Tô Mịch sợ run cả người. Đột nhiên cảm thấy khí áp bốn phía cực kỳ thấp.
Lại thấy tiếc thay cho Giản Đường, Tiêu Hoành và anh chàng người nước ngoài Kane kia khác nhau, mấy năm nay Tô Mịch giao tiếp với đủ thể loại người, bản lĩnh nhìn người không hề thiếu.
Mà hôm nay, lúc Boss và cậu chủ Tiêu xung đột, cô cũng ở đó.
Biểu hiện của cậu chủ Tiêu ngoài dự liệu của cô.
Chí ít Tô Mịch cũng không ngờ, những lời này sẽ nói ra từ miệng của cậu chủ Tiêu playboy trong mắt mọi người kia.
Đã nói, lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng... Cậu chủ Tiêu đã minh chứng cho những lời này sao?
Tô Mịch lại không hiểu nổi Thẩm Tư Cương... Boss chẳng lẽ không biết, chính anh chưa bao giờ là người xen vào việc của người khác sao?
Boss chẳng lẽ không biết giờ phút này anh đã mất đi nguyên tắc, hôm nay chứng kiến Giản Đường và cậu chủ Tiêu ở chung với nhau, giống như một ông chồng đi bắt gian, tận mắt thấy vợ mình quá trớn, ngoại tình sao?
“Thẩm Đệ Nhất, tìm hai người, theo dõi cô ấy.”
Thẩm Đệ Nhất nhất thời không phản ứng kịp... theo dõi ai cơ?
“Có chuyện gì, báo cáo kịp thời cho tôi.”
Đến lúc này, Thẩm Đệ Nhất mới bừng tỉnh... Boss muốn cậu theo dõi Giản Đường.
Thế nhưng vấn đề mới xuất hiện rồi, “Có chuyện gì” là... Có “chuyện” gì?
Cậu cũng không thể báo cáo toàn bộ chi tiết lên cho Boss lớn bao nhiêu là việc chứ?
Thẩm Đệ Nhất khổ sở, hận không thể vò đầu bứt tai luôn được.
“Nếu như người phụ nữ kia dám làm việc có lỗi với tôi...” Người đàn ông ở ghế sau xe lạnh mặt, đáy mắt lóe lên sát ý.
Nhưng, trong lòng Thẩm Đệ Nhất và Tô Mịch đồng thời run lên, một cảm giác quái lạ nổi lên trên mặt của bọn họ... nếu Giản Đường dám làm chuyện có lỗi với Boss... lúc Boss nói câu này, có phải theo một ý nghĩa nào đó, đã thừa nhận điều gì hay không?
Ngày hôm sau.
Lúc Giản Đường làm việc, trong hành lang, cô bị một bóng người cản đường.
“... Tổng giám đốc Thẩm.”
Xa cách một khoảng thời gian, Thẩm Tư Cương rốt cuộc xuất hiện lại ở Đông Kinh, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên.
“Ừ.” Giọng anh trầm thấp, khẽ lên tiếng, không nói tiếp.
Giản Đường co rúm cả người, vòng qua Thẩm Tư Cương, cúi đầu đi thẳng về phía trước.
Phía sau, trong mắt của người đàn ông, lửa giận càng ngày càng mạnh.
Bước vài bước lớn đuổi theo, tay níu lại tay cô: “Cô Giản gấp như vậy là muốn đi đâu?” Hẹn người tình của cô hả?
Nghĩ đến những hành động của cô gái này, anh kích động muốn tự tay bóp chết cô.
Giản Đường co rúm cả người: “Tôi tan làm rồi. Tổng giám đốc Thẩm xin buông tay, tôi muốn trở về ký túc xá.”
“Là trở về ký túc xá? Hay là đi hẹn người tình?”
Giản Đường lập tức tái mặt, đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt châm chọc của người đàn ông trước mặt.
Hơi thở bị kiềm hãm, giả vờ cứng rắn lạnh mặt: “Tôi vốn là gái, gái tan làm rồi, không hẹn người tình thì làm gì? Tổng giám đốc Thẩm, xin hãy buông tay.”
Thẩm Tư Cương tức giận quá mức, tay lại gắt gao nắm tay Giản Đường không buông.
Mắt Giản Đường lạnh lùng nhìn bàn tay anh bắt lấy mình, lạnh nhạt hỏi: “Hay là nói, tổng giám đốc Thẩm cũng muốn làm khách làng chơi một lần?”
Thẩm Tư Cương giận quá mà cười: “Được, hôm nay cô cũng đừng về nữa, hôm nay tôi sẽ làm khách làng chơi một lần của cô.”
Một tay, lập tức đưa tới trước mặt anh.
“Gì?” Anh hơi nhướng mày hỏi.
Nhìn cô gái chỉ tới cằm anh, nói rất đương nhiên: “Tiền nha.” Giản Đường từ tốn nói: “Cho dù anh là ông chủ lớn, chơi gái cũng phải trả tiền, không có chuyện chơi không nha.”
Trong mắt Thẩm Tư Cương chỉ thấy khiếp sợ!
Lại nhìn về phía lòng bàn tay xòe ra trước mặt anh, đáy lòng không nói nổi là cảm giác gì, cảm giác đau đớn xa lạ, tràn ra... Nếu nói, lúc vừa gặp cô, anh không biết vì sao mà tức giận cả người, cũng không biết xả ra như thế nào.
Như vậy lúc này, trước mặt cô gái này, lại khiến lòng anh có khúc mắc, ánh mắt anh nhìn cô thay đổi: “Cô Giản, tôi thật ra không biết từ lúc nào, cô Giản đã có thủ đoạn giỏi như vậy, sao nào? A Lục của cô không cần cô nữa, cô lại leo lên người cậu chủ nhà họ Tiêu?”
Đùng!
Bên tai vang lên tiếng sấm!
Giản Đường ngớ người nhìn người đàn ông trước mặt... sao anh lại biết Tiêu Hoành?
Thẩm Tư Cương thấy vẻ sững sờ của cô, có cảm giác vui vẻ khi trả thù, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác nặng nề nơi trái tim. Anh lại... không có biện pháp nào với cô!
Cho tới bây giờ Thẩm Tư Cương chỉ cho rằng, thứ đả kích lớn nhất không phải từ ngữ, mà là sức mạnh tuyệt đối. Đối mặt với các loại đối thủ, từ trước đến nay anh không hề khách khí mà áp dụng thủ đoạn cứng rắn, đổi cách nói của dân mạng bây giờ thì là - ra tay được, thì khỏi nói mồm.
Nhưng khi đối mặt với Giản Đường, anh lại... có một cảm giác bất lực.
Anh lại liếc nhìn cô gái trước mặt, trong đầu hiện ra nụ cười tối qua của cô trước mặt Tiêu Hoành.
Đột nhiên, ánh mắt người đàn ông thay đổi, vươn tay, nắm lấy cằm cô: “Cười!”
Anh nói rất ít, nhưng lại cậy mạnh mà ra lệnh: “Cô không nghe thấy sao? Tôi kêu cô, cười.”
Giản Đường bắt đầu cau mày lại, cái tay đặt trên cằm kia dùng quá sức để bóp, cô không hiểu nổi người đàn ông này muốn làm gì, trước đây đã không hiểu anh, giờ càng không hiểu.
“Giản Đường, cười.”
Giọng nói của Thẩm Tư Cương rất lạnh, nhưng anh càng như thế, Giản Đường lại càng không muốn cười.
Một tâm lý chống đối, Giản Đường mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Thẩm Tư Cương... Tại sao phải cười? Tại sao phải nghe lời anh? Vì sao hơn nửa cuộc đời cô đều đã bị hủy rồi, còn phải cười với kẻ đầu sỏ gây tội kia?
Ánh mắt cô nhìn Thẩm Tư Cương lúc này khiến lòng anh đau đớn, ánh mắt này, vô cùng chói mắt!
Trong lòng không hiểu sao lại chợt đau đớn, mắt Thẩm Tư Cương trở nên lạnh lẽo, âm u nhìn cô: “Không cười sao? Cái loại bán rẻ tiếng cười giờ lại không cười? Giản Đường, ngay cả việc này cô cũng không làm tốt được sao? Hay là, cô muốn cái này?”
Vừa nói, tay trái móc mấy tờ tiền lớn trong túi ra: “Muốn có cái này mới bằng lòng cười hả?”
Đôi mắt Giản Đường từ từ chuyển động, tập trung vào mấy tờ tiền chói mắt trên tay Thẩm Tư Cương, không ai nhìn ra được ý nghĩ lúc này của cô, chậm rãi, cô ngẩng đầu, không hề chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tư Cương, hai ánh mắt nhìn nhau.
Khóe miệng dần dần nhếch lên, kéo ra một nụ cười theo công thức, cô hỏi: “Hài lòng chưa?” Ép buộc cô làm điều không thích, anh sẽ vui như vậy sao?
Thẩm Tư Cương cũng nhìn chằm chằm vào nụ cười của người trước mặt, anh muốn tìm ra trong nụ cười theo công thức này bóng dáng của ngày hôm qua... Không phải! Không phải cười như thế!
Căn bản hoàn toàn khác nhau!
Bên tai lại vang lên lời Tiêu Hoành nói: Tôi có thể khiến trên mặt cô ấy xuất hiện nụ cười, anh có thể sao?
Anh có thể sao?
Anh có thể sao? Thẩm Tư Cương lần lượt tự hỏi mình trong lòng, anh có thể sao?
Đáp án vô cùng rõ ràng, lại... đáng kiếp, không thể nào chấp nhận được!
“Cút!” Cánh tay anh vung lên, chợt nổi giận: “Cút ra xa vào! Đừng để tôi nhìn thấy cô!” Tựa như muốn thuyết phục chính mình, mắt anh đỏ lên, lại tàn bạo quay đầu trừng cô, bổ sung một câu: “Tôi sợ bẩn mắt mình!”
Giản Đường không nói lời nào, lập tức rời khỏi, trong tim, tràn ngập nỗi đau đớn quen thuộc, cô chọn cách không để ý nỗi đau này.
Phía sau, người đàn ông nhìn vào cửa ra vào sớm đã không còn bóng người, lòng anh đầy phiền toái mà vò đầu, trong ngực nghẹn ngào đau nhức... Vì sao không cười! Vì sao một Giản Đường đã từng trong mắt chỉ có anh, bây giờ lại cười vui vẻ trước mặt một người đàn ông khác!
Vì sao nhớ tới cô gái đáng chết này... lại khiến anh phiền muộn khó chịu như vậy!
Bỗng đánh một cú vào mặt tường, nghe bộp một tiếng, máu từng giọt theo nắm tay, tí tách nhỏ xuống.