Tuy Giản Đường rất tức giận nhưng cô hiểu rõ một điều - Kane nói không hề sai.
Cô cúi đầu, Kane cũng không giục cô.
Một lát sau, cô ngẩng đầu: “Tôi vẫn còn một điều kiện, anh không được dùng vũ lực ép buộc tôi. Nếu không, tôi vốn khó mà tránh được, điều này anh hiểu rõ mà.”
“Được.”
Kane rất vui vẻ mà đồng ý, đôi mắt màu cà phê khẽ lay động... Cô ngốc, chẳng phải không dùng tay ngăn cản sự tự do của cô thì chính là không dùng vũ lực rồi sao.
Cho dù là về tốc độ thì anh ta cũng nhanh hơn cô nhiều.
Giản Đường nghi ngờ nhìn Kane đang đứng trước mặt, cô có cảm giác anh ta đồng ý thoải mái như vậy có vẻ có gì đó không đúng lắm, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì vẫn không tìm ra vấn đề nào hết.
“Đói rồi.”
“Vào đi.” Mở cửa ký túc xá, giống như trước kia, Giản Đường vào bếp nấu cơm.
Kane ngày càng lưu loát ngồi xuống chỗ anh ta thường ngồi, nhìn người con gái trong bếp.
Vẫn như xưa, cô bưng tô mì ra, còn anh ta thì ăn sạch banh.
Sau khi ăn xong, anh ta lấy khăn ra lau miệng, động tác rất nhã nhặn, hai người họ vốn không hề nói chuyện, không ai nói với ai câu nào, nhưng mọi thứ lại hòa hợp một cách kỳ lạ, cứ như cảnh này đã diễn ra vô số lần rồi.
Nhưng lúc này khuôn mặt Giản Đường đã hiện ra chút cảnh giác.
Cô không nói gì, đôi mắt cứ chăm chú nhìn Kane, đứng cách anh ta một đoạn.
Đột nhiên, Kane đứng dậy, nghiêng đầu nhìn người con gái đang cảnh giác anh ta: “Cô không tiễn tôi sao?”
“Không, lúc nào đi thì anh Kane nhớ đóng cửa lại.”
“Mấy người làm ngành này chẳng phải đều cần đón tiễn khách sao? Lẽ nào tiễn một vị khách không phải là yêu cầu cơ bản nhất sao? Hay là, cô Giản cảm thấy sau khi tan ca, về đến ký túc xá rồi, không còn ở Đông Kinh nữa cho nên tôi đã không còn là khách hàng của cô nữa rồi?
Vậy thì tôi nên suy nghĩ lại một chút, nghĩ xem ngày mai có nên đến chỗ làm việc gặp cô Giản không nhỉ.”
Lại là uy hiếp!
Đê tiện, đê tiện, đê tiện!
Giản Đường thật muốn nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông tên Kane, lần nào anh ta xuất hiện đều khiến cô hận không thể nghiến răng nghiến lợi: “Anh Kane nói rất đúng, tôi không nên chỉ vì đã tan làm mà làm mất lòng một vị khách, anh Kane, tôi tiễn anh.”
Giản Đường vừa nói, vừa đi về phía trước, nhưng đôi mắt vẫn cảnh giác nhìn người đàn ông này không rời, không hiểu tên này có bệnh gì mà lại thích hôn lên vết thương của người khác như vậy không biết... Ồ, sai rồi, người này thích xát muối lên vết thương của người khác, rồi gọi đó là “chữa bệnh”!
“Thả lỏng đi, cô Giản, tôi cam đoan với cô, đêm nay tôi mệt rồi, tôi sẽ không động đến vết sẹo trên trán cô đâu.”
Giản Đường nửa tin nửa ngờ, nhưng người đàn ông kia lại bày ra khuôn mặt chân thành nói:
“Tôi luôn nói lời giữ lời, tuyệt đối không lừa cô đâu.”
Giản Đường lại nhìn thật kỹ khuôn mặt đẹp trai kia, khi thấy trên đó hoàn toàn là sự chân thành, không hề có chút xảo trá nào thì cô mới thả lỏng: “Anh Kane, tạm biệt...”
Mặt Giản Đường chợt biến sắc!
“Anh vừa mới nói...”
“Tôi mới nói hôm nay sẽ không động đến vết thương trên trán cô ấy hả?”
“Đúng vậy!”
Giản Đường xoa trán, giận dữ nhìn người trước mặt... Sao người này có thể nói dối trắng trợn đến vậy chứ?
Đã đồng ý với cô rồi vậy mà lại lật lọng?
“Lời như vậy mà cô cũng tin sao? Như vậy chỉ có thể trách cô ngốc thôi. Tại sao tôi lại tiếp cận cô chữ... Lẽ nào cô không biết sao?”
Kane nói như đó là chuyện đương nhiên, anh ta xua xua tay rồi bày ra bộ mặt “Cô ngốc, dễ bị lừa, thì tôi biết làm sao đây”.
Giản Đường bỗng cảm thấy bàn tay có chút ngứa ngáy, đến răng cũng có cảm giác ngứa đến kỳ lạ, còn gương mặt trước mắt kia, cô thật muốn tát lên đó một cái.
“Được rồi,” Đột nhiên Kane đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ lên đầu Giản Đường: “Sắc trời đã tối rồi, ngủ sớm đi. Tối mai gặp lại nhé.”
Nói xong, anh ta thong thả bước đi.
Tâm trạng của Kane có cảm giác vui sướng khó nói lên lời.
Người phụ nữ này... Ngày càng giống người sống rồi.
Lần đầu gặp cô, anh ta còn tưởng cô là cái xác biết thở chứ.
...
Mấy ngày sau, tối nào Giản Đường cũng gặp người đàn ông kia trước cửa ký túc xá của mình, lúc nhìn thấy anh ta, răng và bàn tay cô đều rất khó chịu.
Cứ như vậy, cứ như vậy mãi.
Bất giác dường như vết thương kia không còn nhạy cảm như lúc ban đầu nữa.
Dương như lúc đôi môi của người đàn ông tên Kane này hôn lên vết thương đó, vết thương không còn giống như xưa nữa.
Đau đớn, như xưa.
Nhưng dù có đau đớn thì Giản Đường cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng, có người xát muối lên vết thương của cô thì cô cũng chỉ có thể cắn răng, trừng mắt phẫn nộ nhìn Kane rời đi.
“Ha ha ha... Thật ngốc. Cô Giản, sao cô lại ngốc đến vậy chứ, đã nói rồi, chuyện như vậy mà cô cũng tin được sao!”
Giản Đường thở dốc, mở to hai mắt, trợn mắt nhìn: “Anh là cho cơ thể bị chảy máu đầm đìa như vậy! Anh nói anh bị người ta đánh lén nên bị thương, anh chảy máu đầm đìa nằm trước cửa ký túc xá của tôi như vậy, tôi nghĩ, dù là ai cũng sẽ tin thôi.”
Ai lại tự nguyền rửa mình sắp chết chứ?”
Cô không thể tin nổi, người đàn ông tên Kane này lại có thể diễn màn kịch hoành tráng như vậy chỉ để lừa cô lại gần.
Đến đạo cụ cũng chuẩn bị đầy đủ hết.
“Cô ngốc, tôi cũng đâu còn cách nào khác chứ.” Kane phủi mông đứng dậy: “Mỳ đâu? Tôi đói rồi.”
Giản Đường tức tối đi vào bếp, hôm nay cô đã cho thêm hai thìa ớt vào dầu hành.
“Ôi ~ Cô muốn cay chết tôi à!”
“Thật xin lỗi anh Kane, vừa rồi tôi không cẩn thận nên chô nhầm gia vị, thêm có hai thìa ớt thôi, mong anh bỏ qua.”
Kane nheo mắt nhìn Giản Đường, tiếp đó, dưới sự giám sát của Giản Đường, anh ta ăn từng miếng từng miếng mì xuống bụng, vừa ăn vừa đổ đầy mồ hôi vì cay.
“Ăn xong rồi, tôi đi đây.” Đặt bát đũa xuống, Kane đứng dậy nhìn ra cửa.
Giản Đường nhìn bát trống rỗng... Trong lòng như có giây đàn đang căng lên... Ăn hết rồi sao.
“Anh...” Tại sao cay như vậy, cô nhìn ra được, anh ta không thể ăn được cay đến vậy, nhưng tại sao anh ta lại ăn hết chứ.
Cô muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi gì.
...
Còn hai ngày nữa là tròn một tháng, Giản Đường đặt toàn bộ chi phiếu những ngày qua Kane đưa cho lên bàn của Tô Mịch.
“Lại là anh ta?”
Tô Mịch kinh ngạc: “Nhiều vậy sao?” Cô vội ngẩng đầu: “Giản Đường, cậu làm gì vậy?”
Một tờ chi phiếu trị giá một tỉ rưỡi, tất cả có năm tờ, tổng cộng là bảy tỉ rưỡi, cộng với chỗ trước kia, tổng cộng cũng đã có mười tỉ rưỡi rồi.
“Giản Đường, có phải em... Cái anh Kane đó đã... với em không?”
“Không đâu chị Mịch, đều không phải.” Giản Đường ngắt lời Tô Mịch: “Còn hai ngày nữa, chị Mịch, anh Kane nói mỗi ngày sẽ cho em một tỉ rưỡi, vậy thì đến lúc đó em còn thiếu một tỉ rưỡi nữa. Em... còn cách nào khác sao?”
Trên trán Tô Mịch lấm tấm mồ hôi, người tên Kane kia mỗi ngày cho cô một tỉ rưỡi... Rốt cuộc cô đã làm gì chứ?
Tô Mịch không thể nào tin nổi, một bát mỳ dầu hành mà nhưng một tỉ rưỡi sao?
Cô nheo mắt nhìn Giản Đường trước mặt: “Tiểu Đường, giữa em và anh ta rốt cuộc có giao dịch gì vậy?”
Giản Đường thầm giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mịch... Biểu hiện này của cô, Tô Mịch như đã hiểu ra... Xem ra, cô đoán đúng rồi.
Giản Đường biết không giấu được Tô Mịch, nghĩ một lát, cô quyết định nói cho Tô Mịch nghe.
Nhưng Tô Mịch, lại càng lo lắng hơn.
“Người tên Kane này rõ ràng đang trêu đùa em mà, trong mắt anh ta, em là con chuột đang bị con mèo ngắm đến, Giản Đường, em có hiểu không, anh ta muốn trêu đùa em ra sao thì trêu đùa kiểu đó, sao em lại không nghe lời chị chứ!”