Nhìn Giản Đường có vẻ thờ ơ, nhưng trong mắt cô lại lộ sự đau xót... Người có thể khiến mình tổn thương nhất lại thường là người thân của mình. Cô khẽ cười, đôi vợ chồng này thật thú vị. Một người tới chất vấn, tại sao mình lại sống tầm thường như vậy, thấp hèn như thế. Một người còn độc ác hơn, trực tiếp hỏi cô, cô là ai.
Đột nhiên, cô cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Nhưng cuộc chiến này còn chưa kết thúc.
Giản Chương Đằng nghe Giản Đường nói mấy câu, sắc mặt lại tái mét. Trong giây phút ấy, ông ta chợt cảm thấy chột dạ, nhưng ông ta vẫn cứng rắn yêu cầu Giản Đường:
“Mày đổi công việc khác đi! Không được tiếp tục làm công việc bẩn thỉu này nữa! Thật quá mất mặt!”
Ông ta lướt nhìn số tiền mặt và rất nhiều tấm séc trên bàn, chút chột dạ kia lại lập tức biến mất!
“Mấy đồng tiền dơ bẩn này! Mày cầm nó tiêu nó mà không biết xấu hổ à!” Nhìn số tiền này, nghĩ về nguồn gốc của nó, lửa giận trong lòng Giản Chương Đằng cuồn cuồn như thủy triều!
“Soạt soạt” một tiếng, ông ta cầm một tấm séc lên: “Tiền dơ bẩn! Đây là tiền dơ bẩn! Không cần cũng được!” Vừa nói xong câu ấy, Giản Chương Đằng tức giận xé nát tấm séc!
Giản Đường trợn trừng hai mắt, đột nhiên cô đứng phắt dậy rồi nhào về phía Giản Chương Đằng: “Đây là đồ của tôi! Ông dựa vào gì mà xé đồ của tôi hả?”
“Bỏ ra! Ông bỏ ra!”
Nhưng đã muộn rồi, tấm séc trong tay Giản Chương Đằng đã biến thành từng mảnh nhỏ. Ông ta lại nhìn xuống mặt bàn, Giản Đường nhìn theo ánh mắt ấy thì lập tức hiểu được ý định của ông ta. Cô vội vàng xông tới, muốn bảo vệ những tấm séc còn lại trên bàn. Chỉ có điều, Giản Chương Đằng nhanh hơn cô. Thoáng cái, các tấm séc bay trên không trung rồi chậm rãi rơi xuống. Đôi mắt Giản Đường mở to... Đây là một trận mưa tiền đắt giá nhất mà cô từng thấy!
Cô sững người trong trận mưa tiền này, thứ đang bay lả tả xuống kia không chỉ là những tờ tiền nhỏ bé, đó là giấc mơ của cô!
Giấc mơ của cô và A Lộc!
Cô có thể tưởng tưởng được, số tiền ấy sẽ hoàn thành giấc mơ Nhĩ Hưng của cô và A Lộc. Khó khăn lắm cô mới tích góp được ngần ấy, ‘ầm’ một tiếng, giấc mơ ấy đổ sụp trước mặt cô. Còn cô, chỉ có thể trừng to đôi mắt nhìn nó, không làm được gì cả!
“Xé nát số tiền dơ bẩn này là xong chuyện!”
Giản Chương Đằng cười lạnh nói.
Giản Đường cúi đầu xuống, thật lâu sau cô mới run rẩy hỏi: “Dựa vào gì... Ông dựa vào cái gì!” Hủy đi giấc mơ của tôi và A Lộc!
Ông dựa vào cái gì mà dễ dàng phá hủy thứ người khác đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới có được!
Ông nói bẩn à?
Ông nói số tiền này dơ bẩn à?
Cô không hề phục vụ đàn ông, cô không hề cởi quần áo bán thịt... Thứ cô bán ấy là tôn nghiêm của mình, cô bán chính là linh hồn của mình để đổi lấy tiền... Nhưng dựa vào gì mà bố cô lại nói cô bẩn! Dựa vào gì mà ông ấy nói những đồng tiền này bẩn chứ?
Ông ta không hề biết gì cả!
Ông nói tiền này dơ bẩn thì có thể dễ dàng xé bỏ nó như vậy sao?
Ha ha ha...
“Ha ha ha ha...”
“Ha ha ha ha ha ha...”
Giản Chương Đằng thấy Giản Đường khác thường thì nhíu mày: “Mày còn biết xấu hổ hay không? Mày dùng loại tiền bẩn này mà không xấu hổ à!”
“Mày còn cười được? Mày có liêm sỉ nữa không hả! Mày còn không biết xấu hổ mà cười được à?”
“Không có!” Giản Đường đột nhiên quát to, giọng nói khàn khàn xen lẫn lửa giận: “Tôi không biết xấu hổ! Tôi cũng không có liêm sỉ! Tôi chính là con đĩ trong miệng ông đấy!”
“Bốp!”
Giản Chương Đằng tức giận tát vào mặt Giản Đường: “Đồ hư hỏng! Đồ hư hỏng! Mày chỉ biết đắm chìm trong sự sa đọa và thấp hèn! Tao cho mày hay, mày nhanh đổi công việc khác đi, đừng làm công việc bẩn thỉu này nữa! Thật đúng là mất hết mặt mũi rồi!”
Giản Đường lẳng lặng nhìn người đàn ông trung tuổi trước mặt... Đây là bố cô!
Ba năm trước đây, ông vì nhà họ Giản mà vứt bỏ cô không thương tiếc. Nếu như chỉ có vậy thì cô còn hiểu được.
Nhưng ba năm sau thì sao? Ông là bố nhưng ông đã làm được gì cho cô?
“Ông Giản, ông có nhớ ngày tôi ra tù là ngày nào không?”
Cô thản nhiên hỏi.
Giản Chương Đằng hơi sửng sốt, ông ta vung tay lên: “Lẽ nào tao còn phải nhớ cái ngày mất mặt đó sao? Tao nhớ nó làm gì?”
Cô nói cô không quan tâm, nhưng trong mắt cô lại lóe lên sự thất vọng, nó lại nhanh chóng biến mất nhanh đến mức không ai phát hiện ra... Cô cẩn thận nhìn người bố đã sinh ra mình một lượt.
Lúc này cô mới phát hiện ra người này thật trơ tráo và đáng sợ.
Trong ba năm cô ngồi tù, ông ta chưa từng đi thăm cô. Ngay cả ngày cô ra tù, ông ta cũng không nhớ rõ. Như vậy ngày hôm nay ông ấy dựa vào gì để đứng ở đây, hùng hồn ra lệnh cho cô đổi công việc?
“Không đổi.” Giản Đường chậm rãi nói, cô không để ý tới Giản Chương Đằng đang tức giận, khóe miệng cô cong lên và cười khẽ: “Đêm đó, khi ông cố Hạ gọi điện thoại cho ông, ông ta quên không nói cho ông biết, Đông Kinh là của Thẩm Tư Cương sao?
Ông Giản, nếu như ông có thể thuyết phục được tổng giám đốc Thẩm, để anh ta thả cho tôi đi, tôi sẽ vô cùng cảm kích ông.” Giản Đường mỉm cười: “Ông Giản, hay là ông gọi cho tổng giám đốc Thẩm ngay đi, hỏi anh ta xem tôi có thể đổi công việc được hay không đi?”
Giản Chương Đằng chấn động!
Ông ta không thể tin vào những gì mình vừa nghe được... Đông Kinh là của Thẩm Tư Cương sao?
Đứa con hư hỏng này không thể đổi công việc là do có Thẩm Tư Cương ra hiệu sau lưng à?
Dù sao Giản Chương Đằng cũng là người làm ăn, ông ta lập tức suy nghĩ rõ ràng, sắc mặt chợt biến đổi: “Đồ hư hỏng! Sao mày lại đắc tội với tổng giám đốc Thẩm hả!”
Lúc này Giản Đường đã hoàn toàn thất vọng rồi. Sau khi nghe cô nói xong, phản ứng đầu tiên của người đàn ông trung tuổi này lại là hỏi cô tại sao cô lại đắc tội người đàn ông kia!
Cô nhìn người bố sinh ra mình, trước mặt cô ông ta luôn tỏ thái độ cứng rắn như vậy, nhưng khi cô vừa nhắc tới cái tên Thẩm Tư Cương, ông ta lại lập tức thay đổi sắc mặt!
Người này... Chính là bố của cô!
“Sau khi tôi ra tù, tôi xin làm công nhân vệ sinh ở Đông Kinh.” Như vậy tốt xấu gì cô cũng có nơi ăn chốn ở, không cần phải vất vưởng đầu đường xó chợ. Cô chậm rãi kể lại câu chuyện:
“Tôi làm nhân viên vệ sinh một thời gian, nhưng không ngờ rằng, tôi lại gặp phải tổng giám đốc Thẩm ở đó. Mà sau khi tôi gặp phải tổng giám đốc Thẩm, tôi mới bị điều đến bên tiếp khách, người đưa ra quyết định này chính là tổng giám đốc Thẩm.”
Cô nhìn Giản Chương Đằng, cô nói cho bố cô biết, sau khi cô ra tù, cô vào Đông Kinh làm nhân viên vệ sinh.
Nhưng rõ ràng, bố cô không hiểu ý của cô... Hoặc nói, ông căn bản không quan tâm tới việc Giản Đường muốn đi làm nhân viên vệ sinh hay đi đắm chìm trong trụy lạc.
Thứ ông để ý ấy là...
Sắc mặt Giản Chương Đằng hết trắng lại xanh, đôi mắt ông ta trợn trừng nhìn Giản Đường ngã trên mặt đất... Xem ra Thẩm Tư Cương thật sự hận con bé này đến tận xương tủy, không ngờ cậu ta lại điều nó tới phòng đó. Rõ ràng cậu ta quyết tâm muốn lăng mạ con bé, quyết tâm bắt con bé làm đĩ!
“Chúng ta đi thôi!”
Giản Chương Đằng không nói thêm một lời nào nữa, vội vàng rời đi phòng ký túc của Giản Đường.
Lúc này, bà Giản vẫn còn đang ngây người, bà bị Giản Chương Đằng kéo khỏi đó một cách thô lỗ.
“Chương Đằng, sao đột nhiên ông lại muốn đi chứ?”
Giản Chương Đằng bước vội: “Không đi, chẳng lẽ ở lại đây để chống lại Thẩm Tư Cương à? Vừa rồi bà không nghe cái thứ nghiệt chủng nói sao? Xem ra Thẩm Tư Cương hận nó tới tận xương tủy rồi.
Tối nay, bà lập tức đi chuẩn bị quà, ngày mai bà và tôi đích thân đi qua thăm hỏi Thẩm Tư Cương. Chúng ta cần phải tỏ rõ thái độ, cho cậu ta biết cái thứ nghiệt chủng hư hỏng này đã không phải là người của nhà họ Giản nữa. Ngày mai bà tìm tòa soạn báo lớn, đăng tin nhà họ Giản không nhận Giản Đường làm con cháu trong nhà nữa. Nhà họ Giản ba đời trong sạch, không có người nào tên là Giản Đường cả.”
Bà Giản ngây người... Trước đây bọn họ không ra tay giúp đỡ Giản Đường là một chuyện. Nhưng nếu thật sự đăng báo hủy bỏ quan hệ thân thích thì đó là chuyện ván đã đóng thuyền.
“Chuyện này...”
“Chuyện này cái gì mà chuyện này! Bản thân bà nên suy nghĩ xem, Thẩm Tư Cương là người có thủ đoạn độc ác tới mức nào. Bà cũng không cần xấu hổ, giết người phải đền mạng. Trước đây nó có gan dám làm thì bây giờ phải tự mình gánh chịu. Chúng ta cũng xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
“Nhà họ Giản đã mất mặt một lần vì nó rồi. Chúng ta không thể để nó vấy bẩn lên danh tiếng của nhà họ Giản thêm lần nữa. Ngày mai, bà lấy củ nhân sâm tôi cất kỹ rồi đi với tôi đến nhà họ Thẩm.”