Tiêu Hoành!
Giản Đường cuối cùng cũng biết vở kịch ngày hôm nay rốt cuộc là vì cái gì.
Ngụy Tư San nói: “Nhận sự ủy thác của người khác, hết lòng làm việc.”
Người khác đó là ai, không quan trọng.
Nhưng Tiêu Hoành xuất hiện ở đây, là trùng hợp sao?
Cô mất một quả thận chứ không phải mất não.
Trong lòng cô đã hiểu rõ rồi. Cô không nhìn Tiêu Hoành, mà là nhìn về phía Ngụy Tư San đang đứng bên cạnh, Ngụy Tư San đương nhiên cũng phát hiện ánh mắt của cô, nghiêng đầu, nhưng lại không nhìn thấy biểu cảm mất mát và chật vật mà mình muốn nhìn thấy trên mặt Giản Đường, lại nhìn thấy đôi mắt sáng bừng của Giản Đường hầu như có thể nhìn thấu hết thảy.
Trong chốc lát, Ngụy Tư San cảm thấy hốt hoảng trong lòng, dưới ánh mắt có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ của Giản Đường, cô lại có cảm giác như trận đánh ba năm trước với Giản Đường… Lúc đó, cô và Giản Đường chính diện đấu nhau cũng được, lén lút hạ độc thủ cũng được, dù cô có làm thế nào, ánh mắt của Giản Đường luôn mang theo ánh sáng thấu hiểu tất cả!
Giống như những trò hề vớ vẩn của cô căn bản không lọt nổi vào mắt Giản Đường... Nhưng, đó là ba năm trước!
Ba năm trước, trên đầu Giản Đường có quầng sáng!
Vậy bây giờ thì thế nào?
Giản Đường đã mất đi quầng sáng trên đầu, liệu có thể giữ được ánh mắt sáng tỏ đó nữa không?
Trời cao sao lại bất công như vậy!
Dựa vào cái gì một con điếm vẫn có ánh mắt như vậy!
Tiêu Hoành siết chặt nắm tay: “Tôi không tin! Cái gì mà cô Giản, gì mà dùng tiền mua lưu manh, Giản Đường chỉ là con gái nhà bình thường! Cô ấy lấy đâu ra tiền làm những thứ này!”
Ngụy Tư San ghét Giản Đường, giờ phút này thấy Tiêu Hoành dốc hết sức bảo vệ cô, ghen ghét dưới đáy lòng hầu như có thể nuốt trọn cả người cô ta: “Cậu Tiêu thật là có ý tứ, người đang đứng bên cạnh anh không phải là anh hai của Giản Đường, cậu Giản sao? Nhưng cũng không thể trách cậu Tiêu được, trước đó anh định cư đến Mỹ, không biết những chuyện xảy ra trong nước cũng không lạ.”
Ngụy Tư San nói xong, cười lạnh một tiếng:
“Con gái nhà bình thường trong miệng anh, cô ta tên là Giản Đường, ba năm trước, cô ta vẫn là cô Giản, ai ở Thượng Hải không biết phong thái của cô ta năm đó chứ?”
“Nhưng cô ta vì Thẩm Tư Cương mà hãm hại bạn tốt bị một đám lưu manh cưỡng hiếp, dẫn đến bạn tốt không thể chịu nổi, tự sát qua đời, chuyện đó chấn động cả Thượng Hải, không ai không biết.”
“Buồn cười là người mà cô ta luôn luôn mong nhớ, lại tự tay ném cô ta vào ngục giam.”
Tiêu Hoành nhìn về phía Giản Minh Bình, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ: “Là thật sao?”
Giản Minh Bình không nói gì, lại ngầm thừa nhận.
Trong lòng Tiêu Hoành ầm một tiếng, giống như là bị cái gì nện vào!
Anh ta lại nhìn về phía Giản Đường: “Là thật sao?”
Giản Đường cách đám người, nhìn Tiêu Hoành... Hỗn loạn trong đáy mắt của thằng nhóc to xác đó bị cô nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Ngụy Tư San tưới dầu vào lửa: “Thẩm Tư Cương là người phương nào, cậu Tiêu chắc là biết chứ nhỉ? Lúc ấy, là do anh ta tự tay đưa Giản Đường vào ngục giam.”
“Nếu như không có chuyện này... Vậy anh hỏi cậu Giản bên cạnh anh một chút, hỏi nhà họ Giản một chút, còn dám nhận Giản Đường hay không!”
“Tôi nhớ kỹ, nhà họ Giản đăng báo, không thừa nhận nhà họ Giản có người tên là Giản Đường.” Ngụy Tư San nói, ánh mắt nhìn về phía Giản Minh Bình: “Người ngoài như chúng tôi không tin cô thì còn nghe được. Nếu như ngay cả người nhà của mình cũng không tin cô, như vậy, cậu Tiêu, anh nói nghe thử xem có tội hay không?”
“Nếu ngay cả người nhà cũng không tin cô, vậy thì cậu Tiêu, anh nói thử xem, cô ta có tội không?”
Câu nói này khiến lòng Tiêu Hoành hoang mang rối loạn!
Anh ta nhìn về phía Giản Minh Bình, nhưng người kia lại quay đầu đi chỗ khác... Ý đó có nghĩa là những gì Ngụy Tư San nói đều là thật!
Tiêu Hoành còn có chút hoảng hốt... Anh ta một mực tin rằng Giản Đường chỉ là một cô gái không thể không lưu lạc phong trần.
Anh lại không biết, cô là cô lớn Nhà họ Giản, còn từng làm ra chuyện đáng sợ như vậy!
Hãm hại, mua chuộc, gài bẫy, hãm hiếp... tội nào cũng xấu xí vô cùng!
Anh ta có chút hoảng loạn, đột nhiên nhìn về phía cái thùng đầy tiền đỏ đó, lại nghĩ đến những lời của Ngụy Tư San: “Giản Đường vì tiền, cái gì cũng có thể làm!”
Anh ta còn nghĩ đến, hôm qua ở phòng ăn, giọng điệu kì lạ của Kane... Cho nên, thì ra tất cả mọi người đều biết, chỉ có một mình mình mơ mơ màng màng sao?
Anh ta có thể chấp nhận mọi thứ của Giản Đường, nhưng...
Trong lòng tràn đầy không cam lòng!
Tiêu Hoành không thể chấp nhận người phụ nữ đầu tiên mà mình đối xử thật lòng… lại là người như vậy! Người kiêu ngạo như anh ta, sao lại có thể yêu loại tội phạm giết người ích kỷ xấu xí không chịu nổi như cô ta chứ!
Cô có thể không xinh đẹp, có thể không đáng yêu, có thể có tật! Nhưng!
Không thể bị khiếm khuyết về nhân cách! Lòng cũng ô uế đen đúa hết cả rồi!
Không thể chấp nhận!
Không không không... Anh ta chỉ mê thân thể của cô mà thôi, chỉ mê đắm bờ môi cô thôi, chỉ là đầu óc co lại, coi đó là tình yêu... Tiêu Hoành, đường đường là người thừa kế của nhà họ Tiêu, anh ta sao có thể yêu tội phạm giết người vô sỉ hèn hạ xấu xí buồn nôn như thế chứ!
Sẽ không!
Anh kiên địch phủ định tất cả dưới đáy lòng!
Tiêu Hoành rốt cuộc cũng nhìn về phía người phụ nữ đang quỳ một chân xuống đất, bò lổm ngổm bóp chân cho một ông già giữa đám người kia...
“Anh cho em một cơ hội, những lời bọn họ nói… là thật sao?”
Giờ phút này, Tiêu Hoành đã không còn là thằng nhóc to xác trong mắt Giản Đường nữa, nếu so với hình tượng lúc trước thì trông như hai người khác nhau. Cách đó không xa, trong mắt mọi người, Giản Đường - người đàn bà vô cùng thấp hèn, tầm mắt của cô xuyên qua đám người, rơi xuống trên mặt người đàn ông đã bầu bạn cùng cô rất lâu… Cuối cùng cũng để anh ta nhìn thấy mặt đáng xấu hổ nhất của mình, để anh ta thấy được cô là người phương nào, có quá khứ gì.
Giản Đường xem nhẹ nỗi đau trong tim, nhìn về phía Tiêu Hoành qua đám người... Chỉ là cô không ngờ nắp hộp Pandora sẽ bị mở ra theo cách này, sẽ khiến anh ta thấy được sự thấp hèn và quá khứ của cô bằng cách như thế.
Cô chậm rãi mở miệng: “Tiêu Hoành.” Đây là lần đầu tiên cô gọi thằng nhóc to xác như một người đàn ông này như thế từ khi gặp mặt đến nay: “Tôi nói, tôi không hãm hại Hạ Viên Miên bị cưỡng hiếp, anh có tin không?”
Ngụy Tư San cười to: “Giản Đường, cô dám làm không dám chịu, còn biết xấu hổ hay không! Nếu như không có thật, chúng tôi sẽ đổ oan cho cô sao? Coi như chúng tôi đổ oan cho cô, Thẩm Tư Cương sẽ đổ oan cho cô sao?”
“Nếu như không phải cô làm, vậy cô giải thích đi, tại sao bố mẹ ruột của cô lại không nhận cô, anh hai Giản Minh Bình của cô đứng ngay đó, cô bị ăn hiếp mà! Tại sao anh ta lại không đứng ra giúp cô? Cứ để cô bị chúng tôi chửi rủa hả?”
Mỗi một câu nói, mỗi một chữ đều gõ mạnh vào lòng Giản Đường!
Nếu như cô không làm, Thẩm Tư Cương sẽ đổ oan cho cô sao?
Nếu như cô không làm, tại sao bố mẹ cô lại không nhận cô?
Nếu như cô không làm, anh cô lại đang đứng ngay trước mặt cô, tùy tiện để cô chịu nhục cũng không đứng ra giúp cô!
Một câu lại một câu!
Giản Đường hít thật sâu, ngực đau đến sắp ngạt thở... Cô cũng muốn rống lên:
“Thẩm Tư Cương đổ oan cho tôi là tôi sai sao!”
“Bố mẹ tôi không nhận tôi là lỗi của tôi sao!”
“Anh tôi đứng trước mặt tôi mặc kệ tôi bị chửi rủa là lỗi của tôi sao!”
Bởi vì lựa chọn của Thẩm Tư Cương, bởi vì bố mẹ tôi, bởi vì anh tôi... cho nên, tôi không có tội, cũng thành có tội!
Ai lại quan tâm đến cái gọi là sự thật chứ!
Dù sao ngay cả Thẩm Tư Cương cũng ra tay, đoán chừng tám chín phần chuyện này là do cô làm!
Dù sao, bố mẹ cô cũng không chịu nhận cô, xem ra chuyện này chính là do cô làm!
Dù sao, chúng tôi chửi rủa cô đến vậy, anh của cô đứng ngay bên cạnh cũng không chịu vì cô nói câu nào... Chắc chắn là do cô ta làm!
Ánh mắt của cô đảo xung quanh một vòng… chẳng phải ai cũng nghĩ như vậy sao? Dù sao, việc không liên quan đến mình thì cứ nói thôi, dù sao, trong thế giới này, một khắc trước vẫn là bạn bè, một khắc sau nếu mày té ngã, người đầu tiên ra tay với mày có thể chính là bạn tốt nhất của mày!
Cô đột nhiên nhắm mắt lại! Như thế, mới có thể che khuất cảm xúc đang phun trào như sóng dữ!
Không thể để họ thấy, không muốn bị họ thấy... bọn họ không xứng được thấy!