“Chuyện này... thôi để sau hẵng nói!"
Hai mắt nữ đế sáng lên, nàng muốn trốn tránh, bèn bảo: “Được rồi, trẫm mệt rồi, trẫm muốn nghỉ ngơi! Ái khanh, ngươi lui xuống trước đi!"
“Bệ hạ, chúng ta nói chuyện thêm lúc nữa đi, thần đang có nhiều chuyện muốn nói với bệ hạ lắm!” Lâm Bắc Phàm nói.
Nữ đế phất tay, nàng quay đầu sang hướng khác, giả bộ muốn ngủ: “Thôi không nói nữa đâu, ngươi mau chóng lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi! Nếu không có chuyện gì lớn thì đừng đến tìm trẫm!"
“Ò, vậy hôm khác vị thần lại tới vậy!” Lâm Bắc Phàm bèn lưu luyến rời đi...
Tiếp đó, thiên tai vẫn kéo dài, trời đông đất lạnh.
Đại Võ hoàng triều tiến hành kế hoạch chống thảm họa nên có thể khống chế được cục diện, còn những quốc gia khác thì thi nhau sụp đổ.
Người gặp nạn càng ngày càng nhiều, dù hiện giờ triều đình đang dốc hết sức cứu nạn song do thời tiết giá rét và tuyết lạnh gây cản trở nên việc vận chuyển tài nguyên gặp vô vàn khó khăn, đúng là lực bất tòng tâm, chỉ đành đứng nhìn nhân dân nước mình chết đi trong im lặng. Cũng bởi thế mà xã hội trở nên bất ổn định không thể dẹp yên được, chỉ đành từ bỏ.
Song lúc bấy giờ, ở biên cương xảy ra một chuyện.
Hổ Lao Quan là cửa khẩu nơi Đại Võ tiếp giáp với Đại Hạ, hằng năm thường có trọng binh canh giữ ở đây. Lâm Bắc Phàm cũng từng dẫn đại quân mấy chục vạn binh mã đánh bại đại quân tám mươi vạn binh mã của Đại Hạ tại nơi này, bắt sống thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, từ đó làm nên một truyền kì quân thần.
Thế nhưng lúc này, Hổ Lao Quan đang bị tuyết lạnh bao phủ, một màu trắng toát trải khắp, gió gào rít từng hồi.
Dù trời lạnh nhưng các tướng sĩ Đại Võ vẫn cố chịu đựng để tiếp tục công việc canh gác, chỉ là bọn họ lạnh đến mức run lẩy bẩy, khắp người bị tuyết bao phủ. Thấy tướng lĩnh không có ở đây, hai binh sĩ ở gần nhất vừa run cầm cập vừa nhỏ giọng thảo luận.
“Cái thời tiết quỷ quái này! Ông đây sống hơn hai mươi năm, năm nay chính là năm lạnh nhất!"
"Lại chả? Đã mặc áo bông dày thế này rồi mà vẫn không ăn thua gì, con mẹ nó lạnh quá đi mất! Thôi chịu đựng tiếp đi, qua một nén hương nữa là được đổi ca rồi, có thể về phòng sưởi ấm!"
“May mà nguyên soái đã có chuẩn bị, điều động lượng lớn than củi và áo bông tới đây, bằng không chúng ta đều sẽ chết cóng!"
“Nguyên soái đại nhân đúng là quá anh minh! Trước khi thiên tai ập tới đã chuẩn bị đầy đủ, xây dựng khu tránh nạn trên khắp cả nước để mọi người cùng sưởi ấm, mẹ và các con của ta ở quê cũng có chỗ mà ở! Bằng không giờ đến ta cũng không chịu được!"
“Đúng vậy đó, nguyên soái anh minh! Đại Võ chúng ta đã chuẩn bị nhiều như vậy mà vẫn gặp nhiều khó khăn, những quốc gia khác chắc còn cam go hơn, mùa đông năm nay đúng là đã có rất nhiều người chết rồi!"
“Thôi, đây không phải chuyện chúng ta phải quan tâm, cứ làm tốt việc của mình là được!"
“Cũng phải!"
Đúng lúc ấy, bọn họ phát hiện phía xa xuất hiện mấy chục bóng người.
“Ngươi nhìn kìa, bên kia là binh mã của Đại Hạ đúng không?”“Xa quá ta không nhìn rõ, cơ mà có khả năng lắm! Bằng không thì ai rảnh rỗi lại chạy tới nơi này? Thời tiết lạnh như vậy còn muốn đánh trận, não của bọn họ có vấn đề hay gì?"
“Lập tức đi bẩm báo, chuẩn bị chiến đấu!"
Tin tức này nhanh chóng được truyền đi, các binh sĩ ở Hổ Lao Quan đều mặc áo giáp lên, cầm lấy binh khí. Từng tốp binh sĩ chạy lên Hổ Lao Quan, cung đã được kéo căng.
Một tướng lĩnh Đại Võ lên tiếng: “Những người phía trước nghe đây, Hổ Lao Quan là khu quân sự quan trọng, bất cứ ai cũng không được lại gần! Nếu các ngươi còn tiếp tục tiến về phía trước thì coi như các ngươi là thế lực chọc phá, bản tướng quân sẽ không khách khí nữa!"
Mấy chục người kia lập tức thấy hoang mang, bọn họ thi nhau xua tay và kêu lên.
“Đừng bắn tên! Chúng ta chỉ là những người dân bình thường thôi!"
“Than củi trong nhà chúng ta đốt hết mất rồi, áo bông cũng không đủ dùng, mà triều đình lại bỏ mặc không thèm quan tâm đến chúng ta nên chúng ta chỉ còn nước tới đây cầu cứu thôi!"
“Nghe nói các ngươi đã xây rất nhiều khu tránh nạn, tập trung mọi người sưởi ấm, cho chúng ta vào đó qua mùa đông này với!"
“Các ngươi đồng ý đi, cho chúng ta một con đường sống với!"
"Chúng ta thực sự không muốn chết!"
Ánh mắt vị tướng lĩnh kia bỗng khựng lại: “Đừng vội bắn tên!"
Lúc này, cuối cùng đoàn người kia cũng tới gần Hổ Lao Quan, mặt mày bọn họ vàng vọt, trông gầy gò vô cùng, tai cũng bị đông cứng lại, ai cũng co rúc trong áo bông dày cộp và không ngừng run rẩy, hai mắt thì xen lẫn cả sợ hãi và hy vọng, trông cực kì đáng thương.
Xem ra bọn họ đúng là những người dân thường không có tính uy hiếp nào cả.
Bọn họ đều là những binh sĩ bảo vệ đất nước, là những nam tử nhiệt huyết, khi đối mặt với kẻ địch thì đến mạng cũng chẳng cần, song khi đối mặt với dân chúng thì không thể xuống tay được, dẫu đó có là dân chúng ở nước đối địch.
Tướng lĩnh Đại Võ đứng từ trên cao nhìn xuống, hắn ta hét lớn: “Nể tình các ngươi không biết nên bản tướng quân sẽ bỏ qua cho các ngươi, các ngươi mau chóng rời đi đi!"
Chương 772 Chuyện khó khăn
Những người dân gặp nạn đến từ Đại Hạ bắt đầu kích động, bọn họ thi nhau lên tiếng cầu xin.
“Chúng ta không thể đi được, đi thì đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ chết!"
“Chúng ta thực sự không thể sống nổi nữa nên mới tới nơi này, hi vọng các ngươi cho phép!"
“Cầu xin các ngươi đấy, mau mở cổng cho chúng ta vào đi!"
“Ta thực sự không muốn chết!"
Trông bọn họ cực kì đáng thương.
“Chuyện này...” Tướng lĩnh ở Hổ Lao Quan chần chừ.
Tài nguyên sưởi ấm của bọn họ cũng không phải quá dư thừa, đến bản thân bọn họ còn phải tiết kiệm. Nếu như cho những người dân này vào, nhỡ không đủ tài nguyên thì biết phải làm sao?
Hơn nữa nếu trong số những người này có một vài tên xảo quyệt, nhỡ xảy ra chuyện thì ai đứng ra phụ trách? Sẽ hại chết binh lính và dân chúng của nước mình đấy!
Ai gánh được trách nhiệm đó!
Thế nhưng trông thấy dáng vẻ đông cứng của những người dân kia, bọn họ lại không đành lòng.
Cuối cùng, Triệu tướng quân ở Hổ Quan Lao là người đưa ra ý kiến, hắn ta cứng rắn nói: “Các ngươi đi đi! Chúng ta là binh lính của Đại Võ, các ngươi lại là dân Đại Hạ, chúng ta không có nghĩa vụ phải bảo vệ các ngươi! Sự sống chết của các ngươi không liên quan gì đến chúng ta hết! Lão phu khuyên các ngươi nên mau chóng rời khỏi chỗ này đi, chúng ta sẽ không mở cổng thành đâu!"
“Đừng mà, cầu xin các ngươi đấy!"
“Giờ mà quay trở về thì chỉ còn đường chết thôi!"
“Cho chúng ta một con đường sống với!"
Dân chúng Đại Hạ đồng loạt quỳ xuống.
Các tướng lĩnh ở xung quanh lên tiếng: “Tướng quân..."
Triệu tướng quân phất tay, sắc mặt hắn ta nghiêm túc vô cùng: “Các ngươi không cần nói nhiều nữa, lão phu phải có trách nhiệm với hai mươi vạn binh lính ở Hổ Lao Quan và hai mươi vạn người dân sống ở nơi đây!” Cuối cùng, những người dân từ Đại Hạ có gào khàn cả cổ họng cũng không thể lay động sự kiên quyết của Triệu tướng quân, bọn họ chỉ đành rời đi.
Có một vài người đã ngã gục trên đường đi, bọn họ không thể đứng dậy được nữa.
Ngày hôm sau lại có một vài người nữa tới cầu xin được vào để ở qua mùa đông.
Có người còn trực tiếp chết cóng tại Hổ Lao Quan.
Người đó chết trước mặt các tướng sĩ Đại Võ, gương mặt ngập tràn vẻ tuyệt vọng.
Ngày thứ ba lại có dân gặp nạn tới.
Triệu tướng quân vẫn không đồng ý, cứ mặc kệ bọn họ kêu gào thảm thiết, khóc cạn nước mắt, quỳ mòn cả đầu gối cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Cuối cùng, rất nhiều người bị chết cóng tại Hổ Lao Quan.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm,... càng ngày càng có nhiều dân gặp nạn muốn vào thành sưởi ấm. Thế nhưng Triệu tướng quân vẫn không đồng ý.
Thế là xác chết trước Hổ Lao Quan càng lúc càng nhiều, bọn họ biến thành những bức tượng băng, hình thể khi chết đa dạng vô cùng.
Song có một điểm chung giữa họ là mặt ai cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Cảnh tượng này đã không ngừng đánh vào tâm hồn của các tướng sĩ và binh lính Đại Võ.
“Tướng quân, hay là cho bọn họ vào trong đi?"
“Bọn họ là những người dân thường hai tay trói gà chẳng chặt, lại khổ cực ngàn dặm xa xôi tới đây, bọn họ cũng chỉ vì mạng sống mà thôi!"
“Chúng ta có nhiều tài nguyên như vậy, có thể chia một ít cho bọn họ!"
“Tướng quân, chúng ta thực sự không nhìn được nữa, tối nào cũng gặp ác mộng!"
“Các ngươi đau lòng, chẳng lẽ lão phu không đau lòng chắc?"
Triệu tướng quân thở dài một hơi: “Lão phu cũng muốn mở cổng thành để cho bọn họ vào lắm, song chức trách của lão phu vẫn còn ở đây, chúng ta không thể làm như thế được!"
“Nhưng mà tướng quân à..."
Triệu tướng quân phất tay, hắn ta bất lực, nói: “Thôi thì bẩm báo chuyện này với triều đình, để triều đình tới giải quyết đi!"
Thế là quân tình cấp báo nhanh chóng được gửi tới triều đình.
Cùng lúc đó, tin tức từ các cứ điểm biên cương cũng nhanh chóng được gửi tới triều đình và truyền tới tay Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm rất hiểu nỗi khổ của bọn họ, bọn họ mang chức trách bên mình nên không thể mở cổng thành. Thế nhưng không mở cổng thành thì bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người bị chết cóng, lương tâm bọn họ cũng cắn rứt lắm chứ. Do vậy chuyện này chỉ đành để hắn đứng ra giải quyết thôi.
“Ôi! Thế gian nào được vẹn đôi đường?” Lâm Bắc Phàm than thở.
“Ái khanh, sao ngươi lại thở dài thế, ngươi gặp phải chuyện khó khăn gì à?” Nữ để chầm chậm bước tới. Lâm Bắc Phàm lập tức đứng dậy: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại tới đây? Ngoài trời lạnh, sức khỏe bệ hạ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, dễ bị lạnh lắm đấy!"
Nữ đế mỉm cười, nói: “Mấy hôm nay nằm mãi trên giường, người ta cứng nhắc ra rồi, cực kì khó chịu nên ra ngoài đi lại cho thư giãn! Ái khanh yên tâm, trẫm không sao đâu!"
“Bệ hạ, bệ hạ vẫn nên chú ý sức khỏe thì hơn!” Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ.
Nữ đế chậm rãi bước đến trước bàn của Lâm Bắc Phàm, trông thấy một núi tấu chương trên đó, nàng với lấy một quyển rồi mở ra xem, vừa xem vừa cười: “Ái khanh, có phải ngươi gặp chuyện gì khó khăn rồi không, nói ra trẫm nghe xem nào!"
“Đúng thật là vi thần đang gặp chút vấn đề!"
Lâm Bắc Phàm bèn kể lại tình hình cho nữ đế nghe.
Chương 773 Làm hết sức mình
Nữ đế nghe xong thì gật đầu: “Đúng là khiến người ta khó xử thật, mở cửa thành không đúng, mà không mở cửa thành cũng không đúng! Trẫm chấp chính bao nhiêu năm nay cũng thường gặp phải những chuyện tiến thoái lưỡng nan như thế! Ái khanh, ngươi có ý kiến gì không?"
“Ý của vị thần là..."
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn nữ đế, đoạn bảo: “Cứ dựa theo sức mình mà làm! Khi biên cương các nơi còn dư sức thì có thể mở cổng thành để những người dân gặp nạn kia vào tránh nạn, qua khỏi mùa đông! Nếu không còn dư sức thì cứ đặt dân chúng và binh lính triều đình ta lên hàng đầu!"
"Nếu chúng ta tốt bụng mà những người dân kia lại xảo quyệt thì sao?” Nữ để hỏi.
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm trở nên sắc bén: “Vậy thì đánh! Đánh thật ác liệt! Đợi thiên tai trôi qua, thần sẽ dẫn đại quân đánh chiếm kinh thành của bọn họ, buộc hoàng đế của bọn họ phải cho một câu trả lời!"
“Ái khanh, cứ làm những việc mà ngươi cho là đúng, trẫm sẽ ủng hộ ngươi hết sức có thể!” Nữ đế lớn giọng nói.
“Đa tạ bệ hạ đã thấu hiểu và ủng hộ thần!"
Hai người lại trò chuyện thêm chốc lát rồi nữ đế quay về nghỉ ngơi.
Lâm Bắc Phàm truyền lệnh tới khắp các nơi biên cương.
Hổ Lao Quan nhanh chóng nhận được hồi âm từ triều đình.
“Triều đình nói thế nào?” Triệu tướng quân cầm quân lệnh, hắn ta có hơi kích động, nói: “Là mệnh lệnh của nguyên soái! Nguyên soái nói cứ làm theo sức mình, đặt dân chúng và binh lính triều đình ta trên hết! Nếu còn dư sức thì cho những người dân gặp nạn kia vào thành qua mùa đông! Nhưng phải bảo đảm canh chừng nghiêm ngặt, không được xảy ra bạo loạn!"
“Nói vậy tức là triều đình đồng ý rồi? Vậy thì tốt quá!"
Các tướng sĩ có hơi kích động. “Đừng vội vui mừng! Lão phu hỏi các ngươi, khu tránh nạn của chúng ta còn chứa được bao nhiêu người nữa?"
Triệu tướng quân hỏi.
“Nếu như cố thì có thể chứa được khoảng nghìn người nữa!"
“Được, vậy thì mở cổng thành đi! Sau khi kiểm tra thân phận thì cho bọn họ vào!"
“Vâng thưa tướng quân!"
Thế là cổng thành được mở, những người dân gặp nạn được đi vào ở khu tránh nạn của Đại Võ.
Bọn họ ai cũng vô cùng vui mừng.
“Đa tạ Đại Võ đã cho chúng ta con đường sống!"
“Chúng ta nhất định sẽ tuân thủ quy tắc, tuyệt đối sẽ không làm loạn"
“Cảm ơn! Cảm ơn các ngươi nhiều lắm!"
Mặc dù mùa đông vẫn giá lạnh như vậy, song bọn họ đã cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều...
Lúc này, tại Hổ Lao Quan, những người dân gặp nạn đến từ Đại Hạ đã theo các tướng lĩnh Đại Võ tới khu tránh nạn.
Bọn họ cảm nhận được hơi ấm từ bên trong cùng với những tiếng huyên náo, dù trời vẫn rất lạnh song trong lòng bọn họ lại ấm áp và hưng phấn vô cùng.
Cuối cùng thì bọn họ cũng có thể bước vào khu tránh nạn, bọn họ không cần phải chịu lạnh chịu đói nữa rồi! Điều này đồng nghĩa với việc bọn họ có cơ hội được sống tiếp rồi!
Bọn họ đi đường xa tới đây, đối mặt với biết bao nguy hiểm về tính mạng, mục đích chẳng phải là điều này hay sao?
Tới nay, cuối cùng nguyện vọng của bọn họ cũng được thực hiện, đúng là cảm ơn trời xanh, cảm ơn ông trời! À không, phải là cảm ơn Đại Võ đã cho bọn họ cơ hội được sống!
Tiếp đó, những chuyện đau lòng cũng theo đó mà tới.
Ngày xưa nhà của bọn họ, thôn làng, thị trấn mà bọn họ sinh sống cũng náo nhiệt như vậy, lúc nào cũng đầy ắp hơi người. Thế nhưng thiên tai ập đến, cha mẹ chết, vợ chết, con cái chết, hàng xóm láng giềng cũng đều chết hết... Từng người từng người ra đi, tất cả đều đã không còn! Cho đến hiện tại chỉ còn lại bọn họ!
Để được sống tiếp, bọn họ không thể không quay lưng lại với quê hương, ôm một phần một vạn tia hy vọng để đến được đây. Những sự đau khổ, chua xót trong đó mấy ai hiểu được?
Lúc này, tướng sĩ Đại Võ dẫn đầu bỗng dừng bước chân, hắn ta quay đầu cảnh cáo: “Tới rồi! Đây là khu tránh nạn đã được sắp xếp cho các ngươi, từ hôm nay trở đi các ngươi hãy ở lại đây, nếu có chuyện gì cũng không được phép chạy loạn! Bằng không chúng ta sẽ xử lý, hy vọng các ngươi đừng làm chúng ta khó xử!"
Người dân Đại Hạ gặp nạn lập tức hoảng sợ, ai cũng bảo đảm sẽ không gây loạn.
“Tướng quân yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không chạy loạn đâu!"
“Chúng ta tới đây để tránh nạn, tuyệt đối sẽ không làm loạn!"
“Chúng ta nhất định sẽ tuân thủ nguyên tắc!"
Tướng lĩnh Đại Võ khẽ gật đầu, hắn ta nói với chất giọng ôn hòa: “Biết vậy là tốt! Cho các ngươi vào đây chúng ta cũng phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn! Nếu như xảy ra chuyện thì chúng ta sẽ bị xử lý theo quân pháp, hy vọng các ngươi hiểu cho!"
“Tướng quân, chúng ta hiểu mà, tuyệt đối sẽ không làm loạn đâu!"
Những người dân gặp nạn hứa hẹn.
“Rất tốt, các ngươi vào đi!” Tướng lĩnh Đại Võ dặn dò: “Ở đây chúng ta còn cung cấp đồ ăn, các ngươi cứ ăn là được, mặc dù không no nhưng còn hơn là chết đói! Các ngươi phải chú ý vệ sinh, không được phép làm bẩn bên trong! Ngoài ra không được phép đánh nhau, không được kêu gào gây mất trật tự! Nếu còn chuyện gì không hiểu nữa thì các ngươi cứ hỏi người bên trong, bọn họ sẽ giải thích cho các ngươi!"
“Vâng vâng vâng, thưa tướng quân!"
Người dân gặp nạn bèn đi vào khu tránh nạn.
Chương 774 Thảm cảnh
Bên trong khu tránh nạn lập tức trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt của dân chúng đều đổ dồn tới, trong ánh mắt ấy là vẻ tò mò, còn có chút địch ý.
Những người dân đến từ Đại Hạ cũng hiểu, năm nay hai nước đã từng xảy ra chiến tranh nên hai bên ghét nhau là chuyện bình thường.
Hơn nữa chuyến này bọn họ tới thì đồng nghĩa với việc sẽ chiếm dụng tài nguyên sưởi ấm của người dân Đại Võ, bọn họ không tức mới là lạ.
Những người dân Đại Hạ không muốn gây chuyện, càng không muốn tranh chấp với người dân Đại Võ.
Dưới sự sắp xếp của các binh sĩ canh gác, bọn họ được một nơi nho nhỏ để ở, sau đó bèn nằm xuống nghỉ ngơi. Hiện giờ bọn họ chỉ muốn trải qua mùa đông này một cách an toàn, được sống tiếp mà thôi.
Binh sĩ canh gác lớn giọng nói: “Nếu đã ở cùng nhau thì mọi người đều phải tuân thủ quy tắc, không được đánh nhau, gây ẩu đả, không được gây chuyện thị phi! Nếu ai vi phạm quy tắc thì ta sẽ đuổi người đó ra ngoài, đã hiểu hết chưa?"
“Hiểu rồi quan gia!” Mọi người đồng thanh đáp.
Có lời cảnh cáo của các binh sĩ, mọi người đều vô cùng ngoan ngoãn, không biểu hiện quá nhiều ác ý.
Cứ thế hai ngày trôi qua, những người dân Đại Hạ đều ở nơi mình đã được sắp xếp và không đi đâu cả.
Lúc những người khác lớn giọng trò chuyện thì bọn họ cũng không nói, chỉ im lặng mà nghe.
Khi ăn cơm, bọn họ xếp hàng lấy cháo, đi vệ sinh xong thì rất nhanh đã quay lại, cực kì biết điều, thậm chí còn nghe lời hơn cả những người khác. Dần dần, mọi người cũng chấp nhận sự tồn tại của bọn họ. Thế nhưng cuộc sống bên trong khu tránh nạn suy cho cùng cũng rất nhàm chán.
Có một vài người dân Đại Võ không chịu được cảnh tĩnh mịch nên đã tới tìm những người dân Đại Hạ.
Trong đó có một người thanh niên trông như tên côn đồ, tên là Vương Nhị Cẩu dẫn theo hai người tới, hắn ta ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn một người dân Đại Hạ gặp nạn.
Trông người dân Đại Hạ kia khoảng hai mươi tuổi, còn khá trẻ, song hắn ta cực kì gầy gò, trên mặt có chỗ đỏ có chỗ xanh, tai cũng thế, có vẻ là bị thương do lạnh.
Hai tay hắn ta ôm trước ngực, lùi lại tựa vào tường, nói với giọng đầy cảnh giác: “Các ngươi muốn làm gì?"
Những người dân Đại Hạ gặp nạn khác cũng trông thấy, bèn bảo: “Không được làm bừa, bằng không sẽ bị đuổi ra ngoài đấy!” Vương Nhị Cẩu bật cười, hắn ta nói: “Yên tâm, ta không làm bừa đâu, ta chỉ thấy chán quá nên muốn tìm các ngươi nói chuyện để giết thời gian ấy mà!"
Người dân Đại Hạ kia cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Các ngươi muốn nói chuyện gì?"
"Không biết nữa, nói được chuyện gì thì nói chuyện ấy, dù sao cũng đang chán mà, ngươi nói xem có đúng không?"
Nhị Cẩu ngồi khoanh chân xuống như một lão hòa thượng, hắn ta nói: “Nghe đâu người dân Đại Hạ các ngươi tới đây để tránh nạn hả?"
Người dân Đại Hạ gặp nạn gật đầu: “Đúng vậy!"
“Xưng hô thế nào đây, các ngươi ở chỗ nào Đại Hạ?” Vương Nhị Cẩu hỏi.
Người dân Đại Hạ kia trả lời: “Ta họ Lưu, tên Lưu Sơ Bát, sinh vào ngày mồng tám nên mới đặt tên như vậy! Ta tới từ thôn Mạc Thạch ở Đại Hạ..."
“Thôn Mạc Thạch! Ta biết nơi đó, cách đây khoảng hơn một trăm dặm!” Vương Nhị Cẩu thốt lên.
Giọng nói của hắn ta thu hút sự chú ý của mọi người, những người khác trong khu tránh nạn cũng kéo nhau đến.
Lưu Sơ Bát gật đầu: “Đúng vậy, đúng là cách nơi này hơn một trăm dặm!"
Vương Nhị Cẩu không nhịn được, bèn hỏi: “Hơn một trăm dặm, trời lại giá rét như thế này, sao các ngươi chạy tới đây được vậy?"
Lưu Sơ Bát cúi đầu, hắn ta thở dài một hơi đầy bất lực, trong giọng nói tràn ngập vẻ đau thương: “Mọi người đều chết hết, không tới đây thì chúng ta còn biết đi nơi nào nữa?"
Vương Nhị Cẩu sững người: “Chết hết rồi ư? Người nhà của ngươi chết cả rồi?"
“Người trong thôn ta đều chết hết rồi!"
“Gì cơ? Người trong cả thôn đều chết?"
Vương Nhị Cẩu kinh ngạc: “Theo như ta biết thì thôn Mạc Thạch không phải là một thôn nhỏ, có khoảng hơn năm mươi hộ gia đình, dân số khá đông, sao lại chết hết thế này?"
Mọi người cũng thấy cực kì kinh ngạc. Người của một thôn với dân số đông sao lại chết hết sạch?
Cũng đâu phải chiến tranh! “Đúng thật là đã chết hết, toàn thôn ta chỉ còn lại mỗi ta thôi!"
Lưu Sơ Bát sụp đổ: “Thiên tai đến đột ngột quá, mọi người đều không có sự chuẩn bị, càng không dự liệu được thiên tại sẽ diễn ra trong một thời gian dài như vậy! Sau một trận tuyết lớn, cả thôn ta đều bị chôn vùi dưới lớp tuyết, không thể ra ngoài được, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài!"
“Nhà thì đều là nhà tranh, gió thì cứ thổi vù vù, chúng ta không có cách sưởi ấm! Số củi trong tay chúng ta cũng có hạn, nhoắng cái đã đốt hết sạch! Toàn thôn tổng cộng có năm mươi ba hộ gia đình, kết quả chỉ có mười chiếc chăn bông, hoàn toàn không đủ dùng, thế nên chỉ đành từng hộ dùng một, mọi người cùng nhau trải qua mùa đông!"
“Thế nhưng cuối cùng, mọi người chẳng ai có thể chống đỡ được! Những người già là những người có sức khỏe yếu nhất thì đã ra đi, mà điều khiến người ta được an ủi là bọn họ ra đi rất nhanh, rất bình an, không phải chịu đau khổ gì cả!"
"Tiếp đó là đến bọn trẻ, chúng còn chưa hiểu chuyện, ra đi cũng không vướng mắc đau khổ gì, cứ như thể chúng chỉ đang ngủ thôi vậy!"
“Tiếp đó là đến nữ nhân, thay vì nói bọn họ chết cóng thì thà nói bọn họ chết vì điên thì đúng hơn, bởi hiện thực quá tàn khốc, nhìn những người thân của mình ra đi hết đã khiến bọn họ không sống nổi!"
“Cuối cùng, nam nhân cũng không chịu đựng nổi..."
Chương 775 Tin vui
Giọng nói của Lưu Sơ Bát vô cùng bình thản, song mọi người vẫn nghe ra được sự bi thương vô cùng vô tận trong đó.
Nếu được lựa chọn thì ai mà chẳng muốn sống?
“Cuối cùng thì chỉ còn lại mình ta!"
“Ngươi..."
Lưu Sơ Bát nhìn Vương Nhị Cẩu bằng ánh mắt ảm đạm: “Biết sao ta lại sống sót không?"
Mấy người Vương Nhị Cẩu bỗng thấy hơi sợ hãi: “Không biết..."
“Bởi vì ta là niềm hy vọng của toàn thôn!"
Lưu Sơ Bát tự chế giễu: “Bỏi vì ta được đi học nhiều hơn người khác hai năm, học thêm được vài con chữ nên mới được cả thôn gửi gắm hy vọng! Mọi người đều mong muốn ta có thể sống tiếp để đưa hy vọng của bọn họ sống mãi! Nghe thì có vẻ thật ngốc nghếch, thật buồn cười nhỉ?"
Khu tránh nạn bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng củi cháy tanh tách.
Vương Nhị Cẩu há miệng, song hắn ta chẳng biết phải nói gì.
Cuối cùng hắn ta bảo: “Xin hãy nén bi thương!"
“Cảm ơn! Câu nói này ta đã nghe rất nhiều lần rồi, nhưng ta vẫn phải nói cảm ơn!"
Lưu Sơ Bát cúi đầu, hắn ta nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt lại: “Thế nên dù thế nào thì ta cũng phải sống! Ta không thể chết!"
"Theo như ta biết, cách thôn Mạc Thạch khoảng năm mươi dặm về phía đông có một huyện tên là Cường Thạch, dân số khoảng hai vạn, tại sao các ngươi không tới đó cầu cứu?” Có người hỏi. Dân gặp nạn Đại Hạ ở bên cạnh than thở: “Không cần tới đó, chúng ta đi từ đó tới đây đấy, ở đó cũng gần như chết hết, ôi! Triều đình hoàn toàn không đếm xỉa gì đến chúng ta, thế nên chúng ta chỉ đành chạy tới đây thôi!” Lưu Sơ Bát bổ sung thêm một câu: “Ôi! Nếu như được chọn thì ai lại đi quay lưng với quê hương mình chứ?"
Dân chúng Đại Võ bên trong khu tránh nạn cũng thở dài theo bọn họ. Không ngờ những người này lại khổ như vậy!
Nỗi khổ này của bọn họ đúng là không thể nói rõ bằng một hai câu!
Ban đầu mọi người vẫn rất thù địch bọn họ, song giờ chỉ còn lại sự thông cảm! “Thực ra ta rất ngưỡng mộ các ngươi, ngưỡng mộ các ngươi có một triều đình chịu trách nhiệm với các ngươi!"
Hai mắt Lưu Sơ Bát đỏ hoe, hắn ta nói: “Nếu Đại Hạ chúng ta cũng làm tốt công tác chuẩn bị trên mọi phương diện thì sẽ không lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay! Người nhà của ta, người dân làng ta đều sẽ không phải chết! Ta hận!"
Hai tay hắn ta đấm xuống mặt đất, đấm đến mức tóe máu mà hắn ta cũng chẳng thèm bận tâm.
Mọi người lại thở dài một hơi.
Bọn họ đồng tình với những người dân gặp nạn này, đồng thời trong lòng cũng thấy tự hào vô cùng, ngoài ra còn cực kì có cảm giác an toàn!
Hóa ra triều đình của bọn họ lại đối xử với bọn họ tốt như vậy!
Những quốc gia khác trải qua thiên tai, khi dân chúng của họ thập tử nhất sinh thì triều đình của bọn họ đã che mưa chắn gió hết cho bọn họ, đương đầu ngăn chặn thiên tai!
Quá tự hào, đất nước của ta!
Tiếp đó, Hổ Lao Quan và những nơi biên cương khác cũng lần lượt tiếp nhận dân gặp nạn.
Tin tức được tổng hợp lại rồi truyền đi, hiện toàn quốc đã tiếp nhận tổng cộng hơn hai vạn người dân gặp nạn đến từ những quốc gia khác.
Mặc dù không nhiều nhưng đằng sau đó, số người chết ít nhất cũng phải đạt hai trăm vạn người!
Đây mới chỉ là số liệu tử vong từ các nơi biên cương!
Biên ải là nơi hiếm người, thế mà lại chết nhiều như vậy! Ở những quốc gia khác, con số này cũng chắc chắn không hề nhỏ!
Lâm Bắc Phàm than thở: “Hy vọng trận thiên tai này mau chóng qua đi thôi, thực sự không thể chịu đựng được nữa rồi!"
Cứ thế, bọn họ chịu đựng thêm nửa tháng nữa.
Cuối cùng gió Bắc cũng dừng gào rít, tuyết ngừng rơi, mây đen trên trời đã trôi đi, vài tia nắng len lỏi chiếu xuống. Nhiệt độ cũng tăng lên, mặc dù vẫn rất lạnh nhưng không phải không thể chịu được.
Tất cả điều này ngụ ý rằng thiên tai đã qua, mọi người như thể trông thấy hi vọng. “Gió không thổi nữa rồi, tuyết cũng ngừng rơi rồi, thời tiết ấm lên, có phải thiên tai đã kết thúc rồi hay không?"
“Đợt thiên tai này đã kéo dài hơn hai tháng, có phải đã đến hồi kết rồi hay không?"
“Ta đã ở khu tránh nạn này hai tháng rồi đó, giờ ta muốn về nhà quá!"
“Thiên tai đã qua rồi đúng không, ai cho chúng ta tin chính xác đi?"
Bên trong hoàng cung.
Nữ đế và Lâm Bắc Phàm đứng trước lan can, phóng mắt nhìn kinh thành vẫn đang trắng xóa màu tuyết. Ánh nắng xuyên qua tầng mây đen dày nặng chiếu xuống mặt đất, trông kinh thành như có thêm một nét màu mới.
Nữ đế hỏi, trong giọng nàng chứa đựng chút hy vọng: “Ái khanh, có phải thiên tai đã kết thúc rồi hay không?” Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Bệ hạ, đúng là thiên tai đã kết thúc! Chúng ta đã chịu đựng hơn hai tháng, cuối cùng cũng giành được thắng lợi! Cuối cùng thì thiên tai cũng qua đi, chúng ta thắng rồi!”“Vậy thì tốt quá!” Nữ đế vỗ tay khen hay, nàng đang cực kì vui mừng.
“Có điều bệ hạ à, hiện giờ vẫn đang là mùa đông, nửa tháng tiếp theo đây vẫn sẽ rất lạnh, chỉ sợ đến năm mới tình hình này mới kết thúc hoàn toàn, vậy nên chúng ta không được lơ là!"
Nữ đế gật đầu, nàng mỉm cười: “Ái khanh, ngươi nói phải! Có điều chúng ta cứ truyền tin này đi khắp toàn quốc cho mọi người vui vẻ đã! Đồng thời thống kê tổn thất và thương vong của nước ta!"