Trên lối đi đến thang máy, không biết là do tác dụng tâm lý hay gì khác, giờ phút này Giản Đường cảm thấy lối đi này đầy chông gai, mỗi một bước đều như giẫm phải đinh.
Cô lặng lẽ đi theo Thẩm Đệ Nhất.
Cửa thang máy ở ngay phía trước, Thẩm Đệ Nhất dừng lại một chút, mời Giản Đường vào trước: “Cô Giản, mời.”
“Anh...” Giản Đường hơi do dự. Cô không thích lo chuyện bao đồng cho lắm, nhưng mà... Nhìn thoáng qua gương mặt tựa tảng băng của Thẩm Đệ Nhất, cô nói: “Không đi cùng luôn sao?”
“Sếp gọi một mình cô Giản lên thôi.”
Một tay Thẩm Đệ Nhất còn lôi cánh tay Tần Mạn Mạn. Cô ta nhìn cửa thang máy đóng lại, vội vàng kêu to: “Giản Đường, Giản Đường! Cô nhất định phải giúp tôi đấy! Tôi biết cô mềm lòng nhất, cô không thể khoanh tay đứng nhìn tôi thê thảm đúng không? Đúng không?”
Thẩm Đệ Nhất phiền chán liếc Tần Mạn Mạn, quay đầu nói với Giản Đường đang trong thang máy: “Cô Giản, cô không có gì nợ cô ta cả.” Cho nên không cần thiết cầu xin sếp vì một người phụ nữ như vậy.”
Vào khoảnh khắc thang máy đóng lại, Giản Đường nghiêm túc nói: “Tôi biết.
Tôi biết tôi không nợ Tần Mạn Mạn. Tôi không hề vì một người như Tần Mạn Mạn mà đi cầu xin tha thứ đối với người đàn ông mà mình không muốn đối mặt. Giản Đường không muốn giải thích bất kỳ điều gì trước một ai cả.
Thang máy mở ra, cô hít sâu một hơi rồi thở hắt ra. Lúc ra khỏi thang máy, khóe mắt liếc đến hình ảnh phản chiếu trên tấm kính. Cô nhìn thấy gương mặt của mình trắng bệch như tờ giấy. Có lẽ với người khác thì cầu xin tha thứ cho một người quen biết đúng là chuyện nhỏ. Nhưng mà đối với Giản Đường, chuyện này còn khó hơn việc quỳ gối.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi tới rồi.” Không biết xuất phát từ điều gì, giờ phút này phòng khách lớn tắt hết đèn, chỉ bật mỗi đèn tường, ngọn đèn màu sắc trang nhã tỏa ra ánh sáng mờ tối. Một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cửa sổ sát đất, cánh tay lười biếng vắt lên tay vịn, lúc ngón tay buông xuống, tàn thuốc lá đo đỏ rơi xuống.
Cô lại muốn chạy trốn, vô thức lùi về sau một chút.
Lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên: “Ngồi đi.” Thẩm Tư Cương chỉ chiếc sô pha đối diện anh.
“Không phải cô đến để xin hộ à?”
“Phải.” Giản Đường chậm chạp đi tới, ngồi xuống đối diện anh.
“Tôi bảo cô ngồi ở đây là cô ngồi luôn à?” Tuy nhiên anh lại bắt bẻ như vậy. Chính anh bảo Giản Đường ngồi, thế mà anh còn nói như vậy, chứng tỏ anh đang đùa cợt, gây khó khăn cho Giản Đường.
“Anh là ông chủ, tôi là người làm thuê cho anh nên phải nghe lời thôi.”
Thẩm Tư Cương như thể nghe được chuyện nực cười lắm. Nghe lời ư? Ai cơ? Cô Giản Đường sao?
Anh đột nhiên nâng tay đặt trên tay vịn sô pha, chống cằm mình với tư thế biếng nhác, gương mặt nghiêng nghiêng tuấn tú, ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại ở khuôn mặt cô gái đối diện.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Giản Đường bắt đầu đứng ngồi không yên, mà ánh mắt của anh chẳng hề rời khỏi người cô lấy một lần. Ánh đèn quá mờ, cô không thể thấy được cảm xúc trong đôi mắt anh, thỉnh thoảng dè dặt ngước mắt nhìn, chỉ thấy mắt anh sâu xa khó lường.
Sau vài phút, cô bắt đầu nóng ruột, không kiềm được ngẩng đầu nói: “tổng giám đốc Thẩm, tôi tới cầu xin cho người khác...”
Cô nhắc nhở anh chuyện chính. Tuy nhiên anh chỉ “ừ” một tiếng, dáng vẻ cực kỳ lười biếng: “Tôi biết mà, không phải tôi đang chờ cô mở lời sao?”
Giản Đường sửng sốt, đầu óc nhất thời không xoay chuyển kịp, phải ba, bốn giây sau mới kịp phản ứng... Hóa ra ông chủ vẫn đang chờ cô bắt đầu nói đỡ cho Tần Mạn Mạn. Hiểu lầm kia... cũng có chút lúng túng.
Hai tai cô nong nóng, cô không biết giờ phút này không chỉ tai mà cả cổ cô đều đỏ hồng. Và càng không biết toàn bộ cử động và sự thay đổi của mình đều nằm trọn trong tầm mắt của người đang ngồi trên sô pha kia. Trong đôi mắt phượng hẹp dài có thứ gì đó đang rực cháy.
“Tôi muốn xin tha cho Tần Mạn Mạn.”
“Nói điểm chính đi.” Giọng nói trầm thấp có gì đó khá u ám.
“Anh có thể bỏ qua cho cô ta không?”
Anh hơi nhoẻn môi, đáy mắt thoáng vẻ châm chọc: “Giản Đường ơi Giản Đường, để tôi nói cô có gì tốt nhé? Cô ta hại cô, vậy mà cô còn muốn cầu xin thay cho cô ta à? Hôm nay cô ta không hại chết cô, cô còn chuẩn bị cho cô ta cơ hội ra tay hại cô lần nữa ư? Nói cô có gì tốt đây nhỉ? Có một từ khá phổ biến trên mạng, cô gọi là gì nhỉ... à... thánh mẫu. Từ bao giờ mà cô Giản Đường của nhà họ Giản luôn dứt khoát mạnh mẽ biến thành một kẻ đạo đức giả thế kia?”
Giản Đường cúi đầu, đôi mắt hờ hững... Cô Giản Đường của nhà họ Giản luôn dứt khoát á? Ai vậy? Là cô à?
“Người mà tổng giám đốc Thẩm nói, tôi không quen.”
Anh nheo mắt, nhìn cô chằm chằm. Cô cứ vậy mà chối bỏ bản thân ư?
“Con bé tên Tần Mạn Mạn kia hại cô như vậy mà cô vẫn còn muốn cầu xin tôi tha cho cô ta ư?” Giọng Thẩm Tư Cương đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Cô muốn làm thánh mẫu thì chẳng có liên quan gì tới tôi, nhưng Giản Đường cô lấy gì để cầu xin cho cô ta! Quỳ xuống sao?”
Anh lạnh giọng quát, sau đó cười giễu: “Giản Đường, cô quỳ xuống đã không còn đáng giá nữa, đầu gối của cô đã không còn giá trị nữa rồi.”
“Tôi biết.” Cô nói khô khốc, ngẩng đầu lên: “Tôi lấy thân mình.”
Thẩm Tư Cương nghi ngờ mình nghe nhầm: “Gì cơ? Cô lặp lại lần nữa xem.”
“Tối nay tôi hầu tổng giám đốc Thẩm qua đêm.”
“Qua đêm ư? Ý là cô muốn ngủ với tôi á?”
“Đúng vậy.”
Mặc dù Thẩm Tư Cương nói hơi thô lỗ, Giản Đường không quen nhưng vẫn gật đầu.
Cô cúi gằm đầu, chờ Thẩm Tư Cương lựa chọn và ra quyết định.
Anh ngồi trên sô pha, đôi mắt nhìn xoáy vào cô gái trước mặt, mặc dù ở vị trí của anh chỉ có thể thấy đầu của cô. Anh cứ thế nhìn cô, cơn giận khó hiểu dần dần lan tràn toàn thân.
Thẩm Tư Cương đứng phắt dậy, đến lúc Giản Đường tỉnh táo lại thì đã bị anh đè mạnh xuống sô pha.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh buông tay ra đi.”
Giản Đường vừa mới dứt lời, anh lại cất giọng lạnh lùng và đầy tức giận: “Không phải là cô vừa nói cô đem bản thân mình ra để cầu xin tôi ư? Nếu đã hèn hạ như thế! Được lắm! Giản Đường, tôi chiều theo ý cô!”
Nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống, thô lỗ chứ không hề dịu dàng, giống trừng phạt hơn.
Hôn xong, anh đột ngột ngẩng đầu, nheo mắt nhìn thẳng cô, hạ giọng, nghiến răng hỏi: “Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, cô thật sự vì một con đàn bà xấu xa mà giẫm đạp lên bản thân ư?”
“Cầu xin tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Tư Cương cười lạnh: “Giản Đường, cô không đáng được bất cứ người nào đối xử tốt! Cô không có tư cách! Cô chỉ hèn hạ thế thôi!”
Giản Đường rũ mắt, lông mi khẽ chớp thể hiện cô có nỗi khổ riêng...
Thẩm Tư Cương, anh thì biết cái gì. Anh biết cảm giác suýt mất mạng không! Anh biết cảm giác của tôi khi ở trong tù, lúc người duy nhất đối xử tốt với tôi là A Lộc mất mạng vì mình không!
Thẩm Tư Cương, anh có biết nợ người ta một mạng giống như sống trên đời nhưng trái tim lại dưới địa ngục không!