Tô Mịch không biết chuyện Thẩm Tư Cương đi New York, dù sao câu lạc bộ giải trí quốc tế Đông Kinh chỉ là một sản nghiệp thuộc danh nghĩa của Thẩm Tư Cương, thậm chí không được coi là sản nghiệp đặc biệt gì, chẳng qua là một chỗ giải trí mà thôi.
Cũng bởi vì ngày đó gặp Giản Đường ở đây nên mới trở thành đại bản doanh của Thẩm Tư Cương của tập đoàn Thẩm thị.
Nhà họ Thẩm là một gia tộc lớn, là gia đình quyền quý chân chính. Nhà họ Thẩm có mấy đời truyền thừa, dưới sự quản lý của mỗi thế hệ, nhà họ Thẩm ngày càng phồn vinh. Đến tay Thẩm Tư Cương, sự phát triển và quy mô của nhà họ Thẩm trở nên to lớn hơn bao giờ hết.
Ngày thứ ba sau khi Thẩm Tư Cương rời đi, Giản Đường lại lần nữa gặp một người quen ở Đông Kinh.
“Sao em cứ thích đi giữa cầu thang thế?” Trên người Tiêu Hoành toát lên hơi thở đầy cuốn hút, dễ dàng đầu độc rất nhiều cô gái. Tiêu Hoành cũng biết sức hấp dẫn của mình, đương nhiên vẫn thuận lợi vui đùa giữa các bụi hoa.
Không ngờ đứng hút thuốc giữa cầu thang mà cũng gặp cô gái thú vị đến vậy. Giờ phút này Tiêu Hoành càng có vẻ chân thành.
Giản Đường mở miệng, còn hơi ngờ nghệch: “Anh có phải...”
“Sao quên anh nhanh thế?” Đôi môi mỏng nở nụ cười lôi cuốn, anh ta vươn tay chạm vào mặt Giản Đường rồi chậm rãi rời xuống. Tầm mắt anh ta cũng theo ngón tay, rơi trên cánh môi không được đẹp cho lắm.
Bỗng chốc anh ta nhớ lại cảm xúc lúc hôn lần trước, cực kỳ muốn thưởng thức thêm một lần nữa. Rốt cuộc đôi môi này có ma lực thế nào mà khiến anh ta vừa đi công tác về, không kịp nghỉ ngơi đã chạy ngay đến nơi này.
“Chỗ này của em...” Trong mắt Tiêu Hoành chỉ có hình ảnh đôi môi ấy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào môi Giản Đường. Cô nghiêng đầu né tránh, song Tiêu Hoành cũng không giận, chỉ khẽ cười: “Đừng động đậy.”
Vừa nói xong, ngón tay anh ta lại đưa về phía đôi môi cô lần nữa. Giản Đường làm sao có thể đứng im được chứ, cô hơi khó chịu ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Im nào, nếu không anh hôn thật đấy.” Tiêu Hoành nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Giản Đường ngượng ngùng đỏ ửng tai. Tại sao lại có người thế này chứ!
Tiêu Hoành khá vui vẻ, chỉ vì câu nói này mà cô mặt đỏ đến tận mang tai hả? Trời ạ! Bây giờ vẫn còn cô gái ngây thơ như thế này sao?
Có thể nói điều này giống như sự tồn tại của hóa thạch, hiếm thấy vô cùng!
Giản Đường không hiểu nỗi lòng của anh ta, lúc cô học đại học đã bị tống vào tù, Thẩm Tư Cương không cho cô cơ hội trải nghiệm từ thiếu nữ biến thành phụ nữ, năm tháng cũng không cho cô cơ hội lột xác. Đến hiện tại, cô vẫn không hiểu biết nhiều về đàn ông, không giống như những cô gái khác ở câu lạc bộ giải trí quốc tế Đông Kinh này.
“Tôi nhớ anh rồi, anh có phải... anh Tiêu không?” Cô vội vã mở lời.
Tiêu Hoành như không nghe thấy, chỉ mải đưa ngón tay vuốt ve môi cô: “Chỗ này của em...” Dường như có dòng điện kỳ lạ truyền từ ngón tay đến toàn cơ thể, khiến Tiêu Hoành ngơ ngẩn cả người. Anh ta khó hiểu ngước nhìn cô gái bị anh ta đặt trên lan can cầu thang. Tại sao có thể như vậy? Anh ta không nghĩ gương mặt và tư thái của cô có bất kỳ sức hấp dẫn nào với mình, vậy, phải chăng quả thật anh ta bị thu hút bởi đôi môi của cô sao?
“Chỗ này của em... Anh muốn xác nhận một chuyện rất quan trọng.” Tiêu Hoành nói một câu không liên quan khiến Giản Đường khó hiểu. Điều này khó mà giải thích, cho dù là người khác nghe xong cũng không hiểu.
Vừa dứt lời, Giản Đường còn chưa kịp hiểu ý tứ của anh ta thì đôi môi đã bị một đôi môi mềm mại khác áp lên.
Cô choàng mở to mắt. Chuyện gì đây!
“Khụ khụ...” Một tiếng ho khe khẽ vang lên. Giản Đường giật nảy mình, đột nhiên tỉnh táo đưa tay đẩy Tiêu Hoành đang muốn hôn thắm thiết ra.
Cô nhìn về nơi phát ra tiếng ho kia, hóa ra là Tần Mạn Mạn.
“Ặc, ngại quá, làm phiền hai người rồi.”
Gần đây Tần Mạn Mạn hơi thảm. Nếu không sao lại không đi thang máy, phải tốn sức đi thang bộ? Cô ta chưa bao giờ ngờ, cuộc đấu tranh trong thang máy cũng đặc sắc đến vậy. Không cần hỏi nhiều cũng biết, Tần Mạn Mạn cũng giống như Giản Đường hồi đầu, bị người ta cố ý đùa cợt rồi. Chẳng qua cô ta không ngờ lại được chứng kiến màn này trong cầu thang bộ.
Cô ta cũng biết Tiêu Hoành! Chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tiêu thị, nhiều tiền đẹp trai, trong câu lạc bộ có rất nhiều cô gái hận không thể bám được chàng rể vàng này. Nhưng... Giản Đường thì sao? Vậy mà chàng rể vàng người người đều mơ tưởng có được lại hôn một người vừa xấu vừa què giữa cầu thang.
Không biết là vì dạo này bị chèn ép vô hình ở Đông Kinh hay là vì trong lòng ghen tỵ mà Tần Mạn Mạn biết rõ lúc này nếu không muốn gây chuyện thì tốt nhất chọn cách bỏ đi, vờ như không thấy gì. Nhưng vào thời điểm cô ta nhìn thấy cô gái mà Tiêu Hoành hôn chính là Giản Đường, nỗi tức giận và ghen tỵ thúc giục cô ta phải phá ngang hai người này.
Thấy Tần Mạn Mạn, Giản Đường chầm chậm cúi đầu im lặng, đây chính là thái độ của cô đối với Tần Mạn Mạn.
“Anh Tiêu, tôi còn có việc bận, đi trước đây.”
Nghe thấy giọng nói cực kỳ khô khốc của cô, anh ta nghĩ mình có thể ngăn cản cô rời đi, nhưng giờ phút này, tâm trạng anh ta không ổn định, chỉ dõi theo bóng lưng cô đi lên lầu với ánh mắt phức tạp.
“Anh Tiêu, tôi là Tần Mạn Mạn.” Người đàn ông trước mặt quả đúng là mẫu người hoàn hảo trong lòng cô ta. Vẻ ngoài xuất sắc, khuôn mặt anh tuấn, vóc dáng sánh ngang với người mẫu, hơn nữa toàn thân toát lên vẻ phong độ... Tần Mạn Mạn phát hiện trái tim mình đập như trống bỏi.
Tiêu Hoành chậm rãi quay đầu lại, lướt mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Tần Mạn Mạn. Phía đối diện đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ... Không, nên gọi là cô bé thì thích hợp hơn.
Từ đầu đến cuối, khóe miệng Tiêu Hoành vẫn cười mỉm, nhìn chăm chú cô bé cách đây không xa. Anh ta nhìn thấu rõ ràng ý định của cô bé kia.
Gương mặt xấu hổ hồng hồng, trẻ trung đầy sức sống, làn da đàn hồi... quả thật có một sức sống thanh xuân động lòng người.
Nhưng làm sao bây giờ, hiện tại trong đầu anh ta đều là hình ảnh cô gái xấu xí kia đỏ ửng vành tai. Tiêu Hoành đưa tay khẽ sờ cánh môi, hai lần hôn cô, lần sau còn mang cảm xúc mãnh liệt hơn cả lần đầu.
Lần đầu tiên chỉ kịp chạm vào một cánh môi của cô đã bị tên họ Thẩm kia phá hỏng chuyện tốt.
Lần thứ hai cũng chính là lần vừa rồi, anh ta cũng chỉ kịp chạm môi cô, chưa kịp cảm nhận nhiều hơn, chưa kịp hôn sâu thì bị một kẻ nhiều chuyện phá hoại.
Tiêu Hoành ngước đôi mắt đào hoa, ánh mắt xâu xa lướt qua cô bé tự giới thiệu là Tần Mạn Mạn kia, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi: “Cô tên là Tần Mạn Mạn phải không?”
Hơi thở của Tần Mạn Mạn trở nên gấp gáp, bỗng dưng kích động: “Đúng, em, em, em tên là Tần Mạn Mạn. Anh, anh Tiêu. Để em, em phục vụ cho anh. À... không phải vậy, ý em là, em là nhân viên phục vụ ở đây. Em, em...”
Một tiếng cười khe khẽ đầy cảm xúc bật thốt từ cổ họng Tiêu Hoành, anh ta cười tươi hơn, đôi chân dài bước đến chỗ Tần Mạn Mạn: “Cô muốn phục vụ cho tôi à?”
“Em...”
“Đừng khẩn trương, cô thật đáng yêu.”
Tiếng nói êm tai ấy lọt vào tai khiến tim cô ta đập như trống bỏi. Nhìn cô ta xấu hổ đỏ mặt, đáy mắt Tiêu Hoành lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Trông cô ta thật là kệch cỡm!
“Tôi nhớ cô rồi, cô cứ đi làm việc của mình đi.” Anh ta nhẹ nhàng lướt qua người Tần Mạn Mạn, dáng người cao cao từ từ đi xuống cầu thang.
Chỉ như vậy, trái tim mới nhú của thiếu nữ Tần Mạn Mạn này đã gửi gắm trên người anh ta rồi.
Anh ta đúng là một người tuyệt tình tàn nhẫn!
Tần Mạn Mạn đi lên tầng thì gặp Giản Đường, trong lòng cô ta không khỏi khó chịu: “Đồ điếm.”