A... nhớ lại rồi, sao có thể không đau chứ?
Nếu không đau, tại sao lại dùng nửa đời của mình để vào đây?
Nếu không đau, có kẻ ngốc nào lại lấy nửa đời còn lại của mình đánh cược vào thắng thua của ván bài lớn này?
Mà phần thưởng chỉ là cuối cùng anh có quay người liếc nhìn mình một cái hay không?
Dùng thời gian ba năm, ép mình phải học sự lạnh lùng, tuyệt tình của người đó, ép mình phải nhận rõ, nhớ ra rồi, đều nhớ ra rồi... Thật là tàn nhẫn, ngay cả cơ hội để cho bản thân làm một con rùa đen rút đầu cũng không có sao?
Ra sức thuyết phục bản thân, không để ý, không yêu, từ nay về sau cô có thể chạy trốn khỏi vòng luẩn quẩn này. Cuối cùng cứ tưởng rằng không để ý đến nữa, không yêu nữa, nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi được vòng luẩn quẩn này.
Hóa ra là vẫn để ý.
Hóa ra, ở đó vẫn đau.
Hóa ra cảm giác si mê lưu luyến một người vẫn luôn khắc cốt ghi tâm trong lòng.
Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, trong giây phút này thật hy vọng giống như trong tiểu thuyết, đâm xe rồi, mất trí nhớ rồi, từ nay về sau đã quên rồi.
Nếu thật sự có thể như vậy thì tốt biết bao.
Dưới con mắt của tất cả mọi người trong căn phòng này, người con gái đó dường như có chút gì đó không giống với lúc trước, tâm trạng người nhìn trở nên vô cùng nặng nề.
Nhà tạo mẫu vừa định mở miệng tiếp tục châm chọc khiêu khích: “Thật sự với...” Người con gái đó chậm rãi cầm quần áo lên, cất tiếng ra lệnh, giọng nói hết sức lạnh lùng vang lên: “Ra ngoài.”
Trong lòng nhà tạo mẫu tự dưng cảm thấy xấu hổ: “Cô Giản, cô tự cho mình là chủ nhân của ngôi nhà nhà rồi sao? Cô có tư cách gì ra lệnh cho chúng tôi?”
“Ra ngoài.”
Mọi người tưởng người con gái đó sẽ xấu hổ, sẽ giống như trước đây, bị nhà tạo mẫu làm cho nhục nhã đến mức mặt tái nhợt, không ngờ người con gái đó lại cầm lấy cái kéo ở trên bàn, “xoẹt xoẹt”!
“Cô làm gì vậy!” Nhà tạo mẫu vội vàng hét lên.
Không ai phát hiện ra tay của người con gái đang run, càng không có ai phát hiện ra người con gái đang có gắng khống chế cơ thể này nhưng sự run rẩy chết tiệt lại không bị khống chế.
Đôi mắt giễu cợt của Giản Đường nhìn lướt qua, hai tay cầm kéo và bộ váy liền thân, tự giễu liếc mắt một cái... Làm sao cô lại không biết chứ, bất luận cô đưa ra quyết định gì, bất luận sự đau đớn và buồn bã trong lòng cô thế nào thì cơ thể này vĩnh viễn không quên được “nỗi sợ hãi” học được trong ba năm đó.
Bất luận lưng của Giản Đường cô có thẳng đến mức nào, nhưng cơ thể này lại viết lên hai chữ “ti tiện” trong ba năm đó, gặp phải chuyện đáng sợ sẽ lập tức sinh ra phản xạ sợ hãi có điều kiện, sau đó là run rẩy sợ sệt.
Hít thật sâu, cô hét lên: “Đi ra. Nếu các người còn muốn có công việc này.”
“Cô...”
“Ngoài ra chuyển lời lại cho quản gia Hạ, những trò hề như thế này đừng bao giờ tái diễn nữa.”
“Tôi không biết cô đang nói gì!” Nhà tạo mẫu mặt trắng bệch, vẫn giải thích.
“Thẩm Tư Cương không thích màu trắng, mà là màu hồng.” Giản Đường thản nhiên nói.
“A?” Những lời của Giản Đường, chẳng hiểu sao lúc đầu nhà tạo mẫu nghe không hiểu, nhưng sau ba giây thì đột nhiên hiểu ra.
Có thể là đuối lý, cũng có thể là người con gái này bây giờ không dễ bị bắt nạt như mình tưởng, quả hồng mềm thì dễ bóp, hoặc là có thứ gì đó trong tay người con gái này, mặt của nhà tạo mẫu lúc xanh lúc trắng, không dám nhiều lời.
“Chúng ta đi thôi.” Một lúc lâu sau, nhà tạo mẫu trầm giọng quát.
Giản Đường quay người, lấy ra một bộ lễ phục màu đen từ trong tủ. Khoác áo ngoài, đổi giày cao gót, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Cạch, cạch, cạch...
Một bước, hai bước, ba bước...
Một bước... Cần gì phải tỉnh táo? Tại sao không để cô ngu ngơ đần độn, từ nay về sau tưởng là không để ý nữa, không yêu nữa?
Hai bước... Cuối cùng là yêu hay là hận? Hoặc là yêu và hận?
Ba bước... Từ nay về sau là trốn chạy hay ở lại? Phải lựa chọn ra sao? Bảo cô nên lựa chọn thế nào! Cô vẫn còn để ý. Đối với cô mà nói, sâu thẳm trong tim lại khó có thể chấp nhận sự để ý này.
Hóa ra không phải không yêu, chỉ là yêu quá khó, quá đau, rồi sau đó thà tự ru ngủ bản thân từng giây từng phút rằng sẽ không để ý nữa.
Tại sao, hôm nay lại gặp phải nhà tạo mẫu chết tiệt này!
Tại sao nhà tạo mẫu chết tiệt này phải lắm mồm mà nói với cô những lời như thế.
Tại sao cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm chết tiệt đó lại khó quên đến vậy!
Thẩm Tư Cương, tôi nên đối mặt với anh thế nào đây.
Để ý, nhưng lại khó có thể chấp nhận được “sự để ý” này của mình.
Hận!
Hận anh, càng hận bản thân mình!
Sự cố chấp nhỏ bé tầm thường đi yêu một người này, đối với cô mà nói chỉ cảm thấy vô cùng hèn mọn ti tiện, nhưng điều đáng sợ chính là cô không thể nào từ chối được sự hèn mọn ti tiện này! Giản Đường, hay là mày đi chết đi, cuối cùng, cô đứng ở đầu bậc cầu thang.