Thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung nhìn một màn này với đôi mắt đỏ ngầu, tuy rằng thương vong cực lớn nhưng hắn ta đã không quản nhiều được như vậy nữa, vì bây giờ hắn ta đang nôn nóng muốn trút giận đến điên cuồng, muốn trút hết toàn bộ lửa giận của mình ra!
Cho dù phải trả một cái giá nhất định cũng không sao cả.
Đôi mắt hắn ta lại trừng lên nhìn cái bóng màu trắng trên cổng thành đó, hai mắt càng thêm đỏ ngầu, sát khí ngút trời, chỉ hận không thể rút gân lọc xương kẻ đó, băm thây hắn ta thành vạn mảnh.
Dạ Lai Hương bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, cảm thấy cả người đều lạnh toát, hắn ta không nhịn được mà nhếch miệng nói: “Không phải chỉ giết mấy người của ngươi, đốt ít lương thực của ngươi thôi sao, có cần hận ta đến mức đó không?”
Mọi người nghe được mà vô cùng cạn lời, ngươi chỉ giết mấy người thôi ấy hả?
Ngươi giết sạch cao thủ Tiên Thiên của người ta, người ta có thể không hận ngươi được sao?
Ngươi chỉ đốt một ít lương thực?
Ngươi đã đốt rụi toàn bộ lương thực của mấy chục vạn quân của người ta, người ta có thể không giết ngươi được sao?
Đổi lại là bọn ta cũng muốn đập chết ngươi!
Lúc này, Hạ Thiên Khung quay đầu, chắp tay nói với Tông Sư bên cạnh: “Hắc Lão, làm phiền ngươi hãy đánh mở cổng thành, bắt Dạ Lai Hương về đây, bản cung nhất định phải băm thây hắn ta thành vạn mạnh!”
Vẻ mặt của Hắc Lão lạnh lùng: “Thái tử điên hạ, bản tọa chỉ phụ trách sự an nguy của ngươi! Những chuyện khác không liên quan đến bản tọa!”
“Hắc Lão, chỉ cần ngươi giúp bản cung, bản cung bằng lòng…” Hạ Thiên Khung cắn răng, hứa một loạt những điều kiện hậu hĩnh.
Sắc mặt của Hắc Lão cuối cùng cũng thay đổi rồi, hắn ta mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, nếu ngươi đã có thành ý như vậy, bản tọa cũng không phải người không biết thức thời, ta sẽ giúp ngươi bắt Dạ Lai Hương về ngay! Nhưng chuyện nhỏ như phá thành này ngươi vẫn nên giao cho người khác, bản tọa không muốn mang tiếng xấu là ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu!”
Hạ Thiên Khung mừng rỡ: “Vậy là đủ rồi, cảm ơn Hắc Lão!”
“Dạ Lai Hương, nộp mạng đi!” Hắc Lão quát to một tiếng, cơ thể giống như chim hồng bay lên, hướng về phía Hổ Lao Quan.
Khí tức mạnh mẽ của Tông Sư càn quét tới áp chế tất cả mọi người!
Dạ Lai Hương sợ hết hồn: “Vậy mà lại phái Tông Sư tới giết ta à?”
Tuy rằng thực lực của hắn ta mạnh, khinh công rất cao!
Tuy hắn ta còn sở hữu một thanh đao nhỏ có thêm ý chí của Đại Tông Sư vào, nhưng hắn ta cũng không dám chắc chắn mình có phải đối thủ của Tông Sư hay không?
Để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, điều quan trọng nhất bây giờ chính là chạy!
Cơ thể hắn ta hóa thành một cái bóng trắng, nhanh chóng rời khỏi Hổ Lao Quan, chỉ để lại một câu: “Các vị, Tông Sư tới rồi, bản công tử không phải đối thủ, chỉ có thể dụ hắn ta rời đi, hẹn ngày khác gặp lại các ngươi!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Chạy về phía Đại Hạ nhé!”
“Biết rồi!”
Tông Sư của Đại Hạ đuổi theo cái bóng của Dạ Lai Hương, hai người nhanh chóng biến mất không còn thấy đâu nữa.
Nhưng trận đại chiến vẫn tiếp tục, binh mã Đại Hạ tiếp tục công thành, Đại Võ tiếp tục thủ thành.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhắm mắt, khi lại mở mắt ra, một luồng sức mạnh tự nhiên khủng khiếp vọt thẳng lên trời.
“Chu Lưu Lục Hư Công – Hô Phong Hoán Vũ!”
Trong phút chốc, trời đất thay đổi, gió lớn thổi đến, mây đen nhanh chóng ngưng tụ, sấm chớp lập lòe.
Lại qua một lúc, chỉ thấy rào một tiếng, cơn mưa to như trút nước đổ xuống.
“Vù vù!”
Gió lớn điên cuồng thổi, mưa to xối xả!
Dưới tình hình như vậy đánh trận vô cùng khó khăn, nhìn còn không thấy rõ nổi gì.
Đặc biệt là binh lính Đại Hạ thân là một bên tấn công chính, phải ngược gió chạy như điên còn phải đội nước mưa ăn mòn, bước chân vừa trơn vừa nặng nề, hoàn toàn không phát huy được thực lực gì.
“Điện hạ, thời tiết bất lợi, chúng ta rút lui trước đi!” Một vị tướng quân khuyên nhủ.
Hạ Thiên Khung lắc đầu: “Không thể rút, bây giờ chúng ta đã không còn lương thực nữa rồi! Lương thực đang vận chuyển tới cần ba ngày nữa, mà ba ngày này chính là lúc chúng ta suy yếu nhất! Nếu bây giờ không giành được Hổ Lao Quan, cướp được lương thực trong thành thì chúng ta sẽ bị động! Lỡ như bọn chúng nhân cơ hội này xông tới giết thì chúng ta phải làm sao?”
“Đến khi ấy thương vong sẽ càng lớn hơn! Thay vì bị động chịu đánh, nhất định phải nhân lúc hôm nay còn dư sức mà cố hết toàn bộ sức lực liều một phen! Giành được Hổ Lao Quan rồi, chúng ta sẽ có nơi hiểm yếu để thủ! Trong thành có lương thực, chúng ta sẽ không bị đói!”
“Điện hạ nói chí phải!” Tướng quân gật đầu, không tiếp tục khuyên nữa.
“Kêu mọi người tiếp tục kiên trì! Thời tiết này tới nhanh mà đi cũng nhanh, mưa sẽ ngừng nhanh thôi, ảnh hưởng không lớn! Chỉ cần giành được Hổ Lao Quan thì tất cả đều sẽ có hết!” Hạ Thiên Khung lớn tiếng nói.
“Rõ, thưa điện hạ!”
Sau đó, bọn họ đã quá xem nhẹ tính nghiêm trọng của thời tiết.
Dưới sự khống chế của Lâm Bắc Phàm, cơn mưa này hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại, ngược lại càng lúc càng to.
Mưa rào ảnh hưởng đến cả hai bên chiến trận, nhưng ảnh hưởng tới Đại Hạ lớn hơn vì binh mã Đại Võ còn có thể trốn trong thành, có thể thay phiên nhau tiêu diệt địch từ trên cao.
Còn binh mã Đại Hạ lại chỉ có thể bại lộ dưới mưa to gió lớn, toàn thân bị xối ướt nhẹp, vừa lạnh vừa nặng, dưới chân vô cùng lầy lồi, đừng nói là đánh trận mà đi đường cũng thành vấn đề.
Cộng thêm chưa được ăn no khiến thực lực cả người đều không phát huy được đến ba, bốn thành.
Chương 512 Còn định chạy đến khi nào nữa?
Triệu tướng quân vừa chỉ huy tác chiến vừa mừng rỡ nói: “Cơn mưa này tới thật đúng lúc, thiên đạo ở chỗ ta! Các con, mọi người cùng kiên trì, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về chúng ta!”
“Rõ, tướng quân!”
Mọi người đều nhìn thấy hy vọng chiến thắng.
Cùng với cơn mưa lớn vẫn tiếp tục, thương vong bên Đại Hạ dần tăng lên, nước mưa cũng nhuộm thành đỏ, thi thể rải đầy đất.
Thoạt nhìn không giống như đánh trận mà giống đang tìm đường chết hơn, mười mấy vạn binh lính cứ như vậy mất hết.
Phía Đại Võ, tuy rằng cũng có thương vong nhưng lại không thể so được với Đại Võ, có thể bỏ qua không nhắc đến.
Một ngày nhanh chóng trôi qua mà vẫn không giành được Hổ Lao Quan như cũ, Hạ Thiên Khung cuối cùng cũng hô lên một cách không cam lòng: “Chúng ta rút!”
Binh mã Đại Hạ như thủy triều lũ lượt rút đi!
Trong Hổ Lao Quan, mọi người reo hò nhảy múa, trên mặt đều treo nụ cười.
“Thắng lợi rồi!”
“Chúng ta lại thắng nữa rồi!”
“Chúng ta bảo vệ được Hổ Lao Quan rồi, ha ha!”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng ra: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc vui mừng, tuy bọn họ đã tạm thời rút lui nhưng vẫn có thể trở lại xâm lược! Bây giờ việc cấp thiết nhất của chúng ta chính là thừa thắng xông lên, đánh kẻ sa cơ thất thế!”
Triệu tướng quân lập tức lắc đầu: “Không được không được! Tuy rằng Đại Hạ thua thảm nhưng số lượng quân đội của bọn họ vẫn vượt xa chúng ta như cũ, chúng ta đuổi đánh thật sự không có phần thắng gì cả! Hơn nữa các chiến sĩ cũng mệt cả rồi, bây giờ càng nên nghỉ ngơi, thủ thành đợi chiến!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Triệu tướng quân, ngươi phải hiểu rõ thứ mà chúng ta muốn không phải là đánh trận nào thắng trận đấy, cũng không phải thủ vững Hổ Lao Quan mà là nhất định phải giải quyết chiến tranh trong vòng một tháng, hoàn toàn đánh lùi quân đội Đại Hạ, bằng không Đại Võ sẽ gặp nguy!”
Triệu tướng quân vẫn do dự: “Nhưng… thế này thật sự quá mạo hiểm…”
Lâm Bắc Phàm rút thượng phương bảo kiếm và binh phù ra, quát: “Bây giờ do bản quan tiếp quản toàn bộ quân quyền! Tất cả mọi người cho dù ở vị trí nào nhất định đều phải nghe lệnh hành động! Kẻ trái lệnh xử theo quân pháp, tội không thể tha!”
Triệu tướng quân nhìn thấy thượng phương bảo kiếm và binh phù trong tay Lâm Bắc Phàm cũng chỉ đành cười khổ, chắp tay: “Mạt tướng tuân chỉ!”
Những tướng quân và quan binh khác đồng thanh hô: “Mạt tướng tuân chỉ!”
Tiếp sau đó, Lâm Bắc Phàm ra lệnh, kêu Triệu tướng quân và bảy vị cường giả Tiên Thiên khác xuất phát trước một bước, chặn đường đi của quân đội Đại Hạ.
Mà hắn thì lại dẫn rất nhiều nhân mã bao vây bọc đánh phía sau.
“Vù!”
“Vù!”
Tám bóng người lao vút lên trời, biến mất không thấy nữa.
Tiếp đó, Hổ Lao Quan mở rộng cổng thành, các binh lính Đại Võ chậm rãi lao ra bên ngoài.
Sát khí ngút trời, khí thế hừng hực.
“Giết!”
“Giết sạch toàn bộ quân xâm lược!”
“Đại Võ tất thắng!”
…
Hạ Thiên Khung sợ kinh hồn bạt vía: “Bọn họ thật sự xông tới đây rồi, mau rút! Chạy mau!”
Đại Hạ bọn họ đã đánh cả một ngày, vừa lạnh vừa đói vừa mệt, ý chí chiến đâu hoàn toàn bằng không, nào còn là đối thủ của Đại Võ nữa?
Chỉ có thể dẫn tàn binh bại tướng liều mạng bỏ chạy.
Lâm Bắc Phàm chỉ huy đại quân từ từ tiến lên: “Không cần nôn nóng, bây giờ chúng ta chỉ đang bắt rùa trong bình, tốc độ có thể chậm một chút, duy trì thể lực, bọn họ không chạy thoát được đâu! Bọn họ chạy càng nhanh thì chết cũng càng nhanh!”
“Rõ, Lâm đại nhân!”
Cứ như vậy, Lâm Bắc Phàm dẫn đại quân không nhanh không chậm đuổi giết.
Nhưng thanh thế lại vô cùng lớn, chiêng trống vang trời, tiếng hô giết rung chuyển trời đất, thoạt nhìn vô cùng dọa người.
Binh mã Đại Hạ sợ vãi tè, chỉ có thể ra sức chạy như điên, thể lực nhanh chóng sụt giảm.
Có người không chạy nổi nữa dần dần không theo kịp đội ngũ mà rớt lại, bị binh lĩnh Đại Võ nhẹ nhàng tiêu diệt.
Cứ như thế, gần như đuổi hết một đêm, binh mã của Lâm Bắc Phàm cũng không có tổn thất gì cả nhưng Đại Hạ lại tổn thất mấy vạn.
Hạ Thiên Khung nhìn một màn này vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, vì chạy không được mà không chạy cũng không được!
Không chạy thì mấy chục vạn binh mã của hắn ta đều sẽ chết hết, có khả năng ngay cả hắn ta cũng chôn chung cùng.
Chạy rồi, tuy cũng có hy sinh nhưng chỉ thương vong mấy vạn người mà thôi, giữa hai việc xấu thì bốc cái nhẹ hơn, cũng chỉ có thể chọn như vậy!
“Chết tiệt! Thù này bản cung sẽ ghi nhớ! Sớm muộn gì bản cung cũng sẽ đòi về!”
Hắn ta tức giận vô cùng, hận muốn phát điên!
Thân là thái tử của Đại Hạ đã từng chật vật như thế bao giờ?
Đây là vết nhơ trên người mà hắn ta không có cách nào rửa sạch được!
Hắn ta nhất định sẽ báo thù, bằng không suy nghĩ không thông, trong lòng không thoải mái nổi!
“Mọi người chạy mau! Chỉ cần vượt qua Ô Giang trước mặt là chúng ta sẽ được cứu! Bọn họ không đuổi kịp đâu!” Hạ Thiên Khung lớn tiếng hô, dùng nó để cổ vũ mọi người.
Mọi người nhận được sự cổ vũ, chạy càng nhanh hơn vài phần.
Thế nhưng ngay khi bọn họ chạy đến Ô Giang, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chỉ thấy Ô Giang chảy xiết, cuồn cuộn xối xả, giống như sóng biển dồn dập dữ dội, hoàn toàn không thể băng qua nổi.
“Mẹ kiếp! Mưa cả ngày trời nên lượng nước Ô Giang tăng vọt, dòng chảy rất dữ!” Sắc mặt của Hạ Thiên Khung nặng nề như thiết.
Lại nhìn mấy người ở bên bờ đối diện, sắc mặt lại thay đổi tiếp.
Vì hắn ta biết cả mấy người này, đây chính là các cao thủ Tiên Thiên của Đại Võ, bọn họ đang ở bờ đối diện chặn đường.
Nước sông chảy xiết, cao thủ bao vây, Ô Giang này khó mà qua được!
Lại nhìn ra phía sau, Lâm Bắc Phàm dẫn đại quân chậm rãi đuổi tới nơi, trông thấy Hạ Thiên Khung chật vật thê thảm, hắn cười bảo: “Thái tử Đại Hạ, ngươi còn định chạy đến khi nào nữa?”
Chương 513 Thắng trận khao quân
“Lâm Bắc Phàm!” Hạ Thiên Khung cắn răng, mặc cho nước mưa và mồ hôi thấm ướt trán.
Nếu nói trước đây hắn ta tán thưởng Lâm Bắc Phàm vậy bây giờ chính là thù hận, vì đối phương đã đuổi giết hắn ta đến mức lên trời không có đường, xuống đất không có cửa, trở thành con chó nhà có tang rất chật vật.
“Thái tử điện hạ, bây giờ các ngươi đã không chạy được nữa rồi, ngoan ngoãn buông vũ khí đầu hàng đi! Bằng không đao kiếm không có mắt, mất mạng cũng không hay đâu!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng khuyên nhủ.
Hạ Thiên Khung chỉ cảm thấy câu nói này rất quen thuộc và chói tai đến vậy!
Lúc trước khi bọn họ dẫn đại quân tám mươi vạn người tới bên dưới thành, không phải hắn ta cũng đã nói với Lâm Bắc Phàm như vậy hay sao?
Khi ấy hắn ta hăng hái cỡ nào, tràn đầy ý chí cỡ nào, nhưng mới qua chưa đến hai ngày mà phong thủy đã thay đổi rồi!
Hạ Thiên Khung chỉ cảm thấy trong lồng ngực bị lấp kín bởi lửa giận và nghẹn uất, hắn ta kêu to oai oái: “Kêu bản cung nhận thua á? Đừng hòng! Chúng ta đều là huynh đệ tốt của Đại Hạ, thà chết vinh còn hơn sống nhục!”
“Thà chết vinh còn hơn sống nhục!” Quân đội Đại Hạ rống giận.
Hạ Thiên Khung rút cây thương có tua rua đỏ ra, chỉ mũi thương về phía Lâm Bắc Phàm, tức giận quát: “Các huynh đệ Đại Hạ, cùng bản cung giết!”
“Giết!”
Mấy chục vạn quân đồng thanh hô lên, một tiếng hét rung chuyển trời đất, sĩ khí của bọn họ cũng vì thế mà tăng vọt lên.
“Rầm rầm…”
Quân Đại Võ bên cạnh Lâm Bắc Phàm giơ cao thương, đao và tấm khiên trong tay, chuẩn bị sẵn sàng chiến dấu.
Lâm Bắc Phàm quát: “Triệu tướng quân, Vương tướng quân… các ngươi bắt thái tử Đại Hạ trước đi!”
“Rõ, Lâm đại nhân!”
Tám vị Tiên Thiên đồng loạt xuất phát, khí thế ngút trời, lao vào trong đội quân Đai Hạ.
“Bảo vệ thái tử điện hạ!”
“Bảo vệ điện hạ!”
…
Thế nhưng cao thủ Tiên Thiên bên Đại Hạ đã bị giết sạch rồi, Tông Sư lại bị Dạ Lai Hương dụ đi, ai có thể ngăn cản được tám vị Tiên Thiên đây?
Bọn họ một đường quá quan trảm tướng, giết ra một con đường máu, nhắm thẳng về phía thái tử Hạ Thiên Khung.
Hạ Thiên Khung biết đã hết hy vọng, vẻ mặt tràn đầy tức giận, hắn ta cầm một thanh đao dính máu định cứa lên cổ mình.
Hắn ta thà anh dũng hy sinh chứ tuyệt đối không đầu hàng!
Nhưng đúng lúc này, cơ thể hắn ta lại cứng đờ, không thể nhúc nhích được, bị đám người Triệu tướng quân lao đến trước mặt bắt được một cách dễ dàng rồi dẫn về bên cạnh Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cầm một thanh đao kề lên cổ Hạ Thiên Khung, quát: “Thái tử Đại Hạ ở đây! Nếu các ngươi còn không đầu hàng vậy đừng trách bản quan độc ác vô tình!”
“Thái tử!”
“Điện hạ!”
Đám binh lính Đại Hạ kêu lên.
Sắc mặt của Hạ Thiên Khung dữ tợn, cơ thể đang giãy dụa, muốn mở miệng nói chuyện kêu bọn họ đừng đầu hàng.
Đáng tiếc, không biết vì sao mà cơ thể lại không thể nhúc nhích được, cũng không nói chuyện được, chỉ có thể trơ mắt nhìn binh lính Đại Hạ hết người này đến người khác buông vũ khí, giơ tay chịu trói.
Cú đả kích quá lớn, tâm trạng kích động dẫn đến ngất xỉu.
Lâm Bắc Phàm lại kêu mọi người cướp hết vũ khí của Đại Hạ, đồng thời bắt binh lính Đại Hạ, áp giải về Hổ Lao Quan.
Sau khi tất cả những chuyện này kết thúc, hắn phất tay với vẻ hào hứng: “Trận này thắng lớn, trở về ăn mừng thôi!”
“Rõ, Lâm đại nhân!”
Mọi người đều rất mừng rỡ, áp giải binh lính Đại Hạ trở về với khí thế hùng dũng oai vệ.
Mà kết quả của trận chiến này cũng được trinh sát của các bên nắm bắt được, tất cả đều rất sợ hãi.
“Vậy mà Đại Võ lại thắng sao?”
“Thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung bị bắt sống, còn có mấy chục vạn binh lính Đại Hạ cũng bị bắt sống nốt! Từ khi nào sức mạnh quân sự của Đại Võ lại trở nên mạnh như vậy?”
“Còn chưa đến mười ngày mà trận chiến giữa hai nước đã kết thúc rồi sao?”
“Tình hình nguy cấp, mau truyền tin tức này về!”
“Binh lực Đại Võ rất mạnh, thực lực hùng hậu, không thể tùy tiện hành động!”
…
Thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung và mấy chục vạn quân bị bắt không chỉ có nghĩa trận đại chiến giữa hai nước đã kết thúc mà còn có nghĩa đã lập được một chiến công hiển hách, mỗi người đều được thưởng.
Mọi người đều vô cùng hưng phấn, các binh lính bình thường ăn thịt uống rượu, ca hát nhảy múa, còn đám tướng lĩnh thì lại sum họp trong một phòng, cao lương mỹ vị tuyệt đối không thể thiếu.
Trong đó, Lâm Bắc Phàm ngồi ở ghế chủ vị, được mọi người liên tục kính rượu.
Triệu tướng quân bưng một bát rượu, nói với vẻ hổ thẹn: “Lâm đại nhân, nếu khi ấy không phải ngươi quyết đoán thì có khả năng chúng ta đã mất đi cơ hội tốt này rồi! Mạt tướng tự phạt một chén, mong Lâm đại nhân lượng thứ!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Triệu tướng quân khách sáo rồi! Giữa ta và ngươi đều là vì bệ hạ, vì Đại Võ, ý kiến có thể bất đồng nhưng xuất phát điểm đều giống nhau, có thể hiểu được! Đừng tự trách nữa, bản quan kính ngươi một chén!”
Nói xong hắn bưng chén rượu mạnh trong tay.
Triệu tướng quân rất vui vẻ: “Lâm đại nhân rộng lượng, chẳng trách lại được bệ hạ coi trọng như thế, mạt tướng tự thấy hổ thẹn mình không bằng! Nào nào, chúng ta cùng nhau nâng chén kính Lâm đại nhân một ly!”
Các vị tướng quân nhao nhao đứng dậy, bưng chén rượu lên, đồng thanh hô:” Kính Lâm đại nhân một chén!”
“Các vị tướng quân, mời!” Lâm Bắc Phàm kính lại.
Sau khi uống xong chén rượu này, mọi người vui vẻ cười to.
“Uống rượu này không đủ sướng!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Người đâu, lấy rượu ngon mà bản quan mang từ kinh thành tới chia cho các vị tướng quân!”
“Rõ, Lâm đại nhân!”
Chương 514 Chuyện nhỏ như con thỏ
Các vò rượu ngon cung đình nối tiếp nhau được bưng lên.
Những người có mặt ở đó đều là tướng quân chinh chiến trên sa trường, đồng thời cũng là một đám sâu rượu, vừa ngửi thấy hơi men đã không kiềm chế được nữa, tất cả đều bổ nhào tới muốn giành lấy rượu ngon.
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng bảo: “Có đủ có đủ, mỗi người một vò, bản quan đã sớm tính trước rồi.”
“Ha ha, vậy cảm ơn Lâm đại nhân nhé!”
Mọi người cười tươi như hoa nở.
Triệu tướng quân cười đùa, bảo: “Chuẩn bị nhiều rượu ngon như thế, xem chừng Lâm đại nhân đã sớm liệu trước chúng ta sẽ đại thắng trận này rồi đây!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp: “Chắc chắn rồi! Chúng ta là đội quân của chính nghĩa, nào có lý không thắng chứ?”
“Nói hay lắm!” Mọi người đều dựng ngón cái.
Tối hôm ấy tất cả đều thỏa mãn trở về.
Uống xong rượu, Lâm Bắc Phàm cũng không đi nghỉ ngơi mà tới nhà giam, thăm thái tử Hạ Thiên Khung bị bắt.
Lúc này, Hạ Thiên Khung đã tỉnh lại, võ công trên người đã bị người phong bế, trên tay và chân còn đeo dây xích dày, bị giam tại nơi sâu nhất trong nhà giam.
Trước mặt hắn ta bày một ít rượu, cơm và thức ăn, đồ ăn cũng coi như không tệ.
Nhưng hắn ta chẳng mảy may động vào tí nào, chỉ dựa nửa người lên vách tường, mái tóc hỗn loạn, gương mặt tiều tụy, hai mắt thất thần, cảm giác toàn bộ tự do đã bị đoạt mất.
Nhìn thấy tình hình này, Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ: “Thái tử điện hạ, ít nhiều gì ngươi cũng ăn một chút đi! Dù sao bây giờ ngươi cũng đã bị bắt rồi, có câu chết tử tế không bằng sống vật vờ, sống mới có tương lai, không phải sao?”
Hạ Thiên Khung vẫn bất động như cũ.
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Điện hạ, nếu ngươi còn không ăn vậy chúng ta chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt để ngươi ăn thôi đấy! Thái tử điện hạ, ngươi đã từng ăn vịt quay ở kinh thành chưa? Ngươi có biết vịt quay ở kinh thành được nuôi thế nào không?”
Hạ Thiên Khung chẳng có bất cứ động tĩnh gì cả.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Cách nuôi vịt quay ở kinh thành rất được chú trọng! Đó là từ nhỏ không ngừng nhét thức ăn vào trong bụng nó để nó ăn thỏa thích, không ăn được nữa vẫn phải ăn, có nôn ra cũng phải ăn, như vậy mới có thể vỗ béo nó được! Có như vậy, vịt quay lên mới thơm được! Điện hạ, nếu ngươi còn không ăn nữa, chúng ta chỉ có thể dùng thủ đoạn này thôi!”
Sắc mặt của Hạ Thiên Khung cuối cùng cũng thay đổi, tức giận quát: “Có bản lĩnh thì một đao giết chết bản cung luôn đi!”
“Điện hạ, ngươi nói câu này nặng nề quá, làm sao chúng ta nỡ giết ngươi được?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười bảo: “Thái tử còn sống có ích hơn thái tử đã chết, không phải sao?”
Hạ Thiên Khung hừ một tiếng.
Đúng lúc này, trên mặt hắn ta hiện lên vẻ mừng rỡ.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Điện hạ, cười vui vẻ như vậy có phải nghĩ đến chuyện vui gì phải không?”
Hạ Thiên Khung nói với vẻ oán hận: “Lâm Bắc Phàm, ngươi xong rồi! Tất cả các ngươi đều sắp xong rồi!”
Lâm Bắc Phàm vẫn mỉm cười như cũ: “Điện hạ, sao lại nói lời này?”
“Vì bản tọa đã tới rồi!”
Bên ngoài nhà giam đột nhiên có một lão giả xuất hiện, đó chính là Tông Sư vẫn luôn bảo vệ bên người Hạ Thiên Khung.
Hạ Thiên Khung gọi: “Hắc Lão, mau cứu bản cung ra ngoài, giết sạch người ở đây!”
“Rõ, điện hạ!” Hắc Lão đáp.
Vậy mà người mà mình bảo vệ lại bị bắt đi, đối với hắn ta mà nói đây đúng thực là nỗi nhục cực lớn.
Trong lòng hắn ta vô cùng giận dữ, nói: “Điện hạ, bản tọa cứu ngươi ra ngoài trước, sau đó lại trở về đại khai sát giới sau! Ngươi yên tâm, bản tọa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào!”
Hạ Thiên Khung mừng rỡ đáp: “Được được được! Mau lên!”
Hắc Lão lao vào trong, bỏ qua Lâm Bắc Phàm mà giải cứu Hạ Thiên Khung.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nhìn, cười nói: “Tông sư Đại Hạ, bản quan đợi ngươi lâu lắm rồi đấy!”
Hắc Lão cười lạnh một tiếng: “Đợi bản tọa làm gì? Đợi bị giết à?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không, đợi giết ngươi cơ! Ngươi không chết thì lòng ta khó yên nổi!”
Hắc Lão giống như nghe được một truyện cười cực kỳ hài hước, hắn ta bật cười ha ha: “Chỉ dựa vào ngươi? Ha ha…”
“Đúng, chỉ dựa vào ta!”
Lâm Bắc Phàm giơ tay phải ra, trên tay nhanh chóng ngưng tụ ra băng sương, băng sương lại ngưng tụ thành một thanh đao trong suốt lấp lánh.
Tiếng cười của Hắc Lão im bặt vì hắn ta cảm giác được mối đe dọa chí mạng từ trên thanh đao băng này.
Đang định ra tay trước chiếm ưu thế thì đao băng trên tay Lâm Bắc Phàm đã biến mất tăm.
Khi nó lại xuất hiện đã cắm vào trán Hắc Lão.
Hoàn toàn cắm vào, xuyên thủng cả gáy!
Vẻ mặt của Hắc Lão tràn đầy sự kinh hãi, thì thào nói: “Đao thật nhanh!”
Sau đó một luồng khí lạnh từ đầu chảy khắp tứ chi, đông cứng hắn ta thành một pho tượng băng.
Hạ Thiên Khung tận mắt chứng kiến một màn này, khiếp sợ đến mức hai mắt lồi ra, miệng há to, lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi… vậy mà ngươi lại giết Hắc Lão!”
Vốn tưởng Lâm Bắc Phàm này chỉ là một tên quan văn vô hại mà thôi, không ngờ hắn lại là một con mãnh hộ ẩn mình sâu nhất!
Chỉ vẻn vẹn một chiêu đã giết chết chỗ dựa của hắn ta!
Một chiêu của hắn đã giết chết Tông sư trong một giây!
Hắn rất mạnh!
“Chuyện nhỏ như con thỏ!”
Lâm Bắc Phàm vung tay một cái, Hắc Lão biến thành tượng băng bị đánh vỡ nát, biến thành một vũng máu loãng.
Sau đó trên tay hắn lại ngưng tụ ra một ngọn lửa nóng rực, lửa rơi xuống đất đốt cháy vũng máu đó, nhanh chóng đốt khô rồi biến mất không thấy nữa.
Hạ Thiên Khung cảm thấy cả người mình lạnh toát, đây rốt cuộc là thủ đoạn thần ma gì vậy?
Hắn ta chưa từng nghe nói có võ giả nào có thể chơi băng và lửa như thế, thế này đã không khác gì thần tiên rồi!
Hắn ta sợ hãi co rụt người vào góc tường run lẩy bẩy, sắc mặt nhợt nhạt, ấp a ấp úng: “Ngươi… rốt cuộc ngươi là người hay quỷ?”
“Ngươi không cần biết!” Lâm Bắc Phàm trầm ngâm nhìn qua.
Hạ Thiên Khung chỉ nhìn thấy một đôi mắt màu tím sau đó ngất xỉu.
“Ngày mai tỉnh lại, ngươi sẽ không nhớ gì nữa!”
Làm xong tất cả những chuyện này, Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh bước ra khỏi nhà giam.
Chương 515 Chào mừng ngươi tới làm khách một lần nữa
Một đêm qua đi.
Mặt trời lại xuất hiện, ánh sáng rải khắp, thời tiết nắng ấm như tâm trạng của tất cả mọi người vậy.
Lúc bấy giờ, Dạ Lai Hương chạy tới bảo: “Nghe đâu các ngươi thắng rồi, không những đánh bại được quân đội của Đại Hạ mà còn bắt được mấy chục vạn quân làm tù binh, còn cả cái tên thái tử mũ xanh Hạ Thiên Khung kia nữa!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn gật đầu: “Không sai, chúng ta thắng rồi! Thiên thời địa lợi nhân hòa, làm gì có chuyện thua chứ?”
“Thế các ngươi có gặp Tông Sư bên Đại Hạ không? Là lão giả mặc đồ đen truy sát ta ấy, giữa đường hắn ta hay tin Đại Hạ thất bại nên vội vã chạy về rồi!”
Dạ Lai Hương lo lắng hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta cũng không rõ nữa, dù sao thì cũng không gặp hắn ta! Cơ mà để phòng ngừa chuyện chẳng may, ta định hôm nay sẽ khởi hành, áp giải thái tử Hạ Thiên Khung về kinh thành!”
“Nhất định phải cẩn thận, hắn ta là một Tông Sư đấy, thực lực vô cùng mạnh!”
Dạ Lai Hương dặn dò.
“Không sao đâu, mặc dù bị Tông Sư nhìn chằm chằm nhưng không phải là chúng ta không có sự chuẩn bị!”
Lâm Bắc Phàm cười, nói.
“Chuẩn bị gì?”
Dạ Lai Hương lại hỏi.
“Chẳng phải ngươi chính là sự chuẩn bị của chúng ta hay sao?”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa đứng dậy, hắn vỗ vai Dạ Lai Hương đang đứng ngẩn người ra, bảo: “Tới lúc ấy khi mà hắn ta xuất hiện thì ngươi đứng ra ứng phó!”
Dạ Lai Hương vội nói: “Nè nè nè, ta không thể ứng phó được đâu!”
“Không được cũng phải được! Ngươi không ứng phó được thì ai ứng phó được? Cứ quyết định trong vui vẻ vậy nhé!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười rồi rời đi.
“Đậu má!”
Dạ Lai Hương sợ đến mức mặt mày xanh mét!
Tới trưa, Lâm Bắc Phàm áp giải Hạ Thiên Khung và xuất phát trở về kinh thành. Binh lính hành động nhanh chóng, ai cũng vô cùng lo lắng, không dám lãng phí một chút thời gian nào.
Lúc trở về, Lâm Bắc Phàm lại chẳng vội vã chút nào, hắn cứ thong dong ngồi trên thuyền, thưởng thức phong cảnh ven đường.
Mà lúc ấy, tin tức Đại Hạ binh bại, thái tử Đại Hạ và sáu mươi vạn quân Đại Hạ bị bắt sống dần dần lan truyền khắp mọi nơi, khiến thiên hạ được phen chấn kinh!
“Chưa tới mười ngày mà trận chiến giữa hai nước đã kết thúc rồi!”
“Đại Võ chỉ dựa vào ba mươi vạn người mà đã đánh bại được tám mươi vạn quân Đại Hạ chỉ trong vòng chưa tới mười ngày!”
“Không những đánh bại Đại Hạ mà còn bắt sống sáu mươi vạn quân của Đại Hạ, thậm chí thái tử Đại Hạ, kẻ dẫn binh lính đánh trận cũng bị bắt!”
“Nghe đâu Đại Võ chỉ tổn thất có hai, ba vạn lính mà thôi!”
“Lấy yếu thắng mạnh, còn thắng vẻ vang đến vậy! Rốt cuộc sao Đại Võ làm được thế?”
“Không thể nào!”
Những kẻ có dã tâm đều sợ vãi tè ra quần, bọn họ quả thực không dám tin!
Thế là bọn họ bèn cử người đi thám thính và nhận được thông tin chi tiết hơn về trận chiến. Sở dĩ Đại Võ có thể giành được thắng lợi là bởi những nguyên nhân sau.
Thứ nhất, Lâm Bắc Phàm trở thành giám quân của đại quân, xuất phát từ kinh thành và nhanh chóng tới chi viện cho Hổ Lao Quan. Chỉ cần ba ngày là hắn đã tới nơi, mang theo mười vạn đại quân và lượng lớn lương thực, từ đó gia tăng sức mạnh quân sự ở Hổ Lao Quan.
Thứ hai, có đôi lúc đại quân của Đại Hạ đúng là xui xẻo. Mấy hôm đó, ở Hổ Lao Quan hay có gió to, quân Đại Hạ đánh trận ngược với chiều gió nên sức mạnh bị giảm đi vài phần. Trong ngày cuối cùng còn xuất hiện mưa lớn, càng gây bất lợi cho đại quân Đại Hạ.
Thứ ba, trong trận chiến giữa hai nước, Dạ Lai Hương đã thể hiện rất xuất sắc, đánh một trận vang danh thiên hạ. Hắn ta đã giết hết sạch những cao thủ Tiên Thiên của Đại Hạ, đã thế còn đốt hết lương thực của bọn họ. Trong trận chiến cuối cùng, hắn ta còn dụ được vị Tông Sư bảo vệ thái tử rời đi, từ đó làm giảm sự chênh lệch giữa hai bên.
Chiến tích rực rỡ, công trạng lớn lao.
Thứ tư, ở trận chiến cuối cùng, Lâm Bắc Phàm đã đưa ra quyết định kịp thời, cử đại quân chặn đường của quân đội của Đại Hạ.
Nhờ tất cả những yếu tố trên mới có được chiến thắng huy hoàng như vậy!
Mặc dù một phần Đại Võ cũng thắng nhờ may mắn, song chiến thắng chính là chiến thắng, sức mạnh của Đại Võ cũng không bị thiệt hại quá nhiều, ngược lại chí khí còn dâng cao, thực lực tăng lên rất nhiều.
Thế nên mấy kẻ có dã tâm kia không thể không tạm thời cụp cái đuôi lại, chờ đợi thời cơ tiếp theo.
Những nguy hiểm rình rập Đại Võ cũng tạm thời được giải trừ.
Khoảng mười ngày sau, Lâm Bắc Phàm và mọi người về tới kinh thành một cách thuận lợi. Hôm ấy, dân chúng nhận được tin tức xong thì tất cả đều chạy ra khỏi thành để chào đón Lâm Bắc Phàm khải hoàn.
“Trận chiến này chúng ta thắng rồi, Lâm đại nhân trở về rồi!”
“Rong ruổi ngàn dặm những ba ngày, chưa tới mười ngày đã đánh bại Đại Hạ, bắt sống được sáu mươi vạn binh lính, đến thái tử Đại Hạ cũng bị bắt, Lâm đại nhân quá giỏi!”
“Đã lâu lắm rồi Đại Võ chúng ta chưa có chiến thắng vẻ vang như vậy!”
“Ta không quan tâm đánh trận, ta chỉ biết chúng ta lại có một cuộc sống êm ấm rồi, ha ha.”
“Ai bảo không phải chớ!”
Dạ Lai Hương lại được làm anh hùng nên đắc ý lắm, hắn ta không ngừng vẫy tay chào hỏi và được rất nhiều nữ tử say mê.
Lâm Bắc Phàm cũng phất tay chào hỏi, đồng thời không quên nói với Hạ Thiên Khung ở bên cạnh: “Thái tử điện hạ, chào mừng ngươi tới làm khách tại kinh sư Đại Võ một lần nữa!”
Hạ Thiên Khung chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt hắn ta khó coi vô cùng.
Lần đầu tiên tới đây hắn ta còn là khách quý, ấy vậy mà lần thứ hai đến hắn ta đã trở thành tù binh, tâm trạng hắn ta tốt mới là lạ!