Mục lục
Tình yêu suốt đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 48: KHÔNG ĐƯỢC CHẾT

Lúc quát lên với tổng giám đốc Đỗ, cây lau nhà trong tay Thẩm Tư Cương vẫn không ngừng đập lên tủ.

Thẩm Tư Cương như phát điên đập vào tủ liên tục.

Trên một cao tốc cách Đồng Hoàng 5km, một chiếc xe đua Maserati đang chạy như bay với tốc độ 120km/, cửa sổ xe không đống, tiếng gió rít thổi qua cửa sổ át đi giọng nói của người bên trong.

Tài xế ngồi trên ghế lại do dự nói: “Tổng giám đốc Tiêu, sẽ không xảy ra chuyện chứ? Cái tủ đó chắc chắn khó đập vỡ lắm, anh lại bảo tôi đổi chìa khóa, sẽ chết người đó.”

Tiếng cười bị gió át đi, những lời sau đó không bị lọt đi:

“Chết người thì liên quan gì tới tôi? Không cẩn thận đưa nhầm chìa khóa thôi chẳng lẽ cũng phạm pháp sao? Mấy tên cầm thú chơi cái trò biến thái đó mới cần phải lo lắng.”

Tài xế không nói gì nữa, tay lái xe run rẩy không ngừng.

“Không chết được đâu, nếu người cứu có tâm dùng hết sức đập thì vẫn đập vỡ được, hù dọa cô ta tí thôi.”

Sống lưng tài xế lạnh toát, cậu chủ à, màn hù dọa này của cậu ai mà yếu tim chắc sẽ bị cậu chơi chết, sao cậu không nói là vì cậu ghét cô phục vụ đó.”

Đương nhiên tài xế không dám nói những lời này ra.

Trong Đông Kinh, Thẩm Tư Cương điên cuồng đánh đập, cô gái đó ở trước mặt anh trôi bồng bềnh trong một tủ nước, anh còn nhớ trước khi cô ấy nhắm mắt đã thốt lên ba chứ tên anh.

“Tổng giám đốc Thẩm...”

Người xung quanh không ai dám nhiều lời, ai nầy đều dùng hết sức muốn đập vỡ cái tủ này, ngày cả mấy người tổng giám đốc Đỗ cũng tham gia, khi nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Thẩm Tư Cương, bọn họ cũng lập tức tham gia đập tủ cứu người.

Tần Mạn Mạn đã hoảng sợ mềm nhũn trên mặt đất, tay chân cô lạnh lẽo kinh hoàng nhìn Giản Đường đang trôi nổi không biết sống chết trong tủ.

Nếu nói trước đó cô không biết tổng giám đốc Thẩm người đàn ông thần bí hay xuất hiện ở Đông Kinh có quan hệ gì với nơi này, thì sau khi nghe xong cuộc nói chuyện giữa Thẩm Tư Cương của Đỗ Lập Quần, cô đã hiểu, Đông Kinh là của tổng giám đốc Thẩm.

Một mặt cô hy vọng Giản Đường đừng xảy ra chuyện, như thế thì cô sẽ không bị trừng phạt, nhưng một mặt cô lại hy vọng người bên trong cứ thế mà chết đi, nếu không đợi cô ta tỉnh lại không chừng sẽ tố cáo với Thẩm Tư Cương - ông chủ Đông Kinh.

“Rắc!”

Một đường nứt trên tủ bắt đầu lan rộng, cùng lúc đó cây lau nhà trên tay Thẩm Tư Cương cũng gãy làm đôi.

Trong lúc lòng nóng như lửa đốt, anh quăng cây lau nhà gãy đi, tay không đấm mạnh lên tủ ba đấm.

“Sếp!” Người xung quanh thấy hành động điên cuồng của Thẩm Tư Cương đều giật mình hoảng sợ, “Tay của anh!”

Thẩm Đệ Nhất càng lo lắng hơn.

Phải biết, Thẩm Tư Cương không được xảy ra chuyện.

Sếp là người cầm lái nhà họ Thẩm, trên người sếp gánh vác thịnh suy của nhà họ Thẩm.

Thẩm Đệ Nhất là người hầu trong nhà họ Thẩm, không thể mở mắt nhìn Thẩm Tư Cương xảy ra chuyện, “Sếp, đừng tiếp tục nữa, nếu không tay anh sẽ có chuyện đó.”

“Tránh ra!” Thẩm Tư Cương đẩy Thẩm Đệ Nhất ra không do dự đấm thêm một đấm.

“Sếp!”

Theo tiếng kêu hoảng sợ của Thẩm Đệ Nhất, cái tủ vững chắc như quái vật trước mắt cuối cùng cũng bị đập vỡ.

Ầm!

Một âm thanh vang dội truyền ra, trong khoảnh khắc, cả gian phòng như vỡ đê, nước ào ào trào ra, chớp mắt đã đập vỡ bàn thủy tinh, đám người tổng giám đốc Đỗ không đề phòng liền bị nước đập té xuống sàn lăn mấy vòng tới góc sô pha mới ổn định lại được.

Tần Mạn Mạn bị sặc mấy ngụm nước lên mũi lên miệng, khoảnh khắc đó cô ta còn tưởng mình bị nghẹt thở tới chết rồi.

“Cứu....khụ khụ khụ...” Cô ta yếu ớt kêu lên nhưng không ai để ý tới cô ta.

Nước đập tung cả cánh cửa phòng, tràn ra ngoài hành lang.

Cơ thế Giản Đường như tảo biển nước đập đi đâu thì cô ấy trôi tới đó, nước đã ngập tới đầu gối, lúc đó một bàn tay lớn kéo cô gái chưa biết sống chết đó vào lòng.

Nước trong phòng tràn hết ra ngoài phòng, nước rút đi rất nhanh, có thể bằng bằng mắt thường nhìn thấy mực nước hạ xuống tới bàn chân.

Từ trước tới nay chưa bao giờ Thẩm Tư Cương thảm hại như thế, dù là lúc biết Hạ Viên Miên chết anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, tuy giận dữ nhưng vẫn nho nhã bình tĩnh nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt của kẻ trên.

Còn lúc này, anh ta giống một người bình thường trong bộ dạng thảm hại, tuy mặc bộ đồ tây mấy trăm triệu nhưng quần áo anh giờ cũng đã xộc xệch rối loạn, giày dưới chân cũng mấy trăm triệu nhưng giờ cũng chẳng khác gì mấy đôi giày da đi mưa bán đầy đường, tuy đã chải chuốt nhưng giờ tóc cũng đã rối bời.

Thẩm Đệ Nhất ngẩn ngơ nhìn Giản Đường trong lòng sếp, anh ta im lặng một lúc không nói gì, sếp của anh ta, cậu chủ của anh ta vì cô gái ghét cay ghét đắng mà trở nên thảm thương như thế.

Vậy cô Viên Miên thì sao? Cô gái với nụ cười ngọt ngào trên môi ấy...

Thẩm Tư Cương đặt Giản Đường lên sô pha, sau đó thử hô hấp nhân tạo, mặt anh ta bỗng thay đổi.

Anh ta quay đầu nói với giọng không thể nghi ngờ: “Quay người nhìn sang chỗ khác đi.” Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã cau mày khó chịu: “Bảo quay thì quay đi! Điếc à?” Sau đó anh gọi Thẩm Đệ Nhất: “Con bà nó, Thẩm Đệ Nhất, giúp bọn họ đi!”

Lúc này mọi người mới phản ứng nhất loạt quay đầu đi.

Sau lưng truyền tới tiếng xé quần áo nhưng không ai dám quay đầu lại nhìn.

Thẩm Tư Cương rõ ràng không muốn ai nhìn thấy cơ thể Giản Đường dù chỉ là một chút.

Thẩm Tư Cương cởi quần áo gh ra cấp cứu cho cô.

Anh không biết vẻ mặt anh lúc này căng thẳng biết bao nhiêu, giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, Giản Đường, thở đi!

Một lúc sau.

“Khụ khụ khụ .....khụ khụ khụ khụ....” Một chuỗi tiếng ho vang lên, miệng Giản Đường trào ra nước, rồi lại ho sặc sụa, cô mở đôi mắt đang chua xót mơ hồ không nhìn rõ người trước mặt, môi cô mấp máy.

Trong mắt của Thẩm Tư Cương hiện lên tia kích động khó nói, chỉ thấy anh vội vàng hỏi: “Cô nói cái gì...”

Mặt Giản Đường trắng bệch : “Tổng giám đốc Đỗ, tiền...!

Đột nhiên, bầu không khí trở nên ngưng đọng, mọi thứ đều đóng băng.

Vẻ kích động trong mắt Thẩm Tư Cương biến mất, chỉ còn lại ánh mắt lạnh giá: “Bao nhiêu?”

“Đã nói trước là sáu tỷ sáu....” Cô chỉ mơ hồ nhìn thấy người trước mặt nhưng lại thấy rất quen thuộc.

Thẩm Tư Cương lạnh như băng nhìn cô, tay phải buông thõng một bên chảy đầy máu, “Được, được lắm, sáu tỷ sáu à, tôi cho cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK