Sắc mặt Tô Mịch cũng phức tạp. Cô chỉ là chán ghét những bữa tiệc kiểu này, đi tìm một chỗ yên tĩnh, nhưng không ngờ rằng lại vô tình chứng kiến bí mật trời sụp đất lở như vậy. Bởi vì lòng riêng… Cô không lập tức chạy đến bảo vệ Giản Đường, cũng bởi vì những lời nói chấn động từ miệng Ngụy Tư San về thân thế và quá khứ của Giản Đường khiến Tô Mịch do dự, nên không kịp thời chạy đến.
Tô Mịch xoay người, nhặt tờ chi phiếu trên đất, đưa về phía Kane: “Tôi biết anh, Kane.” Cô cười khẽ một tiếng, ánh mắt lại liếc về phía tờ chi phiếu: “Tờ chi phiếu hai tỷ này, trong đêm hôm đó chính là toàn bộ mạng sống của cô gái ngốc nghếch kia. Nhưng hiện tại, đối với cô gái ngốc kia, nó không đáng một xu.”
Nói xong, cô ta buông lỏng hai ngón tay, tờ chi phiếu nhẹ nhàng rơi xuống đất. Tô Mịch nhấc chân lên, vội vàng đi ra ngoài.
Kane giật mình, kêu với theo sau lưng Tô Mịch: “Cô chờ một chút! Tại sao trong đêm hôm đó, tờ chi phiếu này là toàn bộ tính mạng của cô ấy, nhưng bây giờ lại không đáng một xu? Hai tỷ vẫn là hai tỷ, có thay đổi gì đâu?”
Tô Mịch cười khẽ một tiếng, không trả lời câu hỏi của Kane. Ngay khi bước ra khỏi cửa chính, cô ấy quay đầu, nói một câu vô thưởng vô phạt với Kane:
“Giờ phút này, tôi tuyệt đối tin rằng, cô gái ngốc nghếch kia chắc chắn không hãm hại hay giết ai cả!”
Dứt lời, bước chân Tô Mịch trở nên nhanh hơn… Cô ngốc kia nếu có thể hãm hại hay giết người, thì sẽ không rơi vào tình trạng thảm hại như vậy. Chẳng qua lúc nãy, mình xém chút nữa đã tin chuyện đó là thật… Quá mức thuyết phục luôn.
Nếu như Giản Đường không làm, vậy tại sao lại ngồi tù?
Nếu như Giản Đường không làm, vậy tại sao ngay cả bố mẹ ruột của cô đều không nhận cô?
Nếu như Giản Đường không làm, tại sao Thẩm Tư Cương lại ra tay với cô?
Nhìn xem… kiểu tư duy bình thường như vậy, trên đời này thiếu gì. Cũng không chỉ có mỗi chuyện của Giản Đường. Tất cả mọi người khi nghe tình tiết vụ án nào đó đều hỏi: “Nếu như mày không gây tai nạn thì tại sao muốn đỡ người bị hại kia?”
Khiến bây giờ chẳng ai muốn tùy tiện làm việc tốt cả.
Tô Mịch đuổi theo ra ngoài… Lúc này, cô ấy không thể thả cô ngốc kia một mình.
Nhưng khi cô ấy ra tới nơi, làm thế nào cũng không tìm thấy cô… Không ổn, cô ngốc kia đi đứng bất tiện, chỉ mới có một lúc, sao lại chạy đâu mất tiêu được?
Nhưng cô ngốc kia đã chạy biến đi đâu không thấy!
Tô Mịch còn nghĩ, có phải cô về ký túc xá hay không? Vội vội vàng vàng chạy tới ký túc xá của Giản Đường, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa nhưng trong phòng không có ai. Cô lại nghĩ, có lẽ cô ngốc kia đang ngoài đường. Tô Mịch ngồi chờ trong ký túc xá, đây là cách tốt nhất. Nhưng cô ấy đợi bốn mươi phút, vẫn không thấy ai.
Cô ấy lại sợ Giản Đường vẫn còn ở trong buổi tiệc đó chưa về, nên vội vàng xuống lầu, lái xe chạy tới buổi tiệc, hỏi tất cả phục vụ nhưng không ai nhìn thấy cô. Rồi cô ấy đi tìm ở tất cả những nơi cô có thể đến.
Thầm nghĩ, biết đâu sau khi cô ấy rời khỏi nhà Giản Đường, Giản Đường lại trở về thì sao?
Cô ấy lại vội vàng gọi điện thoại cho quản lý Hứa, kêu quản lý Hứa đến ký túc xá của Giản Đường xem thử có ai về chưa. Không bao lâu sau, quản lý Hứa đã báo cho cô ấy biết, trong phòng Giản Đường không có ai cả. Tô Mịch lại ngẫm nghĩ, chẳng may cô đến Đông Kinh thì sao. Cô gấp gáp gọi điện thoại lại cho quản lý Hứa nhưng kết quả vẫn không khả quan hơn.
Tô Mịch liếc nhanh qua đồng hồ, đã nửa tiếng trôi qua.
Trong lòng cô ấy đột nhiên hoảng hốt! Cô ngốc kia sẽ không có chuyện gì chứ… Dù sao cũng vừa mới trải qua những chuyện đó, là người bình thường chỉ sợ đều khó chấp nhận nổi, chẳng may đồ đần kia nghĩ quẩn thì sao?
Trên mặt Tô Mịch có chút do dự. Cuối cùng, cô ấy cắn răng thật chặt, lấy điện thoại di động ra: “Tổng giám đốc Thẩm, Giản Đường mất tích rồi!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nheo mắt, khuôn mặt lại không thay đổi gì: “Nói rõ ràng xem.”
Tô Mịch cũng không biết bản thân mình làm đúng hay không… Nhưng trước khi xảy ra chuyện như vậy, cô chưa từng nhìn thấy trên mặt đồ ngốc kia nở một nụ cười nào, nhưng bây giờ, người đã khiến đồ ngốc kia nở nụ cười lại tự tay đâm đồ ngốc kia một dao!
Nếu như Tiêu Hoành đâm Giản Đường nhát thứ nhất, vậy thì bố mẹ và anh trai của Giản Đường chính là người đâm cô nhát thứ hai!
Sẽ không đau sao?
Sẽ không quan tâm sao?
Nếu như nói không đau, không quan tâm, vậy người thiếu tiền, bình thường chỉ hận không thể bẻ đôi một cắc để giấu hai bên người như cô, sao lại làm như không thấy cả một thùng tiền? Cứ như vậy bỏ đi?
Nói rằng không quan tâm, thì dựa vào tính tình bướng bỉnh của cô ngốc kia, sao có thể ở trước mặt bao nhiêu người, phủ nhận chuyện mình hãm hại Hạ Vi Trà, hỏi Tiêu Hoành có tin cô hay không?
Tô Mịch giờ phút này mới nhớ tới, đột nhiên cảm thấy chua xót, đau đớn… Cô ngốc kia bình thường miệng lưỡi còn cứng hơn trai sò, cạy miệng cũng không nói, trong tình huống như vậy lại đi hỏi Tiêu Hoành có tin cô hay không.
Nói chung, đồ ngốc kia lấy hết can đảm mới dám hỏi Tiêu Hoành có tin cô hay không.
Bây giờ, cô ấy lại tìm không thấy đồ ngốc kia, rõ ràng chân cẳng bất tiện, không đi xa được, nhưng cô đã tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy bóng dáng đồ ngốc kia… Trong lòng Tô Mịch sợ hãi, sợ đồ ngốc kia xảy ra chuyện.
Cô không dám giấu giếm người ở bên kia đầu dây, đem toàn bộ sự tình mắt thấy tai nghe báo cáo lại.
Trong mắt người đàn ông đầu dây bên kia lóe lên nét sốt ruột rồi lập tức biến mất. Anh lập tức đứng lên: “Cô cứ tìm tiếp đi, tôi đến ngay!”
Không nói năng rườm rà thêm, anh cúp điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe, vội vàng sải bước xuống hầm để xe.
Tới cửa, anh nói với Thẩm Đệ Nhất, Thẩm Đệ Nhị: “Gọi tất cả mọi người dậy, đi theo tôi.”
Mệnh lệnh lạnh như băng, khiến hai người Thẩm Đệ Nhất, Thẩm Đệ Nhị gần như chấn động cùng lúc, đưa mắt liếc nhau: “Có chuyện lớn gì vậy?”
Không dám chậm trễ, Thẩm Đệ Nhất vừa đi lấy xe, Thẩm Đệ Nhị chạy đi gọi những người khác dậy.
“Không cần cậu lấy xe, cậu đi gọi mọi người dậy với Thẩm Đệ Nhị đi.”
Anh dứt khoát từ chối, không cho Thẩm Đệ Nhất đi theo.
Anh nói với Thẩm Đệ Nhất một địa chỉ rồi đạp ga, lái xe ra khỏi ga-ra, vòng tay lái quẹo thật nhanh, tiếng bô xe vang rền, trong màn đêm tĩnh lặng đặc biệt chói tai.
Đôi mắt Thẩm Đệ Nhất bỗng nhiên co lại, rồi chạy đến chỗ Thẩm Đệ Nhị đã tụ họp lại vài người: “Tối nay chỉ sợ là thức trắng cả đêm, mỗi người một chiếc xe.”
“Nhìn tình hình có vẻ là xảy ra chuyện lớn nên nhiều người đi thành một nhóm sẽ tiện hơn mỗi người một xe đi riêng.”
Thẩm Đệ Nhị dẫn theo sáu tên bảo vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, riêng bản thân chạy chiếc xe màu đen, dẫn đầu đoàn xe, ra khỏi biệt thự, khí thế rất mạnh.
Tiếng động lớn như thế đương nhiên đã quấy rầy đến quản gia đang nghỉ ngơi. Ông ta nhìn từ cửa sổ ra ngoài, trong đôi mắt già nua hiện lên vẻ nghi hoặc.
Suy nghĩ một chút rồi lại gọi điện thoại cho Thẩm Đệ Nhất: “Có chuyện gì vậy?”
“Việc gấp.” Thẩm Đệ Nhất nói hai tiếng rồi lập tức cúp điện thoại. Việc gấp có nghĩa là Thẩm Đệ Nhất cũng không biết có chuyện gì. Chuyện này hẳn là việc đột ngột.
“Két” một tiếng, tiếng xe thắng khẩn cấp và tiếng ma sát của lốp xe trên mặt đất, Tô Mịch nhìn sang, trước cổng có một chiếc xe đang dừng lại, cô vội vàng chạy tới.
Người đàn ông trên xe nhanh chóng xuống xe: ”Tìm thấy người chưa?” Khuôn mặt như ngọc lạnh lùng vô cùng.
“Không có, đều tại tôi đứng lại nói chuyện với Kane, nếu không cũng sẽ không để Giản Đường chạy mất dạng.” Tô Mịch thật sự có chút gấp, có chút không để ý: ”Tổng giám đốc Thẩm, anh nói, đứa ngốc kia liên tục bị đâm hai đao vào tim, có thể nghĩ quẩn tự sát hay không?”
Dưới ánh đèn đường mờ, trong lòng người đàn ông hẫng một nhịp, nhịp tim cũng hụt một nhịp, đáy mắt lóe lên lo lắng rồi nhanh chóng biến mất, khuôn mặt như ngọc lại càng thêm lạnh lùng, không hiện chút cảm xúc nào: ”Ngậm miệng. Cô ấy sẽ không yếu ớt như thế.”