Sự tin tưởng của anh, cô đã đợi quá lâu rồi, lâu tới mức đã tuyệt vọng rồi. Thẩm Tư Cương, khoảng thời gian lâu như vậy anh không tin, nếu đã không tin thì cứ không tin đến cùng đi!
Khi trái tim cô đã quạnh vắng như sa mạc, lại nói với cô rằng anh tin cô.
“Đêm khuya rồi, tổng giám đốc Thẩm, anh nên về đi ngủ đi!” Giản Đường nói.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh giường cô, nhìn thấy người con gái quay lưng về phía anh có hơi ngơ ngẩn, không cảm nhận được cảm giác gì, trái tim như bị bóc ra vậy.
Cô cũng không còn để ý tới việc hình ảnh của cô trong mắt anh nữa rồi.
Không để ý việc anh có tin tưởng cô hay không, đồng thời cũng không quan tâm sự tin tưởng của anh.
Cứ đứng ở bên mép giường, cơ thể cao lớn ngàng tang, sâu thẳm trong đôi mắt lại trở lên mờ mịt… Anh đang suy nghĩ, những năm vừa qua, sao cô lại có thể thay đổi như vậy?
Rõ ràng, con người này, ở bên cạnh mình, sao lại có cảm giác như xa tận chân trời vậy?
Nhiều năm về trước phiêu bạt nơi trời tây, cô đã đến Mỹ gặp anh một lần, dù khoảng cách xa xôi cũng không ngăn cản nổi sự nhiệt tình của cô, cô như con thiêu thân lao vào lửa, và rồi… chính là anh đã đốt cháy hết những gì thuộc về cô rồi sao?
Sao bây giờ, một chiếc giường mà lại khiến cho họ xa cách như thể những người xa lạ vậy?
Thẩm Tư Cương vẫn luôn lạnh lùng đột nhiên xuất hiện sự lo lắng.
Một người chỉ cần quay lưng lại là có thể nhìn thấy, dù anh đi xa đến đâu, đi tới nơi nào, chỉ cần anh xoay người lại là có cô đã ở sau lưng anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có ngày anh quay người lại và không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy nữa.
Là anh… quá kiêu căng sao?
Là anh… quá tuyệt tình sao?
Là anh… đã làm mai một đi sự yêu thương cuối cùng của cô rồi sao?
Hai người, một người quay lưng về người ở phía sau giường, nhìn như có vẻ rất lạnh lùng không hề có cảm xúc, nhưng trên mặt đã ướt đẫm từ lâu, khóc đến nỗi không thể kìm nén được.
Cuối cùng Giản Đường vẫn chỉ là một cô gái, cô vẫn yếu mềm trước mặt anh.
Một người khác đứng ở cạnh giường, ngơ ngẩn nhìn tấm lưng của người con gái đang nằm trên giường, cho tới tận bây giờ, anh chưa từng biết thế nào là yêu, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Đệm đột nhiên lún xuống.
Giản Đường cảm nhận được luồng nhiệt nóng bỏng sau lưng, phản ứng đầu tiên chính là giơ tay lau nước mắt. Cô tuyệt đối không thể để anh thấy những giọt nước mắt đáng chết này của cô!
Nhưng lại không thể nhanh bằng anh, đột nhiên anh vô cùng mẫn cảm nghiêng người đè lên người cô. Cúi đầu nhìn xuống người con gái phía dưới, người con gái giơ tay lên che gương mặt lại.
Anh nghi ngờ, lấy tay kéo tay cô ra.
“Đừng.”
Sự từ chối của cô, không thể kháng cự lại được quyết tâm khăng khăng muốn lấy tay cô ra của anh… Cô che mặt lại, chẳng lẽ cứ để cho anh nhìn thấy như vậy sao?
Ánh mắt của Thẩm Tư Cương hiện lên sự đau đớn vô cùng khó chịu, khăng khăng giật cánh tay của Giản Đường ra, nhưng hôm nay cô vô cùng bướng bỉnh, cũng không chịu buông cánh tay đang che mặt ra. Thẩm Tư Cương càng vội vàng, hai cánh tay bá đạo của anh nắm lấy hai cổ tay của Giản Đường, hơi dùng lực, nhanh chóng kéo cánh tay cô xuống, quát: “Nhìn mặt…” Tôi…
Cuối cùng anh cũng kéo được cánh tay của cô xuống, nhưng cũng trở nên ngây dại.
Ánh mắt của anh như hiện thực, bị anh nhìn chằm chằm, Giản Đường khó chịu quay đầu sang một bên, nhìn về phía bên cạnh.
“Cô…” Anh cứ ngơ ngẩn nhìn người con gái ở phía dưới, ngơ ngác nhìn hàng mi ướt đẫm của cô, trong lòng không khỏi đau đớn, lại hơi mừng thầm: Cô khóc sao…” Cô khóc… có phải là thể hiện bề ngoài cô lạnh nhạt nhưng dưới lớp ngụy trang ấy, trong sâu thẳm cõi lòng cô, thực ra vẫn còn để ý tới anh?
Giản Đường cắn môi: “Không liên quan gì tới anh.”
Nước mắt của tôi không phải rơi vì anh.
Cô định nói với anh như vậy.
Nhưng người đàn ông ấy trong giờ phút này, gương mặt tuấn tú nở nụ cười, bỗng nhiên cuối đầu xuống, nhanh chóng hôn lên môi cô và nói: “Tiểu Đường.”
Hình như chưa đủ, lại vùi đầu xuống hôn và nói: “Tiểu Đường.”
Một một lần hôn lại một lần gọi tên Tiểu Đường.
Giản Đường hơi hoảng loạn… Có nên tin anh không?
Có thể tin anh không?
Không!
Đã có rất nhiều cơ hội, sự tin tưởng của cô, chỉ toàn đổi lấy sự thất vọng.
Cô giơ tay, đẩy người ở trên ra: “Tổng giám đốc Thẩm, anh muốn làm gì?”
Nụ cười mừng rỡ của Thẩm Tư Cương ngừng lại, nhìn người con gái ở phía dưới một cách đầy khó tin… Cô nói gì vậy?
“Tổng giám đốc Thẩm nên biết rằng, Giản Đường tôi đã từng ngồi tù, là tội phạm phải đi cải tạo. Điểm này không thể thay đổi được. Quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Thẩm cũng giống như gái làng chơi và khách mua vui mà thôi!”
Cô chủ động giơ tay, bỏ chăn ra, cởi áo ngủ trên người xuống.
Một cánh tay mềm mại như nước quấn lấy cổ Thẩm Tư Cương, ôm trọn lấy, giờ phút này, Giản Đường còn mê hoặc hơn bình thường rất nhiều.
Nhưng Thẩm Tư Cương đang ở trên người cô lại nhổm người dậy, tránh khỏi cánh tay đang quấn trên cổ của cô.
Giản Đường lại mềm mại như nước, ngồi trên giường, vừa quấn lấy anh như hình với bóng, vừa khẽ cười nói: “Tổng giám đốc Thẩm, chẳng lẽ anh không muốn hay sao?”
Thẩm Tư Cương nhìn chằm chằm vào Giản Đường vô cùng mê hoặc nhưng vô cùng xa lạ một cách đầy khó tin, ánh mắt đầy tiếc nuối.
Giản Đường cố gắng cắn răng, cô mẫn cảm như vậy… Sự luyến tiếc trong anh mắt anh, đương nhiên cô cảm nhận rõ ràng… Nhưng sự thương tiếc của anh là vì chuyện gì.
Là vì cô sao?
Không, không, không.
Người từng bước từng bước ép cô đến bước đường cùng này chính là tổng giám đốc Thẩm đang nhìn cô với ánh mắt đầu thương tiếc này!
Nhưng thương tiếc như vậy là vì sao?
Mặc kệ! Giản Đường tự chế giễu bản thân.
“Tổng giám đốc Thẩm…” Cô lại quấn lấy anh mềm mại như nước, đôi cánh tay yếu ớt bám lấy cổ của anh, nửa quỳ trên giường, hai tay ôm cổ anh, hơi ngẩng mặt lên.
“Tổng giám đốc Thẩm… anh là ông chủ của tôi, tôi lại thiếu anh mấy ngàn tỷ. Tổng giám đốc Thẩm nằm lên giường tôi không phải là ám chỉ cho tôi biết, tổng giám đốc Thẩm đang có nhu cầu sao?”
Vào lúc này, cô ép buộc chính mình phải vứt vỏ linh hồn, vứt bỏ liêm sỉ, cô vừa giống như yêu tinh đang dụ dỗ người đàn ông trước mặt, vừa tẩy não cho bản thân mình:
Không sao đâu, không sao đâu, sẽ không sao đâu.
Trong mắt anh ấy, mày đã đê tiện như rác rưởi, còn phải để bụng làm gì, chỉ cần anh muốn Giản Đường mày còn có thể đê tiện hơn nữa, sợ gì chứ, đến ngồi tù cũng đã ngồi rồi. Dứt khoát lên, không sứt mẻ gì đâu mà sợ.
Có lẽ… Có lẽ anh cảm nhận thấy cô quá đê tiện sẽ cảm thấy mất hứng.
Như vậy là tốt nhất, cứ để cô bốc mùi mốc meo ở đây đi, không ai bước vào đây hết.
Nghĩ vậy, diễn xuất của cô càng ngày càng cố gắng hết sức, đôi gò má ửng hồng, tiếng nói nóng bỏng, cứ nũng nịu nơi cuống họng như hờn dỗi: “Tổng giám đốc Thẩm… thực sự không muốn sao?”
Cô biết, dáng vẻ bây giờ của cô chắc chắn là vô cùng thấp kém. Cô biết giờ phút này trong ánh mắt của người đàn ông này… Không! Chỉ cần nhìn thấy trong mắt của cô, Giản Đường cô chính là loại hàng hóa có thể mua được bằng tiền.
Cô đều biết hết!
Vậy thì đã sao chứ?
Dù sao cô cũng không quan tâm.
Ngón tay của cô dụ dỗ vuốt ve cổ họng anh, Thẩm Tư Cương lạnh lẽo nheo mắt, ánh mắt như hiểu ra điều gì, cuối xuống nhìn người con gái trước mặt, nhìn thấu tất cả.
Không hề né tránh như trước, bàn tay thon dài đột nhiên duỗi ra, giữ lấy tay cô khi đang trượt tới xương quai xanh của anh: “Những động tác này là ai đã dạy cô?”
Giọng nói trầm lắng như tiếng ngọc rơi vào mâm đồng, cô khẽ nhẹ nhàng: “Ừm.” Nhưng câu nói này như muốn dụ dỗ người phạm tội, dễ như trở bàn tay đã biến Giản Đường vừa đang ve vãn anh hạ thấp xuống, nếu như nói về việc ve vãn, Tư Cương nhà họ Thẩm mới thực sự là cao thủ.
Sắc mặt của Giản Đường khẽ thay đổi: “Tổng giám đốc Thẩm, anh… quên rồi à, tôi làm gì chứ? Những thứ này cần gì người khác dạy? Nếu thực sự phải nói là ai dạy, vậy… có lẽ là mấy người đàn ông đã ra vào ở Đông Kinh.”
Thẩm Tư Cương nắm chặt bàn tay, thận trọng vuốt ve chơi đùa rồi mới nói không nhanh không chậm: “Có lẽ cô đã hiểu sai ý rồi. Ý tôi là, kỹ thuật và động tác của cô quá thô cứng. Nếu như những người đàn ông của Đông Kinh đã dậy cô như vậy chỉ có thể nói hắn không được.”
Gương mặt của Giản Đường vô cùng ngạc nhiên… Thẩm Tư Cương lại có thể nói những lời lả lơi như vậy sao?
“Cô biết như thế nào mới gọi là ve vãn không?” Người đàn ông nói một cách nhàn tản, vừa thưởng thức ngón tay cô và nói: “Tới đây.” Đột nhiên kéo cô lên, Giản Đường chỉ cảm thấy trời long đất lở, lúc tỉnh lại đã bị anh nằm trên người, cơ thể nằm trong lòng anh: “Nào, để tôi dậy cô.”