Một buổi tối sau hôm đó mấy ngày, Giản Đường nói với Thẩm Tư Cương về việc muốn về nhà họ Giản xem sao.
“Mấy ngày này phải đi công tác, sau khi công tác trở về, anh sẽ đưa em đi?”
“Hay là bảo chị Mịch đi cùng em. Ở nhà mãi sắp chán đến phát điên rồi. Em cũng không có nhiều nơi để đi, nếu như bố mẹ... ông Giản và bà Giản đã có lòng muốn bù đắp…” Cô rũ mắt xuống, vừa sắp xếp lại hành lí ngày mai đi công tác cho anh, vừa nói nhanh: “... Dù gì có chị Mịch đi cùng, em cũng chỉ là đi ăn một bữa trưa.”
Cô nói như vậy, Thẩm Tư Cương nhìn một cái, ánh mắt dịu dàng rất nhiều: “Ừm, vậy anh gọi điện cho chị Mịch. Ngày mai chị ấy sẽ đi cùng em một chuyến.”
...
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, Thẩm Tư Cương đi ra ngoài, lần này phải đi nước Anh mấy ngày, trước khi đi, còn dặn dò tỉ mỉ những người bên cạnh chăm sóc tốt cho Giản Đường.
Đứng ở cửa, Giản Đường vẫy tay với người đàn ông: “Đi sớm về sớm.”
Hai người cứ như một cặp vợ chồng rất bình thường, nếu như là người không biết tình hình, vốn sẽ không ngờ rằng giữa hai người, lại có nhiều sự bất hòa đến vậy.
Ánh mắt của Thẩm Tư Cương dịu dàng, bước lên xe, một cơn gió mùa đông cũng không thể thổi đi được sự ấm áp trong lòng.
Cho đến khi xe của Thẩm Tư Cương đã đi khỏi tầm nhìn, Tô Mịch mới kéo tay Giản Đường: “Đi thôi, đừng giả vờ nữa.”
Giản Đường ngạc nhiên: “Sao chị biết là em giả vờ?”
Tô Mịch nhìn cô cười: “Chị vẫn còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chị hỏi em, tại sao lại can tâm đến Đông Kinh làm người quét dọn như vậy. Em còn nhớ đáp án của em không?”
Đương nhiên... vẫn còn nhớ.
“Em nói, nếu có thể bán thân, em cũng nguyện dạng hai chân hoan nghênh. Trước khi đến, em đã xem bản thân rồi, không có tài để bán thân cả, vậy thì bán sức lao động. Làm tốt việc mình làm.”
Nói xong, cô trầm lắng.
Tô Mịch cười gượng, đập vào vai cô: “Trong mắt của em, một Thẩm Tư Cương ôn hòa, hay là một người quét dọn thấp hèn, thực ra cũng giống nhau thôi... trong mắt em cả hai thứ đều là một vụ buôn bán, một vụ giao dịch.”
Tô Mịch lại gần bên tai của Giản Đường: “Nếu như xét về vô tình, em cũng thực sự vô tình. Nhưng mà chị, thậm chí là người khác, đều không có tư cách phán xét em. Bởi vì cuộc đời một con người bị ép đến không dám có tình cảm, không dám rung động, có thể không vô tình sao, ở đây có sự khổ cực, chỉ có người trong cuộc mới biết. Không trải qua, thì có tư cách nào mà phán xét em.”
Nói xong, cười nhẹ đập đập vào Giản Đường đang ngơ ngác: “Được rồi, chúng ta nên đi thôi.”
...
Cánh cổng lớn nhà họ Giản cách khoảng năm mươi mét, Giản Đường và Tô Mịch ngồi sau xe, người lái xe là Thẩm Đệ Nhị.
Lúc rời đi, Thẩm Tư Cương đã đem theo Thẩm Đệ Nhất và những người khác, chỉ để lại cho Giản Đường mỗi mình Thẩm Đệ Nhị.
Tính cách của Thẩm Đệ Nhị và Thẩm Đệ Nhất có chút không giống nhau, ít nhất khi giao tiếp, Giản Đường rất ít khi cảm nhận được sự thù ghét trên người Thẩm Đệ Nhị, cũng bởi vì vậy, cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Đừng hồi hộp.” Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cô, Giản Đường lúc này mới bừng tỉnh, bởi vì cô hồi hộp vì đã trở về “căn nhà mà cô đã ở hơn hai mươi năm”.
Khuôn mặt cô cứng đờ, gậtt đầu: “Không sao.”
Chiếc xe lăn bánh vào bên trong cổng nhà họ Giản, rồi dừng lại ở trước cửa nhà họ Giản.
“Có chị ở đây.”’ Trước khi xuống xe Tô Mịch nắm chặt lấy tay của Giản Đường, như muốn để sự dũng cảm giữa tay hai người truyền đến cho Giản Đường, nghiêm tức nhìn Giản Đường một cái rồi mới đẩy cửa xe ra.
Cùng lúc đó, Thẩm Đệ Nhị cũng từ trên xe bước xuống, đang định mở cửa giúp Giản Đường, nhưng mà cửa đã được đẩy ra từ bên trong.
“Sao lại không đi vào?” Tô Mịch hỏi.
Giản Đường ngẩng đầu lên nhìn những kiến trúc quen thuộc trước mặt, cô cũng nghiêm túc nhìn nơi này như lúc bị bắt năm ấy.
Nhưng mà, không đợi cho những người trong nhà ra gặp mặt, khóe miệng đã nhếch lên mỉa mai... sao cô có thể tin được những lời mà bố cô Giản Chương Đằng đã nói với cô.
Nhưng mà không thể không yếu đuối thừa nhận, bởi vì câu nói “bố sai rồi”, cô biết rõ là giả, nước mắt cứ rơi, trong đáy lòng vẫn hi vọng, câu nói “bố sai rồi” xuất phát từ sự thật lòng.
Thở một hơi dài: “Đi thôi.”
Hai người đi vào trong nhà họ Giản, bà Giản vui mừng kéo tay của Giản Đường, tìm một nơi thật vắng vẻ, muốn nói thầm những lời giữa hai mẹ con.
“Cái này, cô Tô có phải là...” Tô Mịch đi cùng với Giản Đường vào bên trong phòng, khuôn mặt bà Giản khó xử nhìn Tô Mịch, rồi lại nhìn Giản Đường, ý muốn nói, ở đây không tiện để Tô Mịch cùng vào.
Giản Đường rũ mắt xuống: “chị Mịch, em và bà Giản lâu rồi không gặp, có chút việc riêng cần nói.”
Tô Mịch đi theo Thẩm Tư Cương đã chinh chiến đến vào nam ra bắc, nhưng mà vẫn biết chừng mực, đáy mắt ánh lên, không nói lời nào mà rời khỏi căn phòng: “Sáng hôm nay đau bụng, xin dùng nhờ nhà vệ sinh trong nhà bà Giản, không biết đi như nào?”
Bà Giản cũng chợt tỉnh, lập tức tiếp lời: “Cô Tô đi xuống dưới, chỗ đầu tiên chính là nhà vệ sinh.”
Hai người nháy mắt, ai cũng chả hiểu ý đồ của đối phương?
Bà Giản có lòng đuổi khéo Tô Mịch, có lời không bình thường muốn nói với Giản Đường, còn Tô Mịch lại nói là đau bụng mượn dùng nhà vệ sinh... đây chẳng phải quá rõ ràng rồi sao.
Đóng cửa lại, ba người cách nhau một bức tường.
Tô Mịch bước vài bước, vẫn đứng bên cạnh nhìn vào cánh cửa đóng lại, đôi mắt có chút do dự, gót chân bỗng nhiên quay mấy chục độ, nhìn phương hướng, có lẽ đã hối hận, định gõ cửa lại.
Nhưng mà, trong chốc lát, cơ thể cô bỗng nhiên không động nữa!
Cắn chặt răng, gót chân quay lại mấy chục độ lại một lần nữa cử động, quay người đi về hướng cầu thang.
Âm thanh chiếc giày cao gót vang lên trên từng lát gạch obsidian, lạnh lùng trong trẻo... cũng trầm lắng.
Mỗi bước chân đi, tay cô đều nắm chặt rũ xuống thân người... Trong lòng biết rằng Tô Mịch cô là người của Thẩm Tư Cương, Thẩm Tư Cương để cô ở bên người con gái ngốc kia là có mục đích ý muốn thăm dò.
Nếu như cô lạnh lùng, đủ lý trí, lúc này, đã đi gõ cửa rồi kéo Giản Đường ra ngoài, không để cho cô và bà Giản có tiếp xúc nào.
Nhưng mà... Tô Mịch cô vẫn không đủ lạnh lùng không đủ máu lạnh, vẫn còn muốn giúp người con gái ngốc kia... Tô Mịch không biết bà Giản và Giản Đường đã nói gì ở trong căn phòng đó, nhưng mà cô biết rõ thái độ của người con gái ngốc nghếch kia, Giản Đường cô đến nhà họ Giản, là có mục đích.
“Cô chủ đâu? Thẩm Đệ Nhị nhìn thấy Tô Mịch một mình xuống dưới tầng, mắt ánh lên hỏi: “Sao cô lại xuống một mình? Chẳng phải cậu chủ bảo cô phải luôn ở bên cô chủ sao?”
“Tôi đau bụng.” Tô Mịch vừa móc ra một điếu thuốc, vừa nhìn Thẩm Đệ Nhị, bộ dạng này, hoàn toàn không hợp với việc “đau bụng”, nhẹ hít một hơi, Tô Mịch mở mắt ra, sắc khói tản lại ở xung quanh miệng: “Thời gian anh quen cô ấy, còn dài hơn cả tôi nhỉ? Thẩm Đệ Nhị... anh không yên tâm, thì tự lên gõ cửa đi.”
Nói xong, liền lướt qua bên cạnh Thẩm Đệ Nhị, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Thẩm Đệ Nhị vẫn đứng nguyên, khuôn mặt kiên cường, ánh mắt lấp lánh, cuối cùng, quay người đuổi theo Tô Mịch: “Cô nhanh lên, hết đau bụng thì hãy ở bên cô chủ.”
Tô Mịch đi vào nhà vệ sinh, đôi môi đỏ nở ra một nụ cười... cô đã không nhìn nhầm, so với Thẩm Đệ Nhất thì Thẩm Đệ Nhị không có chút thù địch gì với Giản Đường, thậm chí ánh mắt nhìn Giản Đường có lúc còn hơi đau xót.
Trong căn phòng nhỏ trên tầng, sau khi đóng cửa lại, dần dần yên lặng, lúc cánh cửa lại mở ra một lần nữa, một người con gái đi vào, sắc mặt khó nhìn, vịn lấy cánh cửa, cơ thể gầy yếu, không kìm chế nổi sự rung chuyển.