“Giản Đường, em nói rõ chuyện này cho chị!” Tô Mịch là người thế nào, sao có thể bị Giản Đường lấp liếm cho qua được, mặt cô ấy lạnh như băng: “Em nghỉ không phải vì mệt phải không?
Dứt lời, Tô Mịch liền cầm điện thoại lên nhìn Giản Đường: “Em không nói cũng được, chị gọi điện cho tổng giám đốc Thẩm.”
Trong lúc rối ren, Tô Mịch nảy ra một ý tệ hại.
“chị Mịch, tổng giám đốc Thẩm sẽ không để ý tới em.”
Tô Mịch ngẩn người, lần này Giản Đường nói không hề sai.
Nhớ lại chẳng phải đó là người đối xử tàn nhẫn với Giản Đường nhất sao.
E là dù mình có gọi điện báo Giản Đường đập đầu bị thương anh ta cũng không quan tâm.
“Được rồi, em được lắm, chị không gọi cho tổng giám đốc Thẩm nữa, chị gọi điện cho giám đốc Hứa phòng PR của em vậy.”
Mặt Giản Đường lập tức trắng bệch: “ Đừng gọi giám đốc Hứa. “ Tô Mịch sững người, Giản Đường sợ giám đốc Hứa thế sao? Giản Đường nhìn Tô Mịch cầu xin.
“chị Mịch, đừng gọi giám đốc Hứa tới.”
Giám đốc Hứa đã không thích cô, nếu vì chuyện này lại bị cô ta ghim đuổi khỏi PR thì ....cô kiếm đâu ra 16 tỷ trả cho người đàn ông đó?
“Em nói, em tự đụng trúng tay nắm cửa.”
“Sao em có thể đụng trúng tay nắm cửa được?” Tô Mịch rất tinh nhạy hỏi, một người sao có thể đột nhiên đụng vào tay nắm cửa?
“Hôm đó trời đột nhiên đổ mưa to, em dầm mưa về nhà, lúc chóng mặt hoa mắt thì bị đụng.” Giản Đường giấu chuyện Tần Mạn Mạn đi.
Không phải cô bao che cho Tần Mạn Mạn, cũng phải cô thương xót cô ta, cô chỉ không muốn vì chuyện này bị ai đó thù hận.
Cô sợ rồi.
Một Thẩm Tư Cương đã khiến cô sống không bằng chết.
Cảm giác bị người ta hận thù đúng là không hề thoải mái.
Ánh mắt sắc bén Tô Mịch đánh giá Giản Đường như muốn xem cô có đang nói thật hay không.
Một lúc sau Tô Mịch dịu giọng lại: “Trán em còn chưa lành thì về nghỉ đi, khi nào khỏe hẳn hẵng đi làm, chị sẽ nói một tiếng với giám đốc của em .”
“Dạ không.”
Ngoài chuyện uống rượu ra, một Giản Đường lúc nào cũng nghe lời bỗng lại từ chối khiến Tô Mịch sững sờ: “Nghe lời đi.'
“Dạ không, em không sao.”
“Sức khỏe em không tốt, trán còn chưa cắt chỉ.”
“chị Mịch, nếu chị thương em thì xin giới thiệu càng nhiều mối cho em đi.”
Câu nói này của Giản Đường khiến lòng Tô Mịch đắng chát cũng như xót thương cho Giản Đường .
Cô biết một Giản Đường thấp hèn mặt dày trong miệng người khác mới là cô gái ngang bướng kiên cường nhất, Tô Mịch day trán, “Em ra ngoài trước đi.” Dù cô có ngăn cản thì có lẽ con bé ngốc này lại tìm mọi cách đi kiếm tiền nữa.
16 tỷ không phải Tô Mịch không muốn cho Giản Đường, nhưng nếu chuyện này bị Thẩm Tư Cương, sếp của cô ấy biết thì e là những ngày tháng sau này của cô ấy sẽ rất thảm.
Sau khi Giản Đường rời khỏi, Tô Mịch nhìn tấm chi phiếu trên bàn, cô không do dự từ trong tài khoản của mình lấy ra số tiền ba trăm ba mươi triệu chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng mà Thẩm Tư Cương đưa cho Giản Đường ngay trong đêm.
Ngân hàng tất nhiên đã đóng cửa, nhưng người giống như cô luôn có mối quan hệ có thể xử lý những chuyện người thường không thể làm được.
Còn tấm chi phiếu đó Tô Mịch quăng vào két sắt của cô.
Newyork
Khác với thành phố S, ở đây đang là ban ngày.
Phòng họp chi nhánh Newyork nằm ở tầng 65 tòa nhà chọc trời, ngồi ở vị trí chủ tọa là một người đàn ông, điện thoại đặt trên bàn của anh ta bỗng rung lên, người đàn ông liếc mắt nhìn màn hình, mắt bỗng nheo lại.
Phía bên kia nhân viên người Mỹ tóc vàng kia vẫn đang báo cáo, còn người đàn ông bên này cầm điện thoại lên mở tin nhắn chờ ra.
Đó là một tin nhắn chuyển khoản của ngân hàng, nhìn con số tăng lên trong tài khoản, con mắt đen láy của người đàn ông lóe lên vẻ nguy hiểm.
Anh ta đứng bật dậy khiến tất cả nhân viên đang họp giật thót vội ngồi nghiêm chỉnh lại, nhân viên người Mỹ đang báo cáo còn hết hồn tới mức im bặt, cậu ta lo lắng không biết có nói sai gì đó xúc phạm tới ông chủ người châu Á này.
Người đàn ông bước thong thả về phía cửa sổ, tay bấm gọi một số điện thoại nào đó.
“Ai cho cô ta tiền.”
Giọng nói lạnh thấu xương truyền tới tai Tô Mịch đang ở Đông Kinh.
Tô Mịch kinh ngạc nhưng lập tức liền hiểu ra: Cô chuyển ba trăm ba mươi triệu vào tài khoản tổng giám đốc đưa cho Giản Đường, mà tài khoản này có liên kết với điện thoại của tổng giám đốc Thẩm.
Thế nên tiền vừa chuyển tổng giám đốc Thẩm liền nhận được tin báo.
“Là một khách hàng.”
Tô Mịch cố gắng báo cáo lại một cách khách quan nhất, không giấu diếm bất cứ điều gì
“Lần này cô ta đã làm gì?”
Câu hỏi rất đột nhiên, nhưng Tô Mịch hiểu ý Thẩm Tư Cương đang muốn hỏi tại sao người đó lại cho Giản Đường ba trăm ba mươi triệu, Giản Đường đã lấy cái gì đổi số tiền ấy.
Tô Mịch do dự không biết nên nói như thế nào.
Người đàn ông đã nhận ra sự do dự chần chứ của Tô Mịch, khuôn mặt đẹp trai bắt đầu mất kiên nhẫn: “Cô muốn bao che chuyện gì cho cô ta?”
“Không có, Giản Đường không làm chuyện gì quá đáng.” Tô Mịch thật sự không hiểu suy nghĩ của ông chủ, nhưng cô cũng biết một khi người đó giận dữ thì cả thành phố S này hiếm ai có thể chịu nổi, cô cũng chỉ có thể uyển chuyển nói:
“Giản Đường chỉ hôn người đó một cái.”
Tô Mịch cảm thấy chuyện này thật chẳng đáng gì, ở Đông Kinh, một nụ hôn thật sự chẳng là cái gì, vì thế tuy cô hơi lo lắng nhưng cũng không cảm thấy chuyện này sẽ khiến ông chủ quanh năm băng tuyết của mình giận dữ.
Người đàn ông cúp máy, sắc mặt ngày càng lạnh lẽo.
Anh ta nhìn ra cửa sổ bên ngoài không biết đang nghĩ gì, trong phòng họp, mọi người đều thấp thỏm không yên, ông chủ này của họ rất khó đoán hầu như không ai hiểu được ý anh ta, không khí trong phòng lúc này như ngưng đọng khiến ai nấy đều thấy nghẹt thở.
Tên nhân viên người Mỹ cũng rụt người lại cô gắng không gây tiếng động.
Thẩm Tư Cương trầm ngâm một lúc, sau đó khóe môi nhếch lên lạnh lùng, không làm gì quá đáng sao?
Hừ...
Ánh mắt anh ta đầy mỉa mai nhìn ra bên ngoài, trong đó còn xen lẫn cơn giận không thể kiềm chế.
Đêm trước khi tới Newyork anh cũng đứng trước cửa sổ ở căn hộ kiểu khách sạn trên tầng 28 Đông Kinh nhìn ra cảnh đêm, không biết tại sao anh lại ghét nhìn thấy dáng vẻ thấp hèn không có lòng tự trọng của cô gái đó, anh không muốn thấy một Giản Đường như thế.
An hiểu tại sao Giản Đường ba năm trước không thể ảnh hưởng tới cảm xúc của anh, mà ba năm sau khi ra tù cô ta lại có thể khiến anh giận dữ, anh chỉ muốn thấy Giản Đường của ngày xưa nên mới không kìm được tức giận, anh không muốn thấy cô ta nữa , thế thì đến Newyork vậy.
Anh cho rằng những cảm xúc mấy ngày nay chỉ vì không quen nhìn thấy cô gái đáng thương hoàn toàn khác với ấn tượng của anh.
Có lẽ sau khi tới Newyork những cảm xúc xa lạ ấy sẽ tự động biến mất, vì anh đã không còn nhìn thấy một Giản Đường đáng thương lại thấp hèn như thế.
Nhưng cô ta...dám hôn người khác ư?
Cô ta đã thấp hèn vô liêm sỉ tới mức chuyện gì cũng có thể làm rồi sao?
“Thẩm Đệ Nhất, chuẩn bị trở về.” Thẩm Tư Cương lạnh lùng ra lệnh.