“Cô Giản của ngày xưa giờ đây lại vì cầu xin mà đê hèn ti tiện hôn một người hầu trước mặt mọi người. Cô nói xem, nếu lão già Giản Chương Đằng mà biết thì có phải sẽ không còn mặt mũi gặp người khác không?” Giản Chương Đằng là bố của Giản Đường.
Giản Đường giật mình, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, nhưng ngay nhớ lại điều gì đó, cô lại phản bác anh: “Nhà họ Giản không có Giản Đường. Tôi chỉ là một tù nhân.” Nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, gương mặt này đã từng là thứ mà cô mơ ước, còn bây giờ, cô chỉ muốn tránh như tránh bọ cạp.
“Anh Thẩm, tôi chỉ là một tù nhân, anh là người rộng lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho tôi đi.” Cô cố kìm nén nỗi sợ hãi của bản thân, cố gắng hạ thấp mình, chỉ cầu có thể bình an vô sự sống sót.
Tôn nghiêm là gì chứ? Từ khi ra khỏi địa ngục tăm tối kia nhìn thấy ánh mặt trời, cô đãkhông nỡ từ bỏ sự ấm áp không dễ gì mới có được này.
Thẩm Tư Cương nheo cặp mắt nguy hiểmđầy giận dữ... Người phụ nữ trước mặt này sao có thể là Giản Đường đã từng quấn lấy anh, cho dù anh có lạnh mặt cũng không quan tâm như con thiêu thân lao đầu vào lửa chứ?
Thẩm Tư Cương nghiến răng tức giận , ngay cả chính anh cũng không biết vì sao mình lại cáu giận.
Đôi mắt người đàn ông lạnh băng, ánh nhìn sắc bén rơi vào bờ môi cô, trên đó còn lưu lại dấu ấn của Tiêu Hoành. Lúc anh mạnh mẽ kéo người phụ nữ này ra, Tiêu Hoành đã bất cẩn để lại dấu răng trên môi cô.
Đột nhiên...
“Vừa rồi là nụ hôn đầu của cô?”
“... Hả?” Giản Đường ngây ra, lại vô thức đỏ mặt.
Cơn giận khó hiểu bắt đầu bốc lên, sắc mặt Thẩm Tư Cương ngày càng lạnh giá, đột nhiên anh túm lấy cánh tay Giản Đường thô lỗ kéo vào phòng vệ sinh.
“Buông tôi ra, cầu xin anh, bỏ qua cho tôi.”
Giản Đường hèn mọn xin tha.
Cô bị Thẩm Tư Cương lôi đi, chân lại bất tiện, trên đường đi va chạm mấy lần lảo đảo muốn ngã. Người đàn ông kia đang tức giận, căn bản không quan tâm đến cô gái sau lưng.
Giản Đường bị Thẩm Tư Cương kéo gần đến phòng vệ sinh, chưa kịp đứng vững đã bị anh lôi mạnh đến bồn nước, người đàn ông phía sau mở vòi sen, Giản Đường bị nước phun ào ào vào mặt, “A... không... khụ khụ khụ!”
Thẩm Tư Cương giận dữ không kiềm chế nổi, đôi mắt chứa đầy lửa giận không nói một lời đã niết lấy bờ môi người phụ nữ kia.
“Cậu... cậu... khụ khụ khụ. cậu Thẩm, tôi sai, sai rồi. Khụ khụ khụ, hãy bỏ qua cho tôi, tôi biết lỗi rồi... Á!” Trong tiếng nước chảy hòa với tiếng ho khan là tiếng khẩn cầu của người phụ nữ.
Còn người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn không hề nói một lời, chỉ lạnh lùng cọ qua cọ lại lau bờ môi cô, mãi đến khi môi cô tróc da, sưng phồng lên, anh mới dừng tay lại.
“Khụ khụ khụ...” Giản Đường vừa được tự do đã vịn vào bồn đá cẩm thạch màu đen, sau một hồi ho khan liên tục, lúc này thoạt nhìn cô chật vật vô cùng. Trên đầu lại vang lên giọng nói lạnh lùng: “Nói, vừa rồi Tiêu Hoành hôn cô thế nào?”
“...” Giản Đường khiếp sợ ngẩng đầu, đây là câu hỏi kiểu gì vậy? Cô nên trả lời thế nào?
Anh muốn sỉ nhục cô ư? Giản Đường lúng túng quay đầu, im lặng không nói gì... Đây có lẽ là hành động phản kháng kịch liệt nhất mà cô của bây giờ có thể làm được.
Thẩm Tư Cương quá độc ác! Anh nhất định phải sỉ nhục cô như thế sao!?
Mà người đàn ông trước mặt lại nheo mắt lại... Trốn à? Cô dám trốn anh?
Ngón tay thon dài đột nhiên vươn ra bóp cằm cô, bức cô phải quay lại nhìn anh.
Đột nhiên, Thẩm Tư Cương cúi xuống, từ từ tiến dần về phía cô. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, mắt Giản Đường càng trừng lớn.
Gần, gần quá...
Gần đến mức anh sắp hôn đến môi cô rồi, trái tim lập tức đập như trống dồn.
Bờ môi của anh đã gần trong gang tấc, sắp... đụng vào cô...
Đột nhiên người đàn ông trước mặt lướt qua môi cô, dán vào tai cô “hừ” một tiếng, cô nghe thấy giọng giễu cợt sỉ nhục của anh: “Cô sẽ không cho rằng tôi sẽ hôn loại người như cô đấy chứ?”
Giản Đường như đứng giữa mùa đông giá rét, mặt cắt không còn giọt máu.
Anh nhìn cô, nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo, cực kỳ ghét bỏ: “Cô bẩn lắm.”
Giọt nước tràn ly! Như thể trời rung đất chuyển, cô xụi đơ xuống mặt sàn lát đá cẩm thạch.
Anh ta là ác quỷ!
Trên đầu bao phủ một bóng đen, cô biết, đó là Thẩm Tư Cương.
Cô ôm chân co người lại, ra sức nhắc nhở bản thân đừng chọc giận tên ác quỷ này. Không chọc giận thì sẽ không sao đâu.
Cô phải sống, sống thật tốt.
Giản Đường đang vùi đầu vào ngực nên không nhìn thấy nét mặt giận dữ của người đàn ông trước mặt.
Thẩm Tư Cương làm thế nào cũng không thể gắn kết hình ảnh của kẻ đáng thương trước mặt với Giản Đường trong trí nhớ.
Ánh mắt phức tạp, Thẩm Tư Cương lạnh lùng nói: “Cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ thả cô đi.”
Đôi mắt sắc bèn nhìn chằm chằm người phụ nữ trên sàn, từ tận đáy lòng dường như có một sự chờ mong nào đó, chính anh cũng không phát hiện ra.
Bờ vai Giản Đường khẽ run lên, lập tức tự giễu. Tôn nghiêm là cái gì? Cô chỉ là một tù nhân mang mã số 926, cô đã không còn là Giản Đường xưa kia nữa rồi, còn cần tôn nghiêm làm gì chứ? Sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Giản Đường quỳ xuống trước mặt anh: “Anh Thẩm, tôi cầu xin anh, hãy bỏ qua cho tôi.”
Trong lòng anh rung chuyển! Sắc mặt lập tức lạnh băng, lửa giận lại nổi lên. Hèn mọn như vậy, người phụ nữ này đến tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ! Cô ta đã sa đọa hèn hạ đến mức này!
Không nói lên được cảm xúc trong lòng, người đàn ông xanh mặt tức giận đấm vào chiếc gương đối diện rồi quát lên: “Cút!”
Giản Đường mừng rỡ như thể bắt được vàng, cô giãy giụa bò dậy, khập khiễng chạy ra ngoài.
Sau lưng cô, Thẩm Tư Cương dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn bóng dáng kia, gương mặt đẹp như tượng tạc bao phủ một tầng sương lạnh.
“Con đàn bà đáng chết!” Lại một cú đấm đập lên.
Giản Đường chạy trối chết, bất chấp việc đi đứng bất tiện. Thang máy đi xuống dưới, “tinh” một tiếng, cửa mở, nơi này đã là tầng một.
Cô không quay về câu lạc bộ nữa, vừa ra khỏi thang máy đã lê đôi chân khập khiễng vội vã rời khỏi đây.
“Bác tài, đến tiểu khu Nam Long.” Cô bắt một chiếc taxi, bình thường tất nhiên cô sẽ không nỡ tiêu tiền đi taxi thế này, nhưng hôm nay cô lại cắn răng móc tiền ra.
Vừa về đến nhà, cô đã lập tức lấy túi hành lý rẻ tiền dưới gầm giường ra nhanh chóng nhét đống đồ không nhiều lắm của mình vào.
Phải đi!
Anh tới rồi!
Anh hận cô như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!
Phải đi ngay lập tức!
Cô nhất định phải sống tiếp, không có nhiều thời gian dây dưa với anh, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm.
Nhân lúc trời tối, trong căn phòng cho thuê giá rẻ của tiểu khu Nam Long, một bóng dáng tập tễnh lặng lẽ ra đi.