Giản Đường vừa nói xong đã khiến cho những người xung quanh xôn xao bàn tán!
“Ăn nói lung tung! Ông cố Giản là bố ruột của tao, Giản Chương Đằng tao bôi nhọ ông ấy lúc nào!” Giản Chương Đằng tức giận.
“Ông không có sao? Rõ ràng biết lúc còn sống, ông nội xem trọng nhất là Ái Tình, vậy mà ông còn bán Ái Tình cho người khác, ông nội vui nổi sao!”
“Ông đang bôi nhọ ông nội!”
“Hai trăm bảy mươi tỉ! Hai trăm bảy mươi tỉ! Giản Chương Đằng, ông chưa thấy tiền bao giờ sao! Chỉ hai trăm bảy mươi tỉ thôi mà ông đã bán quỹ Ái Tình mà ông nội đặt bao kỳ vọng cho người khác! Ông nói xem, nếu ông nội biết thì ông vui được sao, không phải ông đang bôi nhọ trí tuệ, phẩm đức và năng lực của ông nội sao!”
Cô mắng những lời từ tận sau đáy lòng. Cô hận, đan xen nhiều cảm xúc phức tạp khác!
Đây là người cô gọi là bố, nhưng lại khiến cô thất vọng như vậy.
“Nghiệt súc! Ở đây đến lượt mày lên tiếng sao!”
“Ái Tình như thế nào, tao sắp xếp ra sao, có liên quan gì đến người ngoài như mày chứ!”
Giản Chương Đằng cũng giận không kiềm được, mắt trừng to: “Nếu mày thật sự muốn nói, nếu bố còn sống thì đã sớm bị cái chuyện khốn nạn của mày tức chết rồi!”
Cả người Giản Đường đều run rẩy, trong tình huống như thế, trước mặt những người này, Giản Chương Đằng lại dám ám chỉ tất cả mọi người rằng cô - Giản Đường - đã không còn là người nhà họ Giản nữa. Giản Đường cô đây là tội phạm giết người, tội phạm mới ra tù đang cải tạo!
Cũng có câu, chuyện xấu trong nhà không nên nói ra ngoài… À, sai rồi, ông Giản đây đã nói, cô - Giản Đường - là “người ngoài”!
Cô nắm chặt tay, cô phản bác được sao? Cô phản bác như thế nào? Cô dùng lập trường gì để phản bác!
Cảm giác mệt mỏi lan tràn trong lòng, cô nhắm mắt, lần nữa mở mắt ra, ánh sáng đã tối đi trong đáy mắt ban nãy giờ lại nhẹ nhàng sáng lên. Cô cố gắng lấy lại tinh thần: “Ông Giản, nếu ông nội còn sống, ông ấy sẽ liều mạng già để bảo vệ tôi, vì ông nội từ đầu đến cuối đều tin tưởng tôi!”
Trong mắt Giản Đường hiện lên nước mắt không tên, dưới ánh đèn, mọi người đều đang chú ý đến vở kịch này, không ai chú ý đến sắc mặt càng ngày càng trắng bệch của người phụ nữ đóng vai chính trong vở kịch đó.
Giản Minh Bình luôn đứng ở một bên, bây giờ không biết tại sao lại bước đến: “Đừng làm loạn nữa.” Anh ta đi đến trước mặt Giản Đường, chỉ cách cô khoảng hai ba mét, trên khuôn mặt đẹp trai ẩn hiện sự tức giận:
“Đừng làm loạn nữa, em muốn nhà họ Giản trở thành chuyện cười của thành phố S chung với em một lần nữa hay sao?”
“Trước đây, ông nội cưng chiều, yêu thương em, ông ấy để em bên cạnh, tự mình dạy dỗ em, nhưng ông ấy anh minh cả đời cũng không ngờ mình đã nhìn sai người. Ông ấy luôn nói, em là người xuất sắc nhất trong thế hệ này của nhà họ Giản, nhưng ông nột rốt cuộc vẫn nhìn lầm em.”
“Anh nghĩ ông nội có chết cũng không ngờ rằng em sẽ làm ra chuyện như thế. Ông nội nằm dưới đất nếu biết những chuyện em làm, liệu có còn tin tưởng em? Bảo vệ em nữa không?”
“Tiểu Đường, em đừng nghĩ rằng sẽ có người bênh vực em. Hôm nay rơi vào tình cảnh này là do quyết định ngông cuồng của em mà ra cả.”
Giản Đường vốn đang giận đến phát run, nhưng sau khi Giản Minh Bình nói xong, cô lại bình tĩnh hơn, ngẩng đầu, im lặng nhìn khuôn mặt trẻ trung đẹp trai trước mặt, sau đó cô cười nhẹ:
“Tôi chưa từng biết, hóa ra anh lại ghen tị với tôi đến vậy. Ông nội dẫn tôi theo bên người, tự mình dạy dỗ, thế là anh cho rằng tôi được cưng chiều, tôi giành mất vị trí của anh sao? Cậu Giản, anh cho rằng tôi giành mất những gì vốn dĩ thuộc về anh sao?”
Cô đột nhiên cảm thấy, cô thật sự không hiểu những “người nhà” mà cô đã sống chung hơn hai mươi mấy năm nay.
“Ông nội cho tôi cơ hội, nhưng ông nội cũng cho anh cơ hội. Mùa hè năm đó, thời tiết nóng đến mức trứng gà rơi xuống đất cũng có thể chiên chín. Ông ngoại để hai chúng ta chép kinh văn Phật dưới tán cây.
Nhưng anh ham chơi, lại sợ nóng, ngồi không được bao lâu đã tự chạy vào nhà hưởng máy lạnh, chơi điện tử.
Tôi sợ ông nội trách phạt anh nên sau khi chép xong phần của mình, đã giúp anh chép xong phần của anh.
Cậu Giản… bắt đầu từ lúc anh đứng dậy đi khỏi chiếc bàn dưới tán cây, chạy vào trong nhà hưởng mấy lạnh chơi điện tử là anh đã tự từ bỏ cơ hội của mình rồi.”
Giản Đường tỉ mỉ kể lại chuyện xưa: “Nhưng ông nội cảm thấy anh là trưởng tôn trong nhà, trưởng tôn phải làm chủ, sau đó, những gì ông dạy tôi, ông đều sẽ để gia sư dạy anh, sổ tay kinh doanh của ông nội, ông ấy bắt tôi học thuộc trong một tuần, sau đó giao lại cho anh.
Rốt cuộc anh lại để nó đóng bụi trong góc tủ.
Ông nội đúng là đích thân dạy tôi, nhưng những gì tôi có, anh đều có!
Nhưng chúng ta càng lớn, năng lực càng khác biệt.
Ông nội sợ tôi sau này không niệm tình thân, tranh đoạt gia sản, nên trong năm đó đã tạo nên quỹ Ái Tình, anh cho rằng số tiền trên sổ sách của quỹ Ái Tình nhiều lắm sao?
Ông nội đánh cược với tôi, ông bắt tôi thề, nếu như trước lễ trưởng thành, tôi có thể phát triển Ái Tình lớn mạnh, vậy thì Ái Tình sẽ là món quà 18 tuổi của tôi, cũng là tài sản duy nhất tôi có được ở nhà họ Giản, nhưng được một điểm lợi là có thể tự chủ hôn nhân.
Nhưng ngược lại, nếu Ái Tình sụp đổ, vậy tôi phải ngoan ngoãn đi kết hôn, nhận một phần của hồi môn, đừng mơ tới những thứ khác.
Cậu Giản, hôm nay anh đứng đây, anh lại có tư cách gì oán hận tôi, chỉ trích tôi cướp đi mọi thứ của anh?
Thứ ông nội cho anh, từ trước đến nay đều là những thứ đã được vận hành ổn định. Thứ ông nội cho tôi, đều là những thứ tôi phải tự làm!
Tại sao anh không cần làm gì cũng có thể nhận được kết tinh tâm huyết của mấy đời người để lại, tại sao tôi cố gắng như vậy, thức trắng bao nhiêu đêm, cố gắng kinh doanh, cuối cùng, kết tinh tâm huyết của tôi lại bị các người đem ra đấu giá ở đây, ở cái nơi tôi sống hơn hai mươi năm!”
Những bí mật này, cho đến hôm nay, Giản Đường mới nói ra!
Những người có mặt ở đây không ai không kinh ngạc!
Trước đó, tất cả mọi người đều thấy được sự yêu thương, cưng chiều mà ông cố Giản dành cho Giản Đường, thậm chí ông còn dẫn cô đi gặp Vương Phi nước nào đó nhưng lại không dẫn cháu ruột đi… Tất cả mọi người đều cảm thấy ông cố Giản rất cưng chiều Giản Đường.
Nhưng hôm nay, sau khi nghe những lời từ miệng Giản Đường, xem ra ông cố Giản đúng là yêu thương đứa cháu gái này, cho nên mới bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn, nhưng yêu thương đến đâu cũng không định giao tập đoàn Giản Thị cho Giản Đường.
Còn những cậu ấm cô chiêu đời hai đời ba kia cũng nghe tới mức ngơ ngác…
Ánh mắt Thẩm Tư Cương sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm người phụ nữ đó… Cô đã mất đi gương mặt tuyệt đẹp, gia thế hiển hách, cô cũng mất đi sự kiêu ngạo trong quá khứ. Nhưng bây giờ, cả người cô đều đang phát sáng.
Sau khi nghe những lời thổ lộ từ miệng cô… nhịp tim Thẩm Tư Cương đập mạnh như sấm, lần đầu tiên trong đời, có một người hoàn toàn lọt vào đáy mắt anh, lọt thỏm vào tim anh!
Hiểu rõ sự kiêu ngạo của cô, cái ngẩng cao đầu của cô, tấm lưng thẳng hơn cột đình, và biểu cảm tự tin luôn tồn tại trên khuôn mặt cô ngày trước, không đến từ sự cưng chiều của ông cố Giản, hay quỹ Ái Tình vài ngàn tỉ, hay năng lực của cô, mà nó đến từ sự tự tin và tự tôn đã khắc sâu trong linh hồn cô!