• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 536 Chỉ là hư danh

“A!”

Trận chiến kết thúc rất nhanh, lão giả thắng, còn Dạ Lai Hương thì thua một cách thảm hại.

Lão giả xách thương, vẻ mặt tràn ngập sự thất vọng. Hắn ta đứng trước mặt Dạ Lai Hương, lắc đầu cảm thán: “Ban đầu lão phu nghe nói ngươi giết được hai vị Tông Sư, thực lực tiến bộ nên mới không quản đường xa tới thử nghiệm xem tu vi của ngươi thế nào! Ai ngờ ngươi chẳng tiến bộ gì cả, đã thế não còn có vấn đề! Ôi… đúng là khiến vi sư thất vọng quá!”

Dạ Lai Hương nôn ra một ngụm máu, mặt tỏ vẻ cuộc đời này không còn gì luyến tiếc!

Lại thế nữa!

Hắn ta lại bị một cái “hư danh” liên lụy!

Rõ ràng là một chuyện không thể mà cứ đồn thổi, hại hắn ta bị Tông Sư đánh mấy trận!

Đến cả sư phụ của hắn ta cũng vượt ngàn dặm xa xôi đến đánh hắn ta! Bé khổ tâm lắm, khổ lắm khổ lắm!

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm bước tới. Hắn bật cười, đoạn chắp tay nói: “Tiền bối là sư phụ của Dạ Lai Hương sao, là vị cường giả Tông Sư được xưng là thương thần kia?”

Lão giả ưỡn ngực, nói: “Bản tọa chính là thương thần, ngươi là ai?”

Lâm Bắc Phàm cười: “Bản quan là phủ doãn Đức Thiên Phủ của kinh thành - Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng là cấp trên của Dạ Lai Hương!”

“Hóa ra là ngươi, bản tọa từng nghe nói đến ngươi!”

Lão giả cười: “Ngươi đã bày kế bắt được đồ nhi Dạ Lai Hương của ta, đồng thời cũng là người thay đổi hắn ta từ một kẻ trộm thành anh hùng của một nước, thành quan viên tam phẩm của triều đình! Ha ha, khoảng thời gian này đồ nhi của ta đã làm phiền ngươi rồi!”

“Đâu có đâu có, tiền bối quá khen rồi, ta cũng đâu làm gì!”

Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói.

Lão giả lại lắc đầu: “Chuyện ngươi làm không có ít đâu! Từ trước đến nay đồ nhi của ta là một đứa cứng đầu, chẳng mấy người có thể quản được nó, ngươi là một trong số đó, xem ra ngươi đã bỏ không ít công sức rồi!”

“Tiền bối quá khen! Hiếm có dịp tiền bối tới kinh thành, chi bằng tới phủ của ta chơi, tiền bối thấy thế nào? Bản quan có món ngon rượu thơm chiêu đãi!”

Lão giả vui vẻ nói: “Cũng được! Mời dẫn đường!”

“Mời tiền bối!”

Lâm Bắc Phàm hơi nghiêng người, đi đằng trước dẫn đường.

Đồng thời hắn cũng phất tay với những người xung quanh: “Đều là người bên mình cả, không cần phải lo, mọi người giải tán đi!”

Lâm Bắc Phàm mời lão giả về phủ.

Dọc đường, lão giả nhìn ngắm bốn phía, tặc lưỡi nói với vẻ hiếu kì: “Đây là Đức Thiên Phủ trong kinh thành Đại Võ hả? Lão phu đã từng tới đây hai mươi năm trước, khi ấy không được phồn vinh náo nhiệt như này đâu, đúng là thay đổi nhiều quá!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Tất cả những điều này đều nhờ Dạ Lai Hương, từ lúc hắn ta tới đây nhậm chức vẫn luôn trừng phạt những kẻ gian ác, bắt giữ tội phạm, trị an ở đây tốt hơn rất nhiều! Trị an tốt thì phố phường cũng phồn vinh hơn!”

“Vậy sao? Cái tên tiểu tử thối này cũng có năng lực vậy à?”

Lão giả hơi không tin. Đồ đệ nhà mình có bản lĩnh gì chẳng lẽ hắn ta lại không rõ.

Bảo hắn ta đi giết người phóng hỏa thì còn được, chứ bảo đi xử lý việc trị an thành thị thì đúng là buồn cười!

Hai người cùng nhau đi trên đường, thu hút rất nhiều ánh mắt. Ánh mắt mọi người đều chứa đựng vẻ sợ hãi.

Dẫu sao thì mới nãy đột nhiên lão giả xông đến, khí thế ngút trời, trông có vẻ không dễ chọc vào.

Để an ủi mọi người, Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Thưa bà con, giới thiệu cho các ngươi một người! Vị tiền bối đang đứng bên cạnh ta đây chính là sư phụ thương thần của Ngự Miêu Dạ Lai Hương, là người bên chúng ta, thế nên mọi người không phải sợ đâu!”

“Hóa ra là sư phụ của Ngự Miêu đại hiệp!”

Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời, mọi người bèn thả lỏng.

Dưới ánh mắt của mọi người, Ngự Miêu chính là người chuyên trị những kẻ gian ác, bắt giữ tội phạm, bảo vệ đất nước người dân, là một vị anh hùng, đại hào kiệt!

Vị sư phụ có thể dạy dỗ ra Ngự Miêu chắc chắn không phải người xấu! Mọi người bèn xúm đến, thi nhau giơ ngón tay cái tỏ vẻ tán thưởng!

“Hóa ra là sư phụ của Ngự Miêu, chẳng trách trông đạo mạo thế kia!”

“Thương thần sư phụ, ngươi dạy được một đồ đệ tốt giúp cứu nước cứu dân đó!”

“Từ lúc có đồ đệ của ngươi, cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt lên!”

“Cảm ơn ngươi rất nhiều, thương thần sư phụ!”

Lão giả nghe vậy thì vui vô cùng: “Vậy sao? Cái tên tiểu tử thối kia đã làm nhiều chuyện vậy sao?”

“Đương nhiên rồi! Thương thần sư phụ, chúng ta lừa ngươi làm gì?”

“Ngươi cứ đi nghe ngóng mà xem, ai mà không biết Ngự Miêu Dạ Lai Hương? Ai không phục khắc tinh của tội phạm Dạ Lai Hương?”

“Dạ Lai Hương đại hiệp chính là thần bảo vệ thành thị này của chúng ta!”



Lão giả càng nghe càng thấy vui, đồ đệ nhà mình có tương lai rồi, hắn ta cũng thấy nở mày nở mặt!

Nhìn Dạ Lai Hương mặt mày sưng vù ở phía sau, gương mặt lão giả lộ vẻ hiền từ: “Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi cuối cùng cũng ngoan ngoãn rồi, không có gây chuyện cho lão phu! Sau này tiếp tục phát huy, biết chưa?”

“Vâng thưa sư phụ!”

Dạ Lai Hương vui vẻ đáp. Được sư phụ khen, hắn ta vui mừng hơn bất cứ ai.
Chương 537 Như vậy không thích hợp đâu

Tới nhà của Lâm Bắc Phàm, nữ chủ nhân Lý Sư Sư đã chuẩn bị cơm ngon, rượu thơm từ lâu để chiêu đãi thương thần từ xa tới chơi.

Có điều vừa mới bước vào trong phủ, lão giả lại nhìn thấy lão hòa thượng Tịnh Đài trước tiên. Bởi lẽ hắn ta cảm giác lão hòa thượng này là một vị Tông Sư.

Bàn tay cầm thương của hắn ta siết lại, đôi mắt như rực cháy và tràn đầy ý chí chiến đấu: “Bản tọa cảm giác ngươi là một cường giả Tông Sư! Chúng ta đánh một trận, giao lưu kinh nghiệm, ngươi thấy sao?”

Vẻ mặt lão hòa thượng bình tĩnh, hắn ta chấp tay: “A di đà phật, thí chủ nói quá rồi! Bần tăng chỉ theo đạo Phật, không xem trọng võ đạo, ngươi tìm người khác đi!”

“Lão hòa thượng, ngươi đừng có lừa bản tọa!”

Lão giả mỉm cười: “Nếu ngươi không xem trọng võ đạo thì tại sao tu vi võ đạo của ngươi lại thâm hậu như vậy, cảnh giới của ngươi lại cao cường như vậy! Không bỏ ra mấy chục năm thì không được như vậy đâu!”

“A di đà phật, thí chủ nhận ra rồi! Thực tế trước kia bần tăng chỉ là một tiểu hòa thượng có hiểu về võ đạo thôi! Cũng vào năm ngoái bần tăng được sư phụ truyền cho giáo lí nhà Phật chân chính mới giác ngộ được và trở thành Tông Sư!”

Lão giả kinh ngạc: “Năm ngoái ngươi mới thành Tông Sư ư? Không thể nào! Khí độ Tông Sư của ngươi thâm hậu như vậy, rõ ràng ngươi đã ở cảnh giới này được mười mấy năm rồi, đạt đến trình độ tự nhiên của đạo pháp!”

“A di đà phật, người xuất gia không bao giờ nói dối!”

Sắc mặt lão hòa thượng trở nên nghiêm túc.

Cuối cùng lão giả cũng tin, hắn ta vội hỏi: “Sư phụ của ngươi là ai? Mới một năm mà đã khiến ngươi tiến bộ nhiều như vậy, ắt hẳn phải là một vị tiền bối cao siêu không đoán được! Ngươi giới thiệu cho bản tọa được không?”

“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt!”

Lão hòa thượng chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm. Lão giả lại kinh ngạc: “Hả? Phủ doãn kinh thành Lâm Bắc Phàm?”

“Đúng vậy, a di đà phật!”

Lão hòa thượng chắp tay.

Lão giả nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm, chau chặt mày nói: “Lâm Bắc Phàm? Ngươi là sư phụ của lão hòa thượng này thật sao? Nhưng trông ngươi… có vẻ không tinh thông võ nghệ lắm.”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Ta chính là sư phụ của Tịnh Đài, cơ mà chỉ là sư phụ về Phật pháp thôi chứ không phải về võ đạo, ta không dạy võ cho hắn ta!”

“Nhưng tại sao hắn ta lại…”

“Tất cả là do Tịnh Đài được giác ngộ từ giáo lí nhà Phật của ta! Phải biết rằng…”

Lâm Bắc Phàm chắp hai tay lại, trông hắn như một lão thần: “Phật vốn đã là đạo, võ cũng là đạo, tất cả đều là đạo! Đại đạo đơn giản, đạo pháp tự nhiên, không chỗ nào là không có đạo!”

Lão hòa thượng lại được giác ngộ: “Sư phụ nói phải, a di đà phật!”

Lâm Bắc Phàm: “A di đà phật!”

Thương thần cũng bừng tỉnh: “Phật vốn đã là đạo, võ cũng là đạo, tất cả đều là đạo! Nói đúng lắm, nói rất hay!”

Một câu nói thôi đã “vén mây” giúp hắn ta, khiến hắn ta nhìn thấy được thời cơ đột phá!

Nhìn lại Lâm Bắc Phàm, ánh mắt của lão giả không khỏi thay đổi: “Giờ thì lão phu tin rồi, ngươi chính là sư phụ của lão hòa thượng, ngươi có tư cách trở thành sư phụ của hắn ta! Mặc dù ngươi không biết võ nhưng ngươi hiểu võ đạo!”

“Vậy sao? Sao ta cứ cảm thấy đó là một câu vớ vẩn…”

Dạ Lai Hương suy nghĩ.

Kết quả hắn ta bị lão giả đập cho một cái, còn bị mắng: “Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi không hiểu thì đừng có mở miệng, mất mặt! Đây là những đạo lý trong võ đạo, đợi ngươi trở thành Tông Sư đi rồi mới hiểu được hàm nghĩa của nó!”

Dạ Lai Hương kêu oai oái, đầu hắn ta sưng lên, chỉ đành dựa vào góc tường âm thầm rơi nước mắt.

Lâm Bắc Phàm nhìn mà cũng phải đồng tình!

Đứa trẻ đáng thương biết bao, hơi tí là bị đánh, chả trách nhìn thấy sư phụ là chạy!

Hắn đang định an ủi thì bị lão giả kéo đi: “Lâm tiểu huynh đệ, chúng ta không cần để ý đến nó, cứ kệ nó đấy! Chúng ta tiếp tục bàn về võ đạo đi!”

“Võ đạo vô biên, ngươi muốn nói về gì?”

Lão giả nghĩ ngợi một lát rồi để cây thương của mình ra trước mặt: “Ngươi xem xem, cây thương của bản tọa thế nào?”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Tiền bối, nói thật, cây thương này của ngươi bình thường lắm…”

Lão giả tức giận: “Gì? Ngươi nói thương của bản tọa bình thường ư?”

“Ta biết có một cây thương…”

Lâm Bắc Phàm chầm chậm nói.

Hắn liệt kê một loạt cảnh giới tu vi như lợi thương, nhuyễn thương, trọng thương, mộc thương, vô thương, vân vân.

Lão giả kinh ngạc, kích động vỗ đùi: “Cảnh giới lợi thương, cảnh giới nhuyễn thương, cảnh giới trọng thương… Nói hay quá, nói đúng quá! Lão phu đã nghiên cứu về thương đạo bao lâu mà chưa hiểu sâu sắc như ngươi, lão phu tự thấy hổ thẹn!”

Lâm Bắc Phàm nói: “Tiền bối…”

Lão giả vội vã xua tay: “Đừng gọi ta là tiền bối nữa, ta không có tư cách làm tiền bối của ngươi! Nếu ngươi xem trọng lão phu thì cứ gọi ta một tiếng lão ca, ta gọi ngươi là lão đệ, chúng ta nói chuyện như những người cùng thế hệ, ngươi thấy sao?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Sao vậy được? Không thích hợp đâu!”

Lão giả quát: “Sao lại không được? Có gì mà không thích hợp! Lão phu được ngươi chỉ điểm đã là hời cho lão phu lắm rồi! Lão phu mà làm tiền bối của ngươi nữa thì cắn rứt lương tâm lắm! Thế nên ngươi bắt buộc phải gọi lão phu là lão ca, không gọi cũng phải gọi!”

Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Thương thần lão ca!”

Lão giả lập tức đáp: “Lâm lão đệ!”

Hai người bật cười: “Ha ha!”
Chương 538 Tìm người giao thủ

Quách Thiếu Soái đứng bên cạnh chau mày: “Cảnh này giống nhận nhau quá vậy?”

Mạc Như Sương nhỏ giọng bảo: “Sư đệ, ngươi quên rồi sao? Trước đây kiếm tiên với đao thánh cũng phải khâm phục trước tài học võ đạo của công tử, thế nên mới muốn làm quen với công tử, trở thành tri kỉ đó!”

Quách Thiếu Soái bừng tỉnh: “Chẳng trách!”

“Công tử cũng giỏi thật! Chỉ cần là Tông Sư thì đều bội phục trước tài học và kiến thức của hắn!”

Ánh mắt Mạc Như Sương nhìn Lâm Bắc Phàm lấp la lấp lánh…

Đúng lúc ấy, lão giả nói với Dạ Lai Hương: “Tiểu tử thối kia, ngươi qua đây cho ta!”

“Sư phụ gọi ta có chuyện gì?”

Dạ Lai Hương ôm đầu bước tới.

Lão giả nghiêm mặt: “Tiểu tử thối, ngươi nghe cho rõ đây! Hiện giờ Lâm Bắc Phàm chính là bạn tốt của lão phu và cũng là tiền bối của ngươi! Sau này ngươi gặp hắn thì phải biết tôn trọng, nghiêm túc nghe lời làm việc, đối xử với hắn như sư phụ đối xử với hắn vậy, biết chưa? Nếu ngươi dám không nghe lời thì sư phụ sẽ đánh gãy chân của ngươi!”

“Ôi không!”

Vẻ mặt Dạ Lai Hương sụp đổ.

Trước khi sư phụ hắn ta tới, Lâm Bắc Phàm đã quản hắn ta rất nghiêm ngặt rồi!

Giờ sư phụ tới, hắn còn được sư phụ công nhận, há chẳng phải sẽ cáo mượn oai hùm mà quản hắn ta chặt hơn sao?

Thân người Dạ Lai Hương lảo đảo, cuộc đời của hắn ta tuyệt vọng quá!

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý: “Thằng cháu Dạ Lai Hương, sau này xin được chỉ giáo nhé!”

Tiếp đó, để chào mừng lão ca Tông Sư đường dặm xa xôi mới tới này, Lâm Bắc Phàm bày đại tiệc, không say không về.

Dần dần, chuyện này truyền đến hoàng cung.

Nữ đế nghe vậy bèn vừa cười vừa lắc đầu: “Lâm Bắc Phàm đúng là có chứng xã giao cực đỉnh mà! Phàm là Tông Sư thì ai hắn cũng nói chuyện được, trước nay chưa từng thất bại! Đúng là không biết hắn đã dùng cách gì!”

Vị thương thần Tông Sư này trở thành bạn với Lâm Bắc Phàm, lại còn là sư phụ của Dạ Lai Hương.

Có thể nói vị thương thần này được xem là một nửa người của Đại Võ rồi.

Chỉ cần Lâm Bắc Phàm và Dạ Lai Hương còn ở Đại Võ thì vị Tông Sư này sẽ không chạy đâu được.

Nữ đế càng nghĩ càng thấy vui: “Người đâu, lấy hai vò rượu Thập Lí Hương trẫm cất ra, mang tới Lâm phủ!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Lão thái giám đáp.

Tại Lâm phủ, lão giả uống rượu đến mức đỏ cả tai, mặt mày cũng đỏ bừng: “Lần này lão phu xuất sơn chủ yếu là vì hai chuyện!”

“Hai chuyện gì thế?”

Lâm Bắc Phàm hỏi…

“Chuyện đầu tiên là…”

Lão giả nhìn Dạ Lai Hương rồi mỉm cười: “Chính là tới thăm đồ nhi của ta! Nghe đâu đồ nhi Dạ Lai Hương của ta đã làm quan của Đại Võ, giết được hơn ba mươi Tiên Thiên ở Hổ Lao Quan, lại còn giết được hai vị Tông Sư, vang danh thiên hạ, lão phu vui vô cùng nên đến thử thực lực của nó! Ai ngờ…”

Dạ Lai Hương cười: “Toàn là bên ngoài đồn thổi, đồ nhi đâu có bản lĩnh đó!”

“Mặc dù không có nhưng thực lực của ngươi cũng chẳng tiến bộ là bao! Ngoài ra ngươi lại thành thạo hơn khi làm việc cho người khác, lại còn được người ta ca ngợi là anh hùng hào kiệt, vi sư rất vui!” Lão giả mỉm cười.

Dạ Lai Hương ưỡn ngực một cách kiêu ngạo.

“Chuyện thứ hai là…”

Lão giả nắm chặt thần thương trong tay, hai mắt tràn ngập ý chí chiến đấu: “Đã lâu không xuất sơn, trong lòng khó chịu! Thế nên lão phu muốn thử thương trên thiên hạ bằng cây thương trong tay mình, đồng thời đi giao lưu với các vị đồng đạo võ lâm!”

“Hóa ra là vậy!”

Lâm Bắc Phàm cười: “Cái này thì đơn giản lắm! Vốn dĩ triều đình chúng ta đã có mấy vị Tông Sư cung phụng, các ngươi có thể giao lưu với nhau! Ngoài ra, mạng lưới thông tin của triều đình bố trí khắp thiên hạ, biết được nơi ở của tất cả các vị Tông Sư! Ví dụ như Võ Đang và Thiếu Lâm mỗi chỗ có một vị Tông Sư!”

“Ở trong Tử Nhân Cốc cũng có một vị, không biết tên họ ra sao nhưng được người đời xưng là độc sư! Hắn ta có thực lực rất mạnh, là cao thủ về dùng độc, ngươi phải cẩn thận!”

“Ở Thiên Long Hồ cũng có một vị lão tiền bối là Tông Sư…”



Lâm Bắc Phàm thong thả nói ra vị trí của mấy Tông Sư.

Lão giả lắc đầu cười: “Lão đệ, mấy người ngươi nói lão phu gần như đều quen biết hết, hơn nữa đã giao thủ khá nhiều lần. Võ đạo của bọn họ là thứ lão phu cực kì quen thuộc nên không cần giao thủ với bọn họ nữa! Lần này lão phu xuất sơn là để tìm cao thủ Tông Sư mới, giao lưu với Tông Sư mới thì mới có ích với lão phu!”

“Hóa ra là vậy!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

“Ví dụ đao thánh và kiếm tiên vừa mới trở thành Tông Sư không bao lâu rất thích hợp để làm đối thủ!”

Lão giả vuốt râu: “Lão phu nghe nói bọn họ một người là đao đạo, một người là kiếm đạo, đúng là đối thủ hiếm có khó tìm!”

Lâm Bắc Phàm lại gật đầu.

“Với cả lão hòa thượng Tịnh Đài này nữa!”

Lão giả nhìn lão hòa thượng, ý chí chiến đấu lại bùng nổ: “Nếu như có thể giao thủ với Tịnh Đài sư phụ một lần thì chuyến này của ta không uổng rồi!”

“A di đà phật!” Lão hòa thượng chắp tay, vẻ mặt bình tĩnh nhưng không hề để tâm.
Chương 539 Lại một kế sách âm hiểm

Trông dáng vẻ vừa xấu vừa cứng ngắc như hòn đá của đối phương, lão giả thực sự muốn cầm thương rồi xông qua đâm một nhát. Có điều hiện giờ nói gì thì nói lão hòa thượng vẫn là người bên mình, là đồ đệ của lão đệ nhà mình, hắn ta không được bắt ép.

“Lão phu nghe nói đao thánh và kiếm thánh là bạn của lão đệ, ngươi có biết tung tích của bọn họ không?” Lão giả hỏi với vẻ mong chờ.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Năm ngoái ta còn biết! Nhưng năm nay ta cũng không biết bọn họ đã chạy đi đâu, chắc là lĩnh hội được điều gì đó nên tìm một nơi bế quan tu luyện rồi!”

“Ôi, đúng là đáng tiếc!” Lão giả than thở.

“Có điều ta còn biết một vị Tông Sư nữa, có lẽ sẽ đáp ứng được yêu cầu của ngươi!”

“Hắn ta là ai? Đang ở đâu?” Lão giả vội nói.

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Người này tên là Lãnh Nhược Thiện, ban đầu hắn ta là môn chủ của một môn phái lớn, thực lực đạt đến cảnh giới Tông Sư, thâm sâu khó lường!”

“Hóa ra còn có một người như vậy, hai hôm nữa bản tọa sẽ đi tìm hắn ta!” Lão giả thích thú vô cùng.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đừng tìm nữa, không tìm thấy đâu! Bởi dã tâm cực lớn mà hắn ta đã cho toàn bộ môn phái tu luyện ma công, phạm phải cấm kị của giang hồ và triều đình nên bị các môn phái khác tiêu diệt. Còn một người làm Tông Sư như hắn ta cuối cùng đã chạy trốn, không biết tung tích ra sao?”

“Nếu đã không biết tung tích ra sao thì nói về hắn ta làm gì? Lão đệ đang lựa lời cho ta vui đấy à?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Lão ca yên tâm, mặc dù môn chủ Thiên Môn mai danh ẩn tích đã lâu nhưng ta nghe nói hắn đã chạy trốn đến Ký Bắc, đang tu dưỡng ở Ký Bắc! Nếu lão ca có hứng thú thì có thể đến đó tìm!”

Lão giả vui mừng nói: “Được được được! Có phương hướng tốt hơn nhiều so với không có phương hướng!”

“Vậy sao? Môn chủ Thiên Môn đang ẩn náu ở Ký Bắc thật à? Sao ta không biết nhỉ?” Quách Thiếu Soái lo lắng.

Ký Bắc chính là quê hương của hắn ta, ấy vậy mà lại có một tên ma đầu đang ẩn náu ở đó!

Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng: “Đây là chuyện bí mật của triều đình, ngươi không biết cũng là lẽ thường! Dẫu sao thì một người nguy hiểm như hắn ta phải để càng ít người biết tới càng tốt! Có điều tám chín phần mười là như vậy rồi!”

“Nghỉ ngơi hai ngày rồi lão phu sẽ đi tìm hắn ta phân cao thấp!” Lão giả nói.

“Vậy là đúng rồi!”

Lâm Bắc Phàm cười vui vẻ: “Môn chủ Thiên Môn là một tên ma đầu đấy, không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện tày trời, người người đều ghét! Thế nên lão ca cứ đánh thỏa thích, giết hắn ta chính là trừ hại cho dân!”

“Lão đệ nói phải, ha ha!” Lão giả bật cười, hắn ta thích nhất là như vậy.

“Lão ca, lão đệ có thể giúp ngươi một tay!”

“Ngươi giúp ta kiểu gì?”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, đoạn bảo: “Ta có thể mượn thế lực của triều đình để lan truyền tin đồn rằng lão ca muốn đánh một trận với môn chủ Thiên Môn, nếu không tới thì hắn ta chính là con rùa rụt cổ! Nếu hắn ta là một vị Tông Sư hẳn sẽ không muốn bị người trong thiên hạ cười chê đâu, thế nên chắc chắn hắn ta sẽ chạy ra giao đấu với ngươi! Song nếu chịu được…”

“Chắc chắn hắn ta không chịu được đâu!”

Lão giả vỗ một chưởng, đoạn bảo: “Làm một cường giả trên võ đạo chắc chắn phải dũng mãnh tinh tiến, phải tiến bộ nhanh! Nếu không dám đồng ý trận đấu cùng cấp thì tiền đồ của hắn ta chỉ có vậy mà thôi!”

“Lão ca nói phải!” Lâm Bắc Phàm nói.

Lão giả chắp tay: “Chuyện tiếp theo làm phiền Lâm lão đệ rồi!”

Lâm Bắc Phàm xua tay một cách khiêm tốn, nói: “Không, phải là chúng ta làm phiền lão ca chứ, ngươi giúp chúng ta diệt trừ một mối họa mà!”

Hai người bèn bật cười: “Ha ha!”

Lâm Bắc Phàm thầm nhủ, Ký Bắc vương, môn chủ Thiên Môn, bản quan chuẩn bị tặng cho các ngươi một niềm vui bất ngờ đây, hy vọng các ngươi đừng sợ nhé!

Lão giả ở kinh thành hai ngày, tiếp tục bàn võ đạo với Lâm Bắc Phàm.

Sau đó hắn ta khởi hành đến Ký Bắc để tìm môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện. Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm mượn thế lực triều đình bắt đầu tung tin đồn.

“Các ngươi nghe nói gì chưa? Sư phụ của Ngự Miêu Dạ Lai Hương đến rồi, hắn ta là một vị Tông Sư già đời cực kì mạnh, đang chuẩn bị đến Ký Bắc để quyết đấu với môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện đấy!”

“Môn chủ Thiên Môn vẫn luôn trốn ở Ký Bắc á?”

“Không biết nữa, nghe người ta nói thế! Cơ mà hắn ta cũng giỏi trốn ghê, trốn cả nửa năm nay rồi, chẳng khác gì một con rùa rụt cổ! Những con rùa khác vài ngày còn thò đầu ra hít thở không khí, còn hắn ta thì không!”

“Hắn ta đâu có dám ra ngoài, hắn ta chả sợ chết khiếp từ lâu rồi ấy chứ, ha ha!”

“Đúng vậy, sợ từ lâu rồi, làm gì còn phong thái Tông Sư như ngày xưa nữa, ha ha!”

Những lời đồn được lan truyền đến Ký Bắc.

Tại vương phủ, quân sư Gia Cát tiên sinh vội vã chạy vào: “Vương gia, không hay rồi! Có chuyện lớn rồi!”

Ký Bắc vương đang xử lý công vụ, sắc mặt hắn ta đanh lại. Chuyện khiến quân sư hoảng loạn thế kia chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Hắn ta vội bỏ công vụ xuống, đứng dậy hỏi: “Quân sư, có chuyện gì, mau nói cho bản vương đi!”

Gia Cát tiên sinh vội bảo: “Vương gia, hiện giờ bên ngoài đang lan truyền tin môn chủ Thiên Môn trốn ở Ký Bắc chúng ta! Bây giờ sư phụ của Ngự Miêu triều đình Dạ Lai Hương là một vị Tông Sư già đời đang chuẩn bị đi khiêu chiến với các cao thủ thiên hạ. Nghe nói môn chủ Thiên Môn trốn ở Ký Bắc nên đến để tuyên chiến!”
Chương 540 Lấy đại cục làm trọng

“Chuyện này là thật ư?”

Ký Bắc vương kinh hãi, hắn ta nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: “Ai đã tiết lộ chuyện Lãnh Nhược Thiện đang ở chỗ chúng ta?”

Gia Cát tiên sinh lắc đầu: “Không biết! Trừ vương gia ra thì cũng chỉ có vài tâm phúc biết chuyện này, mọi người đều là những người tin được, chắc chắn không tiết lộ chuyện này ra ngoài đâu!”

“Hơn nữa từ khi môn chủ Thiên Môn ở chỗ chúng ta vẫn luôn ít ra ngoài, cực kỳ kín tiếng, đó giờ chưa từng lộ diện! Rốt cuộc sao lại bị lộ, đúng là khó hiểu!”

Ký Bắc vương nghĩ ngợi một hồi cũng thấy không thể do người của mình tiết lộ chuyện này. Chắc là do lúc Lãnh Nhược Thiện chạy trốn đã bị ai đó nhìn thấy.

“Quân sư, hiện giờ chúng ta phải làm gì?” Ký Bắc vương hỏi.

Gia Cát tiên sinh nhỏ giọng bảo: “Vương gia, chuyện này có vẻ kỳ lạ, chúng ta cứ làm như không biết, cũng đừng để Lãnh Nhược Thiện biết! Nếu hắn ta biết thì dặn hắn ta không được ra ngoài, hãy lấy đại sự làm trọng!”

“Quân sư nói phải!” Vương gia gật đầu.

Tuy nhiên môn chủ Thiên Môn trốn trong mật thất đã hay tin. Trong lòng hắn ta nghi hoặc: “Bản tọa đã trốn ở Ký Bắc rồi, rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện này?”

Kẻ đầu tiên hắn ta nghi ngờ chính là Ký Bắc vương, song hắn ta lại loại trừ ngay.

Hiện giờ Ký Bắc vương và hắn ta ngồi chung thuyền, bọn họ cần nhau nên chắc chắn không có chuyện phản bội.

“Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?”

Môn chủ Thiên Môn chỉ đành giải thích bằng việc lúc chạy trốn đã có người trông thấy hắn ta! Mặc dù bị người khác tìm tới khiêu chiến nhưng hắn ta không hề sốt sắng.

Mặc dù hắn ta là võ giả song hắn ta có dã tâm, trong lòng vẫn luôn lấy nghiệp lớn làm trọng.

Hiện giờ thân phận của hắn ta vô cùng nhạy cảm, ra ngoài nghênh chiến sẽ bị bại lộ, rước vào người một đống phiền phức, điều này đối với hắn ta mà nói thì bất lợi vô cùng.

Thế nên hắn ta quyết định nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn thì mới bình yên!

Tuy nhiên lúc bấy giờ, một âm thanh lảnh lót vang vọng khắp thành.

“Lãnh Nhược Thiện, sư phụ ngươi tới tìm ngươi đây, ngươi còn muốn trốn đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ ngươi định làm một con rùa rụt cổ như người ta đồn thật hả?”

“Hồi đầu khi sáng lập Thiên Môn, ngươi đã nhịn hơn hai mươi năm như một con rùa rụt cổ rồi!”

“Sau này ngươi cho toàn phái tu luyện ma công, lại nhịn một tháng như con rùa rụt cổ tiếp!”

“Bây giờ ngươi chạy đến Ký Bắc lại định không ló mặt ra như con rùa rụt cổ nữa hả!”

“Nhẫn nhịn nhẫn nhịn! Ngươi cứ nhẫn nhịn hoài! Kết quả càng nhẫn nhịn càng thua, càng thua càng nhẫn nhịn! Chẳng lẽ kiếp trước ngươi là một con rùa bị người ta đè đầu cưỡi cổ nên đến giờ vẫn không dám phản kháng?”

“Đồ con rùa! Môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện là một con rùa bị cắm sừng!”

“Ha ha ha ha ha!”

Sắc mặt của môn chủ Thiên Môn thay đổi, mà sắc mặt Ký Bắc vương còn thay đổi chóng mặt hơn!

Câu nói này đúng là quá hiểm độc!

Chọc ngoáy vô cùng!

“Thằng nhãi nào dám làm vậy?” Môn chủ Thiên Môn nổi giận đùng đùng.

Phải biết rằng hắn ta từng là chưởng môn của một môn phái lớn, số người trong phái vượt qua cả vạn người, lúc đỉnh cao có thể ngang hàng với Võ Đang hay Thiếu Lâm Tự.

Dù hiện giờ Thiên Môn đã bị hủy diệt nhưng hắn ta vẫn còn.

Hắn ta đường đường là một vị Tông Sư, là cao thủ đẳng cấp của thiên hạ này!

Tới nay hắn ta lại bị một tên tiểu tử sỉ nhục!

“Tông Sư không thể chịu nhục!”

Môn chủ Thiên Môn đánh bay cái bàn bên cạnh.

Ở một bên khác, Ký Bắc vương cũng đang tức giận.

Lời đồn kia quá hiểm độc, nếu môn chủ Thiên Môn không chịu được, bị bại lộ thì phải làm sao?

Chắc chắn sẽ có rất nhiều phiền phức, không hề có lợi cho đại nghiệp của hắn ta!

Thế là hắn ta vội vàng chạy tới chỗ môn chủ Thiên Môn, đúng lúc gặp môn chủ Thiên Môn đang rất tức giận.

Ký Bắc vương vội ngăn cản: “Môn chủ bớt giận, đừng để chuyện này trong lòng!”

Môn chủ Thiên Môn tức đến mức thở phì phò, hắn ta quát: “Vương gia, ngươi bảo bản tọa phải bớt giận kiểu gì? Tên tiểu tử này dám bắt nạt bản tọa! Hắn ta dám mắng bản tọa là con rùa rụt cổ, lại còn là con rùa bị cắm sừng, làm gì có cái lẽ ấy! Vương gia, đổi lại là ngươi thì ngươi có chịu được không?”

Ký Bắc vương cười khổ: “Môn chủ, bản vương biết khó cho ngươi nhưng ngươi phải nghĩ đến đại nghiệp của chúng ta chứ! Nửa năm nữa thôi là chúng ta sẽ khởi binh, đừng kiếm thêm chuyện nữa! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn những công sức chúng ta bỏ ra đổ sông đổ bể hết sao?”

Môn chủ Thiên Môn dần bình tĩnh lại.

Ký Bắc vương mừng thầm trong lòng, tiếp tục khuyên nhủ: “Môn chủ, ngươi cứ coi như kẻ kia đang đánh rắm đi! Đợi ngày chúng ta khởi binh, giết đến kinh thành, bản vương sẽ làm chủ cho ngươi, bắt hắn ta đến trước mặt ngươi, giết hay làm gì tùy ngươi!”

“Được! Bản tọa nể mặt vương gia!” Môn chủ Thiên Môn phất tay áo rồi quay về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK