Tần Mạn Mạn đột nhiên im bặt, cô ta cảm thấy hơi chật vật, lại không thể phản bác được Giản Đường điều gì.
Giản Đường lại nói, “Từ đầu đến cuối tôi không nợ cô, cô tưởng tôi muốn nói đỡ cho cô lắm sao?”
Giản Đường của trước kia trong mắt Tần Mạn Mạn là một đứa ngốc, mơ mơ hồ hồ nhưng con ngốc đó cũng không thể mơ hồ mãi, kẻ dễ bắt nạt cũng không thực sự dễ bắt nạt.
Tần Mạn Mạn vốn dĩ đã có thành kiến với Giản Đường, sau đó còn vì Tiêu Hoành mà đố kị với Giản Đường, nếu như Tô Mịch là Giản Đường, hoặc là những người phụ nữ xuất sắc khác, Tần Mạn Mạn đã sớm từ đố kỵ chuyển thành ngưỡng mộ.
Đố kị và ngưỡng mộ chỉ cách nhau một lằn ranh.
Rõ ràng là cô ta cái gì cũng hơn Giản Đường, tại sao Tiêu Hoành lại không nhìn cô ta mà chỉ thấy Giản Đường.
Rõ ràng Giản Đường vì tiền mà có thể làm bất cứ điều gì, một con điếm tồi tệ, mà mình giữ gìn bản thân như thế tại sao trong mắt Tiêu Hoành chỉ có Giản Đường.
Mà nếu như người đó không phải Giản Đường mà là một người con gái xuất sắc rực rỡ khác… vậy thì kết quả đó cũng khác hoàn toàn.
Giản Đường tầm thường nghèo hèn, đó chính là tội lỗi.
Nhưng hóa ra con ngốc trong mắt mình, một Giản Đường chẳng hiểu gì đó hóa ra cái gì cũng hiểu.
Tần Mạn Mạn im lặng… “Cô vẫn là một đứa đạo đức giả, nếu như đã không muốn giúp tôi tại sao còn làm như vậy? Hay là cô muốn thể hiện sự lương thiện của mình trước mặt ông chủ?”
Giản Đường không giải thích, có rất nhiều thứ không thể giải thích cặn kẽ cho người ta hiểu được, “Đi đi, đừng làm phiền tôi nữa.” Nói rồi cô đóng sầm cửa lại trước mặt Tần Mạn Mạn.
“Đợi đã!” Cánh cửa bị đẩy bật ra, Giản Đường cau mày… vẫn chưa xong à?
“Tôi… nếu như cô đã nói vậy thì tôi tin cô đã nói đỡ cho tôi trước mặt ông chủ.” Tần Mạn Mạn trợn mắt nhìn Giản Đường.
“Nếu như cô đã có thể xin ông chủ cho tôi một con đường sống, vậy tại sao không thể xin anh ta đừng truy cứu chuyện này nữa?”
Ý cô ta muốn hỏi rằng, nếu như đã có thể xin ông chủ tha cho cô ta vậy tại sao không dứt khoát xin ông chủ giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho cô ta luôn?
Giản Đường không ngờ Tần Mạn Mạn lại hỏi câu đó, cô im lặng một lúc rồi nói:
“Cô ốm chết tôi không để ý, cô tai nạn chết tôi cũng không quan tâm, cô có chọc giận ông chủ lần nữa, bị bóp chết tôi lại càng không quan tâm.
Nhưng một lần này dù sao cũng có chút liên quan đến tôi. Mà tôi không muốn nợ ai một cái mạng nữa, cho dù đó là ai, là người hại tôi hay người lạ, chỉ cần sự sống chết của người đó có liên quan đến tôi, dù có là trực tiếp hay gián tiếp tôi đều sẽ cầu xin ông chủ.
Bởi vì tôi không muốn nửa đời sau của mình sống một cách tạm bợ, còn gánh món nợ mạng sống của ai đó cả.”
Chí ít, cái giá mà anh đưa ra cô cũng có thể trả được, mà nợ một cái mạng, cả đời này cô cũng không trả nổi.
“Tần Mạn Mạn, nói một cách khác, giả sử ngày hôm ấy cô chỉ đắc tội với ông chủ mà không có liên quan gì đến tôi thì tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không nói đỡ hộ cô, cho dù không phải trả bất cứ giá gì, tôi cũng sẽ không nói một câu.”
Giản Đường nói vậy với Tần Mạn Mạn, dường như ngay đến bản thân cô cũng tin lý do đó.
Nhưng mà, từ tận sâu trong lòng cô … có một chút kiêu ngạo mà ngay đến cả cô cũng không phát hiện ra… Tần Mạn Mạn là ai? Chẳng là ai cả! Tần Mạn Mạn không phải A Lộc, Tần Mạn Mạn không xứng để cô nợ cả nửa đời còn lại!
Sâu trong lòng Giản Đường vẫn còn chút kiêu ngạo như thế… cô bây giờ đang co đầu rút cổ, ảm đạm tầm thường, ba năm tù tội đã ép Giản Đường cao ngạo phải cúi xuống nhưng không xóa nổi lòng kiêu ngạo tồn tại trong máu cô.
Cô… đã sớm quên bản thân mình đã từng tự tin kiêu ngạo thế nào, nhưng có một số thứ lại vĩnh viễn khắc sâu trong lòng cô, hòa vào máu thịt của cô.
Tần Mạn Mạn bị Giản Đường đẩy ra ngoài, lúc cánh cửa đóng lại, cô ta vẫn còn sững sờ ở đó.
Bên tai cô ta vang lên những tiếng ong ong… ngày hôm nay, điều khiến cô ta chấn động nhất không phải những gì Giản Đường để lộ mà là câu nói cuối cùng của Giản Đường… cực kỳ lạnh lùng!
Giản Đường nói, nếu như mình chết mà không liên quan gì đến cô ta thì dù có không phải trả bất cứ cái giá nào thì Giản Đường cũng sẽ không nói đỡ cho mình.
Lạnh lùng đến như thế… là dạng người gì mới có thể lạnh lùng như vậy?
Không sai, đúng là lạnh lùng, một đứa con gái thấp kém khúm núm khi đứng trước chuyện sống chết lại lạnh lùng như thế.
Mâu thuẫn đến mức kỳ dị.
Đột nhiên trong đầu cô ta hiện lên tất cả những gì có liên qian đến Giản Đường, giờ phút này Tần Mạn Mạn dường như có thể hiểu tại sao những việc chẳng còn một chút tự trọng nào như việc nằm rạp trên đất như chó, những chuyện người khác tuyệt đối không làm, mà Giản Đường lại có thể làm được … bởi vì cô ta đã không thèm quan tâm đến bản thân nữa rồi.
Tần Mạn Mạn biết một mà không biết hai… Giản Đường đã không để tâm đến bất kỳ ai, kể cả bản thân.
Nửa đời còn lại này, cô chỉ sống để hoàn thành giấc mộng cho một cô gái.
Lúc Tần Mạn Mạn rời đi cô ta có chút hoảng hốt, cô ta vẫn rất hận Giản Đường... Tiêu Hoành lại có thể đối xử với mình tàn nhẫn như thế vì Giản Đường.
Cho dù là Giản Đường đáng thương thật hay là đáng thương giả, chí ít, Giản Đường vì tiền cũng có thể làm được tất cả những việc hèn mọn, đây chính là sự thật, là bí mật mà tất cả nhân viên của Đông Kinh đều biết.
Anh Tiêu… chỉ bị Giản Đường che mắt mà thôi.
Tần Mạn Mạn cho rằng như thế, cô ta sẽ để anh Tiêu nhìn thấy bản tính thấp hèn này của Giản Đường.
Đêm khuya.
Đầu cầu thang tối tăm có một cái bóng đang đứng đó.
Tần Mạn Mạn kinh ngạc sững ra.
“Anh, tại sao anh vẫn chưa đi?”
Kane khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường nghiêng đầu nhìn Tần Mạn Mạn cười, “Không cẩn thận làm rơi điện thoại vào túi cô rồi.”
Vừa nói vừa đưa tay về phía túi áo ngoài của Tần Mạn Mạn.
“Này! Anh muốn làm gì, ăn cướp à? Tôi muốn báo cảnh...”
Còn chưa nói xong, Tần Mạn Mạn đã sững người nhìn gã đàn ông lấy một cái điện thoại ra từ túi áo mình, mà đó không phải là điện thoại của cô ta.
“Anh… từ lúc nào mà… tại sao lại?”
“Đã bảo không cần thận để rơi vào túi cô rồi mà.”
Lừa quỷ ấy! Tần Mạn Mạn muốn chửi lại nhưng bản năng cảm thấy người đàn ông này không thể dây vào, cô ta đã chọc giận ông chủ rồi. Bây giờ nhìn thấy đàn ông giàu có đẹp trai đều cảm thấy căng thẳng.
Điện thoại đương nhiên là sẽ ‘không cẩn thận’ rơi vào túi áo ngoài của Tần Mạn Mạn được, lúc ra về đi ngang qua cô ta, Kane đã nhận ra Tần Mạn Mạn chính là người ở trong phòng bệnh của Giản Đường lúc đó, nên thuận tay ấn mở điện thoại, ‘không cẩn thận’ làm rơi vào trong túi áo của Tần Mạn Mạn.
“Ồ, còn nữa… cám ơn cô đã cung cấp tư liệu đầu tiên cho tôi.” Để anh ta có thể phán đoán con mồi rõ ràng hơn.
Trên màn hình điện thoại vẫn còn đang hiện giao diện ghi âm.