Mà trong miệng những người khác, Giản Đường thấp hèn, bán lòng tự trọng để lấy tiền. Người khác không hiểu nhưng Tô Mịch lại biết... Cô gái ngốc này không cần lòng tự trọng, thứ mà cô đánh đổi không phải tiền mà là tự do.
Người đàn ông Thẩm Tư Cương kia dùng 16 tỷ khống chế tự do của một cô gái ngốc. Đối với Giản Đường hiện giờ, 16 tỷ chính là một con số trên trời, là xiềng xích trói buộc cô mà thôi.
Mà lúc này, Giản Đường đang dùng hết sức lực của bản thân mà giãy ra khỏi xiềng xích.
Lấy trứng chọi đá, biết rõ đụng phải sẽ vỡ đầu chảy máu mà chẳng hề chùn bước... Tổng giám đốc Thẩm à, có phải anh quá đáng quá rồi không.
Màn đêm dần buông, Tô Mịch trở về câu lạc bộ giải trí Đông Kinh. Vừa bước vào phòng làm việc đã bị chất vấn.
“Cô ta đâu?”
“Tổng giám đốc Thẩm? Anh hỏi ai?” Tô Mịch không ngờ rằng hôm nay Thẩm Tư Cương lại đại giá quan lâm đến văn phòng mình, còn đợi cô ở trong phòng nữa.
“Giản Đường đâu?”
Không nhắc đến Giản Đường thì thôi, vừa nhắc đến cô ấy, Tô Mịch không khỏi tức giận.
Đối diện là sếp của cô, anh ta còn thủ đoạn độc ác, cô có ý kiến gì thì cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Cố nhịn cơn giận trong lòng, Tô Mịch điềm đạm nói: “Hôm nay Giản Đường xin nghỉ.”
“Đi gọi cô ta tới đây” Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha lạnh lùng nói, “Ai cho phép cô ta nghỉ, kiếm đủ 16 tỷ chưa?”
Tô Mịch cắn răng nói: “Tổng giám đốc Thẩm! Giản Đường bị bệnh rồi!”
“Hình như cô rất bất mãn với tôi?”
“Đâu có.” Tô Mịch biến sắc, vội vàng nói: “Tối qua Giản Đường bị ngã bệnh ở kí túc xá, nếu tôi không đến kịp thời thì giờ đã mất mạng rồi. Lúc xe cứu hộ đưa cô ấy đến bệnh viện đã sốt cao 42 độ, bác sĩ nói nếu như muộn chút nữa thì đúng là không thể cứu được.”
Thẩm Tư Cương hơi sửng sốt, ban đầu nghe thấy người phụ nữ kia bị bệnh, con ngươi đen láy đột nhiên thít lại.
Một giây, hai giây, ba giây... Thẩm Tư Cương đột nhiên đứng dậy. Anh không nói một lời, cứ thế lao ra khỏi văn phòng. Lúc đi qua Tô Mịch, anh hỏi: “Bệnh viện nào?”
Ơ... Tồng giám đốc Thẩm thế này là có ý gì?
Tô Mịch lập tức đáp: “Bệnh viện nhân dân Gia Định, nằm ở khu nội trú phòng 7012.” Vì cho Giản Đường môi trường nghỉ ngơi tốt một chút, hơn nữa tình trạng lúc đó của Giản Đường cũng xấu, theo như lời bác sĩ nói, truyền nước cũng phải truyền mấy ngày mới có thể khỏe hoàn toàn. Tô Mịch không muốn tiết kiệm tiền liền chọn phòng tốt cho Giản Đường.
Tô Mịch nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Tư Cương bước ra ngoài, đột nhiên gọi với theo: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi vừa từ viện về, lúc tôi về cô ấy mới ngủ.” Ngụ ý là bảo Thẩm Tư Cương đừng đi nữa, không làm phiền Giản Đường nghỉ ngơi.
“Lát nữa tôi thông báo một chút công việc hôm nay rồi về nấu cháo mang tới cho cô ấy.” Tô Mịch lại nói.
Đôi chân thon dài của Thẩm Tư Cương không có ý muốn dừng lại: “Cô không cần đi nữa, tôi sẽ bảo người nấu cháo mang đến.”
Cho nên... Tổng giám đốc Thẩm, rốt cuộc là anh có ý gì? Tô Mịch kỳ quái nhìn bóng lưng Thẩm Tư Cương biến mất ở góc rẽ.
Dưới tòa nhà câu lạc bộ giải trí Đông Kinh, Thẩm Tư Cương lên xe, gọi một cuộc điện thoại: “Bạch Dương Hàng, cậu giúp tôi chạy đến Trân Tiêu Tri một chuyến mua chút cháo, mang tới phòng bệnh 7012 khu nội trú Bệnh viện nhân dân Gia Định.”
“Ồ... Ai bị bệnh thế?”
“Đừng hỏi nhiều, mua đến là được.” Đột nhiên nhớ tới điều gì, Thẩm Tư Cương dặn dò trong điện thoại, “Mang tới trong vòng nửa tiếng.”
“Mẹ nó! Tôi là siêu nhân à? Bay đến sao?” Nửa tiếng ư, Thẩm Tư Cương vừa nói xong, suýt chút nữa Bạch Dương Hàng tức xù lông. Anh ta còn đang muốn oán trách Thẩm Tư Cương trong điện thoại thì đối phương đã không chút lưu tình mà cúp máy.
Bạch Dương Hàng tùy ý mặc một bộ quần áo rồi chạy như bay xuống nhà.
Vừa đi xuống vừa gọi điện thoại cho Trân Tiêu Tri: “... Đúng vậy, tôi cần những thứ này, mười lăm phút nữa tôi đến lấy, cần gấp.” Nói một mạch xong liền cúp điện thoại, trong lòng Bạch Dương Hàng bắt đầu hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tông nhà Thẩm Tư Cương.
Rốt cuộc là ai bị bệnh nhỉ? Còn khiến Thẩm Tư Cương huy động nhân lực như thế.
Năm đó, ngay cả Hạ Viên Miên bị bệnh cũng không thấy Thẩm Tư Cương như bắn tên lửa thế này.
…
Thẩm Tư Cương bước vào phòng bệnh của Giản Đường, nhìn phòng bệnh đơn mà Tô Mịch chọn, thầm gật đầu khen... Tô Mịch đúng là biết làm việc.
Trời mới biết, Tô Mịch căn bản không phải vì Thẩm Tư Cương mới chọn cho Giản Đường phòng bệnh tốt.
Anh cất bước về phía giường bệnh của Giản Đường, ngắm người phụ nữ nằm trên gường bệnh, tròng mắt đen phức tạp đến bản thân cũng không hề phát hiện.
Thẩm Tư Cương chưa từng nghĩ, một người trải qua ba năm lại thay đổi nhiều như thế.
Khuôn mặt xinh xắn năm đó đã không còn nhận ra được, không tính làn da xỉn màu, nhìn kỹ vẫn có thể ra đường nét của cô chủ nhà họ Giản, nhưng lại không phải hương vị như lúc đầu kia nữa. Bọng mắt sưng vù, lông mày lộn xộn, cánh môi bóng da, khô khốc, làn da thì trở lên thô ráp... Mới ba năm thôi mà!
Lúc này, người trên giường bệnh khẽ động đậy, nghiêng đầu sang, tóc mái che trán trượt xuống, lộ ra vết sẹo bị che ở trán.
Mắt Thẩm Tư Cương đột nhiên sắc nhọn, nhíu mày nhìn vết sẹo kia rất lâu, không nhịn được mà giơ tay ra, vừa động vào vết sẹo trên trán Giản Đường, người phụ nữ trên giường liền tỉnh dậy.
Cô chớp mắt, hoảng sợ tránh bàn tay kia. Thầm nghĩ: Sao anh ta lại tới? Anh ta lại muốn làm gì!
Thẩm Tư Cương bất ngờ. Cô tránh anh ư?
Dường như không tin, Thẩm Tư Cương lại lần nữa giơ tay về phía Giản Đường. Cô kéo chăn theo bản năng rồi đột nhiên chui đầu vào trong chăn.
Thẩm Tư Cương nổi giận lôi đình nhìn người phụ nữ đang trốn ở trong chăn, sắc mặt lạnh băng dọa người!
Người phụ nữ đáng chết này, quả nhiên là tránh anh!
Anh lặng lẽ nhìn chăm chú người co rúc trong chăn, mơ hồ phát hiện cô đang run lẩy bẩy.
Giản Đường trốn trong chăn xong liền bắt đầu hối hận, tự nhiên cô trốn làm gì. Nếu như Thẩm Tư Cương tìm cô gây sự thì cô có trốn ở vũ trụ cũng vô dụng. Trốn trong chăn thì có tác dụng gì đây.
Thẩm Tư Cương đưa bàn tay to kéo chăn của Giản Đường ra, giọng anh đột nhiên lạnh thấu xương, môi mỏng khép mở, từ tốn nhả ra từng chữ hỏi: “Cô trốn tôi?”