“Mày nói mày cầu xin cho tao, mày có làm không? Mày muốn thể hiện cái sự lương thiện của mày à? Giản Đường, đứa độc ác nhất chính là mày!”
Tần Mạn Mạn vừa vào trong, đã ào ào xả oán hận trong lòng.
“Mày với ông chủ qua lại với nhau chứ gì? Mày đã lăng nhăng với ông chủ rồi tại sao còn dụ dỗ người khác, Tiêu Hoành và cả người đàn ông nước ngoài vừa rồi nữa.
Mày nhìn cổ họng tao xem, mày nghe thử xem, nếu như mày nói đỡ cho tao thì cổ họng tao đâu đến mức sặc ra máu như thế này!
Bác sĩ nói rằng, cổ họng tao sẽ mất rất lâu mới khỏi được, mà dù khỏi rồi cũng sẽ không khôi phục được như trước kia nữa!
Không phải mày nói là mày sẽ cầu xin cho ta sao?
Tao đã cầu xin mày như thế, thậm chí tao còn cúi đầu nhận lỗi với mày, ngoài mặt mày tỏ ra sẽ giúp đỡ tao, nhưng thật ra mày chẳng làm cái gì cả!
Giản Đường, tao chưa bao giờ thấy đứa nào giả nhân giả nghĩa như mày! Tởm lợm, giả dối!”
Giản Đường không lên tiếng ngắt lời Tần Mạn Mạn, vẻ mặt cô không buồn không vui, cũng chẳng giận dữ, trên trán vẫn còn ấm ấm, cô chậm rãi xoa xoa góc trán, đột nhiên cô ngẩng phắt lên nhìn Tần Mạn Mạn đầy phẫn nộ, giọng cô khàn đặc.
“Chẳng phải cô vẫn còn sống đấy à?”
“Ý mày là sao?” Tần Mạn Mạn ngẩn ra, hai mắt trợn trừng trừng, không dám tin nhìn Giản Đường, “Giản Đường! Mày rủa tao chết đó à?”
Tiếng rít đầy chói tai, Giản Đường cười khẽ,
“Tần Mạn Mạn, có phải cô cảm thấy mày phải chịu đựng những thứ này đều là do tôi hại cô đúng không?”
“Không phải mày thì sao tao lại thành ra thế này? Tao sẽ bị đuổi khỏi Đông Kinh sao? Mày có biết tao lưu lạc đất khách, đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt và học phí khó khăn thế nào không! Mày có biết cuộc sống của tao khó khăn thế nào không?”
Giản Đường bật cuời.
“Hóa ra cô cũng biết là cuộc sống khó khăn đấy. Tần Mạn Mạn, cuộc sống đã không dễ dàng tại sao cô còn lãng phí nó?”
“Mày có thể không giúp tao, nhưng mày đã đồng ý là xin giúp nào rồi mà lại không làm, Giản Đường, nếu như mày không chịu giúp tao tại sao còn hứa với tao, mày muốn làm người tốt, giả vờ lương thiện, muốn tao cảm kích mày lại không nói đỡ cho tao, Giản Đường mày thật đáng sợ!”
Giản Đường nhắm mắt, cô rất mệt, trước có tên Kane đó, tự tiện động chạm vào vết thương cô không muốn người khác chạm vào nhất… nụ hôn đó không chỉ chạm đến vết thương trên trán.
Sau lại có Tần Mạn Mạn lằng nhằng quấy rối vô lý. Nếu như đổi thành lúc khác, Giản Đường vẫn có thể ậm ừ vâng dạ, nhưng bây giờ không được.
Cô cần một không gian riêng ngay bây giờ để giấu mình, không nghĩ cái gì nữa, không làm cái gì nữa.
“Nếu như theo lý mà nói thì cô hại tôi trước, tôi hoàn toàn có thể không quan tâm đến cô sống hay chết.” Giản Đường chậm rãi nói, “Nếu như cô vì có ý kiến với tôi mà có thể tùy ý tổn thương đến tôi, vậy thì chẳng phải là tôi có thể trả lại cô tất cả những gì cô đã làm với tôi sao. Huống chi Tần Mạn Mạn, cô tưởng bây giờ cô có thể nguyên vẹn đứng trước mặt tôi là vì cái gì?”
Cô cười khẽ, “Hoặc là cô có thể thử chọc giận ông chủ một lần nữa, xem xem lần sau anh ta sẽ dùng thủ đoạn nào để xử lý cô””
Có những khi không cần thiết phải nói nhiều.
Nếu như Tần Mạn Mạn vẫn không hiểu, thì hoặc là cô ta thực sự không hiểu hoặc chính cô ta không muốn hiểu.
“Tao, tao không biết mày đang nói cái gì. Giản Đường, mày thật kỳ lạ, toàn nói những thứ linh tinh, mà mày không muốn giúp tao thì thôi, không cần thiết phải nói những câu kỳ lại như thế để phủi sạch hiềm nghi của mày đâu.”
Nếu như là người bình thường thì hai chữ ‘hiềm nghi’ này chỉ có nghĩa trên sách vở, chứ không còn hàm ý nào khác. Nhưng đối với Giản Đường thì hai chữ này lại khiến cô vừa sợ vừa phản cảm.
Sắc mặt cô trở nên tái nhợt bằng tốc độ nhìn được bằng mắt thường, hít một hơi thật sâu, cô quay sang nhìn Tần Mạn Mạn, vẫn là giọng nói khàn khàn quen thuộc có chút sắc bén, cũng chỉ khiến cho người ta cảm thấy không hài hòa một cách kỳ lạ.
“Hiềm nghi? Tần Mạn Mạn.” giờ phút này Giản Đường tức giận ép sát Tần Mạn Mạn, “Cô biết ý nghĩa của từ hiềm nghi này không?
Hiềm nghi?
Hiềm nghi cái gì?
Tôi cần phải phủi sạch hiềm nghi gì chứ?
Là tôi hại cô sao?
Hay là tôi mách tội cô?
Tần Mạn Mạn, cô có thấy mất mặt không?
Cô hãm hại người khác, lại để lộ sơ hở, bị công ty tra được, cô quay ngược lại trách cô không cầu xin cho cô? Tần Mạn Mạn, rốt cuộc là ai cho cái dũng khí không biết sợ đó thế?
Rốt cuộc là ai cho cô cái quyền được nước lấn tới hết lần này đến lần khác vậy?”
“Cô… cô …cô…” Tần Mạn Mạn kinh ngạc sững người, mỗi câu mỗi chứ Giản Đường nói đều ép cô ta lùi về sau, Giản Đường từng bước từng bước tiến về trước… Giản Đường trước mặt… sao khác với Giản Đường trước kia vậy?
“A!! Giản Đường!!! Tao biết ngay mà! Mày giả vờ! Cái vẻ đáng thương đó của mày đều là giả vờ hết!
Ở đây không có đàn ông, không có anh Tiêu, không có ông chủ mà tao cũng bị đuổi ra khỏi Đông Kinh rồi, có phải mày cho rằng không cần thiết phải giả vờ giả vịt trước mặt tao nữa đúng không, bởi vì không có ai vạch trần được bộ mặt thật của mày nữa!!?”
Giản Đường sững ra, nhìn người phụ nữ trước mặt… không, cô ta vẫn còn là một cô gái trẻ, nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên cô cười lên, khác với những nụ cười trước kia, lần này cô cười lớn, khó nghe đến mức Tần Mạn Mạn phải bịt lỗ tai lại.
“Có gì buồn cười? Bị tao nhìn thấu tất cả sao?”
Giản Đường liếc xéo Tần Mạn Mạn, lắc đầu, nhả từng câu từng chữ: “Tôi đang muốn nghỉ ngơi, cô nên đi rồi.”
“Mày đuổi tao đi? Mày mơ đi! Mày làm cổ họng tao thành ra thế này rồi, bác sĩ nói phải mất rất lâu mới khỏi được, dù khỏi rồi cũng không thể khôi phục lại như trước nữa. Bây giờ mày còn đuổi tao đi?”
Nghe Tần Mạn Mạn nhắc đi nhắc lại chuyện cổ họng, cổ họng Giản Đường cũng khô khốc… trước kia cô cũng có một giọng nói bình thường, “Có một số chuyện không có tại sao cả, không có lý lẽ gì đáng nói. Cổ họng của cô chỉ là hỏng tạm thời thôi, cô nên cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, sự mất mát này không phải là vĩnh cửu.”
Cô nói xong câu nói đầy ẩn ý đó, cũng không cho Tần Mạn Mạn thêm cơ hội để nói thêm, hỏi lại lần nữa: “Cô thật sự không đi?”
“Mày đừng hòng đuổi được tao đi.”
Giản Đường gật đầu, lấy điện thoại gọi điện cho Tô Mịch, “chị Mịch, em muốn nhờ chị nhắn cho ông chủ một câu, nói là em xin rút lại lời thỉnh cầu tha cho Tần Mạn Mạn một cái mạng, em đồng ý trả bất kỳ cái giá nào.”Tần Mạn Mạn nghe thế mặt thoắt cái đã trắng bệch, “Giản Đường, đừng mà!”
Giản Đường vẫn chưa cúp máy, cô nhìn Tần Mạn Mạn, lại nói với Tô Mịch thêm một câu: “chị Mịch, chờ chút đã.”
Rồi quay lại nhìn Tần Mạn Mạn, chậm rãi nói:
“Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu ra lời tôi nói lúc nãy rồi à?”
Mặt mũi Tần Mạn Mạn xám ngoét, căng thẳng nhìn Giản Đường đang cầm điện thoại, dù trong mắt cô ta vẫn còn đầy vẻ không cam lòng nhưng vẫn gật đầu.”
Giản Đường nói tiếp vài câu với đầu dây bên kia: “chị Mịch, em xin lỗi, những chuyện vừa rồi em còn chưa nghĩ kỹ, tạm thời chị đừng nói với ông chủ vội.”
Giản Đường nói rất chậm, nhưng Tần Mạn Mạn chen ngang cũng không có cơ hội, cô nói chậm nhưng không cho phép ai cắt ngang:
“Tần Mạn Mạn tôi và cô, chỉ có quan hệ đồng nghiệp và bạn cùng phòng, tôi không nợ gì cơ, cô hiểu chưa? Từ đầu đến cuối, tôi đều không nợ cô. Giúp hay không đều do tôi muốn hay không muốn.”