sao?"
Vẻ mặt tươi cười của vương gia dần dần đông cứng lại: "Các ngươi muốn đi giết thổ phỉ sao?"
"Đúng vậy, tất cả bọn ta đều muốn đi giết thổ phỉ! Trước đây lão phu đã có ý định này rồi, sau đó ta thấy mọi người đều muốn làm việc này, nên đã lập nhóm cùng nhau đi giết thổ phỉ, ha ha!"
"Không chỉ kiếm được ít tiền tiêu vặt, mà còn có được chút tiếng tăm, lại trừ được hại cho dân, một mũi tên trúng nhiều đích!"
"Ta biết đã có rất nhiều võ lâm đồng đạo tham gia sự kiện này rồi, bọn họ còn trở thành anh hùng giết thổ phỉ nữa, danh tiếng đã truyền đi khắp thiên hạ rồi! Lão phu không thể chấp nhận nổi, thực lực của bọn họ còn chẳng cao bằng lão phu, dựa vào đâu mà danh tiếng của bọn họ lại vang xa hơn lão phu cơ chứ? Cho nên lão phu cũng sẽ đi giết vài tên mã tặc, gây dựng tiếng tăm, vượt qua bọn họ!"
"Nhất định là như vậy, chúng ta mà chiếm sạch các vị trí trên bảng anh hùng này, thì chẳng phải sẽ được ca tụng ngay thôi sao?"
"Ý tưởng này không tồi! Nhưng ta thấy các vị trí đầu tiên trên bảng đại anh hùng, chỉ có Mặc Hà đại hiệp mới xứng đáng mà thôi!"
"Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi, ha ha!"
...
Mọi người càng nói lại càng hào hứng, cứ như thể bọn họ đã xuất hiện trên bảng anh hùng rồi vậy. Nhưng sắc mặt của vương gia lại ngày càng sầm xuống, tâm trạng ngày càng xấu đi. Nếu đám đại hiệp này đi giết mã tặc, chẳng phải người của hắn ta sẽ tự giết lẫn nhau hay sao?
Dùng đám đại hiệp mà hắn ta khó khăn lắm mới mời về được, để giết đám binh linh mà hắn ta vất vả huấn luyện ra ư?
Hơn nữa, nếu bọn họ mà ra tay, binh lính của hắn ta còn đường sống chắc?
Trong lòng vương gia vô cùng bối rối, hắn ta nói với vẻ hoang mang: "Các vị anh hùng, chút việc nhỏ thế này, hà tất phải phiền tới các vị cơ chứ, các vị đừng đi được không?"
Nhưng ý của các vị hào kiệt võ lâm đã quyết.
"Vương gia yên tâm đi, bọn ta chỉ đi tham gia cuộc vui mà thôi!"
"Nếu nhanh thì mười ngày, nửa tháng, nếu chậm thì một tháng nữa bọn ta sẽ quay về, sẽ không bỏ lỡ chuyện lớn gì đâu!"
"Hơn nữa nơi đó rất gần với vương phủ, đi hai, ba ngày là đã tới rồi!"
"Vương gia, ngươi bảo trọng nhé, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!"
"Bọn ta đi một thời gian rồi sẽ về ngay!"
Bọn họ đồng loạt chắp tay chào tạm biệt, bỏ lại vị vương gia với vẻ mặt ngơ ngác và vị quân sư với vẻ mặt cay đắng.
Chương 304 Có lẽ đây là thiên phú của ta
Gia Cát tiên sinh đánh liều mà nói: "Vương gia, phải gọi bọn họ về đi thôi! Nếu còn không về, thì thật sự chỉ còn đường chết, hơn nữa còn phải chết trong tay người của chính mình! Cơn giận này, ngươi nhịn xuống được không?"
"A!"
Vương gia giận dữ đến phát điên, hắn ta bắt đầu đập phá đồ đạc loạn cả lên.
"Đáng chết! Thằng khốn nham hiểm nào nghĩ ra ý tưởng thối nát này thế hả?"
"Hại người của bản vương tự giết lẫn nhau, làm gì có cái lý ấy!"
"Bản vương và ngươi... không đội trời chung!"
Gia Cát tiên sinh há hốc miệng: "Vương gia..."
"Mau gọi bọn chúng về đi! Làm việc chậm trễ, ta sẽ hỏi tội ngươi đấy!"
"Vâng, vương gia!"
Nhưng đám mã tặc đã tách ra thành từng nhóm đi khắp nơi, không phải cứ muốn gọi về là sẽ gọi về được.
Ở Ký Bắc và các khu vực xung quanh, đã có rất nhiều người trong võ lâm tập trung lại, bọn họ chờ sẵn ở mỗi quan ải, ôm cây đợi thỏ, phát hiện ra mã tặc thì lập tức ra tay, giết thổ phỉ lập công, gây dựng danh tiếng.
Đám mã tặc này, ban đầu hung hăng ngang ngược bao nhiêu, thì hiện giờ hèn mọn đáng thương bấy nhiêu.
Bọn chúng bỏ chạy tán loạn hệt như đàn chuột, bị người người truy sát.
Có những lúc, để trốn tránh những người truy sát, thậm chí bọn họ đã phải trốn vào trong rừng sâu, phải chịu đói khát, còn trở thành đồ ăn cho muỗi suốt mấy ngày.
Còn bảng anh hùng thì hầu như thứ tự mỗi ngày đều có sự thay đổi.
Anh hùng diệt cướp xếp số một, đã phá kỷ lục giết thổ phỉ với hai trăm tên!
Số thổ phỉ do các vị anh hùng ở cuối bảng giết được cũng rất nhiều, ngay cả người cuối cùng xếp ở vị trí thứ mười cũng đã giết được hơn một trăm tên!
Sự chênh lệch giữa các thứ hạng cũng không hề nhiều, cuộc cạnh tranh trở nên rất kịch liệt! Hầu như mỗi ngày đều có một nhóm người ngồi xổm chờ trước cửa nha môn.
"Mau nhìn kìa, đó là Mặc Hà đại hiệp đấy! Hắn ta mới đến đây có hai ngày thôi, mà đã giết hơn tám mươi tên mã tặc rồi, hiệu suất làm việc rất cao! Có lẽ hôm nay hắn ta sẽ ghi tên mình lên bảng anh hùng cho mà xem."
"Còn có Kim đại hiệp nữa, thực lực của hắn ta cũng rất cao cường, đã đứng đầu bảng suốt bốn ngày nay rồi, thực lực rất hùng hậu!"
"Có cả Loan Đao đại hiệp nữa, đao của hắn ta rất nhanh! Nghe nói hắn ta đã từng một mình đối đầu với đám mã tặc quy mô lên tới bốn mươi, năm mươi tên, chỉ dùng ba đao là đã giết sạch bọn chúng rồi, rất đỉnh đấy!"
"Mau xem kìa! Đó là Ngưu Ma Vương!"
...
Mọi người đồng loạt quay đầu sang, nhìn thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn, đeo khăn che mặt đi vào.
Ngưu Ma Vương, có thể nói là một nhân vật nổi tiếng trên bảng anh hùng.
Kể từ khi hắn ta xuất hiện trên bảng anh hùng, chưa từng bị tuột khỏi bảng lần nào, thực lực rất cao cường, vì vậy mọi người đều rất kính nể hắn ta.
Hơn nữa hắn ta có thân hình cao lớn, gắn liền với hình ảnh che mặt, thái độ lạnh lùng, lại xưng là Ngưu Ma Vương, rất khác người, thu hút được rất nhiều sự ngưỡng mộ và kính nể...
Vì vậy hắn ta vừa đến liền thu hút sự chú ý của mọi người. Ngưu Ma Vương đã sớm quen thuộc với tất cả những chuyện này rồi.
Hắn ta chẳng hề để ý tới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, vác theo cái bao đẫm máu chứa đầy bàn tay đi thẳng vào trong nha môn.
"Ta đến báo cáo kết quả!"
"Tổng cộng ba mươi mốt tên mã tặc, lần này thu hoạch rất khá đấy! Ngưu Ma Vương đại hiệp, bản quan có linh cảm rằng lần này ngươi có thể lọt vào ba thứ hạng đầu tiên trên bảng anh hùng đấy! Chúc mừng nhé!"
Cao thủ Lục Phiến Môn đón tiếp hắn ta cười nói.
"Cảm ơn!"
Giọng nói của Ngưu Ma Vương hơi khô khan.
Hắn ta quay đầu lại nhìn bảng anh hùng, ánh mắt rất kiên định, siết chặt nắm đấm!
Hắn ta không chỉ muốn lọt vào ba thứ hạng đầu tiên, mà còn muốn chiếm được thứ hạng số một, trở thành đại anh hùng diệt cướp!
"Đây là ba trăm mười lượng, ngươi cất đi nhé!"
"Cảm ơn!"
Ngưu Ma Vương nhận tiền rồi xoay người bỏ đi.
Hắn ta phải tiếp tục giết thổ phỉ, hắn ta muốn phá kỷ lục số thổ phỉ giết được, trở thành người xếp đầu bảng! Cứ như thế, trong vòng chưa tới một tuần, đã có hơn hai nghìn tên mã tặc bị tiêu diệt.
Những tên mã tặc còn lại cũng không dám gây sự ở khu vực này nữa, đành phải trốn đi để không bị giết chết, càng về sau, số người giang hồ càng nhiều hơn, nhưng mã tặc thì càng giết càng ít lại, vì vậy tốc độ giết thổ phỉ của mọi người cũng chậm đi.
Thứ tự xếp hạng trên bảng anh hùng, cũng đã dần dần trở nên ổn định.
Điều khiến mọi người phải khiếp sợ là vẫn có một người tiếp tục vững bước tiến lên trên bảng xếp hạng, đó chính là Ngưu Ma Vương, mỗi ngày hắn ta đều đem về một lượng bàn tay mã tặc nhất định, liên tục phá kỷ lục chiến công của chính mình.
Mặc dù thành tích hiện giờ kém hơn trước đây nhiều, nhưng so với những người khác thì đã giỏi lắm rồi. Có người hỏi hắn ta, phải làm thế nào thì mới tìm ra đám mã tặc đó?
Ngưu Ma Vương trầm ngâm một lúc rồi nói: "Có lẽ đây là thiên phú của ta!"
Hắn ta lớn lên trong rừng nên cả năm giác quan và trực giác của hắn ta đều được rèn luyện đến mức nhạy bén như loài thú hoang, thậm chí hắn ta còn hiểu được tiếng của các con thú.
Vì vậy, dựa vào kỹ năng đặc biệt này, hắn ta đã tìm ra hết đám mã tặc này đến đám mã tặc khác ở trong núi sâu rừng thẳm, sau
đó tiêu hết sạch sẽ, lập nên chiến công của mình.
Chương 305 Luận công ban thưởng
Cứ như thế, lại thêm ba ngày nữa trôi qua, mọi người thật sự không thể tìm ra nổi một tên mã tặc nào nữa.
Đến cả Ngưu Ma Vương cũng không tìm được.
Vì vậy, triều đình trịnh trọng tuyên bố rằng: Sự kiện giết thổ phỉ đã kết thúc vang dội!
Những người có tên trên bảng anh hùng, cũng đã có thể tự xưng là anh hùng diệt cướp, triều đình sẽ dán thông cáo, danh tiếng tốt đẹp của bọn họ sẽ được truyền đi khắp thiên hạ!
Trong đó, bằng chiến tích dũng mãnh người giết được nhiều thổ phỉ nhất, xếp đầu tiên trên bảng anh hùng, được gọi là đại anh hùng diệp cướp, tiếng thơm vang khắp tứ phương, được người đời ca ngợi!
"Chúc mừng Ngưu Ma Vương đại hiệp!"
Các cao thủ của Lục Phiến Môn cùng nhau chắp tay chúc mừng hắn ta: "Từ lần đầu tiên gặp ngươi, bản quan đã biết ngươi không phải người đơn giản rồi mà! Không ngờ ngươi không chỉ trở thành anh hùng diệt cướp, mà còn trở thành đại anh hùng nữa cơ đấy, thật thần kỳ!"
"Cảm ơn các vị! Cảm ơn!"
Ngưu Ma Vương vô cùng kích động, cả người run lên.
Hắn ta siết chặt hai nắm đấm, cuối cùng thì cũng thực hiện được mục tiêu của mình rồi! Vậy thì chẳng phải hắn ta có thể...
Cao thủ của Lục Phiến Môn cười nói: "Ngưu Ma Vương đại hiệp, triều đình bọn ta đã hứa, nếu trở thành đại anh hùng diệt cướp, triều đình bọn ta sẽ đồng ý với một điều kiện của ngươi trong mức độ cho phép! Giờ ngươi có yêu cầu gì hãy nói cho ta, ta sẽ dâng tấu lên thánh thượng! Thánh thượng anh minh, chắc chắn sẽ chấp nhận nguyện vọng này của ngươi!"
"Cảm ơn!"
Ngưu Ma Vương lấy chiếc mũ đang đội xuống, kéo khăn che mặt ra, để lộ gương mặt của mình.
Mọi người nhìn thấy mặt hắn ta, đều sửng sốt: "Ngươi, ngươi, ngươi là..."
"Đúng như các ngươi đã thấy! Nguyện vọng của ta là..."
Tại buổi tảo triều trong Kim Loan Điện, hoàng cung kinh thành.
"Khởi bẩm bệ hạ, vi thần nhận lệnh phụ trách giải quyết chuyện mã tặc! Hiện giờ đã hơn nửa tháng, tổng cộng giết được bốn nghìn hai trăm tám mươi hai tên giặc cướp, Ký Bắc và các khu vực xung quanh không còn tên mã tặc nào nữa, mối họa mã tặc đã kết thúc, mong bệ hạ minh xét!"
Tổng đầu mục của Lục Phiến Môn báo cáo tình hình diệt giặc cướp. Nữ đế nghe xong thì rất vui.
Hoàng thúc, ngươi bị tổn thất nhiều binh mã thế này, còn ăn nổi cơm không vậy? Thật muốn xem hiện giờ sắc mặt ngươi thế nào rồi quá!
Hẳn là rất vui đây! Ha ha!
"Quách ái khanh, việc lần này ngươi làm không tồi! Thưởng vạn lượng bạc trắng, một viên dạ minh châu, mười viên long nhãn trân châu! Còn nữa, mỗi người tham gia giải quyết vụ việc lần này đều được thưởng nghìn lượng bạc!
"Đa tạ bệ hạ ban thưởng!"
Tổng đầu mục của Lục Phiến Môn vô cùng mừng rỡ. Công lao và những món ban thưởng này gần như bọn họ vô tình vớ được vậy.
Bởi vì bọn họ không hề phải bỏ ra chút công sức nào, không cần phải mạo hiểm tính mạng cũng chẳng cần đổ máu và mồ hôi, công việc chính chỉ là nghiệm thu và phát tiền mà thôi, vậy mà cũng được ghi nhận công lao như thế này.
Thật sự rất cảm ơn tế tửu đại nhân!
Đột nhiên Quách đầu mục phát hiện ra, đi theo tế tửu đại nhân thật sự rất có tương lai!
Vụ việc hai Tông Sư lần trước, hắn ta và các anh em đã chuẩn bị sẵn tâm lý hy sinh vì đất nước rồi. Nhưng tế tửu đại nhân vừa ra tay đã dễ dàng di chuyển chiến trường ra khỏi kinh thành, bọn họ không chỉ không cần hy sinh, mà còn kiếm được một khoản tiền từ vụ việc đó.
Sau đó, việc luyện binh trên nước cũng nhờ có tế tửu đại nhân báo tin cho hắn ta nên hắn ta mới có thể tạo nên công lao ấy.
Và cả công lao vừa rồi nữa...
Tế tửu đại nhân, thật sự là phúc tinh của hắn ta! Xem ra, sau này hắn ta phải qua lại với tế tửu đại nhân nhiều hơn mới được!
"Ngoài ra còn một người nữa, xứng đáng được trọng thưởng hơn hẳn!"
Nữ đế mỉm cười nhìn Lâm Bắc Phàm: "Nếu không có Lâm ái khanh dâng lên diệu kế này, triều đình ta đã chẳng thể giải quyết họa mã tặc dễ dàng như thế! Lâm ái khanh, ngươi không thể không nhận lấy công lao lần này!"
"Giúp bệ hạ phân ưu là phận sự của thần!"
Lâm Bắc Phàm dõng dạc đáp.
"Trẫm biết hiện giờ ngươi chẳng thiếu thứ gì, nên không phong thưởng cho ngươi nữa vậy! Công lao lần này ngươi tạm thời nhớ kỹ lấy, lần sau tiếp tục lập công rồi phong thưởng luôn một thể!"
Nữ đế lớn tiếng nói.
Lâm Bắc Phàm hiểu, nữ đế lại muốn tích góp công lao cho hắn đây mà, đến khi tích góp đủ rồi thì thăng cho hắn thêm một cấp quan!
"Tạ bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm đáp.
"Khởi bẩm bệ hạ, trong quá trình diệt cướp lần này, có mười vị anh hùng diệt cướp, mỗi người giết được ít nhất hai trăm tên thổ phỉ! Chính nhờ bọn họ nên chúng ta mới có thể thuận lợi diệt trừ được đám cướp này! Thần đã làm theo lệnh của bệ hạ, thông cáo danh tiếng tốt đẹp của bọn họ truyền đi khắp thiên hạ!"
Quách đầu mục báo cáo tiếp.
"Quách ái khanh, việc này ngươi làm rất tốt!"
Nữ đế gật đầu.
"Trong số đó có một người, đã giết được năm trăm mười bốn tên mã tặc, trở thành đại anh hùng diệt cướp! Nhưng thân phận của người này khá đặc biệt, điều kiện mà hắn ta đưa ra cũng rất đặc biệt, thần không dám quyết định, nên muốn bẩm báo lên bệ hạ!"
Tâm trạng của nữ đế đang vui vẻ: "Vị đại anh hùng đó là ai, điều kiện của hắn ta là gì, tại sao ngươi lại không dám đồng ý?"