Lúc này, trong trời đất nổi lên một cơn lốc, linh khí trời đất, tinh hoa của nhật nguyệt và các vì sao đều tập trung hết lại đây, lấy Lâm Bắc Phàm làm trung tâm, nhanh chóng rót vào trong cơ thể hắn.
Mà cơ thể hắn lại từ từ bay lên mà không dựa vào bất cứ thứ gì cả.
Cơ thể giống như một cái động đen điên cuồng hấp thụ toàn bộ tinh hoa và linh khí xung quanh, không gian dường như cũng bị bóp méo, như thần lại như ma!
Dưới loại tình huống này, sau khi thực lực của hắn tăng lên gấp đôi lại tiếp tục tăng vùn vụt lên nữa!
Dị tượng thiên địa như thế cũng đánh thức các Tông Sư gần đó.
Trong hoàng cung, ba vị Tông Sư cung phụng đang tu luyện mở mắt nhìn về phía xa với vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Dị tượng này... có người đột phá Tông Sư?”
“Khí thế rất mạnh! Luồng khí thế này còn mạnh hơn lúc bản tọa đột phá vào năm đó gấp vài lần, hơn nữa luồng khí tức này có đạo lại có ma, vô cùng kỳ lạ và tà tính!"
“Rốt cuộc là ai vậy? Vậy mà lại đột phá bên ngoài kinh thành, liệu có đe dọa tới triều đình không?”
“Đi! Chúng ta đi xem sao!”
Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bay vù vù ra khỏi hoàng cung.
Trong Lâm phủ, lão hòa thượng Tịnh Đài mở mắt nhìn ra bên ngoài thành, ánh mắt nghi ngờ: “Có người đột phá Tông Sư sao?”
Trong thiên hạ cũng không có nhiều Tông Sư!
Hắn ta đang định đi xem thì một câu giáo lý nhà Phật hiện lên trong đầu.
“Xưa nay không một vật, nào chỗ bám trần ai? A di đà phật!”
Sau đó hắn ta lại nhắm mắt, miệng niệm Tâm Kinh.
Lão hòa thượng Tịnh Đài không đi nhưng ba vị cung phụng trong triều đình đã lao ra khỏi thành, tới sơn cốc nơi mà Lâm Bắc Phàm đột phá.
Ba người bọn họ nhìn dị tượng đột phá trước mắt, hai mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, chỉ thấy trong sơn cốc hình thành một cơn lốc linh khí siêu to khổng lồ, cuốn theo toàn bộ mọi thứ xung quanh, trông vô cùng điên cuồng!
Cho dù bọn họ có thực lực của Tông sư cũng không có cách nào đứng vững được!
Tại trung tâm của cơn lốc linh khí lại là một mảnh tối đen, thấp thoáng trông thấy một bóng người, toàn bộ mọi thứ đều đang bị nuốt chửng, dường như ngay cả tia sáng cũng không chạy thoát được!
Nhìn lâu rồi cảm giác như thể sẽ bị hút vào trong vậy!
“Công pháp thật kỳ lạ quá! Người cũng rất kỳ lạ!”
“Võ công này thoạt nhìn không chính đạo mà cũng chẳng phải ma đạo, rốt cuộc là võ công tuyệt học gì?”
“Thật sự mới nghe lần đầu tiên, chưa thấy bao giờ cả!”
“Điều mà bản tọa quan tâm hơn chính là rốt cuộc người này là chính hay tà?”
...
Khoảng một cảnh giờ sau Lâm Bắc Phàm mới đột phá xong.
Hắn nhìn thực lực của mình, cuối cùng cũng vượt qua cấp độ Tông Sư và trở thành Đại Tông Sư Nhị phẩm, cảm giác vô cùng hài lòng.
Thực lực này nhìn khắp thiên hạ cũng là cao thủ đỉnh cấp, là cao thủ trong cao thủ!
Tông Sư rất hiếm có, nhưng vẫn có thể tìm ra được vài người trong mỗi một hoàng triều và vương triều.
Nhưng Đại Tông Sư thì lại chưa chắc!
Nhân vật bậc này lại càng hiếm hoi hơn, thực lực mạnh sánh ngang với thần ma, là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi!
Không có bất cứ thứ gì có thể trói buộc được hắn, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hành động tùy theo ý mình, cho dù làm hoàng đế luôn cũng được!
Nhưng loại nhân vật này lại càng theo đuổi cảnh giới tối thượng trong võ học hơn, đi làm một hoàng đế ngược lại có hơi hạ thấp bản thân một bậc!
Làm hoàng đế phải lo nhiều chuyện như thế, nào có vui vẻ tự do như làm thần tiên sống, ngươi nói có phải không?
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm liếc về phía ba vị Tông Sư bên ngoài sơn cốc, hắn nhận ra bọn họ, đó chính là ba vị cung phụng trong hoàng triều.
Thực lực cũng coi như không tồi, vô cùng tuân thủ quy tắc, không hề quấy rầy hắn đột phá, bằng không hắn nhất định sẽ cho ba lão già này biết tại sao nước biển lại mặn!
Mà lúc này, bị ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn trúng, ba vị Tông Sư cảm thấy da gà da vịt đều nổi hết lên, cả người lạnh toát, cơ thể giống như bị đông cứng vậy.
Một loại trực giác tử vong đã lâu không gặp trào lên trong tim, trong lòng đang điên cuồng gào thét!
Đại Tông Sư! Đối phương chắc chắn là Đại Tông Sư!
Chỉ có Đại Tông Sư mới có thể khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp đáng sợ như thế.
Lâm Bắc Phàm chỉ liếc mắt nhìn một cái đã thu ánh mắt lại.
Hắn nhìn sắc trời, đến giờ về rồi.
Sau đó, cơ thể hắn lại bất chợt lơ lửng giữa không trung, từ từ bay ra khỏi sơn cốc.
Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, dùng tinh thần khống chế vật chất!
Một màn này lại khiến ba vị Tông Sư khiếp sợ!
Bọn họ có thể bay trong thời gian ngắn, cũng có thể lên giữa không trung, nhưng thứ dựa vào vẫn là chân khí trong cơ thể và linh khí ở thế giới bên ngoài hình thành chấn động ngược, hoặc là cưỡi gió thì mới có thể bay lên được.
Nhưng đối phương lại không dựa vào bất cứ thứ gì hết mà cứ bay lên như vậy, cách bay này đã không khác gì với thần tiên rồi!
Loại nhân vật thần tiên này nghìn năm mới gặp một lần, nếu có thể nhận được sự chỉ điểm của hắn, chắc chắn sẽ có được lợi ích phong phú.
Vì thế, ba vị Tông Sư đuổi theo.
Chương 457 Nên làm gì thì vẫn làm cái đó
Một vị Tông Sư trong số đó lớn tiếng gọi: “Tiền bối, ngươi đi đâu vậy, chúng ta sẽ dẫn đường cho ngươi?”
Một giọng nói giống như vang xuống từ trên trời, như xa như gần đáp: “Không cần, đừng tới đây, bằng không đừng trách bản tọa vô tình!”
Ba vị Tông Sư dừng bước chân, hô: “Xin tiền bối cho biết quý danh!”
“Các ngươi không xứng được biết!”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã biến mất trong bầu trời đêm.
Ba vị Tông Sư trở về với vẻ chán nản, báo cáo việc này với nữ đế.
Nữ đế vô cùng ngạc nhiên: “Ba vị cung phụng, các ngươi nói bên ngoài kinh thành có một Đại Tông Sư lạ mặt sao?”
“Vâng, thưa bệ hạ! Thực lực của người này cao thâm khó lường, chỉ vẻn vẹn nhìn thấy một lần trong sơn cốc đã khiến bản tọa nổi hết cả da gà, không thể khống chế được.” Một vị Tông Sư nói trong sự sợ hãi.
“Đúng vậy, đã rất lâu rồi bản tọa chưa trải nghiệm cảm giác tự vong này!” Vị Tông Sư thứ hai nói.
“Bệ hạ, người này không biết là chính hay tà, là địch hay bạn, chúng ta cần tăng cường cảnh giác, tiến hành phòng bị!” Vị Tông Sư thứ ba nói với ánh mắt nặng nề.
“Ba vị cung phụng nói rất đúng!” Nữ đế nghiêm túc gật đầu.
Ngay đúng lúc này, một giọng nói nhỏ bé yếu ớt truyền vào trong tai nữ đế.
Trong lòng nàng hoảng hốt, bảo: “Thông báo chuyện này cho phủ doãn kinh thành, kêu hắn chuẩn bị sẵn sàng canh gác và đề phòng!”
“Bệ hạ, chỉ nói cho phủ doãn thôi sao? Bản tọa cho rằng hẳn nên thông báo cho cả Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ, Cấm Quân… tập trung sức lực của mọi người ứng phó với cường giả xa lạ!” Một vị Tông Sư kiến nghị.
Nữ đế vung tay: “Không cần phiền phức như thế, như ba vị cung phụng đã nói nếu đối phương là một vị Đại Tông Sư, chúng ta phái đi quá nhiều người cũng vô dụng, còn không bằng giao cho Lâm ái khanh, hắn thông minh tuyệt đỉnh, túc trí đa mưu, chắc hẳn không thành vấn đề đâu!”
Trong lòng nàng thầm nói: Chuyện mà hắn gây ra, cứ để hắn tự giải quyết!
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Lúc này Lâm Bắc Phàm đã về Lâm phủ.
Trên nóc nhà có một bóng người màu trắng dường như vẫn luôn đợi hắn, người này chính là Bạch Quan âm như thần lại như ma!
Mỗi một lần xuất hiện, trên gương mặt đều có sương mù trắng che đi toàn bộ dung mạo!
Trước đây, Lâm Bắc Phàm không nhìn thấy rõ nàng lớn lên thế nào, nhưng bây giờ đã có thể lờ mờ trông thấy đường nét trên gương mặt nàng, nhưng ngũ quan vẫn không rõ ràng như cũ, giống như tiên trong tranh lúc ẩn lúc hiện vậy.
Nhưng đối với Lâm Bắc Phàm mà nói đã là một sự tiến bộ to lớn rồi!
Bạch Quan âm thấy hắn trở về, cười bảo: “Chúc mừng ngươi đã đột phá thành Đại Tông Sư!”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ khiêm tốn: “Cũng tạm! Chứng minh nỗ lực một năm này của ta không uổng phí!”
“Nhưng ta phát hiện hình như một năm này ngươi cũng không hề nỗ lực gì mà, toàn bận chính vụ triều đình, không có thời gian đâu tu luyện!” Bạch Quan âm cười khanh khách và nói, ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
“Thật ra ta có luyện đó, ta luyện công pháp chính đạo trong mơ!” Lâm Bắc Phàm đáp một cách nghiêm túc.
“Ừm!” Bạch Quan âm không truy hỏi nữa, người nào cũng có phương pháp riêng của mình.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là tới chúc mừng ngươi một tiếng thôi, bây giờ ta về đây!” Bạch Quan âm nói xong đã quay đầu định rời đi.
“Đợi đã!” Lâm Bắc Phàm gọi một tiếng.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Bạch Quan âm quay người lại hỏi.
“Chúc mừng năm mới!” Lâm Bắc Phàm cười bảo.
“Chúc mừng năm mới!” Bạch Quan âm cười thản nhiên, cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện, dần dần biến mất.
Ý chỉ của nữ đế truyền xuống rất nhanh, nói phát hiện được một cường giả thần bí sánh ngang với Đại Tông Sư bên ngoài kinh thành, kêu Lâm Bắc Phàm tăng cường cảnh giác, chú ý đề phòng.
Nếu gặp được cường giả thần bí này, hắn hãy linh hoạt xử lý, tránh cho nguy hại tới kinh thành và triều đình.
Lâm Bắc Phàm trực tiếp giao nhiệm vụ này cho bộ khoái, dù sao lúc bọn họ đi tuần cũng toàn làm việc này mà.
Cuối cùng không thu hút sự chú ý gì cả, mọi người vẫn yên tâm đón tết như cũ.
Mà tuy thực lực của Lâm Bắc Phàm đã tăng lên, trở thành cường giả đỉnh cấp nhất trên đời, nhưng vẫn nên ăn gì thì ăn cái đó, nên uống gì thì uống cái đó, trải qua cuộc sống nhỏ của mình.
Cho dù bên ngoài thăng trầm ra sao thì bản thân vẫn vô cùng bình tĩnh.
Loại cảm giác này nên hình dung thế nào nhỉ?
Giống như vất vả học hành cuối cùng thi đỗ đại học mà mình ao ước, có vui vẻ một chút nhưng sau đó chính là như vậy, nên làm gì thì làm cái đó!
Dù sao bây giờ hắn ăn, uống, mặc và ở đều đã là những thứ tốt nhất trên đời rồi, quyền lực cũng vô cùng to lớn, võ lực tăng cao đối với hắn cũng không có tác dụng cải thiện gì, nhiều lắm là lấy ra để làm màu chứ ý nghĩa không lớn.
Còn không bằng tiếp tục lăn lộn trên triều đường, tiếp tục nghĩ cách tham ô tiền để nâng cao thực lực của mình.
Mấy thứ như võ lực này… có thể không dùng nhưng nhất định phải có, càng nhiều càng tốt!
Nhưng thực lực tăng mạnh vẫn mang tới một chút ảnh hưởng.
Chương 458 Ôi đàn bà…
Lúc này, Lâm Bắc Phàm ngồi trước bếp sưởi đọc sách, một tay khác còn đang cầm hạt lạc đã nướng chín bỏ vào miệng nhai, sau đó lại uống một hợp trà nóng, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái và nhàn nhã.
Tiểu quận chúa ngồi bên cạnh hai tay chống má, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm mà không chớp lấy một cái.
“Tiểu quận chúa, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Lâm Bắc Phàm cũng chẳng quay đầu lại mà hỏi, từ vừa rồi đến bây giờ tiểu quận chúa đã nhìn hắn được thời gian mấy chén trà rồi, thật kỳ quái.
“Không biết tại sao ta cứ cảm thấy ngươi đã thay đổi rồi, ngươi không còn là ngươi của trước kia nữa!” Tiểu quận chúa nói.
“Thật sao?”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh hỏi: “Thay đổi thế nào?”
“Không nói ra được thế nào nữa…”
Tiểu quận chúa lắc đầu, trầm ngâm suy nghĩ rồi bảo: “Chính là cảm thấy ngươi… hình như còn ưa nhìn hơn cả trước đây, cơ mà bộ dáng của ngươi cũng không có thay đổi gì mà.”
Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ, sao đứa trẻ này lại biết nói chuyện như vậy?
Hắn cầm mấy hạt lạc đặt xuống trước mặt tiểu quận chúa, nói với vẻ vô cùng mong đợi: “Biết ăn nói thì nói nhiều một chút, ta xin rửa tai lắng nghe!”
“Tuy đã trở nên ưa nhìn nhưng cũng càng vô sỉ hơn!” Tiểu quận chúa nói tiếp.
Lâm Bắc Phàm: “…”
Hắn lặng lẽ lấy lạc về cho mình ăn, mấy nữ nhân khác cũng quay đầu qua.
Lý Sư Sư cười bảo: “Tiểu quận chúa nói đúng đấy! Trước đây thiếp thân còn tưởng là ảo giác nhưng bây giờ phát hiện ra cũng không phải, tướng công quả thật đã trở nên ưa nhìn hơn trước đây rồi, nhưng thiếp thân sớm chiều ở chung với tướng công, sao lại có thay đổi lớn như vậy nhỉ?”
Mạc Như Sương quay đầu qua: “Công tử, ngươi quả thật đã đẹp trai hơn trước đây nhiều, tại sao vậy?”
Mọi người đều vô cùng khó hiểu, chỉ có Lâm Bắc Phàm là vẫn bình tĩnh như thường.
Vì hắn học được Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, đây là một môn công pháp tu luyện liên quan đến tinh thần lực, tinh thần chảy ra bên ngoài cho nên hiển nhiên sinh ra sức hút, khiến người cảm thấy ưa nhìn rồi.
“Đương nhiên ta biết!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Là gì thế?”
“Mời công tử nói!”
“Các ngươi nhìn bên đó đi!”
Lâm Bắc Phàm chỉ về phía xa, ở đó có một lá cờ đang nhẹ nhàng tung bay.
“Các ngươi nhìn thấy gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Nhìn thấy một lá cờ đang nhẹ nhàng bay bổng!” Mạc Như Sương đáp.
“Tại sao nó lại bay?” Lâm Bắc Phàm lại hỏi.
“Đạo lý đơn giản như thế mà còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là vì có gió thổi rồi, gió thổi cờ bay đó!” Tiểu quận chúa bực mình nói.
“Sai! Sai quá là sai!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng bảo.
“Sai á?”
“Tại sao?”
…
Mọi người đều vô cùng khó hiểu.
Lâm Bắc Phàm cười nhẹ: “Không phải cờ bay, không phải gió thổi mà là tim các ngươi đang rung động!”
Câu nói này rất ngả ngớn, những nữ nhân có mặt ở đó đều đỏ mặt ngại ngùng.
“Nói vớ vẩn gì đó? Ai ai… ai rung động với ngươi?” Tiểu quận chúa lắp bắp bảo.
“Công tử, đừng nói linh tinh, ta không có đâu!” Mạc Như Sương cúi đầu.
“Tướng công, mấy lời này để buổi tối hãy nói sau! Trước mặt mọi người như vậy còn ra thể thống gì nữa?” Lý Sư Sư cũng rất xấu hổ.
Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Các ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta nói rõ ràng là giáo lý nhà Phật mà!”
“Ngươi còn dám ngụy biện?” Ba nữ nhân đồng thanh nói, vẻ mặt vô cùng ngại ngùng.
Đúng lúc này, Quách Thiếu Soái lại mang vẻ mặt hoảng hốt: “Ta cũng cảm thấy công tử ưa nhìn, lẽ nào ta cũng rung động với công tử rồi sao?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Ngươi lượn qua một bên cho ta, gọi Tịnh Đài qua đây!”
Không lâu sau, lão hòa thượng đã tới.
Lâm Bắc Phàm nói lại điển cố này cho lão hòa thượng.
Lão hòa thượng hiểu ra: “Sư phụ nói đúng, không phải cờ bay, không phải gió thổi mà là tim của ta đang rung động! Câu nói này tràn đầy Phật lý, cảm ơn sư phụ đã chỉ điểm! A di đà phật!”
Lâm Bắc Phàm nhìn về phía ba nữ nhân với vẻ đắc ý, giống như đang nói các ngươi xem ta nói có sai không?
Ba nữ nhân vừa xấu hổ vừa tức giận, rõ ràng ngươi có ý đó vậy mà còn dám giảo biện, lừa chúng ta?
Bọn họ chạy qua nhéo thịt mềm trên eo Lâm Bắc Phàm.
Một màn nữ nhân rất không nói lý được thể hiện vô cùng triệt để, chỉ có Lâm Bắc Phàm là lặng lẽ rơi nước mắt.
Ôi đàn bà…!
Rõ ràng rất muốn bị trêu ghẹo nhưng sau khi ghẹo xong lại động chân động tay, nam nhân thật sự quá khổ mà!
Thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Tết xuân đã kết thúc, một năm mới chính thức bắt đầu.
Triều đường lại nhanh chóng vận hành, các quan viên lần lượt trở về cương vị, các chức vụ ở các ti bắt đầu hoạt động, xử lý chính vụ.
Con dân trăm họ ở dân gian cũng đều ra khỏi cửa bắt đầu làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình.
Dân Tâm thành, môt tòa thành vừa mới xây dựng xong cũng bắt đầu vận hành với hiệu suất cao.
Các thương gia lớn đã nhập cư ở Dân Tâm thành xây xưởng tuyển công nhân, làm ăn buôn bán.
Các cư dân bản địa có người tiếp tục đi sản xuất xi măng, có người đi làm thuê cho các thương gia lớn, có người tự ra ngoài làm đồng, có người tự mình làm ăn buôn bán nhỏ, dù sao muốn làm gì thì làm cái đó, chỗ nào có tiền kiếm thì đi tới chỗ đó.
Dân chúng trong kinh thành nhìn thấy Dân Tâm thành tràn đầy sức sống khắp nơi, vì thế cũng chạy qua đó làm ăn.
Kinh tế vỉa hè lại sống lại!
Toàn bộ kinh thành lại xuất hiện sức sống dồi dào!
Chương 459 Hành động quân sự bắt đầu
Lâm Bắc Phàm tính toán, không quá một năm thành phố này sẽ trở thành tòa thành kinh tế lớn của Đại Võ.
Mùa xuân tới rồi, việc quan trọng nhất vẫn là nghề nông, cày ruộng trồng lương thực để người nào cũng có cơm ăn mới có thể bàn đến việc khác.
Các loại kinh nghiệm trong lịch sử đã sớm chứng minh không có lương thực chống đỡ thì quốc gia không ổn định, kinh tế không thể phát triển.
Cứ nhìn vùng Giang Nam mà xem, bởi vì lương thực khan hiếm mà bây giờ đã xuất hiện lạm phát nghiêm trọng, giá lương thực cao mãi không hạ, toàn bộ hệ thống kinh tế đều sụp đổ, không ai được sống tốt!
Giang Nam vương vì nuôi lính riêng mà còn cướp đoạt lương thực của các thương nhân, khiến nền kinh tế liên tiếp gặp họa!
Cho nên kinh tế muốn tốt thì lương thực càng phải trồng tốt!
Lâm Bắc Phàm đã sử dụng xi măng xây dựng và tu sửa các loại công trình thủy lợi để thúc đẩy sản xuất lương thực.
Tiết kiệm thời gian, sức lực và tiền của, hiệu quả lại vô cùng tốt!
Những quan viên địa phương khác biết được đều xin được sử dụng xi măng.
…
Vì thế, xi măng được sản xuất từ xưởng xi măng ngoại trừ tám phần bán ra ngoài thì vẫn còn hai phần tự dùng, dùng để xây các công trình thủy lợi và tu sửa tường thành.
Để tăng thêm xây dựng, xi măng được sản xuất từ xưởng xi măng sẽ được vận chuyển đến các tòa thành thông qua tàu đệm khí và đường thủy.
Lấy Dân Tâm thành làm trung tâm, công cuộc xây dựng công trình thủy lợi quy mô lớn được tiến hành hừng hực khí thế, mọi người đều vô cùng bận rộn, ngược lại Lâm Bắc Phàm lại không bận cho lắm!
Trước đó khi xây dựng thành mới, hắn gần như bận đến mức không ngóc đầu lên được, có rất nhiều chuyện đều cần hắn lo liệu.
Nhưng sau khi thành phố được xây dựng thì cũng không cần nữa.
Phải quản lý tốt một thành phố thế nào thì mọi người đều vô cùng có kinh nghiệm, dưới tay hắn có nhiều quan viên như thế, kêu bọn họ tới làm là được, hắn chỉ cần kiểm soát tốt phương hướng chung là không thành vấn đề.
Tất cả đều phát triển tốt theo hướng ổn định.
Nhưng tình hình ở những nơi khác lại không ổn cho lắm.
Ở Ký Bắc, bởi vì nạn mã tặc trước đây nên rất nhiều người đã chạy đi, không còn bao nhiêu người cày cấy nữa, lương thực có hạn, kinh tế không thể phát triển, mọi người đều sống rất khó khăn.
Ký Bắc vương cũng như thế, toàn bộ vương phủ đều phải thắt lưng buộc bụng, nhưng hắn ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Bây giờ hắn ta cần phải phát triển một cách hèn mọn, phải đợi sau khi mọi người luyện xong Quỳ Hoa Bảo Điển mới có thể khởi binh chinh chiến.
Vùng Giang Nam, bởi vì không có lương thực nên toàn bộ nền kinh tế đóng băng.
Giang Nam vương khuyến khích mọi người cày ruộng và sản xuất lương thực, nhưng phần lớn nông dân đều bị Lâm Bắc Phàm vời đến kinh thành rồi, người cày cấy ít đi cho nên sức sản xuất mãi không tăng lên được.
Lương thực không đủ thì không có cách nào đánh trận.
Người ta canh phòng một mặt trận cũng có thể đập ngươi chết tươi!
Vùng Võ Tây, Võ Tây Vương là khó sống nhất.
Chuyện kho báu Tà Nguyệt trước đó dẫn đến việc Võ Tây vương hao tổn binh tướng, phần lớn lương thực đều bị đốt cháy, thiếu người lại thiếu lương thực, cuộc sống trôi qua vô cùng khó khăn.
Hơn nữa bây giờ hắn ta đã bị bộ hạ cũ của Tà Nguyệt vương triều nhìn trúng.
Trong một thôn trang nhỏ không có gì kỳ lạ ở vùng Võ Tây.
Tử Nguyệt công chúa đối diện với mọi người, nói với vẻ kích động: “Các vị, trải qua cố gắng hơn nửa năm này cũng đã đến ngày chúng ta lộ ra răng nanh rồi! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải chủ động tấn công, dùng lính của Võ Tây vương để huấn luyện lính của chúng ta, cuối cùng luyện ra một đội quân kiên cường dũng mãnh, giết Đại Nguyệt, phục hưng vương triều!”
“Giết Đại Nguyệt, phục hưng vương triều!”
“Giết Đại Nguyệt, phục hưng vương triều!”
Mọi người đều vô cùng kích động.
Bọn họ đợi lâu như vậy, đánh đổi nhiều như vậy cũng nên đến lúc thu hoạch rồi!
“Công chúa, chúng ta đã nhận được tin tức! Hoàng hôn ngày mai, Võ Tây vương có một đội quân đi qua Đại Lương thôn, khoảng ba nghìn người, đây chính là thời cơ tuyệt vời cho chúng ta ra quân!” Một người kích động báo cáo.
“Tốt! Đây chính là lần hành động đầu tiên của chúng ta, vô cùng quan trọng, tất cả hành động nghe theo chỉ huy!”
Ngày hôm sau, bộ hạ cũ của Tà Nguyệt dẫn đầu đội ngũ mai phục ở Đại Lương thôn.
Mắt thấy một đội quân mặc áo giáp đen cưỡi những con ngựa lớn cao to, uy phong lẫn liệt, chậm rãi đi lại, chuẩn bị dựng trại nghỉ ngơi, nhóm lửa nấu cơm.
“Bên đối phương người ngựa đều đã thấm mệt, đây là thời cơ tốt để ra tay!”
Tử Nguyệt công chúa vung tay một cái, quát: “Lên!”
Từ trong bụi cỏ đột nhiên có một đám người nhảy ra, nhanh chóng bắn tên.
“Vút vút vút…”
Sau một lượt mưa tên đã giết chết mấy chục người.
“Có mai phục! có mai phục!”
“Giết cho ta!”
Đội quân phản ứng nhanh chóng, cầm vũ khi lên lao tới thật nhanh.
Thế nhưng đám người bắn tên này sau khi bắn tên xong đã vung chân lên chạy mà không hề do dự, động tác vô cùng nhanh.
Người bên quân đội cho dù có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp được.
Chương 460 Không thể làm gì được
Nhưng không đuổi kịp thì vẫn phải đuổi!
Bọn họ bị mai phục, tổn thất mất mấy chục người vậy mà ngay cả đối phương là ai cũng không biết!
Nếu không bắt lại hỏi cho rõ ràng thì làm sao ăn nói với cấp trên đây?
“Đuổi theo bọn chúng, không thể để bọn chúng chạy mất!”
“Cố hết sức bắt sống! Lên!”
“Phái thêm ít người nữa đi, mọi người theo ta!”
…
Đôi bên ngươi đuổi ta chạy, bất tri bất giác đã rời khỏi Đại Lương thôn, lệch khỏi tầm nhìn của đội quân lớn chạy tới một con đường nhỏ vắng dấu chân người.
Lúc này, đám người bắn tên đó không chạy nữa mà quay người lại tiếp tục bắn giết.
Trong bụi cỏ hai bên con đường nhỏ lại có hơn nghìn người nữa nhảy ra, trong tay giơ cung tên bắn vù vù.
Đám truy binh hoảng hốt tá hỏa.
“Vậy mà vẫn còn mai phục nữa sao?”
“Mau trở về bẩm báo chuyện này với tướng quân ngay!”
“Người đông quá, chạy mau!”
…
Thế nhưng bây giờ muốn chạy cũng đã quá muộn rồi!
Sau mấy lượt mưa tên, một đám binh lính đuổi theo gần hai trăm người này đều chôn thây ở nơi này hết!
Mà bên Tà Nguyệt chỉ có mấy người bị thương chứ không một ai bỏ mạng!
Tử Nguyệt công chúa nhìn một màn này với vẻ hài lòng: “Tốt lắm! Lập tức thu dọn hiện trường, lại phái người đi quấy rối tiếp, tranh thủ dụ nhiều binh mã tới đây hơn đi!”
“Rõ, thưa công chúa!” Mọi người đồng thanh đáp.
Vẫn là một đám người bắn tên vừa rồi đó chạy về nơi đóng quân của quân Võ Tây vương, thực hiện một trận bắn từa lưa nữa.
Sau khi bắn xong lại quay đầu chạy như bay, không hề do dự một tí nào cả.
“Lại là bọn chúng nữa kìa!”
“Chết tiệt, có khả năng các huynh đệ trước đó đã xảy ra chuyện rồi!”
“Đuổi theo! Báo thù cho các huynh đệ!”
Lại là một nhóm người ngựa nữa qua đây!
Tốp nhân mã này khí thế hừng hực, vậy mà lại đạt đến năm, sáu trăm người!
Rõ ràng bọn họ đều đã nhận được bài học cho nên mới phái nhiều người như thế tới đây!
Thế nhưng, bọn họ hoàn toàn không ngờ người mai phục bọn họ còn đông hơn, thế mà đã lên đến hơn hai nghìn người, hơn nữa toàn chơi đánh lén, dựa vào ưu thế địa lợi của mình để bắn tên!
Sau một trận tên bắn loạn, đám nhân mã này cũng không thể gắng gượng được nữa!
“Lại phái người đi quấy rối tiếp!”
“Rõ, công chúa điện hạ!”
Vì thế, đám người bắn tên này lại chạy về bắn lung tung, bắn xong thì chạy, rất kích thích!
Đội quân Võ Tây vương thì tức giận kêu oai oái!
Nhưng tướng quân dẫn đầu lại khá lý trí, lớn tiếng hô: “Không cho phép đuổi theo nữa, trong chuyện này chắc chắn có bẫy, mọi người cứ dựng trại đóng quân, sau khi nghỉ ngơi cho tốt sẽ trở về báo cáo chuyện này với tướng quân, lại phái một đội ngũ lớn tới đây càn quét!”
“Rõ, tướng quân!”
Vì thế bọn họ mặc kệ mà dựng trại đóng quân, nhóm lửa thổi cơm.
Kế hoạch vẫn chưa đạt được nên người của Tà Nguyệt cũng không nản lòng, ngược lại chạy đến trước mặt quân Võ Tây và tiếp tục bắn tên.
Mấy mũi tên lạnh bắn ra lại mang đi mấy mạng người.
Quân Võ Tây vừa tức vừa cay cú, lại đuổi theo tiếp.
Nhưng chỉ đuổi được một đoạn đã chạy về rồi.
Dù sao bọn họ cũng sợ bị mai phục, sợ một đi không trở lại nữa.
Thấy vậy, lính Tà Nguyệt lại chạy về và tiếp tục bắn tên, quân Võ Tây lại đuổi theo.
Cứ như vậy, hai bên chạy qua chạy lại, giằng co với nhau, đấu thẳng đến khi trời tối, quân Võ Tây vẫn chưa được ăn một bữa cơm tử tế đã bị dày vò quá chừng.
Đội quân du kích của Tà Nguyệt cũng vô cùng mệt.
Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ quan tâm: “Nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành rồi, hãy từ từ nghỉ ngơi, phần còn lại cứ giao cho chúng ta.”
“Vâng, thưa công chúa điện hạ!”
Tử Nguyệt công chúa đổi một nhóm người khác, nghênh ngang xuất hiện trước mặt quân Võ Tây.
“Tướng quân, chúng nó lại tới nữa kìa!” Binh lính lớn tiếng báo cáo.
Tướng quân quát to: “Chú ý! Một khi bọn chúng lại gần, lập tức bắn tên!”
“Rõ, thưa tướng quân!”
Kết quả, đối phương đi tới khu vực cách quân Võ Tây chừng bảy, tám mươi trượng đã dừng lại, đây là một khoảng cách an toàn, tên của đối phương không bắn tới được.
Sau đó, bọn họ lại rút mấy thứ giống như trống to và chiêng lớn từ sau người ra, khua chiêng đánh trống một cách vô cùng nhiệt tình.
“Thùng thùng thùng thùng…”
“Coong coong coong coong…”
Đánh chẳng có tiết tấu gì cả, cứ cố tình lại rất đinh tai nhức óc.
Quân Võ Tây ngẩn người: “Bọn chúng muốn làm gì vậy?”
Tướng quân tức giận nói: “Mụ nội nó chứ! Bọn chúng hoàn toàn chỉ muốn quấy rối chúng ta, không muốn cho chúng ta nghỉ ngơi đây mà!”
Các binh lính cũng nổi giận theo.
“Đậu má! Quá âm hiểm rồi!”
“Kế độc thế này mà cũng nghĩ ra được à?”
“Đất có thể nhịn chứ người ai mà nhịn được!”
Tướng quân tức tối nói: “Mọi người bình tĩnh cho ta, tuyệt đối đừng kích động kẻo trúng kế của bọn chúng! Mấy người các ngươi tiếp tục canh chừng, những người khác nghỉ ngơi cho tốt, cố nhịn rồi sẽ qua thôi!”
“Rõ, thưa tướng quân!”
Vì thế, bọn họ miễn cưỡng chịu đựng thứ tạp âm này để nghỉ ngơi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đúng lúc này, một người trong đội du kích Tà Nguyệt lấy một thứ trông giống cái kèn nhỏ ra.
Đừng thấy nó nhỏ bé xinh xắn nhưng đây lại là vua của các loại nhạc cụ - kèn Xô na!
Có câu kia trăm loại nhạc cụ, Xô na là nhất!
Kèn Xô na vừa thổi, không phải bái đường thì chính là thăng thiên!
Khi đối phương dùng sức thổi vang kèn Xô na, thứ âm thanh chói tai lanh lảnh ấy như chọc thủng màn đêm!