“Ở cùng một thôn mà lại có gần tám mươi người bệnh mắc cùng một chứng bệnh, chuyện này nghiêm trọng rồi đấy!"
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm đanh lại: “Đây là bệnh gì, các ngươi có kết luận gì chưa?"
Vị đại phu kia khẽ lắc đầu: “Do triệu chứng bệnh khá giống nhau nên trước mắt chúng ta vẫn chưa có kết luận gì! Có điều chúng ta đã liên lạc với vài vị đại phu trong kinh thành cùng nhau bàn bạc về loại bệnh này, tin rằng rất nhanh sẽ có kết luận! Bên cạnh đó chúng ta cũng đã bẩm báo chuyện này lên quan phủ, hi vọng được quan phủ coi trọng!"
“Chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu!"
Nữ đế nghiêm túc nói: “Đưa chúng ta tới thôn Tú Hoa xem sao!"
“Vâng thưa bệ hạ!” Tri phủ đại nhân chắp tay.
“Bệ hạ?”Vị đại phu kia ngỡ ngàng.
“Người trước mắt ngươi chính là đương kim bệ hạ Đại Võ!” Tri phủ đại nhân giới thiệu.
Vị đại phu kia kinh ngạc không thôi: “Hóa ra là bệ hạ, ôi chao! Thảo dân có mắt như mù, không nhận ra thánh thể, mong bệ hạ giáng tội!"
“Người không biết không có tội, chúng ta mau tới thôn Tú Hoa xem tình hình ra sao đi!” Nữ đế thúc giục. “Vâng thưa bệ hạ"
Thế là tri phủ bèn triệu tập những đại phu khá nổi tiếng trong thành rồi cùng nhau tới thôn Tú Hoa xem bệnh, tìm hiểu tình hình.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng mọi người cũng tới được thôn Tú Hoa.
Bên trong thôn Tú Hoa lúc này có một thầy lang đang ngồi dưới lều cỏ và chữa bệnh cho những người ở đây. Lâm Bắc Phàm đưa mắt nhìn, phát hiện quân số cũng khoảng hơn năm mươi người, nhiều hơn hai mươi người so với những gì vị đại phu kia nói.
Phần lớn đều là thanh niên, triệu chứng bệnh tương tự nhau, đều là ho, đau bụng, tiêu chảy.
“Này, đây đều là những người bệnh mới! Tối qua còn bình thường mà qua một đêm đã biến thành thế này, đúng là tạo nghiệt mà!” Một thầy lang nói.
“Xem ra đúng là rất nghiêm trọng! Nếu không kịp thời giải quyết thì sẽ khiến lòng dân hoang mang, gây nguy hiểm đến triều đình và dân chúng! Hiện giờ có kết luận và cách chữa trị gì không?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Hiện giờ vẫn chưa thể kết luận được, còn về cách chữa trị thì chỉ đành tùy theo trường hợp từng người thôi! Có điều mấy vị đại phu đã bàn bạc và nghi ngờ mọi người đều mắc bệnh cổ trùng!"
“Bệnh cổ trùng?” Lâm Bắc Phàm chau mày.
“Bệnh cổ trùng hay còn gọi là cổ độc! Trong ‘Trửu Hậu Phương có viết, bệnh này do nóng lạnh trong năm không cân bằng, khí ẩm gây hại cho con người, truyền từ kinh mạch đến lục phủ ngũ tạng giống như bị tiêm bệnh độc..."
Đối phương dẫn dắt dẫn chứng xong thì nói: “Lão phu đã từng có trải nghiệm như thế hồi còn trẻ và phát hiện bệnh này phổ biến ở Giang Nam, thế nên mới có kết luận như vậy!"
“Đúng vậy, lão phu cũng nghĩ đó là bệnh cổ trùng! Chỉ là bệnh này phổ biến ở hai mùa hạ và thu, cũng hay xuất hiện ở Giang Nam! Thế nhưng hiện giờ mới là mùa xuân, lại phát hiện ở Giang Đông, thế nên chúng ta mới chần chừ không dám kết luận!"
“Thế nhưng xem tình hình hiện tại thì đúng là bệnh cổ trùng rồi!"
Các vị đại phu thi nhau đưa ra ý kiến của mình.
Lâm Bắc Phàm càng nghe càng thấy kì lạ, thứ này sao giống... bệnh sán lá hút máu người thế nhỉ?” Bệnh sán lá hút máu người là một căn bệnh phổ biến và có sức lây nhiễm cực kì nguy hiểm. Phàm là người mắc phải bệnh này đều sẽ nóng toàn thân, đầu đau, bụng đau, xuất hiện triệu chứng tiêu chảy, họ.
Hơn nữa bệnh này còn dễ lây nhiễm vô cùng, chủ yếu là lây nhiễm qua đường nước, chỉ cần người này uống phải nước có nhiễm sán hút máu hoặc là tiếp xúc với da thì sẽ có khả năng mắc bệnh.
Phân và nước tiểu cũng có thể gây lây nhiễm cho gia súc.
Con người ăn gia súc xong sẽ bị lây nhiễm, cực kì rắc rối.
Nếu như đây thật sự là bệnh sán lá hút máu thì chứng tỏ nước sông ở nơi này đang có vấn đề.
Nếu không kịp thời xử lý thì sẽ dẫn đến hàng chục vạn người, thậm chí là hàng trăm vạn người nhiễm bệnh, hậu quả là vô cùng nghiêm trọng.
Lâm Bắc Phàm tới trước mặt người bệnh, hắn hỏi: “Bản quan hỏi các ngươi, chuyện này liên quan đến triệu chứng bệnh của các ngươi và cũng liên quan đến an nguy của tất cả người dân trong thành, các ngươi nhất định phải trả lời thành thật!"
“Ngươi là...” Người bệnh hỏi với giọng yếu ớt.
Tri phủ lập tức đứng ra giới thiệu: “Không được vô lễ! Vị này chính là thừa tướng kiêm đại nguyên soái của đương kim triều đình, Trung Dũng vương điện hạ! Hắn muốn hỏi gì thì các ngươi nhất định phải trả lời thành thật, không được giấu diếm!"
Mọi người có mặt đều kinh ngạc, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này chính là thừa tướng triều đình ư? Người bệnh kia lập tức hoảng loạn hành lễ: “Thảo dân bái kiến thừa tướng đại nhân!"
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Các ngươi đang bị bệnh, không cần đa lễ! Giờ bản quan hỏi gì các ngươi phải trả lời nấy!"
“Vâng thưa thừa tướng đại nhân, chúng ta nhất định sẽ trả lời thành thật!"
Những người bệnh yếu ớt nói.
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Các ngươi làm công việc gì?"
“Khởi bẩm thừa tướng đại nhân, thảo dân làm nông, chủ yếu là trồng ruộng"
“Khởi bẩm thừa tướng đại nhân, thảo dân cũng làm nông"
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Ngày thường các ngươi lấy nước ở đâu để uống?"
“Khởi bẩm thừa tướng đại nhân, nước mà chúng ta uống đều được lấy từ sông Kim Sa!"
"Đúng vậy, đều lấy từ sông Kim Sa!"
Chương 827 Đương nhiên là thần có cách
Nữ đế và mọi người xung quanh nhìn mà thấy khó hiểu, song bọn họ không lên tiếng làm phiền.
Cứ vậy, sau một loạt hỏi đáp, Lâm Bắc Phàm đã chắc chắn chín mươi phần trăm rằng bọn họ đã bị nhiễm bệnh sán lá hút máu.
Nghề nghiệp của những người này rất hỗn tạp, song bọn họ lại sinh sống gần nhau, đều gần sông Kim Sa. Ở đó có một cái hồ rất sâu được người dân gọi là đầm Ngọc Long, nước sông khá trong nên mọi người thường lấy làm nước uống.
Do trước kia không có chuyện gì, nước sông lại trong nên bọn họ mới không nghĩ đến việc này.
Nữ để hỏi: “Ái khanh, ngươi nhận ra điều gì đó rồi đúng không?"
“Bệ hạ, hiện giờ thần vẫn chưa chắc lắm, phải tới hồ Ngọc Long xem đã!"
“Được, trẫm đi với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm và mọi người bèn đến hồ Ngọc Long.
Quả nhiên nước ở đây rất trong, từ bên trên có thể nhìn được cả đáy, một vài con cá con đang thong thả bơi trên sông.
Lâm Bắc Phàm nhìn, phát hiện thứ mà hắn đang muốn tìm.
“Ốc văn!"
Ốc vặn chính là nơi mà sán lá hút máu kí sinh.
Nơi có ốc vặn thường sẽ có sán lá hút máu.
Tìm được ốc vặn là đủ để chứng minh người dân trong thôn Tú Hoa đang mắc bệnh sán lá hút máu.
“Người đâu, mau đào phần bùn trong hồ Ngọc Long kia lên cho ta!” Lâm Bắc Phàm bảo.
“Vâng thưa thừa tướng đại nhân!"
Lập tức có hai quan sai cởi bỏ y phục trên người và bơi xuống hồ, đào phần bùn mà Lâm Bắc Phàm bảo lên, sau đó thì đẩy đến bên bờ sông.
Lâm Bắc Phàm quệt lấy một ít bùn và tìm được một con ốc vặn bên trong đó.
Cả quá trình, nữ đế đều lấy làm lạ: “Ái khanh, ngươi đang làm gì thế? Có phải ngươi đã phát hiện được gì rồi không? Nói cho trẫm nghe với!"
“Khởi bẩm bệ hạ, đúng là bọn họ đã mắc bệnh cổ trùng!” Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm túc.
“Bệnh cổ trùng?” Nữ đế chau mày, sắc mặt nàng đanh lại.
Mới nãy được mấy đại phu kia giảng giải nên nàng cũng biết cổ trùng là một loại bệnh phổ biến ở vùng Giang Nam.
Bệnh này chưa được vài năm đã lan rộng, chủ yếu tập trung vào hai mùa hạ và thu. Mỗi lần phát hiện đều khiến cả chục vạn người nhiễm bệnh.
Sau khi nhiễm bệnh, nhẹ thì đau đầu tiêu chảy, khó thở, nặng thì phình bụng như mang thai và thường hay nôn ra máu.
Chỉ cần mắc bệnh là sẽ không thể lao động làm việc được, hơn nữa còn rất khó trị khỏi.
“Ái khanh, ngươi nói thật hả?” Nữ để hỏi.
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cách nghiêm túc: “Thật một trăm phần trăm! Có điều vị thần muốn gọi bệnh này là bệnh sán lá hút máu hơn!"
“Bệnh sán lá hút máu? Cái tên kì lạ quá...” Nữ đế lại chau mày.
“Sở dĩ gọi nó là bệnh sán lá hút máu là bởi bệnh này do sán lá gây nên! Loại sán lá này chính là cổ trùng mà các vị đại phu nói, là một loại trùng nhỏ nhưng cực kì nguy hiểm!"
“Loại trùng này thích nhất là kí sinh trên người hoặc là gia súc, nó sẽ hút máu để sống và sẽ phát triển, cũng bởi thế mà nó mới được đặt cái tên ấy!"
Nữ đế gật đầu: “Hóa ra là như vậy! Ái khanh, có phải loại bỏ được loại trùng này là có thể trị khỏi bệnh đúng không?"
“Trên lý thuyết thì là thế, song để mà làm được thì vô cùng khó khăn"
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ có biết thực ra các đại phu đã phát hiện ra bệnh này từ lâu rồi, cũng biết phải làm thế nào để chữa trị, song tại sao mọi người vẫn phải bó tay chịu chết không?"
Nữ đế không hiểu, nàng hỏi: “Ái khanh, tại sao vậy?” Lâm Bắc Phàm chỉ tay vào dòng sông bên cạnh, hắn nói: “Bởi vì con người sống không thể thiếu nước, mà nguồn nước của bọn họ lại tới từ con sông này. Đây là nơi sán lá ký sinh, bệ hạ biết mức độ nguy hiểm của nó rồi chứ?"
Sắc mặt nữ đế thay đổi, người sống không thể thiếu nước, không uống nước thì sẽ chết. Thế nhưng trong nước lại có trùng, uống vào sẽ nhiễm bệnh.
Ngươi không uống thì vài ngày sau ngươi sẽ chết.
Ngươi uống rồi mặc dù bị bệnh nhưng vẫn sống được vài tháng, thậm chí là vài năm.
Cuối cùng ta hỏi ngươi có uống hay không? “Thừa tướng nói phải, cái khó của căn bệnh này chính là điểm ấy! Dù chúng ta có chữa khỏi cho bệnh nhân thì bọn họ vẫn sẽ nhiễm bệnh lại, bởi vì nước có vấn đề! Trừ khi không uống nước nữa, song sao có thể không uống nước chứ?"
Các đại phu cười khổ liên tiếp.
“Đúng vậy, bệnh này đúng là khó tránh lắm! Thảo dân đã từng trị khỏi cho một người, song một tháng không gặp, hắn ta lại nhiễm bệnh, bởi vì hắn ta phải uống nước, uống phải sán lá, đúng là khiến người ta phải bó tay chịu chết mà!"
“Cuối cùng thì những người bệnh này đều chết hết, không thể cứu được!"
“Dù còn sống thì cũng chẳng khác gì chịu tội!"
“Còn có người không bị nhiễm qua nước cơ! Bệnh này đúng là cực kì khó phòng tránh!"
Mọi người thi nhau lắc đầu và than vãn.
Nữ đế cũng thấy bất lực vô cùng, bệnh này thật khó để chữa.
Nếu không xử lí êm xuôi thì quy mô mắc bệnh sẽ tăng lên, cả chục vạn dân đều sẽ chịu khổ.
Cuối cùng, nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm - người thường đem đến hy vọng cho nàng và nói: “Ái khanh, ngươi nói rất có lý nên chắc chắn ngươi cũng cực kì hiểu biết về căn bệnh này, ngươi có cách gì không?"
“Đương nhiên là thần có cách!” Lâm Bắc Phàm búng tay một cái.
Nữ đế hớn hở: “Ái khanh, ngươi mau nói đi!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Căn bệnh này do sán lá hút máu mà thành, chúng ta chỉ cần diệt được ổ sán lá là có thể trị được bệnh!"
“Thừa tướng nói phải, nhưng ổ sán ở đâu thì chúng ta vẫn chưa tìm được!"
“Đúng vậy, những con sán ấy rất nhỏ, nhìn bằng mắt thường thì không thể thấy được, chúng ta phải tìm kiểu gì bây giờ?"
“Không tìm được thì không thể diệt bọn chúng tận gốc được!"
Chương 828 Thủ phạm
Lâm Bắc Phàm chỉ vào con ốc vặn dưới chân, hắn cười: “Ổ của chúng đây!"
“Ốc sông?” Mọi người kinh ngạc.
“Không sai, thứ sán lá hại người này ký sinh ở bên trong ốc sông! Bởi vì loại ốc này trông giống ốc vặn nên chúng ta gọi nó là ốc vặn! Vậy nên chỉ cần tìm được ốc vặn và hủy diệt nó thì có thể diệt tận gốc sán lá!"
“Cũng may là hiện giờ phát hiện kịp thời chứ nếu đợi đến mùa hè và mùa thu thì ốc vặn và sán lá hoàn toàn sinh sôi, tạo thành nguy hiểm cực lớn, khi ấy muốn xử lý thì phiền phức lắm!"
Mọi người chớp mắt nhìn nhau.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm nói rất có lý nhưng mọi người vẫn không dám tin.
Thứ cổ trùng hại người lại kí sinh bên trong một con ốc vặn nho nhỏ, mọi người cứ cảm thấy mông lung vô cùng.
Lúc này, có một người dân phụ trách dẫn đường lên tiếng: “Có lẽ là thừa tướng nói đúng đấy! Thảo dân thường tới đây tắm nên rất hiểu tình hình nước ở đây!"
“Thảo dân còn nhớ trước kia không có loại ốc này đâu! Gần đây mới phát hiện, song thảo dân không để tâm đến nó! Mà loài ốc này vừa xuất hiện, thôn chúng ta đã nhiễm bệnh, thế nên rất có khả năng là bệnh chúng ta nhiễm phải là do loại ốc này gây nên!” Cuối cùng mọi người cũng tin.
Nữ đế im lặng trong chốc lát, đoạn bảo: “Ái khanh, nếu đã gặp phải loại bệnh này mà ngươi lại có hiểu biết về nó nên chuyện này giao cho ngươi xử lí đi! Nếu xử lý ổn thỏa thì sẽ mở rộng cách chữa trị cho bên Giang Nam và toàn quốc để mọi người không phải chịu ảnh hưởng do cổ trùng nữa!"
“Vi thần tuân chỉ"
Lâm Bắc Phàm hạ lệnh ngay lập tức: “Từ hôm nay trở đi lập tức phái người tới dọc bờ sông tìm ốc vặn! Một khi phát hiện ốc vặn thì lập tức đào cả ốc lẫn bùn ra rồi thiêu hủy!"
"Vâng thưa thừa tướng! Hạ quan sẽ dặn người làm luôn!” Tri phủ lập tức lĩnh chỉ.
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Trước khi tra rõ chuyện liên quan đến con sông thì không cho phép bất cứ ai lại gần, nhất là khu vực hồ Ngọc Long!"
Tri phủ thấy hơi hoang mang: “Nhưng mà thưa thừa tướng, không tới gần sao được, mọi người đều cần nước để uống!"
“Hiện giờ đang lúc cấp bách, chỉ có thể xử lí như vậy thôi! Còn về vấn đề nước uống thì mọi người vẫn có thể uống, song phải uống nước sôi, đun nước lên cho mọi người uống, như vậy mới có thể tiêu diệt cổ trùng, giảm thiểu số người bệnh!"
“Việc này thì triều đình ta sẽ không đổ trách nhiệm lên bất cứ ai! Đợi chúng ta xử lý xong đám ốc vặn thì bắt đầu cho sông hoạt động bình thường"
“Vâng thưa thừa tướng, hạ quan biết phải làm thế nào rồi!"
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại hạ lệnh thêm mấy lần nữa, hắn làm việc rất chu toàn, đâu vào đấy.
Nữ đế và các đại phu nhìn mà sững người!
Cái tên này quá chuyên nghiệp rồi!
Rốt cuộc thì ai mới là đại phu chứ?
Thân làm thừa tướng của triều đình, Lâm Bắc Phàm đích thân hạ lệnh, tri phủ và các quan viên lập tức thi hành.
Đầu tiên là bọn họ dán thông báo cấm mọi người lại gần con sống, chuyện này lan truyền khắp thành.
“Không cho phép chúng ta tới sông lấy nước thì chúng ta chết khát à?"
“Đúng vậy đó! Không có nước thì chúng ta biết phải sống kiểu gì?"
“Hiện giờ đang mùa canh tác, cực kì cần nước, không có nước thì làm ruộng kiểu gì?"
“Ta còn phải ra ngoài lấy nước giặt quần áo, nấu cơm nữa, ngươi bảo ta không được dùng nước thì ta biết phải làm thế nào?"
“Ai ra lệnh đấy, làm gì có người nào như vậy chứ?"
“Quan phủ cứ làm vậy hả?"
Mọi người kêu gào, cực kì bất mãn.
Quan sai đứng ở bên cạnh lớn giọng nói: “Bà con xin bớt giận, chúng ta cực kì hiểu tâm trạng của các ngươi!
Song sở dĩ chúng ta làm như vậy là có lý do bất đắc dĩ! Bởi vì nước sông của chúng ta đã bị ô nhiễm, bên trong có cổ trùng nên khi uống sẽ mắc bệnh! Nếu không kịp thời chữa trị sẽ dẫn đến tử vong!"
"Bệnh này gọi là bệnh cổ trùng và được thừa tướng đại nhân gọi là bệnh sán lá hút máu, nó đã từng xuất hiện ở Giang Nam với quy mô lớn, mỗi lần xuất hiện là có cả chục vạn người mắc bệnh! Mà một khi mắc bệnh là sẽ nôn mửa, tiêu chảy, sốt, chóng mặt, cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng! Thế nên vì an nguy của dân chúng, chúng ta không thể không làm như vậy!"
Quan sai vừa dứt lời thì mọi người lại được phen kinh ngạc.
“Mấy chục vạn người nhiễm bệnh cơ á, nghiêm trọng vậy luôn?"
“Hơn nữa còn sẽ chết, đừng có nói kiểu giật gân vậy chứ?"
“Đừng nói linh tinh, chúng ta không phải những người dễ dọa đâu!"
Vị quan sai kia lại lớn tiếng nói: “Chuyện này đã được thừa tướng đại nhân và rất nhiều vị đại phu nổi tiếng khác giám định, là sự thật một trăm phần trăm! Nếu mọi người không tin thì có thể tới y quán xem là sẽ rõ ngay!"
Nghe quan sai nói vậy, mọi người cũng dần dần tin.
“Nhưng mà dù trong nước sông có trùng thì chúng ta cũng phải uống thôi, bằng không sẽ chết khát mất.
“Đúng vậy đó, chúng ta có thể phối hợp thi hành, song sao mà giải quyết được vấn đề nước uống này?"
“Bằng không chưa bị bệnh chúng ta đã chết trước vì khát rồi!"
"Mọi người, chúng ta đã sớm suy nghĩ đến vấn đề này rồi!"
Quan sai lại bảo: “Chỉ cần đun nước nóng là có thể sử dụng! Thế nên mọi người hãy chuẩn bị điều kiện để đun nước, có thể tự đun, tự giải quyết vấn đề nước uống! Nếu không có điều kiện thì quan phủ chúng ta sẽ đun nước cung cấp cho mọi người!"
Nghe đến có nước uống là mọi người yên tâm ngay.
Chương 829 Diệt cỏ tận gốc
“Hiện giờ đang là lúc cấp bách, phải làm sạch nước sông, loại bỏ hết bọn trùng thì chúng ta mới có thể sử dụng nước! Thế nhưng do thiếu nguồn nhân lực nên hiện giờ chúng ta đang tìm người để cùng tới sông tìm ổ trùng, tiêu diệt bọn chúng, sớm ngày giải quyết căn bệnh cổ trùng này để mọi người có thể sử dụng nước bình thường!"
“Công việc của chúng ta không phải làm miễn phí, trong lúc làm việc sẽ được cung cấp ba bữa một ngày! Nếu tìm được ổ trùng thì sẽ được thưởng tiền! Hi vọng mọi người ủng hộ!” Vừa nghe đến quan phủ sẽ bao cơm, tìm được ổ trùng sẽ được thưởng là hai mắt mọi người sáng rực lên.
Dù sao hiện giờ cũng không thể dùng nước, cứ nhàn rỗi mãi thì thôi đi làm việc luôn! Một ngày được cung cấp ba bữa cơm, tìm được ổ trùng còn có thưởng, nghĩ kiểu gì cũng thấy không hề thiệt.
Thế là rất nhiều người tới đăng ký tham gia.
“Cho ta tham gia với!"
“Ta biết bơi!"
“Ta cũng biết bơi, từ nhỏ đã biết rồi!"
Thế là những tình nguyện viên phiên bản cổ đại này đã được đưa tới bờ sông để tìm ốc vặn.
Cứ hễ tìm thấy ốc vặn là bọn họ lập tức đào bùn xung quanh lên và thiêu hủy ngay trên bờ.
Ở một diễn biến khác, triều đình tập hợp lượng lớn người đi đun nước cho dân chúng trong thành.
Mặc dù khối lượng công việc rất lớn, hơn nữa còn tốn rất nhiều củi, song giờ đang lúc khó khăn, mọi người không thể không làm vậy.
Còn tại y quán, hiện giờ số lượng người bệnh đang ngày càng tăng.
Ban đầu chỉ có chưa đến một trăm người bệnh, giờ thì lên đến ba, bốn trăm người. Bình thường khi trông thấy cảnh tượng này mọi người đều vô cùng hoảng sợ.
Thế nhưng cứ nghĩ đến thừa tướng Lâm Bắc Phàm còn ở đây là bọn họ lại lấy lại được bình tĩnh, dường như chẳng có chuyện gì là hắn không giải quyết được, bọn họ cứ nghĩ vậy và tâm trạng cũng ổn định hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng bình tĩnh, hắn có kinh nghiệm từ một thế giới khác nên hắn tự tin mình có thể đánh thắng trận chiến này.
Sự tự tin của hắn đã cảm hóa những người ở xung quanh. Lúc này, tự tin còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Nữ đế chầm chậm bước tới, trông thấy những người bệnh đang rên rỉ đau đớn, nàng lo lắng hỏi: “Ái khanh, tình hình này thật sự có thể khống chế sao? Ngươi xem, đã nhiều người như vậy rồi..."
“Bệ hạ, nhất định có thể!"
Lâm Bắc Phàm tự tin vô cùng: “Hiện giờ đang là lúc bệnh bùng nổ, những người đã mắc bệnh từ trước đến giờ mới biểu hiện ra, may mà chúng ta phát hiện kịp thời! Đợi chúng ta xử lý sạch sẽ đống ốc vặn trong sông rồi tổng vệ sinh là có thể giải quyết vấn đề sán lá hút máu!"
“Được!” Nữ đế gật đầu.
“Có điều bệ hạ à, chắc chúng ta phải ở đây thêm vài ngày rồi, làm lỡ hành trình của bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm nói.
Nữ đế lắc đầu, nàng cười: “Đây chỉ là chuyện nhỏ! Chỉ cần có thể giải quyết được sán lá hút máu cho dân chúng không phải chịu khổ thì ở thêm mấy ngày có là hề chị?”“Bệ hạ đúng là minh quân mà! Có điều vị thần chắc phải bận làm chuyện này nên thực sự không có thời gian phê duyệt tấu chương cho bệ hạ, mong bệ hạ hiểu cho!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đáng thương.
Nữ đế trợn trắng mắt.
Cái tên này tới giờ vẫn còn muốn lười biếng.
Có điều hắn cũng thực sự vất vả, thôi thì cho hắn lười một chút vậy. Cứ vậy một ngày trôi qua, số lượng người bệnh lại tăng thêm ba trăm người.
Ngày hôm sau lại có thêm bốn trăm bệnh nhân nữa.
Ngày thứ ba cũng tăng thêm ba trăm người.
Tốc độ tăng nhanh như vậy khiến mọi người hoảng loạn.
Có điều Lâm Bắc Phàm vẫn kiên định vô cùng: “Mọi người phải kiên trì! Mặt trời luôn xuất hiện sau cơn mưa, khó khăn rất nhanh sẽ qua đi thôi, chúng ta nhất định có thể giành thắng lợi!"
Có lẽ lời nói của Lâm Bắc Phàm đã có tác dụng.
Tới ngày thứ tư, số người nhiễm bệnh đã giảm xuống chỉ còn hơn hai trăm người.
Tới ngày thứ năm chỉ còn một trăm người.
Ngày thứ sáu thì còn vài chục người.
Mấy ngày cuối cùng về cơ bản đều chỉ có sốt ít người nhiễm bệnh. Cứ vậy, cuối cùng mọi người cũng trông thấy tia sáng chiến thắng.
Tất cả những điều này chứng tỏ chính sách của Lâm Bắc Phàm đã có tác dụng, hắn có thể khống chế sự lây lan của căn bệnh cổ trùng này.
Mà lúc này, những người dân mắc bệnh sán lá hút máu cũng được các vị đại phu chữa trị và dần dần khỏi bệnh. Bọn họ đều là những người trẻ tuổi có sức khỏe khá tốt nên trị khỏi là về nhà. Tất cả những điều này đều giúp củng cố lòng tin của mọi người hơn.
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Mọi người hãy chịu đựng thêm một chút nữa, chúng ta sắp giành được thắng lợi rồi!"
"Thừa tướng đại nhân nói đúng!"
Trông thấy hi vọng là tâm trạng mọi người tốt lên rất nhiều.
Mà lúc này, có tin tốt từ sông Kim Sa truyền đến.
Sau hai lần sàng lọc và vớt, về cơ bản đã loại bỏ được đám ốc vặn và thiêu hủy chúng.
Hiện giờ đang tiến hành tìm lần thứ ba nhưng không còn tìm thấy con ốc vặn nào nữa.
“Thừa tướng đại nhân, hiện giờ có thể cho sông Kim Sa hoạt động bình thường được chưa?” Tri phủ hỏi với vẻ mong chờ.
Ý nghĩ của hắn ta cũng chính là ý nghĩ của dân chúng.
Lâm Bắc Phàm vui vô cùng, hắn lắc đầu và cười: “Đừng vội, phải tìm con vật, gia cầm tới thử, nếu sau một tuần không có vấn đề gì thì mới chứng minh nước sạch được, khi đó thì có thể uống nước được rồi!"
"Vâng thưa thừa tướng đại nhân"
Chương 830 Cuộc sống chẳng thấy ngày mai
Mọi người ai cũng hớn hở.
Một tuần trôi qua như vậy.
Trong một tuần này, gia súc, gia cầm được uống nước liên tục mà không xuất hiện tình huống dị thường nào. Như vậy về cơ bản là có thể chứng minh nước sông đã sạch, có thể sử dụng bình thường.
Ở một bên khác, y quán cũng không tiếp nhận bệnh nhân nào mới, song số người được chữa khỏi tăng lên rất nhiều, tất cả đều tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Vậy là sau hai tuần, dưới sự mong đợi của mọi người, Lâm Bắc Phàm tuyên bố bệnh cổ trùng kết thúc, mọi người có thể tiếp tục cuộc sống bình thường.
Mọi người hoan hô, cực kì hưng phấn.
“Tốt quá rồi, bệnh cổ trùng đã kết thúc rồi!"
“Chúng ta bỏ ra hai tuần để tiêu diệt cổ trùng, ha ha!"
“Cuối cùng cuộc sống trước kia của chúng ta cũng quay lại rồi!"
Một lão đại phu trong đó kích động đến mức rơi lệ: “Đây đúng là kì tích mà! Từ xưa đến nay khi đối mặt với bệnh cổ trùng, chúng ta đều phải bó tay chịu chết! Ấy vậy mà bây giờ chúng ta có thể đẩy lùi được nó!"
“Đúng vậy đó, chuyện này đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, bệnh cổ trùng bùng phát mà chúng ta vẫn khắc chế được nó! Cảm ơn ông trời đã phù hộ!” Một đại phu khác nói.
“Không phải ông trời phù hộ mà là thừa tướng đại nhân! Thừa tướng anh minh thần võ, kịp thời phát hiện ra loại bệnh này nên mới dẫn dắt chúng ta đánh thắng được trận chiến cổ trùng! Sau này khi đối mặt với cổ trùng chúng ta không phải bó tay chịu chết nữa!"
Các vị đại phu và mọi người nhìn về phía người thanh niên đang vô cùng bình tĩnh kia, trong lòng bọn họ tràn ngập vẻ bái phục.
Chính hắn đã dẫn dắt mọi người đánh thắng trận chiến không thể thắng được này! Hắn chính là một kỳ tích! Nữ đế cũng kích động vô cùng: “Ái khanh, cách này cực hay, chúng ta nên áp dụng cho toàn quốc, nhất là vùng Giang Nam thường xuyên chịu ảnh hưởng từ bệnh này! Có cách này rồi thì về sau Giang Nam không còn phải chịu khổ nữa!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ nói phải! Có điều chúng ta chủ yếu vẫn phải phòng ngừa! Kịp thời phát hiện ốc vặn và các triệu chứng bệnh sau đó thì tiêu diệt, đề phòng bệnh lại tái diễn, đây mới là cách tốt nhất!"
"Ái khanh nói đúng lắm!"
Nữ đế gật đầu, nàng cho người ghi chép lại cách mà Lâm Bắc Phàm nói, sau đó thì truyền đi khắp nha môn của châu phủ cho mọi người làm theo cách đó.
“Ái khanh, ngươi lại lập được công lớn rồi, ngươi nói xem trẫm phải thưởng gì cho ngươi bây giờ? Trừ nghỉ ra thì trẫm sẽ thưởng hết!” Nữ đế cười khanh khách, dường như nàng đã nhìn thấu Lâm Bắc Phàm!
“Bệ hạ, nhưng mà thần chỉ muốn kỳ nghỉ thôi! Thần không muốn nhiều đâu, mười ngày, à nửa tháng thôi là được!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đáng thương.
Nữ đế bực bội nói: “Ngươi nghĩ đẹp quá nhỉ! Ngươi đã nghỉ lâu như vậy rồi cơ mà, mau cút về làm việc cho trẫm!” Đoàn thuyền lại tiếp tục xuất phát, lần này đích đến chính là Ký Bắc...
Chuyến đi tới Ký Bắc lần này cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, cực kì thuận lợi. Tuy nhiên ở nước Bạch Tượng thì lại xảy ra một chuyện ảnh hưởng đến toàn thế giới.
Quốc vương Bạch Tượng muốn giao nộp cống phẩm đúng hẹn cho Đại Võ nên không thể không ra sức bóc lột nhân dân, khiến nhân dân phẫn nộ, bách tính lầm than.
Thế nhưng hiện giờ sau khi thuốc trường sinh bất lão xuất hiện, quốc vương Bạch Tượng lại không thể ngồi yên. Mặc dù hắn ta chỉ là quốc vương của một nước bé song hắn ta cũng nuôi giấc mơ trường sinh bất lão! Thế nên để hoàn thành đại nghiệp trường sinh, hắn ta không thể không thu thập các loại báu vật như các quốc gia khác. Hắn ta không dám bắt nạt những quốc gia khác nên chỉ đành bắt nạt dân chúng của mình, bởi vậy đã khiến tình hình trong nước loạn lạc hơn, dân chúng khổ cực vô cùng.
Cuộc sống của người dân ở Bạch Tượng không thể miêu tả chỉ bằng từ khổ, bọn họ đã hối hận từ lâu lắm rồi. Bọn họ chỉ muốn trốn thoát khỏi nơi khổ cực này song lại bị quan binh của quốc vương Bạch Tượng bắt lại.
Bọn họ muốn phất cờ khởi nghĩa nhưng thực lực lại không đủ.
Những người có năng lực, dám phản kháng đã chạy đến Đại Võ trồng ruộng hết rồi, những người ở lại phần nhiều đều không có bản lĩnh gì mấy, hoàn toàn không thể tổ chức phản kháng nên chỉ có thể sống dưới sự áp bức của quốc vương Bạch Tượng.
Vậy là công cuộc khởi nghĩa của bọn họ nhanh chóng bị dập tắt, cuộc sống của bọn họ lại càng khốn khó hơn, đúng là chẳng trông thấy ngày mai.
Cuối cùng có một vài võ hiệp không thể chịu được nữa, bọn họ thấy bất bình bèn rút đao tương trợ.
Đối phương có võ lực nên cuối cùng giết được một vài quan binh của triều đình và cứu được những người dân Bạch Tượng gặp nạn.
“Hiện giờ các ngươi được tự do rồi, mau chóng chạy trốn đi!” Vị hào kiệt võ lâm nói.
Tuy nhiên những người dân Bạch Tượng này lại không có ý định chạy trốn, tinh thần của bọn họ đang vô cùng tê dại.
Vị hào kiệt kia sững người: “Sao các ngươi không đi đi hả? Còn không đi nữa là quan binh của triều đình sẽ đuổi tới đấy!"
Một lão giả hít sâu một hơi rồi nói với vẻ khổ sở: “Trời đất rộng lớn thế này, chúng ta biết phải trốn đi đâu chứ? Chúng ta chỉ là những người dân bình thường, dù có trốn đến đâu cũng không thể trốn khỏi nước Bạch Tượng đâu, rồi chúng ta cũng sẽ bị bọn họ bắt về thôi! Sau khi bị bắt về thì còn khổ hơn nữa!"
“Đúng vậy đó, chỗ chúng ta đã có rất nhiều người chạy trốn rồi nhưng đều bị bắt lại!"
“Sau khi bị bắt về, tình cảnh của bọn họ thảm thương vô cùng!"
“Có người còn trốn hai lần nhưng vẫn không thể thoát khỏi lưới của triều đình! Cuối cùng bọn họ đã đánh chết hắn ta, hắn ta kêu thảm thiết cả một đêm!"
“Ôi! Đúng là tạo nghiệp mà, biết vậy hồi đầu đã chạy đến Đại Võ rồi!"
"Đúng vậy đấy, hiện giờ thì chẳng thể chạy nổi, đúng là chỉ có đợi chết!"