Mắt thấy không hỏi ra được thứ gì giá trị từ chỗ Lâm Bắc Phàm, Hạ Thiên Khung cúi người hỏi một ông cụ đang hút tẩu, đồng thời cũng đang bán thuốc lá.
“Ông cụ, xin hỏi kinh thành này vẫn luôn náo nhiệt như vậy sao?”
Ông cụ này có hơi mơ màng: “Ta đang lúc hút thuốc, sao ngươi lại hỏi ta mấy câu này, ngươi không biết nhìn sao?”
Nhưng vừa thấy bọn họ ăn mặc sang trọng, trên người thấp thoáng lộ ra quý khí cũng biết không thể đắc tội được.
Hắn ta không dám chậm trễ mà vội vàng đứng dậy.
Sau đó nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đi bên cạnh đám người này lại càng kinh ngạc hơn, vội chắp tay cung kính nói: “Chào phủ doãn đại nhân! Đây là…”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa giới thiệu: “Vị vừa mới hỏi chuyện ngươi này chính là đương kim thái tử Hạ Thiên Khung của Đại Hạ hoàng triều, mà người bên cạnh hắn ta đều là quan viên tới từ Đại Hạ hoàng triều, bọn họ tới viếng thăm chính thức nước ta, thuận tiện du lịch kinh thành!”
Ông lão vô cùng kinh ngạc: “Hả? Vậy mà lại là thái tử của Đại Hạ sao…”
Hạ Thiên Khung tiếp tục truy hỏi: “Ông cụ, ngươi có thể kể một chút về tình hình ở kinh thành cho bản cung được không?”
“Chuyện này…”
Ông cụ lại không dám nói nhiều mà nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Ông cụ, nếu điện hạ đã hỏi ngươi vậy ngươi cứ kể cho mọi người đi!”
“Vâng, phủ doãn đại nhân!”
Ông cụ đứng dậy nhưng vẫn hơi khom lưng, đáp: “Nếu là trước đây thì kinh thành cũng không phải thế này đâu, khi ấy tuy cũng được tính là náo nhiệt nhưng không náo nhiệt đến vậy! Từ sau khi Lâm đại nhân lên nhậm chức thì mọi thứ ở đây đều thay đổi cả!”
“Hả?” Đám người Đại Hạ quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, Lâm Bắc Phàm lại mỉm cười đáp lại.
“Từ năm ngoái, Lâm đại nhân lên làm phủ thừa ở kinh thành, tổng quản lý toàn bộ sự vụ trong kinh thành thì tất cả đều thay đổi! Lâm đại nhân chỉnh đốn tác phong và uy tín của quan viên, cải thiện môi trường tư pháp, khi thẩm tra án luôn bênh vực dân chúng chúng ta, trừng phạt kẻ quyền quý, cứ như vậy, đám quyền quý cũng không dám làm xằng làm bậy nữa, dân chúng chúng ta đều có thể ưỡn thẳng sống lưng, không sợ bị bắt nạt nữa!”
“Hóa ra là như vậy!”
Ông cụ lại nói tiếp: “Tiếp đó, Lâm đại nhân lại khuyến khích phát triển thương nghiệp, mở rộng kinh tế vỉa hè! Các ngươi nhìn nơi này đi, mỗi một con phố đều được quy hoạch rất tốt, mọi người đều buôn bán trong phạm vi của mình! Thế này, rất nhiều người đều có cơ hội kiếm tiền! Chỉ cần ngươi không sợ vất vả thì đều có thể kiếm tiền! Kinh thành trở nên náo nhiệt như vậy cũng có một phần nguyên nhân bắt nguồn từ đây!”
Mọi người đều rất ngạc nhiên, Hạ Thiên Khung truy hỏi: “Kinh tế vỉa hè này có hiệu quả tốt đến vậy sao?”
Thông qua tin tình báo, hắn ta cũng biết cách đây rất lâu kinh thành Đại Võ đã thực hiện kinh tế vỉa hè và quả thật cũng có được hiệu quả nhất định!
Nhưng khi ấy hắn ta không cho là đúng, không phải chỉ là bày sạp ra bán hàng thôi sao?
Cùng lắm thì có thêm một tầng quy hoạch nữa mà thôi, buôn bán vẫn là mấy thứ đó, có thể thúc đẩy được gì cho thương nghiệp?
Bây giờ xem ra có khả năng hắn ta đã nghĩ quá hiển nhiên rồi!
Ông cụ lắc đầu: “Lão hủ không rõ cho lắm! Đạo lý lớn nhiều biết bao, lão hủ cũng không biết hết được! Dù sao từ sau khi kinh thành mở rộng buôn bán vỉa hè cho tới nay quả thật đã trở nên rất náo nhiệt, mọi người đều có thể kiếm được tiền! Giống như lão phu đây, bình thường bận cày cấy, có thời gian rảnh là tới đây bán thuốc lá, kiếm thêm vài lạng bạc vụn, ha ha!” Nói xong, lại có vài phần đắc ý.
“Nhưng, sự thay đổi lớn nhất vẫn là năm sau cơ!” Ông cụ lại bải.
“Năm sau?” Mọi người ngạc nhiên.
“Từ năm sau, thật sự sẽ phát triển mỗi ngày mỗi khác!”
Ông cụ nói với vẻ mặt hớn hở: “Dân Tâm thành đối diện với kinh thành đã mở rất nhiều cửa hàng và công xưởng, tuyển một lượng lớn công nhân! Xưởng xi măng độc quyền của triều đình cũng cần rất nhiều công nhân sản xuất xi măng! Tiền lương đi làm vô cùng hậu hĩnh, khiến người ngưỡng mộ! Nếu không phải lão hủ đã lớn tuổi thế này, còn ruộng phải cày thì cũng muốn qua bên đó kiếm miếng cơm!”
“Còn có chịu sự ản hưởng này mà dân làm ăn ở kinh thành cũng nhiều lên! Làm ăn buôn bán đều cần nhân lực chứ, cho nên lại cần tuyển người! Tóm lại là mọi người đều có công việc, đều có tiền để kiếm, cuộc sống càng ngày càng tốt!”
“Cái này cái này…” Đoàn đại biểu của Đại Hạ vô cùng kinh ngạc.
Ông cụ chắp tay với Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ cung kính: “Toàn bộ những thứ này đều nhờ Lâm đại nhân mang lại, cảm ơn ngươi đã mang tới cuộc sống tốt và mang tới hy vọng mới cho ta!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Đây là việc mà bản quan nên làm, vì trách nhiệm của bản quan là tạo phúc một phương!”
“Lâm đại nhân, ngươi hút thuốc không, lão hủ tặng ngươi vài lạng!”
“Không cần đâu, bản quan không hút!”
Đoàn đại biểu Đại Hạ lại hỏi mấy người nữa và cũng có được câu trả lời như nhau.
Từ khi Lâm Bắc Phàm lên làm phủ thừa, tổng quản lý toàn bộ sự vụ trong kinh thành cho tới nay, cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt lên.
Đặc biệt là năm sau, Dân Tâm thành bắt đầu vận hành và phát triển vượt bậc, mỗi ngày một khác.
Vì thế mọi người vô cùng khâm phục hắn.
“Lâm đại nhân, ngươi giỏi quá!”
“Làm phủ doãn chưa được bao lâu đã mang tới sự thay đổi lớn như thế, bản quan khâm phục!”
“Chẳng trách lại được nữ đế coi trọng!”
Chương 492 Không thể áp dụng được
Đối với việc này, Lâm Bắc Phàm chỉ khiêm tốn đáp lời, tỏ vẻ cũng không có gì hết.
Thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung thúc giục: “Bây giờ chúng ta tới Dân Tâm thành xem thử đi, bản cung đã nôn nóng lắm rồi!”
Chưa đến thời gian nửa nén hương, mọi người đã tới Dân Tâm thành.
Chỉ thấy một tòa thành lớn nguy nga tráng lệ đứng sừng sững trước mặt mọi người.
“Nơi này thật sự được xây trong ba tháng sao?”
Bọn họ đã sớm nghe nói tòa thành mới xây dựng này hoành tráng thế nào, nguy nga ra sao, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn bị chấn động bởi phong thái của nó.
Chỉ riêng tường thành này, trên cơ bản đã không thua bất cứ một kinh thành nào rồi!
“Không thể giả được, mời các vị đại nhân đi bên này!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa mời.
Ngay khi bọn họ đi vào trong thành lại hoang mang tiếp.
Chỉ thấy bên trong thành là các ngôi nhà xếp thành hàng san sát nối tiếp nhau, đường phố rộng rãi, bằng phẳng còn rất sạch sẽ.
Ngựa xe như nước, người qua lại tấp nập, quán xá mọc lên như rừng, tiếng rao hàng không ngớt, cảm giác còn náo nhiệt và phồn hoa hơn cả kinh thành!
“Đây… thật sự là một tòa thành mới được xây dựng sao?”
“Một tòa thành chưa đến nửa năm sao lại phồn hoa, đầy tiếng người huyên náo như thế?”
“Lẽ nào đây là kỳ tích?”
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, giống như bà Lưu đi vào Đại Quan Viên, nhìn thấy gì cũng mới mẻ.
Ánh mắt bọn họ không kìm lòng được mà liếc về phía Lâm Bắc Phàm đang mang vẻ mặt bình tĩnh như nhìn thấy thần linh.
Chỉ tốn có ba tháng đã xây xong tòa thành chứa được hơn trăm vạn người thật sự vô cùng đáng sợ!
Nhưng đối phương không chỉ xây dựng mà còn khiến tòa thành vận hành với hiệu suất cao, khiến người nào cũng được ăn cơm, có công ăn việc làm, cơm no áo ấm trong thời gian một tháng ngắn ngủi, việc này thật sự không phải thứ người thường có thể làm được!”
“Lâm đại nhân, ngươi đã làm thế nào vậy? Sao có thể khiến một tòa thành mới tỏa ra sức sống bừng bừng như thế?” Một lão thần Đại Hạ nói với vẻ vô cùng khâm phục.
Đám người Hạ Thiên Khung dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thật ra cũng vô cùng đơn giản thôi, chỉ cần chiêu mộ thương nhân, kêu gọi vật tư, khuyến khích kinh thương, cung cấp việc làm cho mọi người để mọi người có công ăn việc làm là được mà!”
Mọi người nghe xong lại vô cùng cạn lời, đạo lý to đùng này ai mà không hiểu? Mấu chốt là làm thế nào cơ mà!
Ngươi đừng nói mập mờ và hiển nhiên như thế được không? Trông như trí thông minh của chúng ta thấp lắm vậy.
Biết không hỏi ra được cái khỉ gì, chỉ đành một đường hỏi người đi đường qua lại, cuối cùng cũng có được một vài câu trả lời khá cụ thể.
Lâm Bắc Phàm quả thật đã khuyến khích kinh thương, chẳng qua là thông qua biện pháp giảm thuế.
Chế độ miễn giảm thuế vô cùng lớn, ưu đãi miễn thuế lớn nhất là năm năm, còn có miễn giảm thuế ba năm, chua từng nghe có quốc gia nào làm như thế, có thể miễn thuế một, hai năm đã coi như tốt lắm rồi.
Ngoài ra, Dân Tâm thành còn phát triển ngành sản xuất xi măng rất mạnh, kéo theo rất nhiều người có việc làm, không chỉ thực hiện kinh tế vỉa hè, mà còn tiến hành kinh tế chợ đêm, tiến thêm một bước thúc đẩy kinh thương phát triển.
Dưới đủ loại biện pháp, Dân Tâm thành phát triển mỗi ngày một khác.
Hành trình một ngày này kết thúc rất nhanh, một đoàn người Đại Hạ sau khi trở về vẫn vô cùng khiếp sợ như cũ.
“Một chuyến đi này cũng không tệ!”
“Học được rất nhiều thứ, hóa ra kinh thành còn có thể quản lý kinh doanh như thế! Chúng ta hoàn toàn có thể học theo, ha ha!”
“Đại Hạ chúng ta vốn đã cường thịnh, bằng cách này chẳng phải sẽ càng mạnh hơn hay sao?”
“Triệu đại nhân nói chí phải, ha ha!”
Mọi người nói chuyện hăng say như thể đã nhìn thấy trước tương lai tốt đẹp vậy.
Thế nhưng lúc này, lại để ý thấy thái tử Hạ Thiên Khung đang nhíu chặt mày, bộ dáng khá đăm chiêu, vì thế họ hỏi với vẻ khó hiểu: “Thái tử điện hạ, sao ngươi lại cau có mặt mày thế?”
Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung thở dài một hơi: “Các ngươi tưởng mấy thứ này có thể dễ dàng học được hay sao?”
“Thái tử điện hạ, sao thái tử lại nói như vậy?”
Mọi người lấy làm lạ.
Hạ Thiên Khung lại thở dài: “Hành động ngày hôm nay khiến bản quan vô cùng chấn động! Khi ấy bản quan cũng nghĩ, nếu đem được những kinh nghiệm này về thì chắc chắn có thể khiến Đại Hạ của chúng ta có được những thay đổi tích cực vô cùng lớn! Thế nhưng khi nghĩ kĩ lại thì ta nhận ra trong chuyện này vẫn còn tồn tại những điểm chưa thỏa đáng, hoàn toàn không thể học được!”
“Điện hạ…”
“Đầu tiên, chúng ta nói về chỉnh sửa tư pháp!”
“Từ lúc Lâm Bắc Phàm tới Đức Thiên Phủ, việc hắn làm đầu tiên là sửa đổi tư pháp, bênh vực dân chúng trên phương diện kết án, trừng phạt những kẻ quyền quý, không cần biết đối phương có quyền có thế đến đâu, có bối cảnh lớn như thế nào cũng không bỏ sót! Thế nhưng các ngươi biết hắn làm thế nào không?”
Chương 493 Tình huống đặc thù
Mọi người lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Giọng điệu của Hạ Thiên Khung cực kỳ phức tạp: “Bản cung nhận được tin tức từ mật thám, sở dĩ Lâm Bắc Phàm làm như vậy là để có thể tống hết bọn quyền quý vào nhà giam một cách công khai rồi tiến hành bóc lột!”
“Muốn không bị phạt hả? Vậy thì nộp tiền!”
“Muốn ăn ở ổn thỏa hả? Vậy thì nộp tiền!”
“Muốn giảm hình phạt hả? Vậy thì nộp tiền!”
“Nói một cách khác, hắn đã khiêu chiến với kẻ quyền quý khắp thiên hạ bằng chính sức lực của mình! Thông qua bóc lột tiền tài của bọn họ để bảo vệ lợi ích của dân chúng, đồng thời cũng thu lợi về cho mình!”
“Ồ?”
Mọi người kinh ngạc không thôi.
“Một kẻ có dũng khí như thế khiến bản cung bội phục vô cùng!”
“Thế nhưng nếu đổi là Đại Hạ chúng ta thì ai dám làm như thế?”
“Chuyện này…”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Không chỉ thừa tướng không dám làm mà ngay cả đương kim bệ hạ cũng không dám! Bởi lẽ nếu làm như vậy thì sẽ đắc tội quá nhiều người! Điều này bất lợi cho việc thống trị đất nước!
Dẫu có là người đứng đầu của một quốc gia thì khi đối mặt với một vấn đề nào đó vẫn có những lúc xử lý không được chu toàn!
“Lâm Bắc Phàm kia… tại sao lại dám làm như vậy nhỉ?”
Hạ Thiên Khung lắc đầu: “Bản cung cũng không hiểu, nhưng đúng là hắn đã làm vậy đấy, hiệu quả vô cùng rõ ràng! Không có tư pháp rõ ràng nghiêm minh thì triều đình không thể có được lòng tin của dân chúng, rất nhiều chuyện đều không thể giải quyết!”
Mọi người gật đầu.
“Tiếp theo đây chúng ta sẽ nói về vấn đề trị an!”
Hạ Thiên Khung ho một tiếng, nhấp ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Về vấn đề này, Lâm Bắc Phàm đã nghĩ ra một cách độc lạ là tận dụng đạo soái Dạ Lai Hương để chống lại tội phạm, bảo vệ an ninh trật tự ở địa phương, hiệu quả như thế nào thì mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, đạt đến cả trình độ đêm không cần phải đóng cửa! Thế nhưng chúng ta không thể học được cách này!”
“Bởi lẽ nhân tài đặc biệt như Dạ Lai Hương trên thiên hạ chẳng có bao nhiêu! Mà dù có thì ngươi dám dùng không? Có dám dùng thì ngươi có điều khiển nổi không?”
“Dạ Lai Hương có võ công cao cường, thực lực xuất chúng, bản thân hắn ta là một kẻ ngông cuồng bướng bỉnh! Ngươi bảo hắn ta ngoan ngoãn làm việc, nghe lời ngươi sao được? Dù có là Tông Sư thì cũng không làm được điều đó!”
“Chỉ có Lâm Bắc Phàm không biết đã dùng cách gì mà khiến hắn ta nghe lời làm việc như vậy!”
“Cứ thế, có được tư pháp, trị an cũng xử lý ổn thỏa, bách tính và thương nhân sẽ cảm thấy an toàn, thương nghiệp mới phát triển, kinh tế mới đi lên!”
Ánh mắt Hạ Thiên Khung sáng rực.
Mọi người lại đồng loạt gật đầu.
“Có được hai điều kiện này xong, Lâm Bắc Phàm lại thúc đẩy kinh tế vỉa hè phát triển, đồng thời đẩy mạnh kinh tế về đêm khiến thành phố náo nhiệt hẳn lên, góp phần đưa thương nghiệp, kinh tế phát triển, giúp dân chúng kiếm được tiền!”
“Chúng ta có thể mô phỏng kinh tế vỉa hè, nhưng kinh tế về đêm thì rất khó, bởi lẽ trị an là một vấn đề nan giải mà chúng ta không thể giải quyết!”
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ai cũng biết kinh tế về đêm tốt, song lại rất khó để làm!
Bởi lẽ có rất nhiều người tập võ, huyết khí dâng trào, hễ đến tối là rất dễ xảy ra chuyện, càng nhiều người càng dễ xảy ra chuyện!
Tiền thuê quản lý quá đắt, mà cũng không quản nổi!
Thế nên nhiều thành phố cấm tiệt hoạt động về đêm, không cho mọi người làm việc vào ban đêm nữa.
Cũng chỉ có Lâm Bắc Phàm không cần phải lo lắng về vấn đề này, bởi vì hắn đã có đạo soái Dạ Lai Hương võ công cao cường, khinh công tuyệt diệu. Có hắn ta quản lý vấn đề an ninh trật tự, chỉ cần không phải Tông Sư thì đều có thể xử lý được!
Cứ thế thì vấn đề trị an sẽ được giải quyết.
Đương nhiên, bọn họ có thể tìm một võ giả Tứ phẩm tới quản lý vấn đề an ninh trật tự, nhưng võ giả ở mức đó đâu có ai chịu làm mấy chuyện sai vặt này?
Không biết trọng nhân tài thế thì ai thèm làm!
“Điện hạ, chúng ta cũng có xi măng, chúng ta có thể phát triển kinh tế xi măng!”
Một vị lão thần nói.
“Đúng đó, chúng ta có thể phát triển kinh tế xi măng!”
“Chúng ta cũng có thể sản xuất xi măng rồi đem đi bán, kích thích thương nghiệp phát triển!”
“Như vậy là triều đình ta kiếm được tiền rồi, bên cạnh đó còn giúp kinh tế thị trường phát triển, một mũi tên trúng hai đích!”
“Đề xuất này của các ngươi rất được, thực ra triều đình chúng ta cũng đang làm điều này! Thế nhưng để sản xuất xi măng thì cần một lượng nhân công lớn! Trước kia mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, để sản xuất xi măng, Dân Tâm thành đã huy động tổng cộng bốn đến năm chục vạn người mới chống đỡ được ngành này!”
Hạ Thiên Khung cười khổ: “Chúng ta đi đâu tìm được nhiều người như vậy?”
Mọi người cũng thi nhau cười khổ.
Bốn, năm chục vạn người tương đương với dân số của một thành phố lớn rồi. Muốn điều động số người nhiều như vậy là một chuyện rất khó.
Hơn nữa dù có năng lực làm được thì người ta cũng chưa chắc đã muốn làm vì sản xuất xi măng rất vất vả!
Phải biết rằng phần lớn dân chúng ở Dân Tâm thành đều có gốc gác là dân gặp nạn, bọn họ vượt xa vượt khó để đến nơi đây, không có kế mưu sinh nào khác nên chỉ đành tham gia sản xuất xi măng.
Chương 494 Quyết chết không từ
“Ngoài ra còn có một vấn đề khác nữa!”
“Xi măng chủ yếu dùng để xây dựng nhà cửa, lượng xi măng cần dùng là rất lớn. Triều đình Đại Võ nhờ phát triển đường thủy và tàu đệm khí nên mới vận chuyển được! Tàu đệm khí có thể vận tải được rất nhiều, một con thuyền là chở được cả mười vạn cân xi măng!”
“Chúng ta còn chưa nghiên cứu ra tàu đệm khí, chỉ có thể vận chuyển bằng thuyền gỗ thông thường. Giá vận chuyển tăng lên, xi măng cũng đắt hơn, người mua xi măng sẽ ít đi, không có thị trường thì chúng ta có sản xuất nhiều xi măng cũng chẳng có tác dụng gì!”
Hạ Thiên Khung liên tiếp cười khổ.
“Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ đến điều này nhỉ?”
“Vẫn là điện hạ anh minh!”
…
“Ngoài ra, về phương diện thương nghiệp, Lâm Bắc Phàm đã đưa ra rất nhiều điều kiện có lợi về thuế cho các thương nhân lớn, khuyến khích mọi người làm ăn buôn bán! Hành động này của hắn đã thúc đẩy thương mại giữa kinh thành và Dân Tâm thành phát triển, khiến thị trường trở nên phồn vinh hơn!”
“Thế nhưng hắn có thể làm như vậy, còn chúng ta thì không!”
“Bởi lẽ khi ấy Lâm Bắc Phàm có thể làm được là bởi hắn muốn giải quyết vấn đề cơm ăn chỗ ở cho cả trăm vạn người dân, không có lương thực không có vật tư, hắn chỉ đành thu hút các thương nhân thế gia quyên góp tiền và vật thông qua vô số điều kiện, đây là cách giải quyết tối ưu nhất lúc đó!”
“Song nếu chúng ta cũng làm thế thì trước tiên, chắc chắn thuế sẽ giảm, đây là chuyện không thể nghi ngờ, hơn nữa mọi người đều đi làm ăn buôn bán hết thì ai sản xuất lương thực đây?”
“Đất của chúng ta không màu mỡ như Đại Võ, sản lượng có hạn, mọi người lại đi buôn bán hết thì chắc chắn sản lượng lương thực sẽ sụt giảm, hậu quả như thế nào thì không cần bản cung nói nhiều nữa, các vị tự biết rồi đấy!”
Mọi người gật đầu…
Một vị lão thần lên tiếng: “Nước không có lương thực thì ắt sẽ loạn!”
“Đúng vậy!”
Hạ Thiên Khung gật đầu: “Thế nên chúng ta bắt buộc phải kiềm chế sự phát triển của thương mại, bảo đảm kho lương thực của mình! Thế nhưng không phát triển thương mại thì kinh tế xi măng cũng sẽ bị hạn chế!”
Hạ Thiên Khung thở dài thườn thượt: “Nên chúng ta không thể học được cách phát triển Dân Tâm thành! Bởi rất nhiều các điều kiện khác nhau nên bọn họ mới tạo ra được nhiều kỳ tích! Chúng ta học theo thì có lẽ cũng chỉ là bắt chước, làm trò cười cho thiên hạ mà thôi! Nếu xảy ra chuyện gì lớn thì muốn bù đắp cũng chẳng kịp!”
“Điện hạ anh minh, thần đã hiểu rồi!”
Các vị đại thần bái phục.
Hạ Thiên Khung khiêm tốn nói: “Các vị đại nhân khách khí rồi, bản cung cũng không có nhiều kinh nghiệm, năng lực có hạn, vấn đề mà bản cung đưa ra chắc chắn vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót, mong các vị đại nhân cho ý kiến, bản cung nhất định sẽ sửa đổi!”
“Điện hạ khách sáo quá rồi!”
Các lão thần trông thấy dáng vẻ khiêm tốn của thái tử, trong lòng cũng thấy an ủi phần nào.
Chỉ cần đi theo một minh chủ như vậy thì bọn họ mới có hi vọng!
“Ngoài ra, bản cung còn trông thấy một nguy cơ cực lớn!”
“Nguy cơ gì, mời điện hạ nói!”
Ánh mắt Hạ Thiên Khung sáng như đuốc: “Lần này chúng ta tới chủ yếu là để đánh giá, quan sát tình hình gần đây của Đại Võ, thăm dò, tìm hiểu tình hình, có vậy mới hoạch định được sách lược, tóm gọn Đại Võ, mở rộng bờ cõi cho Đại Hạ ta!”
Mọi người gật đầu, bọn họ có thể tề tựu bên thái tử thì cũng có suy nghĩ giống hắn ta.
Đối với bất cứ vị đại thần nào mà nói thì công lao lớn nhất chính là mở rộng bờ cõi.
“Thế nhưng tình hình lại nằm ngoài dự đoán của chúng ta!”
“Triều đình Đại Võ không những không đi xuống mà còn phát triển rất tốt, triều khí hừng hực, có xu hướng phục hưng! Thêm hai ba năm nữa là chắc chắn Đại Võ sẽ thừa thế vùng lên! Tới khi ấy muốn thôn tính Đại Võ thì khó rồi!”
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt ai cũng đượm vẻ lo âu.
“Điện hạ, điện hạ có cao kiến gì không?”
Một vị lão thần hỏi.
“Ban đầu chúng ta định khiến Đại Võ lục đục nội bộ, từ đó thừa dịp khởi binh!”
“Thế nhưng ở vùng Ký Bắc xảy ra nạn mã tặc, kinh tế suy thoái, bách tính lầm than, dạo này cũng không biết Ký Bắc vương đang làm gì mà im hơi lặng tiếng lắm!”
“Vùng Giang Nam thì có nạn lũ lụt, lương thực thiếu hụt, kinh tế đi xuống, bách tính khốn khó, con đường phát triển của Giang Nam vương gặp phải khó khăn, còn chẳng biết có ăn nổi cơm hay không!”
“Võ Tây vương thì tổn thất binh tướng, hiện giờ lại gặp phải một đám nghĩa sĩ xuất quỷ nhập thần, khỏi cần phải trông đợi vào hắn ta nữa!”
“Những vị phiên vương khác của Đại Võ thì có thế lực mỏng manh, binh lực ít ỏi, không làm ăn được gì cả!”
“Thế nên hiện giờ chỉ có thể dựa vào chính mình! Chúng ta tuyệt đối không được để bọn họ có cơ hội phất lên! Thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho chúng ta!”
Hai mắt Hạ Thiên Khung toát lên vẻ lạnh lùng: “Sau khi trở về, bản cung nhất định phải xin phụ hoàng khởi binh đánh Võ!”
Chúng quan viên nhìn nhau, sau đó đứng ra đồng thanh hô: “Điện hạ anh minh! Chúng thần sẽ ủng hộ hết mình, quyết chết không từ!”
Chương 495 Cũng không rõ nữa
Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung vô cùng hài lòng trước thái độ của mọi người.
Được mọi người ủng hộ, sau khi trở về việc khuyên bảo phụ hoàng sẽ dễ dàng hơn, hắn ta rất có tự tin.
Một khi chiến sự đã đến thì cũng là lúc hắn ta mở rộng bờ cõi, lập nên đại công.
“Chuyến đi lần này thu được rất nhiều lợi ích, chúng ta đã phát hiện được xu hướng phục hưng của Đại Võ! Như vậy, chúng ta mới phòng ngừa chu đáo, kịp thời cắt đứt thế đi lên của bọn họ, diệt trừ những uy hiếp đối với Đại Hạ!”
Hạ Thiên Khung mỉm cười.
“Điện hạ nói chí phải!”
Mọi người cũng cười phụ họa theo.
“Điều khiến bản cung ngạc nhiên nhất là kẻ mang đến xu thế phục hưng này lại là cái tên tham quan Lâm Bắc Phàm kia!”
Hạ Thiên Khung tiến lên phía trước hai bước, hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía xa xăm, nói nhỏ: “Từ khi vào làm quan cho triều đình, hắn đã lập được vô số công lao to lớn! Phát minh ra thần khí phi thiên khí cầu lớn, tàu đệm khí, xây nhà bằng xi măng, những điều này đã giúp thực lực của Đại Võ tăng mạnh hơn rất nhiều!”
“Trước kia có hai vị Tông Sư trẻ tuổi tới kinh thành, là hắn đứng ra khuyên giải bọn họ dời trận chiến ra khỏi kinh thành!”
“Đại Võ từng xuất hiện phản quân, cũng nhờ hắn kịp thời xử lý!”
“Khi Ký Bắc có nạn mã tặc khiến dân chúng li tán, nghe đâu hắn đã đề ra kế sách, chỉ bỏ ra một cái giá nhỏ nhặt mà đã giải quyết được mối họa mã tặc to lớn ấy!”
“Khi Giang Nam có lũ lụt, hắn bôn ba đường xa đi cứu tế dân gặp nạn, còn xây Dân Tâm thành, giải quyết vấn đề chỗ ăn ở cho cả trăm vạn dân!”
“Trong trận thi đấu Viêm – Võ, cũng do hắn dẫn đầu các đại diện trẻ tuổi của Đại Võ chiến thắng Đại Viêm!”
Hạ Thiên Khung cảm thán: “Có thể nói không có Lâm Bắc Phàm thì Đại Võ đã loạn lạc từ lâu! Song tiếc rằng một nhân tài tuyệt đỉnh như hắn lại là người Đại Võ, đúng là quá đáng tiếc!”
Một vị lão thần chắp tay, cười nói: “Điện hạ, nếu điện hạ đã thích thì sao không thu phục hắn? Có hắn hỗ trợ thì chắc chắn chúng ta sẽ như hổ thêm cánh!”
“Bản cung cũng đang định vậy!”
Hạ Thiên Khung nói, giọng điệu của hắn ta tràn ngập ý chí: “Hai hôm nay bản cung đang tìm một cơ hội để bàn kĩ với hắn! Hắn là một người vô cùng thông minh, chắc là hắn sẽ biết làm thế nào thôi!”
Mặc dù đã quyết định phải đánh Đại Võ song mấy người Hạ Thiên Khung vẫn ở lại đây thêm hai ngày.
Bọn họ muốn tìm hiểu tình hình kĩ hơn để phòng ngừa hậu họa.
Thế là ngày hôm sau, dưới sự tiếp đón của Lâm Bắc Phàm, đoàn người tiếp tục dạo chơi trong kinh thành và Dân Tâm thành.
Trông thấy kinh thành và Dân Tâm thành ngày càng phát triển dưới sự quản lí của Lâm Bắc Phàm, Hạ Thiên Khung càng ngưỡng mộ hắn hơn.
Nhân tài khó có được, nhất là một nhân tài như Lâm Bắc Phàm lại càng khó có được hơn! Có hắn thôi là bằng cả mười vạn hùng binh!
Hôm ấy, Hạ Thiên Khung trông thấy một thứ khổng lồ cất cánh và bay lên trời cao ngay trước mắt.
Mọi người kinh ngạc không thôi: “Đây chính là thần khí phi thiên khí cầu lớn trong truyền thuyết sao?”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Đúng vậy!”
“Sao khí cầu lớn này lại bay lên vậy? Có chuyện gì lớn xảy ra chăng?”
Có người lấy làm lạ hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn giải thích: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là đang huấn luyện thôi! Mặc dù có thần khí phi thiên nhưng cũng cần thường xuyên luyện tập, thường xuyên sử dụng thì lúc quan trọng mới quen được!”
“Hóa ra là vậy!”
Mọi người bừng tỉnh, bọn họ nhìn dân chúng vây xung quanh như những kẻ nhà quê mới lên chốn thành thị, rõ ràng là dân chúng ở đây đã coi việc này như thường rồi.
“Khí cầu lớn!”
Hạ Thiên Khung nhìn khí cầu lớn bay bổng trên trời bằng con mắt si mê.
Với hắn ta mà nói thì đây đúng là một vũ khí chiến đấu cực kì quan trọng.
Người ta vẫn thường hay nói leo cao thì nhìn xa, nếu được ngồi trên khí cầu lớn mà bay lên trời thì có thể do thám được tình hình kẻ địch, tiện cho mình chỉ huy, mở rộng phần thắng!
Hơn nữa khí cầu lớn bay lên trời còn đại diện cho…
Tiên duyên! Trường sinh!
Từ thời xa xưa người ta đã truyền tai nhau rằng tiên nhân ở tại cung điện trên trời mà nhìn xuống thế gian, còn khí cầu lớn thì có thể bay lên trời.
Nếu như ngồi khí cầu lớn thì tức là có thể bay lên trời, gặp được tiên nhân trong truyền thuyết, có được tiên duyên và trở nên trường sinh bất lão?
Với hắn ta mà nói thì đây đúng là một sự mê hoặc có khó thể chối từ, nhất là khi hắn ta còn đang ngắm đến ngôi vị hoàng đế trong tương lai!
Nếu có được quyền lực tối cao thì lại muốn trường sinh bất lão, như vậy mới bảo vệ được quyền lợi của mình mãi mãi!
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Khung không nhịn được lên tiếng hỏi: “Lâm đại nhân, khí cầu lớn này bay cao được bao nhiêu? Liệu có đưa người lên được cung điện trên trời, gặp được tiên nhân trong truyền thuyết không?”
Hắn ta vừa dứt lời thì mọi người có mặt đều không thể bình tĩnh được nữa, ai cũng dỏng tai lên nghe.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Bản quan cũng không rõ khí cầu lớn này bay cao được bao nhiêu nữa! Cơ mà dựa theo ghi chép thì hiện tại đã bay cao được năm trăm trượng, còn về cung điện trên trời hay tiên nhân thì trước mắt vẫn chưa trông thấy! Chắc là vẫn chưa đủ độ cao, cần phải cố gắng nhiều hơn!”
Mọi người không biết là tiếc nuối hay là vui mừng nữa.
Tiếc nuối là bởi bay cao như thế rồi mà vẫn chưa gặp được tiên nhân và cung điện trên trời.
Còn vui mừng là bởi may mà vẫn chưa bị người của Đại Võ phát hiện.