Trông thấy dáng vẻ kinh ngạc của mọi người, Dạ Lai Hương vô cùng hài lòng. Hắn ta vừa phe phẩy chiếc quạt vừa nói một cách kiêu ngạo: “Chuyện này còn giả được hay sao, ta lừa các ngươi thì được lợi lộc gì?”
“Giỏi đấy!”
Mọi người tiếp tục kinh ngạc.
Phải biết rằng cường giả Tông Sư có thể xem là người có sức mạnh chiến đấu cao bậc nhất trên thế gian!
Thực lực của bọn họ mạnh chẳng khác gì thực lực của thần thánh ma quỷ, một người có thể đấu với cả thiên quân vạn mã, gần như được coi là cường giả ở một đẳng cấp khác!
Tông Sư thực sự không ai địch nổi, dù hắn ta có đứng đó cho ngươi đánh, ngươi cũng không thể đánh lại! Những kẻ dưới Tông Sư đều chỉ như con kiến!
Kiến có nhiều thế nào đi chăng nữa cũng khó mà đánh bại được Tông Sư!
Ấy thế mà Dạ Lai Hương lại có thể đâm một Tông Sư, khiến hắn ta bị thương! Đúng là một kỳ tích!
Chuyện này mà truyền khắp giang hồ thì sẽ trở thành một giai thoại võ lâm!
Quách Thiếu Soái giơ hai ngón tay cái lên, gương mặt hắn ta ngập tràn vẻ sùng bái: “Dạ Lai Hương, ngươi mạnh thật đấy!”
“Quá khen rồi, quá khen rồi!”
Lòng hư vinh của Dạ Lai Hương đang thấy vô cùng thỏa mãn.
“Ngươi đâm hắn ta kiểu gì thế?”
Dạ Lai Hương lôi một thanh đao nhỏ ra: “Đương nhiên là dựa vào…”
Hắn ta liếc mắt nhìn Quách Thiếu Soái đang nhìn với đôi mắt lấp lánh, lòng ham hư vinh bỗng bành trướng thêm. Dạ Lai Hương kiêu ngạo nói: “Dựa vào thực lực của chính ta rồi, chứ không thì dựa vào cái gì?”
“Anh hùng, xin hãy nhận một lạy của ta!”
Quách Thiếu Soái chắp tay.
“Ha ha ha, khách sáo quá rồi!”
Dạ Lai Hương vội vàng đỡ Quách Thiếu Soái, hắn ta chột dạ liếc nhìn Lâm Bắc Phàm.
Thấy hắn chỉ híp mắt cười chứ không có ý gì, Dạ Lai Hương bèn thở phào một hơi.
“Không có chuyện gì thì ta đi trước đây, tạm biệt các vị!”
Dạ Lai Hương bèn rời đi.
Thế nhưng dần dần “giai thoại võ lâm” của hắn ta đã được truyền từ nha môn ra khắp kinh thành.
“Ngươi nghe nói gì chưa? Ngự Miêu Dạ Lai Hương của nha môn chúng ta đả thương được Tông Sư Đại Hạ đấy!”
“Gì cơ? Hắn ta mạnh vậy sao? Hắn ta chỉ mới là Tiên Thiên thôi mà!”
“Giả thế nào được? Tin từ nha môn đấy, hắn ta đóng giả thái tử Đại Hạ, nhân lúc Tông Sư Đại Hạ không chú ý bèn dùng đao đâm trúng tim đối phương, máu chảy lênh láng!”
“Mạnh ghê! Tông Sư còn chưa chắc đã đả thương được Tông Sư, không thể ngờ rằng hắn ta lại làm được!”
“Tuổi trẻ tài cao, quả là Ngự Miêu của triều đình chúng ta!”
…
Nhờ chuyện này mà Dạ Lai Hương lại được vang danh khắp thành!
Mà hậu quả trực tiếp của nó là dù hắn ta đi đến đâu thì cũng được mọi người nhìn bằng ánh mắt sùng bái.
Bất kể là người già hay trẻ nhỏ đều nhìn hắn ta với ánh mắt ngập tràn sự kính phục.
Bên cạnh đó còn có rất nhiều thiếu nữ chưa kết hôn và đàn bà góa chồng thường liếc mắt đưa tình với hắn ta, khiến hắn ta thích thú không thôi.
Tuy nhiên do không có ai kiểm soát nên chuyện này càng lúc càng mơ hồ và khoa trương.
“Ngươi biết gì chưa, Ngự Miêu Dạ Lai Hương của chúng ta đã giết chết Tông Sư Đại Hạ đấy!”
“Thật hay giả thế? Ta lại nghe có người bảo chỉ là đả thương thôi mà?”
“Gì mà đả thương, đừng có mà nghe người ta nói lung tung! Ngươi cứ nghĩ mà xem, Tông Sư Đại Hạ đến kinh thành chúng ta cứu thái tử Đại Hạ, hắn ta thất bại rồi thì tại sao còn chưa trở lại? Chắc chắn là bởi hắn ta đã chết nên mới không quay lại được!”
“Ồ hóa ra là vậy, ngươi nói có lý lắm!”
“Ngự Miêu đại hiệp đúng là quá khiêm tốn, chỉ nói là mình đả thương đối phương! Thế nhưng chúng ta có hỏa nhãn kim tinh, sao có thể không nhìn ra chứ?”
“Ngươi nói phải! Ngươi trông dáng vẻ đắc ý thảnh thơi của hắn ta kìa, chắc chắn là đã giải quyết được hậu hoạn!”
“Ngự Miêu đại hiệp quá giỏi! Kinh thành chúng ta có được một thị vệ như vậy thì còn gì vui hơn nữa?”
Thế là mọi người lại càng sùng bái Dạ Lai Hương hơn, gần như trở thành người hâm mộ “mất não” của hắn ta.
Song Dạ Lai Hương lại cảm giác có gì đó sai sai.
Hắn ta chỉ đả thương Tông Sư mà thôi, từ khi nào lại biến thành đánh chết vị Tông Sư đó vậy? Thôi xin, đánh chết với đả thương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Đả thương thì chứng tỏ mặc dù bản thân hắn ta rất mạnh song hắn ta vẫn không phải đối thủ của Tông Sư.
Còn đánh chết thì chứng tỏ hắn ta đã có thực lực Tông Sư, thậm chí còn mạnh hơn Tông Sư bình thường một chút. Như vậy thì hỏng, ngộ nhỡ những Tông Sư khác đến làm phiền hắn ta thì sao?
Phải biết rằng Tông Sư hiếm hoi cực kỳ, mọi người đều thích giao lưu với nhau. Nếu như gặp Tông Sư thật thì hắn ta chỉ có nước bị ăn đập thôi!
Thế là Dạ Lai Hương lại vội vàng tới gõ cửa: “Phủ doãn đại nhân, ngươi mau giúp ta thanh minh một chuyện!”
“Ôi Ngự Miêu đại hiệp của chúng ta tới đó hả, mau vào mau vào, mời ngồi! Ha ha!”
Lâm Bắc Phàm cực kì nhiệt tình ra đón Dạ Lai Hương, còn tự tay kéo ghế cho hắn ta rồi rót trà.
Chương 527 Bị ăn đòn oan
Dạ Lai Hương như ngồi trên đống lửa, hắn ta cứ cảm giác Lâm Bắc Phàm xum xoe một cách vô cớ, thể nào cũng có ý đồ không hay.
Tuy nhiên lúc này hắn ta không quan tâm được nhiều, chỉ vội bảo: “Phủ doãn đại nhân, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi!”
“Chuyện gì mời ngươi nói, có thể giúp được thì ta chắc chắn sẽ giúp!”
Lâm Bắc Phàm vỗ ngực nói.
“Đa tạ phủ doãn đại nhân! Chuyện là thế này, hiện giờ bên ngoài đang lan truyền chuyện ta đánh chết Tông Sư Đại Hạ, đây không phải sự thật nên ta muốn nhờ ngươi giúp ta thanh minh!”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Tại sao phải thanh minh, đây là sự thật còn gì?”
Dạ Lai Hương ngớ người: “Hả? Sự thật gì?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào Dạ Lai Hương, tỏ vẻ ta đã nhìn thấu ngươi rồi, đoạn cười bảo: “Dạ Lai Hương, ngươi còn muốn giấu ta đến khi nào nữa? Rõ ràng là ngươi đã giết chết vị Tông Sư Đại Hạ kia còn không chịu thừa nhận?”
Dạ Lai Hương lắc đầu: “Không đâu, thực sự không phải đâu…”
“Nếu không phải thì người ta đã quay lại báo thù ngươi từ lâu rồi! Nhưng đến giờ hắn ta vẫn bặt vô âm tín, chứng tỏ hắn ta đã chết, chết trong tay ngươi! Ngươi lại còn lừa ta, bảo chỉ đả thương đối phương thôi, cái miệng của ngươi đúng là chẳng thốt được câu nào là thật…”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, lắc đầu: “Song lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ánh mắt của quần chúng sáng như sao, ha ha!”
Dạ Lai Hương lại càng sốt sắng hơn: “Chuyện không phải như vậy đâu…”
“Ngươi đừng có giấu ta nữa!”
Lâm Bắc Phàm vừa rót trà vừa cười: “Ban đầu ta cũng không tin đâu, dẫu sao thì một Tiên Thiên sao có thể giết được Tông Sư? Nhưng nghĩ lại chuyện ở Hổ Lao Quan thì ta lại không thể không tin!”
Dạ Lai Hương ngẩn người, đoạn hỏi: “Hổ Lao Quan có chuyện gì?”
“Khi ấy Tông Sư Đại Hạ bảo vệ Hạ Thiên Khung đã truy sát ngươi, ngươi dụ hắn ta đi, giờ không biết đã chạy trốn đến chỗ nào! Nhưng cuối cùng ngươi trở lại, còn hắn ta thì mất tăm mất tích, không còn xuất hiện nữa, cũng chẳng có tin tức gì! Chuyện bây giờ cũng giống vậy, ngươi xem, đây là sự trùng hợp à?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hai vị Tông Sư kia đều biến mất sau khi truy sát ngươi! Chứng tỏ chuyện bọn họ mất tích có liên quan đến ngươi! Rõ hơn thì là ngươi đã giết bọn họ!”
“Không phải vậy đâu! Thực sự không phải như vậy, sao ta có thể giết được Tông Sư?”
Gương mặt Dạ Lai Hương lộ vẻ bất lực.
“Đừng giải thích nữa, giải thích chính là ngụy biện, mà ngụy biện chứng tỏ chuyện kia là sự thật!”
Lâm Bắc Phàm đùa giỡn.
“A!” Dạ Lai Hương không biết phải giải thích thế nào nữa, hắn ta chán nản đến mức trợn trắng mắt.
Tiếp đó, suy luận của Lâm Bắc Phàm cũng được truyền đi từ nha môn.
“Đến phủ doãn đại nhân cũng thừa nhận rồi, vị Tông Sư kia đã chết trong tay Ngự Miêu Dạ Lai Hương!”
“Lúc ở Hổ Lao Quan, để cứu Đại Võ, hắn ta đã giết một vị Tông Sư của Đại Hạ! Khi trở về kinh thành lại giết thêm một vị nữa! Giết liên tiếp hai vị Tông Sư, đúng là quá mạnh!”
“Tông Sư thì đã là gì? Ở trước mặt đại hiệp Dạ Lai Hương của chúng ta cũng chỉ là một bãi cứt thôi!”
“Đại hiệp Dạ Lai Hương quá trâu bò!”
Chuyện này được lan truyền rất mạnh mẽ, chuyện tốt thì giấu chuyện xấu truyền đi! Đến cả ba vị cung phụng của Đại Võ cũng không ngồi yên được nữa!
“Bên ngoài đồn rằng Ngự Miêu Dạ Lai Hương có thực lực Tông Sư, hắn ta đã giết chết hai vị Tông Sư Đại Hạ!”
“Anh hùng xuất thiếu niên, đúng là tài giỏi!”
“Hai vị đồng đạo, Tông Sư hiếm có, chi bằng chúng ta tìm hắn ta xin được chỉ giáo xem sao?”
“Đồng ý! Chắc Dạ Lai Hương sẽ bằng lòng thôi!”
…
Thế là ba vị cung phụng của Đại Võ bèn tìm Dạ Lai Hương để luận bàn! Dạ Lai Hương sợ đến mức muốn tè ra quần, chuyện hắn ta lo lắng đã xảy ra rồi!
Hắn ta hoảng loạn nói: “Ba vị tiền bối, các ngươi đánh giá ta quá cao rồi! Thực lực của vãn bối thấp, hoàn toàn không thể giết được Tông Sư, bên ngoài người ta đồn bậy đấy, các ngươi đừng xem là thật!”
Ba vị Tông Sư cung phụng kia lại vô cùng kiên định.
“Tin đồn vô căn cứ nhưng chưa chắc đã không có nguyên nhân!”
“Đừng phí lời nữa, là thật hay là giả thì cứ đánh một trận là biết còn gì?”
“Dạ Lai Hương, nghênh chiến đi!”
Cuối cùng, Dạ Lai Hương bị lôi ra khỏi thành tham gia trận đánh. Trận đánh này đúng thật là kinh thiên động địa!
Dạ Lai Hương bị đánh tới tấp như một cái bao cát, gương mặt anh tuấn toàn cục u, mắt cũng sưng húp, miệng méo mó, quần áo tơi tả. Hắn ta nằm ngửa trên mặt đất, mặt mày toàn những bụi là bụi.
Lúc bấy giờ, hắn ta trông thấy một gương mặt còn anh tuấn hơn.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, nói: “Hóa ra ngươi không làm được thật!”
Khoảnh khắc ấy Dạ Lai Hương tức đến nỗi thở phì phò!
Những tiếng kêu tủi thân của hắn ta biến thành tiếng gào thét: “Má nó ta đã nói từ lâu rồi mà các ngươi không tin!”
Giọng nói của hắn ta vang vọng khắp nơi, người nghe đau lòng, người thấy rơi nước mắt!
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Sự thật cho chúng ta biết, làm người không nên quá đắc ý, dễ bị ăn đập lắm!”
Ở một bên khác, đoàn đại biểu Đại Hạ đã rời khỏi kinh thành đang nôn nóng đợi thái tử Đại Hạ và vị Tông Sư kia.
Thế nhưng bọn họ đợi mãi, mấy ngày trôi qua mà vẫn không thấy người đâu làm bọn họ vô cùng sốt ruột.
“Tính theo thời gian thì chắc Mộc Lão phải cứu được thái tử điện hạ rồi tụ họp với chúng ta rồi chứ! Tại sao đến giờ mà vẫn chưa thấy hai người họ đâu?”
“Hay là… xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chắc không đâu? Mộc Lão đích thân ra tay thì xảy ra chuyện thế nào được?”
“Nhưng mà…”
Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng bọn họ…
Chương 528 Kế hoạch cướp lương
Bọn họ không yên tâm nên chỉ đành đi nghe ngóng.
Kết quả lại nhận được một tin kinh thiên động địa rằng Tông Sư Mộc Lão đã cướp ngục, nhưng người hắn ta cứu được không phải là thái tử mà là Dạ Lai Hương – kẻ đã ngụy trang thành thái tử.
Cái tên Dạ Lai Hương này ngụy trang quá thành công, dọc đường mà không bị người ta phát hiện ra.
Hơn nữa hắn ta còn ẩn náu kĩ vô cùng, giết được Mộc Lão trong quá trình giải cứu.
Tại trận chiến Hổ Lao Quan, hắn ta cũng đã giết một vị Tông Sư của Đại Hạ. Hai vị Tông Sư Đại Hạ đều chết trong tay hắn ta, đúng là vừa đáng sợ vừa đáng hận.
Thế nên việc cứu thái tử lần này đã thất bại.
Sau khi hay tin, tất cả bọn họ đều sợ đến mức ngẩn người, sau lưng ướt đẫm.
“Vương đại nhân, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Không cứu được thái tử điện hạ, cung phụng của Đại Hạ ta còn chết trong sự việc lần này, sau khi trở về chúng ta phải ăn nói thế nào với bệ hạ đây?”
“Bệ hạ chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, chúng ta xong đời rồi!”
“Vương đại nhân, mau nghĩ cách đi thôi!”
Tất cả quan viên Đại Hạ đều hoảng loạn.
Vương đại nhân thở dài một hơi, gương mặt lộ vẻ khổ sở: “Còn làm gì được nữa? Chỉ đành quay về nhận tội với bệ hạ thôi! Không cứu được thái tử điện hạ, Mộc Lão cũng không còn, đúng là mất cả chì lẫn chài! Chỉ mong bệ hạ nhân từ không giận chó đánh mèo lên chúng ta!”
Những người khác gật đầu, sắc mặt khó coi vô cùng.
Lồng ngực bọn họ lạnh toát.
Đúng lúc ấy, một người cao lớn oai nghiêm xông vào, nhìn chòng chọc mười ba người kia rồi gật đầu: “Xem ra không tìm sai người rồi, chắc các vị là quan viên Đại Hạ tới đàm phán với triều đình ta nhỉ?”
Đương lúc nguy cấp lại thấy một người khí thế cực kì dũng mãnh xông vào khiến đoàn đại biểu Đại Hạ sợ đến mức lùi hết vào một góc.
Một quan viên ấp úng nói: “Ngươi ngươi ngươi… là ai? Tìm… bọn ta có chuyện gì?”
“Bản quan là sai dịch của Lục Phiến Môn Đại Võ, Đại Ngưu!”
Đại Ngưu một tay chống hông một tay cầm đao, dáng đứng uy nghiêm vô cùng. Hắn ta nghiêm túc nói: “Lần này bản quan nhận lệnh của Trung Dũng Bá, phủ doãn Đức Thiên Phủ, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm, tới truyền khẩu dụ cho các ngươi!”
Mọi người bên Đại Hạ nhìn nhau, Vương đại nhân hỏi: “Hắn muốn nói gì với chúng ta?”
“Lâm đại nhân bảo ta nói cho các ngươi!”
Đại Ngưu nói: “Nhớ mang quốc thư và điều khoản bồi thường về, bồi thường theo những gì đã ghi trong đó, đừng có giở trò gì với chúng ta bằng không sẽ cho các ngươi đẹp mặt! Chúng ta có thể giết hai vị Tông Sư của các ngươi thì cũng có thể giết vị thứ ba, thậm chí còn giết tới cả hoàng cung của các ngươi, hậu quả các ngươi tự chịu!”
Mọi người bên Đại Hạ sợ đến mức đổ mồ hôi.
Vương đại nhân run rẩy chắp tay nói: “Vâng thưa… Đại Ngưu đại nhân, bản quan nhớ rồi!”
“Nhớ là tốt, bản quan đi đây!”
Đại Ngưu liếc nhìn mọi người rồi rời đi.
Mấy người bên Đại Hạ mang quốc thư và điều khoản bồi thường về, đồng thời bẩm báo chuyện này cho Hạ hoàng.
Hạ hoàng cũng biết điều hơn, tiến hành bồi thường như trong điều khoản và không dám làm gì khác, chỉ sợ sẽ mất đi một vị Tông Sư nữa, còn sợ đối phương giết tới kinh thành hơn.
Cường giả có thể giết Tông Sư đúng là rất đáng sợ!
Thế nên lượng lớn vật tư đã được chuyển tới Hổ Lao Quan, sau đó chuyển tới Đức Thiên Phủ trong kinh thành theo đường thủy.
Quốc khố của Đại Võ nhanh chóng được lấp đầy. Tuy nhiên, chuyện này lại khiến lòng tham của Giang Nam vương nổi lên.
Phải biết rằng hiện giờ thứ hắn ta thiếu nhất chính là lương thực.
Do không có lương thực nên hắn ta phải đi cướp lương thực của những người khác, dẫn đến kinh tế Giang Nam sụp đổ. Cũng bởi thiếu thốn lương thực nên hắn không thể không bắt binh lính của mình đi trồng ruộng, nhổ rễ cây kiếm cái ăn.
Song hiện giờ triều đình lại có nhiều lương thực như vậy, lại còn nhiều vật tư khác nữa, đúng là khiến hắn ta phải đỏ mắt.
Sau khi suy nghĩ hai ngày, Giang Nam vương cắn răng nói: “Cứ cướp vậy!”
Vương Phú Quý kinh hãi: “Vương gia, vương gia làm vậy là nguy hiểm lắm! Phải biết rằng để bảo vệ lương thực, triều đình đã phái trọng binh đi theo dọc đường! Nếu chúng ta đi cướp thì chắc chắn sẽ phải đối đầu với triều đình! Triều đình vừa thắng trận, sĩ khí đương mạnh, nên tránh đi thì hơn! Lúc này xuất binh là việc làm không hề lí trí!”
“Hơn nữa dù có cướp được lương thực thì chúng ta phải vận chuyển lương thực về kiểu gì? Chúng ta mang theo một số lượng lương thực lớn, việc di chuyển sẽ vô cùng chậm chạp, như thế thì làm sao đánh lại được triều đình?”
“Và còn một chuyện cuối cùng!”
Vương Phú Quý chắp tay, nói: “Vương gia, hiện giờ thực sự không phải lúc khởi binh! Lúc này, triều đình vẫn đang rất lớn mạnh, một khi chúng ta đối đầu với triều đình thì tổn thất binh tướng là điều khó tránh, cuối cùng lại tạo điều kiện cho người ta!”
Sắc mặt Giang Nam vương lộ vẻ xoắn xuýt, đây cũng là điểm khiến hắn ta do dự.
Cướp lương thực là việc vô cùng nguy hiểm, có khả năng lớn sẽ hao binh tổn tướng, chỉ mất chứ chẳng được gì. Thế nhưng không có lương thực thì sự phát triển của hắn ta sẽ bị hạn chế.
Chương 529 Mượn đao giết người
“Thế nên bản vương đã nghĩ được một kế sách hay!”
“Vương gia, kế gì vậy?”
“Nếu chúng ta đi cướp lương thực sẽ nguy hiểm thì chi bằng chúng ta tìm một người đi cướp cùng chúng ta, như vậy là có người tránh nguy hiểm cho chúng ta, cơ hội thành công của chúng ta sẽ cao hơn!”
Giang Nam vương nhìn Vương Phú Quý, ánh mắt mang theo sự mong chờ: “Ngươi thấy kế sách này thế nào?”
“Vương gia, kế này rất hay, nhưng tìm ai thích hợp đây?”
“Đương nhiên là hoàng huynh Ký Bắc vương của bản vương rồi!”
Giang Nam vương mỉm cười: “Hắn ta ở phía Bắc, ta ở phía Nam, một trên một dưới, công kính hai bên thì tỉ lệ thắng chắc chắn cao! Bản vương soạn cho hắn ta bức thư, chỉ cần hắn ta có dã tâm thì sẽ không làm thinh đâu! Nói không chừng hiện giờ hắn ta cũng đang nhòm ngó đống vật tư kia ấy!”
Giang Nam vương càng nghĩ càng thấy cách này hay, cuối cùng vỗ đùi bảo: “Cứ quyết định như vậy đi!”
Thế là hắn ta lập tức soạn thư cho Ký Bắc vương, thượng lượng chuyện này. Ký Bắc vương nhận được, trong lòng cũng “rục rịch”.
Có điều hắn ta chưa hạ quyết tâm mà giao thư cho Gia Cát tiên sinh ở bên cạnh.
“Quân sư, ngươi xem xem, thấy cách này có được không?”
Gia Cát tiên sinh đọc xong bèn cười: “Vương gia, Giang Nam vương thiếu lương thực nên mới nảy sinh ý nghĩ cướp lương thực, nhưng lại sợ binh mã của triều đình nên mới muốn gọi chúng ta cùng hành động!”
Ký Bắc vương gật đầu, hắn ta cũng nghĩ vậy.
“Quân sư, ngươi có cao kiến gì không?”
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ thấy cách này không ổn!”
Ký Bắc vương kinh ngạc: “Tại sao lại không ổn?”
“Đầu tiên, cướp lương thực thực sự là một việc nguy hiểm!”
Gia Cát tiên sinh nói: “Chỗ lương thực này rất quan trọng với triều đình nên chắc chắn bọn họ sẽ bảo vệ cẩn thận, chúng ta không có cơ hội nhúng tay vào đâu! Mà dù có cướp được lương thực thì vận chuyển chúng về cũng là một vấn đề lớn!”
“Trong quá trình vận chuyển chắc chắn sẽ đấu đá, giết chóc rất nhiều, tổn hại binh tướng là điều khó tránh khỏi! Nếu triều đình tức giận trực tiếp đốt sạch lương thực thì chúng ta không bồi thường nổi đâu!”
Ký Bắc vương gật đầu: “Quân sư nói rất có lý!”
“Thứ hai, chúng ta không hề cần nhiều lương thực như vậy!”
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Vương gia, người của chúng ta đều đang tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, sau khi luyện thành thì phương diện nào chúng ta cũng thắng, hoàn toàn không cần nhiều binh mã đến vậy! Binh mã không nhiều nên đương nhiên không cần nhiều lương thực! Hiện giờ lương thực trong tay chúng ta vẫn đủ, chúng ta cần gì phải mạo hiểm!”
Ký Bắc vương gật đầu: “Ngươi nói phải!”
“Thứ ba, vương gia, hiện giờ thứ chúng ta cần là âm thầm phát triển, tích lũy sức mạnh!”
“Chỉ cần nhịn mấy tháng thôi, đợi mọi người luyện xong Quỳ Hoa Bảo Điển là đại nghiệp của vương gia sẽ hoàn thành! Thế nhưng một khi chuyện này bại lộ thì chúng ta sẽ bị triều đình nhìn chằm chằm, dẫn đến bất lợi lớn cho kế hoạch của chúng ta!”
Gia Cát tiên sinh nhỏ giọng nói: “Trước kia chuyện của Thiên Môn cũng bị bại lộ như vậy, dẫn đến việc sắp thành lại hỏng. Môn chủ Thiên Môn từ một kẻ đứng đầu một môn phái biến thành kẻ đầu đường xó chợ, tâm huyết cả đời đổ sông đổ bể! Vương gia, chúng ta không thể giẫm lên vết xe đổ của hắn ta!”
Trong lòng Ký Bắc vương chấn động.
Chuyện Thiên Môn bị tiêu diệt vẫn còn ngay trước mắt!
Một môn phái lớn có thế lực hùng hậu như thế, một môn phái có thể uy hiếp cả triều đình chỉ vì toàn phái tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ mà bị triều đình trêu đùa đến chết.
Thứ mà người của hắn ta đang tu luyện là Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng suy cho cùng vẫn là một môn tà công. Một khi bị bại lộ thì đại nghiệp của hắn ta coi như xong!
“Quân sư nói phải, chúng ta tuyệt đối không thể giẫm vào vết xe đổ! Xem ra không cần quan tâm đến chuyện cướp lương thực này rồi!”
Ký Bắc vương phất tay.
“Vương gia, thực ra chúng ta vẫn có thể quan tâm một chút!”
“Quân sư, ý ngươi là gì?”
Gia Cát tiên sinh cúi đầu, mỉm cười: “Vương gia, mặc dù chúng ta không cướp lương thực nhưng có thể giả vờ tỏ vẻ muốn hợp tác với Giang Nam vương, một khi bọn họ ra tay thì chúng ta rút lui, để một mình Giang Nam vương đi cướp! Cứ thế Giang Nam vương hao tổn binh tướng là chuyện khó tránh, còn chúng ta vẫn bình yên! Vương gia, kế này vương gia có hài lòng không?”
Hai mắt Ký Bắc vương sáng lên, hắn ta vỗ tay nói: “Kế hay! Bản vương rất thích! Ha ha!”
Giang Nam vương là kẻ địch của hắn ta, là một kẻ cạnh tranh hoàng vị với hắn ta. Nếu có thể khiến Giang Nam vương tổn thất lớn thì hắn ta rất vui, ủng hộ hết mình.
Gia Cát tiên sinh tiếp tục nói: “Vương gia, chúng ta còn có thể liên lạc với trạng nguyên lang ở kinh thành… À không, hiện giờ chắc phải gọi hắn là phủ doãn đại nhân rồi, để hắn ta báo cáo với triều đình, giúp triều đình chuẩn bị tốt! Như vậy chắc chắn Giang Nam vương sẽ không chạy thoát, tổn thất sẽ càng lớn hơn!”
Ký Bắc vương cười đến mức không khép được miệng: “Không tồi không tồi! Nhất định phải liên lạc với Lâm quân, bảo hắn báo kế sách này với triều đình, đánh bay cái tên hoàng đệ yêu dấu kia của ta, ha ha!”
Thế là không lâu sau, Lâm Bắc Phàm nhận được thư từ Ký Bắc vương. Sau khi đọc xong mật thư, hắn mỉm cười: “Mượn đao giết người?”
Rồi trong buổi triều, Lâm Bắc Phàm đã bẩm báo chuyện này với nữ đế.
Chương 530 Đi trước một bước
“Khởi bẩm bệ hạ, hiện nay lô lương thực đang được vận chuyển từ Hổ Lao Quan về kinh thành, số lượng lương thực vô cùng lớn! Giang Nam thiếu lương thực, thần nghi ngờ Giang Nam vương có thể sẽ nhân cơ hội mà rục rịch! Chuyện này không thể không phòng bị!”
Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói phải, chuyện này đúng thật phải đề phòng! Tổng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đâu?”
“Có thần!”
Tổng chỉ huy sứ đứng ra.
Nữ đế dặn dò: “Cử người theo dõi sát sao động tĩnh quân Giang Nam, một khi có chuyện phải lập tức bẩm báo! Lúc cần thiết thì có thể tập hợp quân địa phương tiến hành ngăn cản! Để ý cả bên Ký Bắc nữa, không được lơ là!”
“Thần tuân chỉ!”
Tổng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nhận mệnh lệnh.
“Bệ hạ, không cần phiền phức vậy đâu! Thần có một cách, có thể không cần tốn quá nhiều công sức nhưng vẫn khiến Giang Nam vương tổn thất binh tướng, lại còn bị phá sản nữa!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Lâm ái khanh, ngươi mau nói đi!”
“Thuyền vận chuyển lương thực dọc theo sông Đại Lãng, di chuyển từ Hổ Lao Quan về thẳng kinh thành, lộ trình hơn tám trăm dặm! Tuy nhiên nếu Giang Nam vương muốn cướp thuyền cướp lương thực thì vị trí thích hợp nhất là gần núi Công Tu.”
“Bởi vì nơi ấy có con sông dẫn tới Giang Nam. Dù có đi đường bộ thì dọc đường cũng khá thuận lợi, tiện cho việc vận chuyển lương thực! Đồng thời nơi này cũng cách hai bên kinh thành khá xa, triều đình sẽ gặp khó khăn trong việc viện trợ!”
“Cả đoạn đường này dài khoảng hai trăm dặm.”
Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói tiếp đi!”
“Núi Công Tu là nơi cướp lương thực lý tưởng nhất! Nhưng nếu muốn cướp lương thực còn bắt buộc phải chuẩn bị đầy đủ nhân lực! Một là để vận chuyển lương thực, hai là để có đủ người ứng phó với triều đình!”
Lâm Bắc Phàm giơ năm ngón tay lên: “Vi thần tính toán chắc sẽ cần khoảng năm, sáu vạn binh mã!”
“Tổng hợp lại, nếu Giang Nam vương muốn giành lương thực thì có khả năng hắn ta sẽ phái năm đến sáu vạn binh mã ẩn tại núi Công Tu để ra tay, thế nên chúng ta phải canh chừng tốt chỗ đó, về cơ bản có thể không cần lo lắng gì!”
“Thế nên vi thần có kế sách như này!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chúng ta có thể lấy danh nghĩa bảo vệ lương thực để mở trạm gác ở khu vực khoảng một trăm dặm xung quanh núi Công Tu, phái binh lính canh phòng nghiêm ngặt, không cho phép bất cứ ai lại gần, tất cả mọi người đều phải đi đường vòng! Song chúng ta có thể âm thầm mở một con đường, chỉ cần đút lót cho binh lính là có thể lén thả bọn họ vào trong!”
“Dưới tình huống ấy, Giang Nam vương mà muốn cướp lương thực thì chắc chắn không thể gióng trống khua chiêng, bằng không sẽ bị bại lộ, chẳng được thứ gì mà lại mất tất cả! Thế nên hắn ta có khả năng sẽ cải trang thành người qua đường để vào núi Công Tu!”
“Thế nhưng vào núi Công Tu thì lại phải nộp tiền! Dân chúng bình thường ai cũng tiếc tiền, thà đi bộ còn hơn bỏ tiền ra! Vậy nên một khi hắn ta nộp tiền thì chứng tỏ người dân ấy sẽ do binh lính của Giang Nam vương ngụy trang thành. Chúng ta có thể thả từng người một rồi bắt cả thể, khiến Giang Nam vương tổn thất binh tướng!”
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Hay lắm!”
“Nhưng mà nếu người của Giang Nam vương không đến thì sao?”
Có vị đại thần hỏi.
“Không đến thì đương nhiên sẽ không sao, đến rồi chắc chắn chạy không thoát!”
Lâm Bắc Phàm đanh giọng nói.
“Các ái khanh thấy kế sách này ra sao?”
Nữ đế hỏi bách quan.
Bách quan liếc mắt nhìn nhau, đoạn đồng thanh nói: “Chúng thần không có ý kiến gì!”
“Vậy cứ thế mà làm!”
Nữ đế vỗ bàn.
Thế là triều đình phái binh lính lập trạm gác trong phạm vi một trăm mét xung quanh núi Công Tu, không cho phép bất cứ ai lại gần.
Lúc bấy giờ, một đám quan binh triều đình đang giải tán dân chúng đi qua núi Công Tu.
“Chỗ này bị phong tỏa rồi, các ngươi không được lại gần!”
“Tại sao lại phong tỏa?”
Người dân không hiểu.
Quan binh lớn giọng nói: “Bởi vì thuyền vận chuyển lương thực của triều đình chuẩn bị đi qua nơi này! Để đảm bảo an toàn, chúng ta phải tạm thời phong tỏa đoạn đường này và con sông, không cho phép bất cứ ai lại gần!”
“Nhưng mà chúng ta phải tới kinh thành!”
“Các ngươi đi đường vòng đi, đi thêm hai, ba ngày là tới!”
“Ôi trời ơi, sao thế được?”
Người dân thi nhau oán trách.
Rất nhanh sau đó, lính trinh sát của Giang Nam vương đã thăm dò được chuyện này.
Hắn ta vội vàng trở về bẩm báo: “Vương gia, có chuyện không hay rồi!”
Giang Nam vương bước ra: “Chuyện gì mà hốt hoảng vậy, mau nói cho bản vương!”
Lính trinh sát cấp báo: “Là thế này, để bảo vệ thuyền chở lương thực, triều đình đã phong tỏa tất cả con đường ở núi Công Tu…”
Giang Nam vương nghe xong bèn sầm mặt: “Hành động này của triều đình rõ ràng là nhắm vào chúng ta!”
Vương Phú Quý cười khổ, hắn ta gật đầu: “Đúng vậy đó vương gia! Bọn họ biết chúng ta thiếu lương thực, sợ chúng ta nhòm ngó đến chỗ lương thực đó nên mới phái binh lính canh phòng ở núi Công Tu, đề phòng chúng ta!”
Giang Nam vương không cam tâm: “Chẳng lẽ chúng ta phải từ bỏ ư? Phú Quý, ngươi mau nghĩ cách cho bản vương!”
Vương Phú Quý cũng sốt sắng vô cùng: “Vương gia đợi đã, để ta suy nghĩ!”