Ngày hôm sau, Giản Đường vừa đến Đông Kinh liền cảm thấy có chút kì lạ, người xung quanh ba bốn người một nhóm đều đang chỉ trỏ cô, bàn tán xôn xao.
Giản Đường không quá để tâm, có lẽ vì cô là nhân viên dọn vệ sinh đột nhiên lại được điều đến bộ phận PR nên khiến người ta phải bàn tán.
Nhưng sau khi vào phòng nghỉ trong bộ phận PR cô mới biết, cô quá ngây thơ rồi.
“Ha ha ha, chó cái đến rồi à.” Đột nhiên một tiếng cười nhạo vang lên, sắc mặt Giản Đường trắng bệch, cô nhận ra người đang chỉ mặt cô mắng “chó cái”, đó chính là Luna - tiếp viên của phòng 606.
“Chị Luna, chị đừng lớn tiếng vậy, người ta cũng đâu phải kẻ mù mà không nhìn thấy một con chó cái xông vào.”
“Luna cười ha hả: “Mấy người không được tận mắt chứng kiến, con này ăn mặc trang phục thằng hề, mặt bị vẽ đến mức quỷ thấy cũng phải khóc. Cậu Lệ kia bắt cô ta bò xuống nhặt tiền, cô ta liền bỏ, bắt cô ta vẫy đuôi, cô ta liền vẫy. Thật đấy, bộ dạng đấy quả thật là khiến tôi trợn to mắt mà nhìn.
Bùm! Máu huyết trong cơ thể như chảy ngược!
Giản Đường chớp mắt. Ai tắt đèn rồi? Vì sao lại tối như vậy?... Trong mắt người khác thì Giản Đường vẫn đang đứng đó bất động, vẻ mặt kinh hãi, nhưng không biết Giản Đường kinh hoảng như vậy là vì trước mắt cô đột nhiên tối sầm.
Tầm mắt đột nhiên mất đi ánh sáng, nhưng tai lại càng thêm thính, xung quanh là tiếng cười đùa sỉ nhục của đám tiếp viên, người mẫu, không câu nào không chui vào tai cô.
Vì vậy có một khoảnh khắc cô bỗng nảy sinh ý nghĩ “Cứ như vậy mà chết đi thì thật tốt”, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hy vọng vào tương lai trong ngục giam lại lần nữa xuất hiện trước mắt cô.
Không... Sao có thể cứ vậy mà chết được chứ?
Tính mạng của cô là sống thay cho cô bé đã chết kia.
Tầm mắt lại dần dần xuất hiện ánh sáng, Giản Đường như thể một đống bùn yếu đuối, mặc cho người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, dùng ngôn từ sỉ nhục, cô cũng không đáp lại một lời.
Luna thấy cô như vậy thì càng điên lên, cô ta đẩy Giản Đường một cái: “Giả vờ cái gì! Làm điếm mà còn tỏ vẻ thanh cao à! Hôm qua lúc cô lắc mông lấy lòng lũ đàn ông sao không thấy thanh cao vậy nha!” Luna còn chưa thấy đủ, giơ chân tàn nhẫn đạp Giản Đường một cái.
Giản Đường vốn dĩ đi đứng bất tiện, làm sao chịu được đôi giày cao gót của Luna đá xuống, cô lập tức bị đã ngã lăn ra sàn.
“Luna, cô nhẹ chút đi, sao lại đá người ta ra sàn như vậy.” Có người mở miệng chất vấn, có mắng chửi thế nào cũng chỉ là ngoài miệng, còn đánh người thì không đúng rồi.
Luna hùng hồn nói: “Tôi căn bản đâu có đá mạnh lắm đâu! Ai biết cô ta lại dễ ngã ra như vậy?” Nói xong lại hừ lạnh, giơ chân ra đá đá Giản Đường như đá đống rác: “Đủ rồi, đứng lên đi, còn giả vờ cái gì. Cô muốn giả ngây thơ cũng phải đi đắp khuôn mặt ngây thơ vào đi đã.”
Nói xong cô ta còn quay lại cười với đám chị em sau lưng: “Tôi vừa mới đá người ra sàn sao? Sao tôi lại không biết nhỉ? Ồ, lẽ nào không phải tôi chỉ đá một con chó hay sao?”
“Ha ha ha ha... Chị Luna nói rất đúng, Luna sao có thể tùy tiện động tay động chân đá người khác chứ, Luna là đang đá chó.”
“Nào, sủa vài tiếng nghe coi.”
“Nếu không hay là cô bắt trước hôm qua bò xuống vẫy đuôi đi? Vẫy tốt thì chị em chúng tôi cũng sẽ thưởng tiền cho cô.”
Những lời chế nhạo vang lên liên tục, Giản Đường im lặng chống đất đứng lên.
“Làm gì đấy! Không đi làm việc đi!” Cửa đột nhiên mở ra, Tô Mịch không ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy tình cảnh này, Giản Đường cô gái ngốc kia rõ ràng là đang bị bắt nạt. Tô Mịch tức xanh mặt, trừng đám người: “Tụ tập hết ở đây làm gì! Đi làm việc đi!”
Người trong phòng vừa rồi còn vô cùng phách lối giờ lại rụt cổ lại cun cút đi ra.
chị Mịch thủ đoạn tàn nhẫn, bọn họ cho dù chưa từng thấy thì cũng đã từng nghe rồi, ai lại muốn rơi vào tay chị Mịch chứ.
“Em ngốc a? Bị bắt nạt cũng không chửi lại?” Tô Mịch nhanh chóng chạy lại trước mặt Giản Đường kéo cô lên, lúc này mới bớt giận.
Tô Mịch không quen nhìn cô bé Giản Đường này bị ức hiếp, nhìn cô bé ngốc này chật vật bị đám cậu ấm trêu đùa nhưng từ đầu đến cuối không kêu khổ tiếng nào, cũng không rơi một giọt nước mắt, sau đó không hề lưu luyến vứt đống tiền cho cô, Tô Mịch không có cách nào giúp cô bé ngốc Giản Đường này tốt hơn chút.
Giản Đường... cực kỳ giống cô của quá khứ!
“chị Mịch, có việc gì sao?”
Tô Mịch sửng sốt nhìn cô gái trước mặt, toàn bộ cơn giận tan biến, cô bất đắc dĩ thở dài: “Hôm nay nghỉ ngơi trước đi, chị thấy trạng thái của em không tốt lắm.”
“Em rất ổn.”
Ổn cái con khỉ!
Tô Mịch suýt chút nữa thì chửi tục.
Cô đổi giọng nói: “Vậy cũng không có việc gì, đâu phải ngày nào cũng có việc.”
“Vậy được, em ngồi trong này đợi.” Giản Đường nói: “chị Mịch, nếu có việc gì chị nói cho em ngay nhé. Tuy ngoại hình và dáng dấp em không tốt, nhưng chuyện gì em cũng nguyện làm. Những chuyện dơ bẩn mệt nhọc, người khác không muốn làm, em đều có thể. Chỉ cần đừng bắt em uống rượu.” Giản Đường trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện bán thân, trong mắt cô thì ngoại hình của mình rất an toàn.
“Em... thôi, tùy em vậy.” Tô Mịch lắc đầu ra khỏi bộ phận PR.
Lại không ngờ lúc Giản Đường từ phòng vệ sinh ở tầng 3 đi ra đã bị người ta tóm lấy kéo vào phòng riêng.
“Đây, Tổng giám đốc Chu, đây chính là người tôi nói - Giản Đường.”
Giản Đường nhìn Trân Trân cười nói với một người đàn ông trung niên đầu hói bụng bự trên ghế sô pha. Trân Trân thì Giản Đường cũng biết, đây chính là người mẫu nữ hôn Tiêu Hoành ở cầu thang bộ mà cô gặp hồi trước.
“Giản Đường, cô qua đây, Tổng giám đốc Chu nói muốn mời cô uống rượu.”
Giản Đường lắc đầu: “Tôi dị ứng rượu.”
Trân Trân lập tức lạnh mặt quát: “Giản Đường, cô dám từ chối Tổng giám đốc Chu, là đang coi thường ngài ấy sao?”
Giản Đường lén lút nhìn Tổng giám đốc Chu một cái, quả nhiên sắc mặt ông ta rất khó coi.
Giản Đường chỉ đành gắng gượng kiên trì: “Tổng giám đốc Chu, tôi thực sự dị ứng rượu, có lần suýt nữa đã chết. Chuyện này... tôi uống rượu vào cơ thể không chịu được, đến lúc đó lại khiến ngài Chu đây không thoải mái thì không tốt lắm.”
Nghe cô nói vậy Tổng giám đốc Chu tuy đã không cố ép cô uống rượu nữa nhưng vẫn không chịu cứ vậy tha cho cô.
“Vậy cô có thể làm gì?”
“Tôi...” Giản Đường vừa muốn nói đã bị Trân Trân cướp lời: “Tổng giám đốc Chu, hay là bắt cô ta hát đi? Cái giọng khàn đặc của cô ta hát lên chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Hồi ở tù thanh quản của Giản Đường đã bị phá hủy, giọng khàn khàn rất khó nghe, bình thường cô không thích nói chuyện, nếu có nói thì cũng cố ý nén giọng.
“Cô ta giọng khó nghe như vậy, hát hay được chắc?”
“Tổng giám đốc Chu~” Trân Trân ngồi luôn lên đùi ông ta làm nũng: “Tổng giám đốc Chu, hát hay thì có gì đáng nghe, giọng khàn khàn như vậy hát lên mới thú vị nha. Ngài để cô ta hát hết bài này đến bài khác, nếu ngài chê cô ta hát khó nghe thì chúng ta dùng nút bịt tai lại nha.”
“Giọng cô ta khó nghe như vậy, em còn muốn nghe cô ta hát?” Tổng giám đốc Chu nói.
“Chính vì khó nghe vậy, người ta mới muốn nghe thử mà, bắt cô ta hát đến câm luôn có phải sẽ càng khó nghe hơn không?” Nói rồi Trân Trân áp cái thứ đầy đặn bên trên vào cánh tay Tổng giám đốc Chu: “Ây da, Tổng giám đốc Chu, được không nha? Được không nha?”