Cơn ác mộng vô tận lại kéo đến mỗi đêm. Cô đứng bên vách núi, đột nhiên như rơi xuống vực sâu thăm thẳm...
Giản Đường đột ngột tỉnh giấc, không phải là rơi xuống vực mà là cánh cửa phía sau bị người ta kéo từ bên trong ra.
“Cô có bệnh à, giường không nằm mà lại đi ngủ ngoài cửa?”
Kể từ sau khi xảy ra chuyện kia, mỗi khi Tần Mạn Mạn nhìn thấy Giản Đường đều lờ đi, bày ra vẻ mặt lạnh lùng thanh cao, coi thường Giản Đường. Hơn nữa Tần Mạn Mạn cũng không muốn nói chuyện với Giản Đường, giống như mở lời là hạ thấp cấp bậc của mình vậy.
Thế mà sáng sớm hôm nay, tại kí túc xá mà hai người họ ở chung, Tần Mạn Mạn hiếm khi ban ơn nói vài câu với Giản Đường. Có điều câu nói này chẳng có ích gì, thà rằng đừng nói còn hơn.
Đầu óc cực kỳ choáng váng, cảnh tượng trước mắt đều quay cuồng, Giản Đường thật sự không có tâm trạng nào ứng phó với Tần Mạn Mạn.
“Tối hôm qua cửa bị khóa trái.” Giản Đường hờ hững nói một câu, có những lời chỉ nói đên đây là đủ rồi. Cô không hy vọng Tần Mạn Mạn nhận lỗi với mình, chỉ mong cô ta có thể kết thúc tại đây.
Tần Mạn Mạn không ân cần cũng chẳng lạnh nhạt nói: “Ồ... cửa lại khóa trái à, chắc hôm qua lúc đóng cửa, tôi sơ ý chạm vào.”
Sơ ý chạm vào ư? Có điên mới tin câu này.
Giản Đường lắc đầu, không muốn cãi cọ với Tần Mạn Mạn nữa. Đầu cô càng lúc càng nặng, khung cảnh xung quanh đều đang xoay trong.
“Hơn nữa cũng không thể trách tôi, sơ ý chạm phải nên cửa bị khóa trái, chẳng lẽ cô không biết mở miệng gọi sao? Cái miệng rộng của cô dùng để làm gì?”
Tiếng léo nhéo bên tai không dứt, Giản Đường đau đầu, đầu mày cau chặt. Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên nói: “Tần Mạn Mạn, tôi mệt chết được ấy.” Hai chữ “mỏi mệt” như viết hẳn trên mặt cô.
Dường như Tần Mạn Mạn không nghe thấy, ngược lại còn quay sang nhìn Giản Đường với vẻ mặt xấu xa, châm chọc: “Ồ... Tôi biết rồi, cái miệng của cô dùng để làm những hành vi hèn hạ dơ bẩn kia!”
“Tôi mệt chết đi được.” Giản Đường vịn khung cửa, trán càng nhăn hơn, sắc mặt trắng bệch không có tia máu.
Có điều Tần Mạn Mạn vẫn không chịu để cô vào nhà, nhất quyết bám riết: “Từ từ đã!” Cô ta giữ Giản Đường đang muốn đi vào trong nhà lại, đáy mắt toát lên tia sáng lạnh lẽo: “Giản Đường, tôi cảnh cáo cô, đừng dây dưa với Tiêu Hoành nữa!”
Tần Mạn Mạn không bao giờ thừa nhận mình ghen tỵ vì Giản Đường và Tiêu Hoành thân mật với nhau. Cô ta là sinh viên đại học S hẳn hoi, vì phải kiếm tiền học nên cô ta mới phải chịu thiệt thòi đến Đông Kinh, cô ta khác hoàn toàn với những người ở đây.
Giản Đường bám vào cửa. Cô mệt chết đi được, thật sự không muốn cãi cọ với Tần Mạn Mạn một câu nào hết, cô chỉ muốn nhanh chóng được nằm trên giường mà thôi.
“Tần Mạn Mạn, tôi khó chịu lắm.”
Tần Mạn Mạn sửng sốt một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi. Sau đó, cô ta như bị sỉ nhục, lập tức kích động: “Giản Đường, cô đủ rồi, đừng giả bộ đáng thương nữa. Tôi chỉ nói với cô hai câu mà thôi, vậy mà cô còn dám kêu khó chịu, chỗ nào khó chịu hả?”
Giản Đường vuốt đầu mày, không muốn xảy ra mâu thuẫn nào khác với Tần Mạn Mạn: “Tối qua tôi gặp mưa, không phải cô khóa trái cửa sao?”
Giản Đường chỉ nói thật, không ngờ lời nói thật này hoàn toàn kích thích Tần Mạn Mạn. Có lẽ Tần Mạn Mạn vốn có thái độ với Giản Đường, cô nói gì cũng thành sai hết.
“Câu này của cô có ý gì!” Tần Mạn Mạn cười khẩy: “Không phải tôi bảo ông trời đổ mưa, với lại tôi đã nói rồi kia mà. Tôi sơ ý chạm phải chốt khóa thôi, cô nói như vậy giống như tôi khóa trái cửa nhốt cô ở ngoài đấy.”
Giản Đường đầu nặng chân bủn rủn, nghe Tần Mạn Mạn nói vậy, chỉ thấy cái đầu càng lúc càng đau hơn. Cô rất muốn phản pháo lại Tần Mạn Mạn, rất muốn thoải mái trút hết nỗi tủi nhục của mình ngay lập tức. Thế nhưng ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu chứ chưa kịp biến nó thành hành động thì đã bị Giản Đường cưỡng ép dằn xuống.
Giản Đường, mày không còn là cô cả nhà họ Giản của ba năm trước nữa đâu.
Giản Đường, mày chỉ là một đứa mới ra tù.
Giản Đường, Tần Mạn Mạn là sinh viên đại học S có tương lai xán lạn, còn mày, còn mày thì sao!
Thời gian đối với Giản Đường là thứ chết tiệt, nó chứng kiến cô từ tự do bay nhảy biến thành bộ dạng ngày hôm nay.
Cô muốn thoải mái trút hết tâm tình của mình sao? Không, cô không thể làm vậy.
“Tần Mạn Mạn, cô hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi chỉ nói tôi dầm mưa cả buổi tối, lại ở ngoài cửa một đêm nên bây giờ khó chịu lắm, đầu tôi hơi choáng, có gì muốn nói thì chờ tôi tỉnh dậy rồi nói được không?” Giọng cô như cầu xin, cánh môi trắng bệch của Giản Đường thể hiện cô đang dần suy yếu.
Cô không thể khống chế cái đầu, lại nhớ đến mình của ba năm trước. Cô rất muốn biết, nếu Giản Đường của ba năm trước sẽ làm thế nào? Có rụt rè sợ hãi như mình bây giờ không? Có hèn yếu không muốn gây chuyện, sợ đắc tội với người ta mà rút lui như mình bây giờ không?
“Giản Đường, cô ghê tởm quá đấy. Tôi đã bảo với cô là tôi không cố ý khóa cửa rồi, không tin là sơ ý chạm vào sao? Tôi cũng đã giải thích, giờ cô còn muốn thế nào nữa?” Tần Mạn Mạn nhìn Giản Đường trước mặt, tự nhiên nghĩ tới cảnh ở cầu thang kia.
Không chỉ là màn ở cầu thang mà còn lần ở trong phòng 606, Tiêu Hoành đột nhiên xuất hiện, giải vây cho Giản Đường. Đáng lẽ Giản Đường phải biểu diễn màn hôn môi trước mặt mọi người, hơn nữa đối tượng chỉ là một tên vệ sĩ tép riu.
Càng nghĩ, Tần Mạn Mạn càng tức xì khói. Nhìn Giản Đường đâu đâu cũng thấy chướng mắt.
Với lại giờ phút này, cô ta nhìn Giản Đường vừa gặp mình đã bày ra dáng vẻ khúm núm là lại nổi nóng. Rốt cuộc Tiêu Hoành coi trọng một người nhu nhược như Giản Đường ở điểm gì? Cô ta không có mặt mũi, không có vóc người, không có học thức, mà chỉ như một vũng bùn, Giản Đường dựa vào cái gì đầu độc người đàn ông xuất sắc như Tiêu Hoành vậy chứ... Trừ phi là... “Hồ ly tinh!” Trừ phi Giản Đường dùng thân thể quyến rũ Tiêu Hoành.
Sau khi trải qua một hồi suy đoán, Tần Mạn Mạn tổng kết nguyên nhân này.
Giản Đường cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt. Đương nhiên cô cũng biết tức giận. Cô đã mất ba năm để học được cách nhẫn nhịn, học được cách tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn Tần Mạn Mạn: “Nếu cô thích anh Tiêu thì đừng tới tìm tôi. Nếu cô chỉ có bản lĩnh làm khó tôi, vậy thì chắc chắn anh Tiêu sẽ khinh thường cô
Đúng vậy, cô mất ba năm học cách nhẫn nhịn, học cách nhân nhượng, nhưng không thể thay đổi tính cách kiêu ngạo từ khi sinh ra.
Cô không thèm quát Tần Mạn Mạn khinh người quá đáng, nhưng có thể khiến Tần Mạn Mạn phát điên lên. Thậm chí cô còn biết nên nói thế nào, biết cách nào nhanh gọn dứt khoát kết thúc trận chèn ép đơn phương trá hình này.
Vẻ mặt tươi cười của Tần Mạn Mạn thay đổi hoàn toàn, trở nên vặn vẹo dữ tợn, nào còn ngây thơ trong sáng thường ngày nữa. Cô ta trợn hai mắt, khó tin nhìn Giản Đường trước mặt. Trong mắt cô ta, Giản Đường vẫn là cô gái vừa hèn mọn đáng thương lại vừa khốn nạn.
“Loại con gái khốn nạn như cô, Tiêu Hoành không thích đâu. Không ai thích loại người trơ trẽn như cô!” Tần Mạn Mạn căm tức quát lên với Giản Đường, như thể sau khi hét to sẽ lấy lại lòng tự trọng vừa bị mất trước mặt Giản Đường vậy.
Đầu Giản Đường căng đến sắp nở hoa, nóng rực như thiêu như đốt, vậy mà cả người lại lạnh run. Cô ngẩng đầu, Tần Mạn Mạn phía trước biến thành vô số ảo ảnh, lúc lớn lúc nhỏ, chợt gần chợt xa. Tay cô lặng lẽ siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay phát đau giúp cô giữ đôi chút tỉnh táo. Có một câu, cô nhất định phải nói với Tần Mạn Mạn: “Tần Mạn Mạn, thích một người, chẳng lẽ không nên thật lòng đối xử với người đó, trong mắt chỉ có duy nhất người đó sao?
Nhưng hình như cô quan tâm đến sự tồn tại của tôi hơn là anh Tiêu. Tôi không hiểu, chẳng lẽ niềm yêu thích của cô chỉ là nói miệng thôi sao. Rốt cuộc tình cảm của cô có mấy phần là thật?”