Giản Đường và bà Giản “ôn lại chuyện cũ” ở trong vườn hoa, còn Giản Chương Đằng cũng không để lỡ lần này, cơ hội bàn bạc với Thẩm Tư Cương.
Nguồn tài nguyên mà tập đoàn Thẩm Thị nắm được, chính là điều mà Giản Chương Đằng ông bây giờ đang cần gấp.
Thẩm Tư Cương nghe những lời bàn bạc của Giản Chương Đằng, còn về việc Giản Chương Đằng muốn gì, trong lòng Thẩm Tư Cương đã rõ.
Giản Chương Đằng lần này đến, nếu không phải là xin anh bàn việc, không hỏi anh muốn gì, thì sẽ có gì đó không ổn. Nếu như ông già này chỉ đến thăm không vì mục đích gì thì mọi chuyện lại trở nên rất không bình thường, anh phải suy nghĩ lại... Anh uống một ngụm Whiskey, ánh mắt liếc về phía ngoài cửa sổ, mặc dù ứng phó với Giản Chương Đằng, nhưng cũng bỗng nhiên chú ý đến bên ngoài cửa sổ.
Giản Chương Đằng nhìn theo ánh mắt của anh, trong ánh mắt dường như có suy nghĩ, thử thăm dò hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm đang lo lắng cho Tiểu Đường sao?”
Nghe thấy lời đó, Thẩm Tư Cương điềm đạm thu lại ánh nhìn, nhìn Giản Chương Đằng, không nói gì mà nở một nụ cười lịch sự.
Giản Chương Đằng cũng là một người biết điều, một cái nhìn như vậy, cũng không hỏi nữa, chuyển chủ đề lại quay lại với vấn đề trước đó: “Vậy tổng giám đốc Thẩm, cậu xem, về chuyện kế hoạch Tân Tân, có thể không?”
Ngón tay Thẩm Tư Cương vuốt nhẹ ly rượu, không có ý định để ly rượu xuống: “Cái đó phải hỏi ý kiến của Tiểu Đường.”
Giản Chương Đằng ngạc nhiên... Thẩm Tư Cương lại để ý đến ý kiến của Tiểu Đường như vậy?
Đang nói thì một trận gió lùa vào bên trong, Thẩm Tư Cương vội vàng đặt ly rượu trong tay xuống rồi đứng dậy, bước lên phía trước: “Quản gia, sữa nóng.”
Vừa nói vừa áp sát lại Giản Đường, để bàn tay Giản Đường vào trong hai lòng bàn tay cọ xát: “Không chịu được lạnh, còn đi ra ngoài. Là bà Giản đến, anh mới mắt nhắm mắt mở, lần sau, sẽ không cho em chạy ra ngoài vườn hoa gió lạnh nữa. Hôm nay có ánh sáng mặt trời, nhưng gió vẫn lạnh buốt.”
Trách móc một hồi, là trách thời gian Giản Đường ở ngoài vườn hoa quá lâu, hai vợ chồng nhà họ Giản đứng một bên chứng kiến sự việc, cứ giống như đã gặp ma vậy... Ai nghĩ, đều nói Thẩm Tư Cương ít nói, cực kì lạnh lùng, những lời nói dài ấy giống như một bà già vậy, thật sự người đó là đế vương lạnh lùng trong mắt mọi người sao?
Giản Đường cũng ngơ ngác, có một chút hoảng hốt... Con người này, từ lúc nào, lại nói nhiều như vậy?
Quá nhiều lời, một tràng nói dài.
“Cậu chủ, sữa nóng.” Quản gia không nói gì đi lại gần, chiếc khay trong tay đặt một cốc sữa nóng.
Thẩm Tư Cương cầm lên: “Em uống đi. Uống xong ông Giản có chuyện muốn cầu xin em.”
Giản Đường bỗng nhiên khoanh tay bó gối lại, thấy hơi không quen... câu nói này của anh, dường như rất quan tâm, nhưng anh càng như vậy, trong lòng cô, lại càng buồn bã.
Không nói không rằng, trầm lặng đưa cốc lên, uống hơn nửa cốc sữa, đang chuẩn bị lặng lẽ bỏ cốc xuống khay.
“Tổng giám đốc Giản có phải có việc muốn nhờ Giản Đường giúp?” Lúc quay người lại, nhìn Giản Chương Đằng, và nói với Giản Đường, cứ như hai thái độ hoàn toàn không giống nhau, mặt Giản Chương Đằng run rẩy lại quay lại nhìn Giản Đường, “Tiểu Đường à... bố sai rồi.”
Loảng xoảng!
Một tiếng bể vỡ, tiếng chiếc ly rơi vỡ, thời gian dường như dừng lại.
Giản Đường không nhìn Giản Chương Đằng, lặng lẽ nhìn chiếc ly thủy tinh vỡ ở dưới đất, nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất mà không chớp mắt.
Câu nói “bố sai rồi” ... Đúng lúc, đâm trúng nỗi đau của cô.
Cho đến hôm nay... cuối cùng bố của cô cũng nói một câu “Ông ấy sai rồi”!
Giản Đường đã không còn tâm trạng suy nghĩ, thậm chí cô vốn dĩ không muốn suy nghĩ, câu nói “bố sai rồi” có phải là lời thật lòng không.
Có thể, thời gian nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất quá lâu nên mắt cô đã chua xót, cô chớp mắt muốn gạt bỏ sự chua xót trong mắt, “Quản gia Vương, xin lỗi, tay trơn nên làm vỡ chiếc ly, làm bẩn đất rồi, tôi mệt rồi, thu dọn chỗ này một chút đi.”
Cô mở lời, giọng nói êm dịu không có chút lên giọng nào, không nhanh không chậm, nghe kĩ, giọng nói chua chát, giọng nói nghẹn ngào có một chút rất khó nhận ra.
Quay người lại đi lên tầng, nhưng đến trước bậc cầu thang, bỗng nhiên dừng lại, “Tuần sau, tôi sẽ đến nhà bà Giản làm khách.”
“Tiểu Đường!” Bà Giản và Giản Chương Đằng, ánh mắt ánh lên sự vui vẻ ngạc nhiên nói.
Giản Đường không nói thêm lời nào, còn về Giản Chương Đằng yêu cầu về chuyện gì... cô đã không muốn nghe nữa, thông minh như cô, nếu như Thẩm Tư Cương hỏi ý kiến của cô... vậy thì cô, đã đưa ra đáp án.
Không cần biết là vì một câu “bố sai rồi”, hay là muốn tìm lại chân tướng năm ấy, cô bắt buộc phải đi đến nhà họ Giản một chuyến thì mới có cơ hội tìm hiểu rõ hơn. Cô bắt buộc phải “thoải mái”.