Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 756 Trở về cuộc sống bình thường

Hiển nhiên tướng quân Đại Viêm cũng không nhường, hắn ta giơ cao thanh đao trong tay, rống lên giận dữ: “Đây là ý trời, xương rồng là của Đại Viêm chúng ta, bảo vệ xương rồng, không cho người khác chạm vào!"

“Giết!” Ba mươi vạn quân Đại Viêm đồng thanh hô lên giận dữ.

Hai bên lại đánh nhau tiếp, đánh đến vô cùng ác liệt, máu tươi nuộm đỏ bờ biển.

Cuối cùng, ba mươi vạn quân Đại Viêm vẫn không thể địch lại đám đông, bị đánh đến tan tác, toàn quân bị diệt.

Nhưng những binh mã khác cũng thiệt hại nặng nề, thắng nhưng cũng là thắng thảm.

Có điều, nhìn thấy thần vật xương rồng sắp có được trong tay lại phát hiện ra tất cả đều đáng giá.

“Xương rồng... cuối cùng cũng là của chúng ta rồi!"

Thế nhưng lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xương rồng lại bay lên, lượn vòng như con rắn bay lên trời cao.

“Xương rồng! Đừng đi mà!"

“Mau về đây!"

Cuối cùng, hô vẫn hoàn hô, cũng không hô ra nổi nữa.

Xương rồng biến mất giữa đám mây đen, không còn trông thấy nữa...

Sau khi trận đại chiến kết thúc, mọi người tiến hành kiểm kê thương vong.

Đại Hạ hoàng triều tổng cộng phái hai mươi vạn thủy quân, nhưng có mười sáu vạn thủy quân đã chôn thây trong biển sâu, bảo thuyền tổn thất đạt đến năm trăm chiếc, thiệt hại cũng không thể nói là không nặng. Đại Viêm hoàng triều tổn thất nặng nề nhất, vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được bốn mươi vạn thủy quân nhưng toàn quân đã bị diệt, còn có ba mươi vạn bộ binh, tính hết cả vào, tổng thiệt hại đạt đến con số bảy mươi vạn kinh người.

Binh lực thiệt hại như thế, đối với một hoàng triều mà nói cũng là nặng đến mức không thể chấp nhận được.

Về phần những thế lực khác, hiển nhiên thiệt hại cũng không nhỏ.

Trả cái giá khổng lồ như thế, vậy mà chẳng ai có được xương rồng.

Thế nhưng mọi người vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm xương rồng như cũ, vẫn phái binh mã tới chăm chỉ tìm kiếm.

Trong đó, Đại Viêm hoàng đế không để ý quần thần phản đối, lại phái thêm ba mươi vạn binh mã tới đây. Đại Hạ hoàng triều cũng tăng thêm mười vạn thủy binh tới.

Nhưng từ sau ngày đó, xương rồng cũng không còn xuất hiện nữa, giống như chỉ tới nhân gian một chuyến, chơi đủ rồi thì về thôi.

Lâm Bắc Phàm làm bộ làm tịch mấy ngày liền, sau đó lấy lý do công vụ bận rộn mà trở về.

Tại Đại Võ hoàng triều.

Lâm Bắc Phàm thỉnh tội với vẻ mặt áy náy: “Khởi bẩm bệ hạ, lần này vi thần lĩnh chỉ tới bờ biển Đông Hải đón xương rồng về, nhưng bởi vì cạnh tranh ác liệt, cuối cùng lại tay trắng trở về, cô phụ sự tín nhiệm của bệ hạ, xin bệ hạ giáng tội!"

Nữ đế mang vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cười đáp: “Ái khanh, chuyện này không thể trách ngươi được! Xương rồng chính là thần vật, được trời đất bảo vệ! Người bình thường cũng không thể có được nó! Ái khanh, tuy ngươi không có được xương rồng nhưng những người khác cũng không có được, chuyện này không thể đổ lên đầu ngươi!"

“Cảm ơn bệ hạ đã lượng thứ!” Lâm Bắc Phàm cảm động rơi nước mắt.

“Hơn nữa, theo như trẫm được biết, khi ấy có hơn trăm vạn người tranh giành xương rồng, ngoài binh mã tới từ Đại Viêm, Đại Hạ ra, còn có các thế lực tới từ giang hồ nữa, trận cạnh tranh vô cùng ác liệt, thương vong to lớn!"

"Ví dụ, Đại Viêm gần đây vẫn luôn giở trò xấu với chúng ta, trong trận chiến này lại tổn thất bảy mươi vạn binh mã, nguyên khí đại thương! Còn có Đại Hạ cũng tổn thất mười lăm vạn thủy binh!"

“Ái khanh, ngươi có thể giảm thiểu thiệt hại của triều ta, thậm chí không có tổn thất dưới cục diện như thế đã được tính là không tồi rồi! Trẫm vô cùng khen ngợi, ái khanh không hổ là rường cột nước nhà!"

“Cảm ơn bệ hạ đã khen, vị thần hổ thẹn không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm sợ hãi.

Nữ đế lớn tiếng nói: “Triệu tướng quân, Lâm tướng quân... các ngươi tiến lên nghe phong"

Mười tám vị tướng quân được điểm tên, tất cả đều mừng rỡ đứng ra: “Có thần!"

“Lần này trong chuyến đi tới Đông Hải, các ngươi tuân theo mệnh lệnh của thừa tướng, gây ra thương vong và thiệt hại to lớn cho Đại Hạ, trẫm vô cùng khen ngợi! Cho nên, thưởng"

Nữ đế tung một loạt phần thưởng xa hoa ra.

Mười tám vị tướng quân này vui mừng muốn xỉu, làm việc với nguyên soái quả nhiên có thịt ăn!

Tranh thủ lần sau có cơ hội lại bám càng tiếp!

“Tạ bệ hạ ban ơn!"

“Chăm chỉ làm việc, trẫm sẽ không bạc đãi các ngươi!"

Nữ đế cười hòa nhã: “Về phần Lâm ái khanh, trẫm không thưởng cho ngươi nữa! Bây giờ ngươi đã có hết rồi, thiếu gì thì nói với trẫm, trẫm sẽ sắp xếp cho ngươi!"

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói. Tiếp sau đó, hắn lại trở về cuộc sống của thừa tướng làm giờ hành chính.

Buổi sáng vào tảo triều, tảo triều xong thì ở lại Chính Sự đường trong hoàng cung giúp nữ đế phê duyệt tấu chương, xử lý quốc sự. Buổi trưa ở lại ăn cơm với nữ đế, buổi chiều thì đi xử lý chuyện ở nha phủ và Quốc Tử Giám, vô cùng có quy luật.

Về phần tối, khà khà, cái này không cần thiết phải nói nữa.

Mà Lâm Bắc Phàm phát hiện ra trong khoảng thời gian này, tiểu quận chúa trở nên dính người hơn trước.

Lúc ở trong hoàng cung thường xuyên xuất hiện, cùng hắn xử lý quốc sự.

Khi kết thúc một ngày làm việc và về nhà, nàng cũng thường xuyên xuất hiện, cùng ăn cơm uống rượu và nói chuyện.

Về phần tối, còn thường xuyên qua đêm ở Lâm phủ.

Trong Lâm phủ đã có một căn phòng nhỏ của nàng.
Chương 757 Trực tiếp dùng phương pháp thô bạo

Lâm Bắc Phàm nhắc nhở: “Tiểu quận chúa, ngươi vẫn là một cô gái chưa lấy chồng đang đợi gả đi, thường xuyên qua đêm ở nhà người khác còn ra thể thống gì nữa? Buổi tối phải nhớ về nhà, bằng không sẽ bị người khác đàm tiếu!"

Tiểu quận chúa đang ăn thịt ngấu nghiến buột miệng thốt ra: “Dù sao sớm muộn gì ta chẳng chuyển qua đây, người khác nói thế nào cần gì phải để ý?"

Lâm Bắc Phàm: “Hửm?"

Lúc này, tiểu quận chúa mới phản ứng lại, mặt đỏ lên xấu hổ, hai tay lập tức che mặt: “Á! Sao lại nói ra lời trong lòng thế này? Các ngươi ăn trước đi, ta đi vào nhà bếp xem sao!"

Sau đó nàng vung cặp chân ngắn chạy đi. Lâm Bắc Phàm: "..."

Mọi người đều bật cười ha ha.

Lý Sư Sư che miệng cười bảo: “Tướng công, xem ra tiểu quận chúa đã mang tình cảm sâu nặng với ngươi rồi! Các ngươi một người là thừa tướng đương triều, một người là tiểu quận chúa được sủng ái nhất trong triều, tuổi tác xấp xỉ, môn đăng hộ đối! Tuy rằng tiểu quận chúa hơi nghịch ngợm nhưng đối xử với người chân thành, am hiểu ý người, là ứng cử viên làm chính thất đấy! Tướng công, ngươi dứt khoát lấy nàng vào cửa đi"

"Đúng đó, tiểu quận chúa rất dễ ở chung, quan hệ với chúng ta cũng không tồi!” Mạc Như Sương nói: “Thay vì cho nữ nhân khác vào làm chủ Lâm phủ còn không bằng để tiểu quận chúa tới, chúng ta đều vô cùng chào đón nàng"

Hai nữ nhân hiểu rất rõ với thân phận của bọn họ còn lâu mới xứng với Lâm Bắc Phàm.

Làm thiếp còn được nhưng muốn làm chính thất, cho dù Lâm Bắc Phàm có bằng lòng thì toàn bộ hoàng triều, toàn bộ Đại Võ cũng không bằng lòng, sẽ bị người khác nói ra nói vào, lời đồn đãi còn mạnh hơn hổ.

Thậm chí, cực có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của hắn. Thận phận của Lâm Bắc Phàm đã định trước không thể làm loạn.

Hắn nắm chặt tay hai nữ nhân, cười khổ, bảo: “Cứ thuận theo tự nhiên đi, thật ra có các ngươi là đủ rồi! Nói thật, hôn nhân của ta cũng không thể do ta làm chủ!"

“Hả? Tại sao?” Hai nữ nhân ngây người.

“Đây là mệnh lệnh của bệ hạ, nói hôn nhân đại sự của ta có liên quan đến quốc thể, ảnh hưởng sâu xa, cho nên ứng cử viên phải được chọn cẩn thận, không để làm bừa! Bây giờ ta chỉ có thể nạp thiếp chứ không thể lấy vợ!"

Hai nữ nhân lại ngây người nữa, vậy mà còn có chuyện như vậy nữa sao?

Tướng công nhà mình cũng không phải hoàng thân quốc thích, hôn nhân đại sự của bản thân cũng không thể tự mình làm chủ?

“Vậy tướng công... khi nào ngươi mới có thể lấy vợ?” Lý Sư Sư hỏi.

“Bệ hạ nói đợi nàng nghĩ xong rồi nói xong!"

Mạc Như Sương và Lý Sư Sư: “Hả?"

Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Vì Đại Võ, ta đã đánh đổi quá nhiều rồi!"

Một ngày này, tiểu quận chúa lại lẻn vào trong hoàng cung, cẩn thận tìm kiếm dò xét trong Ngự Thư phòng, trông vô cùng đáng yêu.

Một màn này đã chọc cười nữ đế, nàng vẫy tay gọi: “Tiểu Vân Oanh, qua đây!"

Tiểu quận chúa chạy qua, chần chừ một lúc: “Nữ đế tỷ tỷ, bây giờ còn bận không?"

Nữ đế lắc đầu cười: “Đúng là có vài chuyện nhưng chuyện có lớn đến đâu cũng không bằng chuyện của Vân Oanh! Tiểu Vân Oanh, ngươi có chuyện gì muốn nói với trẫm sao?"

Tiểu quận chúa lúng túng đáp: “Không phải chuyện gì lớn, chủ yếu là... chủ yếu là liên quan đến Lâm Bắc Phàm!"

Trong lòng nữ đế dao động: “Hắn? Hắn làm sao, chọc giận ngươi?"

“Cũng không phải!"

Tiểu quận chúa nói với vẻ rầu rĩ không vui: “Mấy hôm nay, ta muốn tìm Lâm Bắc Phàm chơi, thuận tiện bồi dưỡng một ít tình cảm gì đó... nhưng Lâm Bắc Phàm luôn lãnh đạm thờ ơ, mối quan hệ cũng không tiến triển gì cả! Nữ để tỷ tỷ, ngươi nói xem ta nên làm thế nào đây, có phải ta có chỗ nào làm không được tốt cho lắm không?"

“Hóa ra là vậy, Tiểu Vân Oanh của chúng ta cũng có phiền não à!” Nữ đế bật cười ha ha. “Nữ đế tỷ tỷ đừng chê cười ta, ta rất nghiêm túc đó!” Tiểu quận chúa xấu hổ vô cùng.

“Tiểu Vân Oanh, thật ra phương diện nào ngươi cũng làm rất tốt, đáng yêu lại hồn nhiên, mặc dù có đôi khi nghịch ngợm, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại biết nghĩ cho đại cục, rất nhiều người đàn ông thích kiểu con gái giống như ngươi!"

“Nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn không để ý đến ta mà! Nữ để tỷ tỷ, ta phải làm thế nào bây giờ?” Tiểu quận chúa khiêm tốn xin chỉ dạy.

Nữ đế lập tức hóa thân thành bậc thầy tư vấn tình cảm, nói với ánh mắt sáng như đuốc: “Tiểu Vân Oanh, ngươi không có vấn đề gì cả, vấn đề nằm ở trên người Lâm Bắc Phàm, Lâm Bắc Phàm hoàn toàn khác với những người đàn ông khác! Ngươi đừng thấy hắn ngoài mặt đứng đắn nhưng thật ra trong bụng toàn mưu đồ xấu xa, khi nào hại chết người khác cũng không biết!"

“Nữ để tỷ tỷ nói đúng, con người hắn xấu xa chết đi được!” Tiểu quận chúa dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất thú vị mà bật cười khanh khách.

“Cho nên, đối phó với loại nam nhân như vậy tuyệt đối đừng khiêm tốn, cũng không cần chơi mưu kế gì cả, vì ngươi không đấu lại được hắn! Cứ chủ động tấn công, trực tiếp mạnh bạo, có được cơ thể hắn còn sợ không có được tim của hắn hay sao?"
Chương 758 Tuy thân thể ta không trong sạch nhưng con tim ta trong sạch

Tiểu quận chúa kinh hãi, đây là từ ngữ hung bạo gì thế?

Không ngờ nữ để tỷ tỷ lại là người như vậy, quá táo bạo!

“Nữ đế tỷ tỷ, như vậy không được hay cho lắm thì phải?” Tiểu quận chúa xấu hổ nói.

Nữ đế không cho là đúng, bảo: “Có gì không hay? Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gả cho hắn, chủ động một chút thì có gì sai? Có trẫm làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi còn sợ gì nữa?

Tiểu quận chúa rõ ràng đã hơi động lòng: “Như vậy thật sự được sao?"

“Chắc chắn được rồi!"

Nữ đế cười lạnh, yêu tinh Tà Nguyệt đó cũng làm như thế, lần nào cũng đắc thủ.

Tiểu quận chúa hạ quyết tâm rất lớn: “Được, vậy ta về thử xem! Cảm ơn nữ đế tỷ tỷ, ta đi trước nhé!"

Sau đó nàng đẩy nhanh bước chân, chạy bước nhỏ rời đi.

Nữ đế nhìn bóng lưng rời đi của tiểu quận chúa, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Tiểu Vân Oanh, trẫm chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi!"

Lúc này, một bóng người màu trắng xuất hiện trên xà nhà.

Bạch Quan Âm trêu ghẹo: “Bệ hạ, thật ra ngươi cũng có thể chủ động tấn công! Có được cơ thể của hắn còn sợ không có được tim hắn sao?"

Nữ đế xấu hổ vô cùng, lắp bắp đáp: “Bạch tỷ tỷ, đừng nói lung tung! Trẫm... làm sao trẫm có thể làm chuyện như vậy được?” Bạch Quan Âm lắc đầu cười đùa: “Bệ hạ, ngươi dạy người khác hết chiêu này đến chiêu khác, kết quả khi đến lượt mình, ngược lại bắt đầu xấu hổ, thế này cũng không giống ngươi lúc bình thường chút nào!"

Sắc mặt của nữ đế đỏ tía tai, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Nàng cúi đầu, giả bộ nghiêm túc bảo: “Bạch tỷ tỷ, trẫm còn có quốc sự cần làm, không nói nhiều với ngươi như vậy nữa!"

Bạch Quan Âm lắc đầu, bóng người dần biến mất.

Nữ đế lặng lẽ thở ra một tiếng, cả người túa mồ hôi.

Ngay mới vừa rồi đã mang tới áp lực quá lớn cho nàng, có một loại cảm giác bị phụ huynh trong nhà giục cưới vậy...

Lúc này đã vào đông rồi, thời tiết lạnh dần.

Trời vừa lạnh đã dễ làm biếng, Lâm Bắc Phàm tới từ xã hội hiện đại hiển nhiên cũng không ngoại lệ.

Một ngày này, hắn nghỉ ngơi, không có chuyện quan trọng gì vì thế định ngủ nướng một giấc, hắn rúc trong chiếc chăn bông, chỉ thò ra mỗi cái đầu ra ngoài, nhắm mắt thiu thiu ngủ, định ngủ đến trưa mới dậy. “Trời lạnh căm căm, vẫn là nằm trên giường thoải mái nhất!"

Hắn đã duy trì thói quen này nhiều năm rồi, mưa gió cũng không ngăn được, mục tiêu theo đuổi của hắn chính là chân thật tự nhiên như thế.

Lúc này, tiểu quận chúa lao vào trong, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm nằm trên giường mà kinh ngạc: “Lâm Bắc Phàm, đã là giờ nào rồi, sao vẫn còn chưa dậy? Ngươi bệnh rồi sao?"

Lâm Bắc Phàm híp mắt, lười biếng đáp: “Không bệnh, ta đang ngủ"

Tiểu quận vọt tới, nhìn hắn rúc thành một con sâu róm mà phụt một tiếng bật cười: “Nào có ai ngủ như ngươi?

Giống y như trẻ con, buồn cười chết đi được!"

Lâm Bắc Phàm vẫn híp mắt: “Ngủ như vậy mới ấm!"

Tiểu quận chúa chống nạnh: “Trưa trờ trưa trật ra rồi còn ngủ gì nữa, mau dậy đi!"

“Dậy không nổi, ta chợp mắt thêm một lúc đã, không gì có thể ngăn cản sự theo đuổi của ta đối với giấc mơ được!"

Tiểu quận chúa sững sờ: “Ngươi ngủ còn có thể nằm mơ nữa sao?"

“Có chứ, vì ta đang nằm mơ giữa ban ngày Tiểu quận chúa: "..."

Nàng gọi: “Ngươi dậy trước đi, ta có chuyện nói với ngươi này!"

Lâm Bắc Phàm: “Có chuyện gì thì nói đi, ta đang nghe đây!"

Tiểu quận chúa lại gọi: “Ngươi không dậy thì sao ta nói!"

Lâm Bắc Phàm nhắm một mắt mở một mắt đáp: “Bên ngoài lạnh lắm, có chuyện gì chúng ta nói trong chăn đi!"

Tiểu quận chúa nhìn bộ dáng heo chết không sợ nước sôi của Lâm Bắc Phàm, đột nhiên nghĩ đến lời của nữ đế tỷ tỷ, sắc mặt hơi đỏ lên, cắn răng nói: “Được, chúng ta nói chuyện trong chăn!"

Sau đó nàng vén chăn lên, chui vào trong.

Lâm Bắc Phàm ngơ ngác, ta chỉ nói như vậy mà ngươi cũng làm thật à.

Nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, lại ngửi thấy mùi hương trên người đối phương truyền tới, hắn á một tiếng kêu lên: “Lưu manh!"

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm cũng dậy, tiểu quận chúa cũng dậy, hai người ngồi đối diện với nhau, đều hơi lúng túng.

Hắn hoàn toàn không ngờ tiểu quận chúa lại to gan như thế, còn chui vào trong chăn của hắn. Mình đang yên đang lành nằm ở nhà vậy mà ngay cả sự trong sạch cũng không giữ được, thói đời gì thế này hả trời? Tiểu quận chúa cũng không ngờ mình lại to gan như thế, lại dám chui vào trong chăn của hắn, thật đúng là khiến người xấu hổ chết mất.

Đều tại nữ đế tỷ tỷ, nếu không phải vì lời của nàng thì mình cũng sẽ không bị ảnh hưởng như thế, tiểu quận chúa bình tĩnh thuyết phục mình.

Lâm Bắc Phàm xấu hổ bảo: “Tiểu quận chúa, ngươi có lời gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải dùng cách lưu manh như thế đâu! Phải biết rằng nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi có thể không để ý đến sự trong sạch của mình nhưng ta thì có!"

Tiểu quận chúa chậc một tiếng, nói với vẻ vô cùng khinh bỉ: “Ngươi còn trong sạch cái con khỉ? Hồng nhan tri kỷ của ngươi đã có mấy người rồi, đến đâu cũng phong lưu, trên người đã sớm không còn trong sạch nữa rồi!"

“Tuy rằng cơ thể ta không trong sạch nhưng con tim ta vẫn luôn thuần khiết như cũ nhé! Một khắc ta thuần khiết đó còn hơn cả một đời phong lưu của ta!” Lâm Bắc Phàm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Chương 759 Ngươi nên ra ngoài đi tiểu đi

Tiểu quận chúa phụt một tiếng bật cười, ôm bụng bảo: “Ta thích bộ dáng nói nhăng nói cuội một cách nghiêm túc, cứ như là thật này của ngươi, nói mà ta tin sái cổ, ha ha.

Lâm Bắc Phàm: "..."

Hắn nói với vẻ bất đắc dĩ: “Không nói đùa nữa! Tiểu quận chúa, ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?"

“Ta... ta tới tìm ngươi, ta tới tìm ngươi..."

Tiểu quận chúa úp úp mở mở, nhìn xung quanh rồi nói với hắn: “Lâm Bắc Phàm, vừa rồi chúng ta có tính là ngủ với nhau rồi không?"

Lâm Bắc Phàm hơi hoang mang: “Cái này... chắc là không đâu?"

Tiểu quận chúa vỗ bàn: “Cứ coi như có rồi đi!"

Lâm Bắc Phàm: "..."Cái gì mà cứ coi như có rồi? Thế này mà cũng tính sao?

Ánh mắt của tiểu quận chúa lóe lên, nói với vẻ hơi ngại ngùng: “Lâm Bắc Phàm, bây giờ chúng ta cũng tính là chung chăn chung gối rồi! Nói cách khác, ta cũng được coi là người của ngươi..."

“Đợi đã, cái này không thể tính!"

Lâm Bắc Phàm vội vàng xua tay: “Chúng ta cũng chưa làm chuyện gì cả! Ngươi là con gái, sao có thể tùy tiện như vậy được?"

Tiểu quận chúa hiểu ý người bảo: “Không sao, ta không để ý đâu!"

Lâm Bắc Phàm kích động: “Nhưng ta thì có!"

Tiểu quận chúa vung bàn tay nhỏ: “Ngươi không cần để ý!"

Lâm Bắc Phàm càng kích động hơn: “Chuyện này làm sao có thể không để ý được, người chịu thiệt cũng không phải ngươi?"

Tiểu quận chúa vỗ bàn đứng dậy: “Người chịu thiệt là ngươi, được chưa? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!"

Lâm Bắc Phàm nổi giận: “Ngươi nghĩ đẹp nhỉ! Chẳng xảy ra chuyện quái gì hết mà cũng muốn chịu trách nhiệm với ta?"

Tiểu quận chúa cũng nổi giận: “Được! Vậy ta sẽ làm ra chút chuyện!"

Lâm Bắc Phàm hoang mang: “Tiểu quận chúa, mong ngươi bình tĩnh lại! Cho dù ngươi có được cơ thể ta thì cũng không có được tim của ta đâu!"

Tiểu quận chúa cười lạnh: “Nói đùa! Có được cơ thể ngươi còn sợ không có được tim ngươi hay sao?"

Nói xong đột nhiên nàng dũng cảm nhào tới.

Lâm Bắc Phàm càng hoảng hốt hơn: “Tiểu quận chúa, đừng mà!"

Cuối cùng vẫn để tiểu quận chúa đắc thủ, bàn tay nhỏ vỗ lên gương mặt đầy dấu hôn của Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ vừa đắc ý vừa xấu hổ: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi thuộc về bản cung! Nếu ngươi còn dám bội tình bạc nghĩa thì ta cho ngươi biết mặt!"

Lâm Bắc Phàm: "..."

Cuối cùng, tiểu quận chúa vui vẻ chạy đi, hình như định chạy vào hoàng cung báo cáo chiến tích.

Lâm Bắc Phàm sờ gương mặt có hơi ẩm ướt của mình, vẻ mặt sống chẳng còn gì hối tiếc.

Bây giờ con gái đều như vậy hết sao?

Tử Nguyệt công chúa như thế!

Tiểu quận chúa cũng như thế!

Không biết rụt tè một chút nào cả!

Mình muốn bảo vệ sự trong sạch của mình sao lại khó như thế chứ?

Lâm Bắc Phàm đi ra với vẻ mặt bất đắc dĩ, ngồi bên cạnh lò lửa than ngắn thở dài.

Mấy tên cẩu độc thân ngồi bên cạnh lò lửa nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đi ra đều sững sờ.

Quách Thiếu Soái tò mò hỏi: “Công tử, không phải ngươi nói muốn ngủ đến trưa mới dậy sao? Sao lại dậy sớm như vậy?"

Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Không ngủ được, mới sáng ngày ra đã bị người làm ồn!"

“Công tử, sao trên mặt ngươi có nhiều vết đỏ như vậy?"

Lâm Bắc Phàm tức giận bất bình đáp: “Đều là chuyện tốt mà tiểu quận chúa làm! Sáng sớm tinh mơ đã nói ta là người của nàng ta, cứ đòi chịu trách nhiệm với ta, ta không đồng ý thì cưỡng ép! Mặt của ta... đã bị nàng ta hôn rồi!"

Trong lúc nhất thời, đám cẩu độc thân đều ngơ ngác.

Quách Thiếu Soái nói với vẻ ghen tỵ: “Công tử, đây đúng là chuyện tốt số một thiên hạ đó, có bao nhiêu người cầu còn chẳng được, nhưng sao trông ngươi lại đòi sống đòi chết thế kia?"

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Thiếu Soái, ngươi từ nhỏ lớn lên đã xấu, không hiểu được sự phiền não của ta đâu!"

Quách Thiếu Soái: “..."

“Người có dung nhan tuyệt thế như ta, chuyện hôn nhân thường không thể tự mình làm chủ, bởi vì nữ nhân nhìn thấy ta rất khó kiềm chế được! Các nàng vì có được ta mà dùng hết tất cả các thủ đoạn! Có câu hồng nhan họa thủy, chính là lý này đấy!"

Đám cẩu độc thân: “..."

“Mà các ngươi thì khác! Các ngươi lớn lên không thể tính là xấu nhưng hoàn toàn chẳng liên quan gì đến đẹp trai cả, đi trên đường vô cùng có cảm giác an toàn, duyên người qua đường vô cùng tốt, không thể hiểu được nỗi khổ của ta đâu"

Đám cẩu độc thân: "..."

Lâm Bắc Phàm lại thở dài một tiếng: “Có đôi khi ta thật sự ngưỡng mộ các ngươi có thể tự do theo đuổi hạnh phúc của mình! Mà bên cạnh ta đã sớm bị nữ nhân vây quanh chật kín như bưng, ngay cả quyền chọn lựa cũng không có!"

Đám cẩu độc thận: “Phụt!"

Trong lòng chịu sát thương một vạn điểm!

Quách Thiếu Soái nói với vẻ không phục: “Công tử, ngươi nói các phương diện khác của ta không được cũng thôi đi, nhưng nói ta không đẹp trai, nói ta lớn lên giống người qua đường thì ta hoàn toàn không đồng ý nhé!"

Lâm Bắc Phàm khéo léo nhắc nhở: “Thiếu Soái này, ngươi nên ra ngoài đi tiểu đi!"

Quách Thiếu Soái lắc đầu: “Công tử, ta cũng không mắc tiểu!"

“Ý của ta là ngươi ra ngoài dùng nước tiểu mà soi gương, xem mình có đức hạnh gì ấy!"

Quách Thiếu Soái: “Phụt!"

Mọi người bật cười ha ha.
Chương 760 Thảm họa trăm năm mới gặp một lần

“Thiếu Soái, thế mà cũng không hiểu sao?"

Đại Lực cười khà khà: “Ta nói cho ngươi biết, chỉ mỗi lớn lên đẹp trai cũng không được, con gái bây giờ ấy hả, đều thích đàn ông xấu xa! Người giống như công tử nhà ta chính là nhân tài kiệt xuất trong số đó! Có câu, nam nhân không xấu xa thì nữ nhân không yêu mà, chính là đạo lý này đấy, ha ha!"

“A di đà phật! Tuy tiểu tăng là người xuất gia nhưng cũng cảm thấy lời này có lý!” Tiểu hòa thượng nói với vẻ nghiêm túc.

Quách Thiếu Soái lập tức không hiểu: “Nhưng bình thường ta cũng rất xấu xa mà, đi đường sẽ nhìn người đẹp thêm vài cái, còn trêu chọc vài câu!"

Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nhắc nhở: “Thiếu Soái, ngươi làm thế không phải xấu xa mà là đê tiện!"

Quách Thiếu Soái: “..."

“Nữ nhân đều thích nam nhân xấu xa nhưng cũng không phải nam nhân lớn lên xấu! Nam nhân lớn lên đẹp trai trêu ghẹo mới thật sự gọi là trêu ghẹo! Nhưng người lớn lên xấu, ví dụ giống như ngươi ấy, đơn giản chính là giở trò lưu manh"

Quách Thiếu Soái: “Phụt!"

“Đúng đúng đúng! Trước đây ta cũng nhìn thấy Quách thiếu Soái muốn đi làm quen với một tiểu thư, kết quả bị ngươi ta chửi một câu lưu manh!” Đại Lực vỗ đùi một cái, bật cười ha ha.

“A di đà phật! Khi ấy tiểu tăng cũng nhìn thấy!” Tiểu hòa thượng nói với vẻ đường hoàng.

Quách Thiếu Soái thẹn quá hóa giận: “Hai người các ngươi ngậm miệng lại cho ta!"

Mọi người lại cười ầm lên.

Nói rồi lại nói, mọi người nói đến thời tiết bên ngoài.

“Ta cảm thấy mùa đông năm nay hình như lạnh hơn năm ngoái! Tầm này năm ngoái ta chỉ cần mặc một cái áo bông là đã ấm rồi! Nhưng bây giờ lại cảm thấy không đủ, lạnh muốn chết mất!"

“Còn không phải sao, bây giờ bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi rồi, sớm hơn trước kia nửa tháng lận!” Đại Lực vừa ngồi bên bếp lửa sưởi ấm tay vừa nói: “Ta nói, mấy thương nhân vào Nam ra Bắc đó đều biết kinh thành chúng ta cũng coi như tốt, tuy rằng có tuyết rơi nhưng không có gió, cũng không âm hàn đến vậy! Nhưng bên ngoài kinh thành thì gió thổi vù vù, khiến người lạnh cóng như chó!"

“A di đà phật, hy vọng Phật Tổ che chở để mọi người vượt qua mùa đông khắc nghiệt!” Tiểu hòa thượng mang vẻ mặt từ bi.

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, dường như liếc mắt cái đã nhìn thấu hư không, sau đó thở dài một tiếng, đứng dậy rời đi.

“Công tử, ngươi đi đâu vậy?” Quách Thiếu Soái hỏi.

Lâm Bắc Phàm thở dài rồi đáp: “Thời tiết lạnh sẽ có người chết, ta trở về chuẩn bị một chút.

Vào buổi tảo triều hôm sau, Lâm Bắc Phàm dâng một bản tấu chương lên.

“Khởi bẩm bệ hạ, mùa đông năm nay đã tới, tuyết rơi sớm, trời lạnh mặt đất đóng băng, thời tiết vô cùng khác thường! Chúng ta chắc hẳn nên chuẩn bị từ sớm, phòng ngừa cực có khả năng sẽ xuất hiện thảm họa băng tuyết!"

Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói chí phải! Trẫm cũng cảm giác được mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường vài phần! Xét từ tấu chương ở khắp các nơi dâng lên thì những nơi khác vô cùng lạnh giá, đã ảnh hưởng đến lao động và đời sống của nhân dân! Ái khanh, ngươi có kiến nghị gì cứ nói ra cho mọi người cùng nghe?” Lâm Bắc Phàm lập tức đáp: “Kiến nghị của vị thần là xây dựng chỗ lánh nạn ở các nơi, tập trung cung cấp thiết bị sưởi ấm để mọi người vượt qua mùa đông khắc nghiệt!"

“Thừa tướng đại nhân, hành động này quá mức điều động binh lực rồi thì phải?"

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm nhíu mày nói: “Địa phương nào cũng phải xây chỗ lánh nạn, còn phải tập trung cung cấp thiết bị giữ ấm sẽ tốn rất nhiều nhân lực và vật lực! Mùa đông năm nay quả thật rất lạnh nhưng theo quan điểm của vi thần, chịu đựng một chút là có thể qua, năm ngoái mọi người cũng như thế cả!” Lâm Bắc Phàm hơi lắc đầu: “Cũng không điều động binh lực gì cả mà chuyện này vô cùng cần thiết! Phải biết rằng, thời tiết lạnh sẽ có người chết, số người chết cóng vào mùa đông hàng năm cũng không ít! Nếu gặp phải thảm họa băng tuyết mấy chục năm mới gặp một lần vậy thương vong sẽ lên đến mấy trăm vạn, thậm chí là nghìn vạn!"

“Năm nay Đại Võ chúng ta mới thực hiện thống nhất, dân sinh ở các nơi còn khó khăn, bây giờ mới khôi phục sản xuất cần rất nhiều nhân khẩu, nếu mùa đông này không vượt qua được, có rất nhiều người dân chết sẽ làm dao động nền móng của triều ta!"

Nữ đế hơi gật đầu, nàng vô cùng đồng ý với lời của Lâm Bắc Phàm.

Bây giờ Đại Võ vừa mới thống nhất, dân chúng vừa mới được trải qua cuộc sống tốt, thật sự không thể chịu khổ thêm nữa.

Cho nên nhất định phải phòng ngừa tai họa chưa xảy ra, chắc hẳn nên chuẩn bị một chút.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Vi thần quan sát tinh tượng buổi đêm, lần này có khả năng chúng ta sẽ gặp thảm họa băng tuyết lớn trăm năm mới gặp một lần!"

Sắc mặt của nữ đế thay đổi, sắc mặt của các quan cũng thay đổi!

Thảm họa băng tuyết trăm năm khó gặp một lần!

Thế này cũng khủng khiếp quá rồi! Căn cứ theo ghi chép trong lịch sử, mỗi một thảm họa băng tuyết trăm năm mới gặp một lần đều sẽ mang tới hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!

Số người chết cóng lên đến nghìn vạn, thậm chí là mấy nghìn vạn!

Người chết thật sự quá nhiều!

Quốc lực cũng vì thế mà suy yếu! Quốc gia cũng vì vậy mà rung chuyển Còn có rất nhiều nước nhỏ không chống đỡ nổi, trực tiếp diệt vong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang