Anh tóm lấy cô đi ra khỏi sảnh làm việc, đi nhanh về phía xe hơi.
“Buông tay, buông tay! Anh làm tôi đau đó!” Người con gái dùng một tay đỡ sau eo, một tay cố gắng vùng vẫy khỏi gọng kìm của người đàn ông.
Người đàn ông không để ý đến cô, hung hăng nhét cô vào ghế sau của xe, bản thân cũng chui vào trong, Thẩm Đệ Nhị lập tức biết điều mà chạy chậm tới, ngồi vào chỗ lái xe.
Một tấm chắn được nâng lên giữa ghế trước và ghế sau, tiếng máy móc của tấm chắn vang lên, khiến cho Giản Đường nghe đến nỗi hoảng loạn.
Đã ngồi vào trong xe, Thẩm Tư Cương buông lỏng sự kiểm soát đối với cô, cũng không biết lấy được sức lực từ chỗ nào, cô luống cuống nhào lên đè tấm chắn đang được nâng lên giữa chừng: “Thẩm Đệ Nhị, Thẩm Đệ Nhị, cậu thả tấm chắn xuống đi, cậu nâng nó lên làm gì, cậu mau thả nó xuống…”
Thẩm Đệ Nhị lộ ra vẻ mặt khó xử, quay đầu nhìn người con gái đang căng thẳng đến nỗi co rút cả đồng tử lại, khuôn mặt đó trắng bệch, khiến người ta nhìn vào đều thấy mềm lòng. Nhưng… Thẩm Đệ Nhị quyết tâm, cẩn thận liếc nhìn người đàn ông ở phía sau một cái, toàn thân người đó đang tản ra sát khí u ám: “Khụ khụ… Cô Giản, chuyện này tôi không quyết định được.” Ngụ ý là: Cô cầu xin nhầm người rồi.
“Cô Giản, cô mau ngồi đàng hoàng đi, tấm chắn sẽ kẹp trúng…”
Còn chưa dứt lời, Thẩm Đệ Nhị liền nhìn thấy một cái tay tóm cô trở về, mà mấy giây sau, tấm chắn đã hoàn toàn ngăn cách phía trước và phía sau.
Giản Đường co rúm lại, thầm nghĩ không biết sẽ phải đối mặt với cái gì.
Thật sự sợ rồi, cô sợ anh vô cùng.
“Tại sao lại giấu tôi đi làm lại chứng minh thư?” Giọng nói trầm thấp từ từ vang lên giữa không gian yên tĩnh trong xe, rất êm tai dễ nghe, nhưng khi lọt vào trong tai Giản Đường, liền giống như đang đối mặt với sự chất vấn của quỷ satan.
Một khi không cẩn thận, thì sẽ trả lời sai.
“Tôi… tôi không có chứng minh thư, rất không tiện. Tổng giám đốc Thẩm cũng, cũng biết bây giờ tôi có rất nhiều chuyện cần phải dùng chứng minh thư.” Không cần người khác nói, bản thân cô cũng biết rõ, cô nói dối vụng về đến cỡ nào.
Mồ hôi lạnh từ từ thấm ướt cả trán, cô căng thẳng đến nỗi quên sạch hết mọi thứ.
“Tôi muốn nghe sự thật.”
“Sự, sự thật… đây chính là sự thật…” Cô căng thẳng đến nỗi suýt chút nữa cắn phải lưỡi. Cho đến giờ phút này, cô vẫn có ý định có thể che giấu.
“Một.” giọng nói lạnh lẽo lại vang lên.
Giản Đường lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt không dám tin mà nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông ở trước mặt mình.
Môi cô trắng bệch, mấp máy một cái: “Tôi không có lừa anh…”
“Hai.”
“Là thật…”
Ngay sau đó, giọng nói định biện bạch của cô bỗng ngưng bặt!
Cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của anh, đang nhìn thẳng vào mặt cô.
“Tôi thật sự…”
Giọng nói lạnh lẽo đánh gãy lời nói biện bạch lắp bắp của cô: “Cô nói thêm một câu “là thật” nữa xem.” Đôi mắt đen láy của anh mang theo sương lạnh: “Đây là cơ hội cuối cùng. Giản Đường.”
Dưới ánh mắt chăm chú lạnh băng này, cô không còn chỗ trốn!
Thế nhưng, anh lại dựa vào cái gì để dùng ánh mắt “cô đã làm sai” để nhìn cô chứ?
Cô làm sai chuyện gì sao?
Cô làm gì sai rồi hả?
“Tôi chỉ là muốn lấy lại chứng minh thư của mình.” Giữa bầu không khí im lặng, cô từ từ mở miệng, giọng nói khàn khàn, cố gắng che giấu sự nghẹn ngào trong đó. Gục đầu xuống, cô nhắm mắt lại, nuốt lại nỗi chua sót đắng ngắt trong miệng… Thẩm Tư Cương, tôi chỉ muốn lấy lại chứng minh thư của mình, lấy lại một thứ có thể chứng minh tôi vẫn tồn tại trên thế giới này.
Đúng vậy, cô thừa nhận, cô làm lại chứng minh thư là có ý đồ khác.
Nhưng đây là chứng minh thư của cô mà!
Công dân trên toàn thế giới này đều có quyền cơ bản của mình… Thứ cô muốn chỉ là cái này thôi mà!
Tham lam lắm sao?
Làm sai rồi ư?
Một sức lực mạnh mẽ đột nhiên kéo cô qua, cô đụng vào lồng ngực của người đàn ông đó, giây tiếp theo, hàm dưới trở nên đau đớn, cô bị ép ngẩng cằm lên, chưa kịp phản ứng lại, một bóng đen liền đè xuống, cảm giác nóng rực trên môi nhắc nhở cô, bây giờ đang xảy ra chuyện gì.
“Ưm!”
Giãy giụa, vô dụng.
Phản kháng, vô dụng.
Giằng xé, bị gọng kìm sắt đó kiềm hãm một cách mạnh mẽ.
Vậy thì há miệng ra, cắn thật mạnh, để anh nếm thử cơn đau khi lưỡi bị cắn rách.
Thế nhưng, anh không đau, mà hàm dưới của cô lại vang lên một tiếng “rắc”, thứ đi kèm một xương giòn vang này chính là cơn đau truyền đến từ cằm, không hề thua kém một nhát dao ở eo lần trước!
Ha… ha… ha… Thở dốc từng hơi, nỗi đau đó thấu cả xương, toàn thân cô đều đang đau đớn… Cô liền mở to mắt, tận mắt nhìn thấy được người này đang hôn mình một cách vô cùng nồng nhiệt… lồng ngực cô lạnh dần, máu cũng sắp đông cứng lại… Sao anh có thể làm được như vậy?
Vừa kéo trật khớp cằm cô, vừa hôn nồng nhiệt như thế?
Khuôn mặt tuấn mỹ đó, đôi mắt phượng nhắm chặt, lông mày đen rậm đang nhăn lại… đang hôn mình một cách chăm chú như vậy… Giản Đường cứ mở mắt ra như thế, nhìn khuôn mặt ở phía trước đang hôn mình thật chăm chú, hai dòng nước mắt trong suốt từ từ chảy xuống từ hốc mắt cô.
Đúng rồi, người này luôn bá đạo từ trước đến nay, sao có thể chấp nhận sự chối từ?... Sao cô có thể quên mất sự thật này chứ?
Giản Đường, mày khờ thật.
Rồi đấy, chịu khổ sở rồi chứ.
Nhưng sao anh có thể vừa tổn thương cô, vừa hôn cô một cách chăm chú như thế?
Sao anh làm được!?
Cằm cô bị kéo trật, cô liền trở thành một thứ đồ chơi, để anh tùy ý đùa giỡn.
Cánh môi ướt át nóng rực dán sát vào nhau , triền miên với nhau, bởi vì cằm không thể đỡ được nước bọt, nên đã chảy xuống theo khóe môi cô… Đây đâu phải là nụ hôn nồng nhiệt với tình cảm dạt dào không dứt?
Đây chính là một hồi tra tấn về thể xác và tinh thần!
Nước mắt chảy vào trong miệng, cô nếm được vị mặn của nước mắt, cô nếm được, có nghĩa là anh cũng nếm được, nhưng người này, vẫn không hề có ý định dừng lại.
Cô nhắm mắt lại, sẽ không để rơi một giọt lệ nào nữa… Một lần nữa, đã ba năm trôi qua, người đàn ông này lại dạy cô – rằng đối với anh, nước mắt của cô không đáng một đồng!
Nụ hôn này, đối với Giản Đường mà nói, là một hồi tra tấn về xác thịt và cả nội tâm.
Với Thẩm Tư Cương mà nói, sao lại không phải là một hồi tra tấn trong lòng chứ?
Ngay khoảnh khắc biết được cô làm lại chứng minh thư, anh đã nổi điên lên!
Giấu diếm anh để đi làm lại chứng minh thư, cô muốn làm gì?
Không cần nói cũng biết!
Nhưng mà… muộn rồi, mọi thứ đều muộn rồi!
Xin lỗi, Giản Đường, tôi… đã yêu em rồi.
Xin lỗi… Vì đã không thể cho em tự do được nữa.
Xin lỗi… Vì đã khiến em bị đau, nhưng nếu khiến em mà đau thì có thể làm cho cô nhớ kỹ nỗi đau này, có thể khiến em “sợ hãi”, nếu “sợ hãi” và “kinh hoảng” có thể khiến cho em không dám có suy nghĩ rời khỏi tôi nữa, vậy thì em cứ “sợ” tôi đi… Xin lỗi, đã muộn rồi, mọi thứ đều muộn rồi, không thể buông tay ra được nữa!
Khi xe vững vàng dừng lại, anh dùng tay đẩy cằm cô lên trở lại, “Rắc” một tiếng, động tác của anh rất thành thạo, nhưng đối với Giản Đường mà nói, cô không muốn chịu đựng nỗi đau này lần thứ hai.
“Suỵt! Đừng nói chuyện, sẽ bị đau.” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn, không muốn chạy trốn nữa. Giản Đường… Chẳng phải cô vẫn luôn muốn lấy tôi sao? Chỉ cần cô ngoan ngoãn, cả đời này tôi sẽ ở bên cô, được không?”
Dường như có một cơn gió lạnh thoảng qua, người con gái ở trong lòng người đàn ông hơi run rẩy, phần da trên cổ đang lộ ra bên ngoài nổi đầy da gà.
Dưới đáy mắt trong trẻo, toát ra một nỗi sợ hãi thật sâu đậm… Cô vừa kịp cắn chặt môi dưới trắng bệch lại, mới có thể chặn lại tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ vừa định thốt ra khỏi miệng.
Nhưng cô không kiểm soát được sự lạnh lẽo đang dâng lên từ tận sâu trong đáy lòng, cô sợ đến nỗi run lẩy bẩy trong lòng người đàn ông!
Ngày hôm nay, khi Thẩm Tư Cương phát hiện ra cô muốn chạy trốn, khi cuối cùng cũng biết được mình đã hoàn toàn yêu người con gái ở lòng mình, khi anh biết là cô sẽ không thể rời đi và không thể buông tay được nữa… Khi đối mặt với tình cảm, người đàn ông này khờ khạo như một đứa trẻ mầm non, đã dùng cách ngu ngốc nhất, sai lầm nhất, để giữ lại người con gái trong lòng. Tương lai cũng đã được định trước, rằng anh sẽ phải nhận lấy nỗi đau khổ tột cùng.