Không ai ngờ Tiêu Hoành lại hỏi như thế
Nhất thời bầu không khí như ngưng đọng, chí ít thì Tần Mạn Mạn còn căng thẳng dựng hết tóc gáy.
“Hửm? Giản Đường, cô ta nói đúng không?”
Đúng hay không đúng, một chữ hay hai chữ.
Chỉ cần mở miệng ra là biết được rồi.
Giản Đường có thể cảm nhận rõ rệt nỗi sợ hãi và thấp thỏm của Tần Mạn Mạn
Cô từ từ ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoành, sau đó mỉm cười, “Tất nhiên rồi.”
Lưng áo Tần Mạn Mạn đã ướt đẫm, cả người như vừa đi qua eo núi nguy hiểm, cảm giác này e là cả đời cô ta cũng không quên được.
Tần Mạn Mạn phức tạp nhìn Giản Đường, cô gái này khiến cô cảm nhận được áp lực vô hình, cũng như nỗi nhục nhã ghê gớm.
E là chính Tần Mạn Mạn cũng không ý thức được, cô ta càng khinh thườn Giản Đường thì mỗi lần Giản Đường vượt ra ngoài dự đoán thì suy nghĩ và cảm xúc cô ta lại càng méo mó hơn.
Cô ta được cứu bởi Giản Đường, người cô ta khinh thường nhất.
Chuyện này cũng giống như việc thiên tài IQ 180 bị một tên ngốc cứu vớt, cô ta chỉ cảm thấy giận dữ chứ không hề cảm kích.
“Anh Tiêu, không còn việc gì nữa thì tôi xin đi trước.” Giản Đường không muốn dính líu gì tới tên nhà giàu ăn chơi này, không chỉ vì Tần Mạn Mạn, cô ấy giờ đây chỉ còn mỗi cái xác rỗng mà thôi.
Giản Đường xoay người bỏ đi, Tiêu Hoành vẫn nhìn theo tới khi cô đi khuất, sau đó anh ta lại nhìn chằm chằm Tần Mạn Mạn với ánh mắt lạnh lẽo, lời của cô gái tên Tần Mạn Mạn này vừa nói, một chữ anh cũng không tin.
Cô ta cho rằng mấy công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi như anh ngu ngốc dễ lừa lắm à?
“Lát cô có bận không?”
Tần Mạn Mạn mừng rỡ, anh Tiêu đang quan tâm tới cô sao?
“Không, hôm nay không bận gì hết.” Dù bận cũng phải là không bận.
Tần Mạn Mạn căng thẳng nắm chặt tay, chẳng lẽ anh Tiêu định....
Cô thấp thỏm chờ đợi
Đôi môi mỏng của Tiêu Hoành nhếch lên: “Không bận thì tốt.” Sau đó anh đút tay vào túi đi lướt qua Tần Mạn Mạn một cách cực kỳ tỉnh queo.
Để lại Tần Mạn Mạn ngơ ngác đứng tại chỗ không hiểu đầu cua tai nheo?
Đột nhiên hỏi cô bận không, sau đó chỉ nói như thế rồi bỏ đi?
Anh Tiêu có ý gì?
Tần Mạn Mạn sốt ruột không thôi, trong lòng ngứa ngáy khó chịu như bị hàng trăm hàng nghìn con kiến bò, chỉ có thể cố gắng chịu đựng đi làm việc tiếp, hôm nay xác định là sẽ không tập trung làm việc được.
“Tần Mạn Mạn, tầng 6, phòng 603.”
Tổ trưởng đưa đĩa trái cây cho Tần Mạn Mạn: “Cố gắng làm tốt đi.”
“Hả? Tổ trưởng, phòng 603 hôm nay chẳng phải do Annie phụ trách sao?”
Tổ trưởng liếc nhìn Tần Mạn Mạn: “Có người chọn cô, mau đi đi, đừng lề mề nữa.”
“Vâng...vâng vâng.”
Phòng 603
Tiêu Hoành mỉm cười nâng ly kính rượu mấy người đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha: “Tổng giám đốc Đỗ cứ việc chơi thỏa thích, hôm nay tôi bao hết.”
Nói xong liền uống cạn ly rượu trong tay, anh ta đặt ly xuống nói tiếp: “Tôi đang có vài chuyện cần xử lý, ông già đang đợi ở nhà, tổng giám đốc Đỗ và mọi người cứ chơi thoải mái đí nhé.”
“Tổng giám đốc Đỗ có nhìn thấy cánh cửa này không?”
Tiêu Hoành chỉ cánh cửa phòng: “Lát nữa sẽ có một em chân dài xinh đẹp tới đây, cô nàng này rất thú vị đó, Tiêu Hoành chuyến này coi như cũng hết lòng với các vị rồi đó.” Anh ta nhìn tổng giám đốc Đỗ nở nụ cười mập mở mà đàn ông nào cũng hiểu.
“Hiểu rồi chứ, tổng giám đốc Đỗ.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Tổng giám đốc Đỗ hưng phấn không thôi, ông ta trông đầy học thức với cặp kiếng mắt và vẻ ngoài tao nhã của đàn ông trung niên, người như thế lúc này lại cười đểu cáng đáp lại nụ cười Tiêu Hoành.
“Chẳng trách người ta nói cậu chủ nhà họ Tiêu chất chơi đầy người, quả không sai.”
Tiêu Hoành nói tiếp: “Các vị, xin lỗi mọi người lần nữa, trong nhà có việc, đành phải đi trước rồi.”
Tiêu Hoành trước khi rời khỏi còn nói với tổng giám đốc Đỗ: “Tổng giám đốc Đỗ cứ yên tâm ở chỗ này chơi tới bến, lát nữa tôi sẽ bảo người mang dụng cụ tới, tôi còn đích thân chọn cho ông một cô nàng chân dài nữa đấy, tổng giám đốc Đỗ đừng phụ lòng tôi đó nha.”
“Cậu Tiêu khách sáo rồi.”
Tiêu Hoành ra khỏi phòng cất bước đi về một góc tối, anh ta dựa vào tưởng rồi rút ra một cây xì gà ngậm lên miệng, sau đó châm lửa, trong làn khói thuốc trôi lững lờ, anh ta liếc nhìn một cô gái xinh đẹp đang bước tới trước cửa, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh giá, ánh mắt anh ta thản nhiên nhìn cô gái bước vào phòng, bước vào địa ngục.
Tần Mạn Mạn bưng đĩa trái cây vào liền đi ra, cô chỉ là một nhân viên phục vụ, không phải tiếp viên, nhưng cô không phát hiện tiếp viên phòng hôm nay hoàn toàn không có mặt ở phòng này,
Tổng giám đốc Đỗ hỏi Tần Mạn Mạn: “Em tên gì?”
Đột nhiên bị hỏi tên, Tần Mạn Mạn tuy hơi thấp thỏm nhưng vẫn trả lời: “Tôi tên Tần Mạn Mạn.”
“Tần Mạn Mạn, cái tên hay đấy.”
“Nào, ngồi xuống đây nào.” Tổng giám đốc Đỗ vẫy vẫy tay.
Tần Mạn Mạn nhất thời cảm thấy bị sỉ nhục: “Thưa ông, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ mà thôi.”
Cô ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ nhân viên phục vụ để đám khách này hiểu cô không tiếp rượu, nhưng lời dặn dò của Tiêu Hoành trước đó đã khiến tổng giám đốc Đỗ và bọn người trong đây cho rằng cô ta là một cô nàng thú vị từ khi cô ta bước vào phòng này rồi.
Cái “thú vị” này có rất nhiều nghĩa.
Tổng giám đốc Đỗ không thèm quan tâm tới nét hoảng loạn trong mắt Tần Mạn Mạn, chỉ cho rằng cô ta đang bày trò lạt mềm buộc chặt, ông ta bật cười nói: “Ngồi đi nào, cho dù là nhân viên phục vụ hay gì khác thì cũng là nhân viên của Đông Kinh, dù là nhân viên dọn vệ sinh cũng phải tuân thủ nguyên tắc của công ty.”
Ông ta nói lời này rất có chừng mực, vừa không xúc phạm Tần Mạn Mạn lại không kiểu cách, Tần Mạn Mạn chỉ có thể cắn răng chịu đựng nói: “Tôi thật sự chỉ là một nhân viên phục vụ mà thôi, tôi không tiếp rượu.”
Ai biết cô vừa nói xong bọn đàn ông sàn sàn tuổi bố cô đang ngồi trên sô pha đều nhìn nhau cười phá lên, nụ cười này khiến cô cảm thấy lạnh toát xương sống.
“Ai bắt em tiếp rượu, rượu bọn anh tự uống được, một cô gái như em uống rượu không tốt đâu.” tổng giám đốc Đỗ nhẹ nhàng nói, mấy tên đàn ông bên cạnh ông ta bỗng liến thoắng gì đó, ông ta cũng trả lời lại bằng ngôn ngữ gì đó, sau đó lại quay sang nói tiếng Quảng với mấy tên vệ sĩ của mình.
Tần Mạn Mạn bổng hiểu ra, thì ra tên đàn ông nho nhã đeo kiếng là người Hồng Công, còn mấy tên xì xà xì xồ kia là người Nhật.
Một tên người Hồng Công mang theo ba tên Nhật tới Đông Kinh?
Tần Mạn Mạn dù có ngốc cũng biết lúc này phải mau rời khỏi nơi này, cô ta cất bước định đi thì tổng giám đốc Đỗ lại cười nói: “Sao không nói gì cô Tần lại đi thế kia, có người giới thiệu cô Tần bảo cô llaf người thú vị lắm đấy.”
Ông ta bỗng đổi giọng lạnh như băng: “A Bưu, chăm sóc cô Tần cho tốt đó.