Mục lục
Tình yêu suốt đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 167 CHÂN TƯỚNG SỰ VIỆC CỦA BA NĂM VỀ TRƯỚC ĐƯỢC HÉ LỘ

“Lục Mạnh Sơn!” Lão quản gia khẽ nói, thầm thì: “Ông cũng không muốn chuyện đó bị cậu Thẩm biết chứ!”

Đôi mắt lão quản gia mờ mịt, vẻ già nua hiện lên rõ nét, sự tàn nhẫn độc ác không hề phù hợp với lứa tuổi của ông ta!

Người ở đầu dây bên kia, yên lặng một lúc, lão quản gia khẽ cau mày, nhẹ nhàng thả lỏng… Biết sợ là được.

“Lão Hạ, có ai đã từng nói với ông…” Giọng nói của Lục Mạnh Sơn ở đầu dây bên kia vang lên giọng chế diễu đùa cợt: “Ông rất vô liêm sỉ không?”

Lão quản gia nghe thấy vậy thì nghiến chặt răng!

Nhưng ông vẫn nói: “Người phụ nữ xấu xa này chết đi, rất có lợi cho ông. Dù là trước đây xảy ra chuyện gì, một người chết, đã chết rồi thì cũng hết chuyện.”

Lời nói rất rõ ràng nhưng… Người chết như đèn tắt, người chết rồi, ai có thể nói thay cho người chết đây?

“Ông chủ Lục, giết chết người phụ nữ xấu xa đó, cũng tốt cho ông!” Giọng nói già nua, mới một giây trước còn đang uy hiếp đối phương mà giờ đây lại lễ phép gọi đối phương là “ông chủ Lục”.

Bên tai nghe có một tiếng cười vang lên: “Ông đi theo người nhà họ Thẩm, học cách ác độc của người nhà họ Thẩm, lão Hạ, ông đừng tưởng tôi không biết ý đồ của ông. Giết chết cô ta thì ông có thể yên lòng yên dạ đúng không?”

Đầu dây bên này, Lục Mạnh Sơn đang kẹp trong tay điếu xì gà, nhàn nhã hút một hơi rồi nhả khói, ngón tay búng một đoạn khiến tàn thuốc rơi xuống chiếc đệm nhung màu trắng có giá trị không hề nhỏ, nhưng cũng không hề thấy đau lòng.

“Lão Hạ, tôi nói rõ cho ông biết, ông muốn ai chết, thì ông tự nghĩ cách đi!” Trong mắt Lục Mạnh Sơn chất đầy sự lạnh lùng, đôi môi mỏng giống hệt Thẩm Tư Cương, khẽ ép xuống: “Đừng hòng lấy họ Thẩm kia ra để dọa tôi! Lục Mạnh Sơn tôi có hèn hạ cũng không để tiện như ông! Hạ Viên Miên chết như thế nào, thực sự ông không biết sao?”

Bên này, quản gia Hạ đang giơ điện thoại lên cũng run bần bật, suýt nữa không cầm nổi mà rơi xuống đất.

Khẽ nắm chặt điện thoại, mắt ông ánh lên: “Đương nhiên tôi biết! Là người phụ nữ xấu xa đó hại chết con gái tôi, con gái duy nhất của tôi! Lúc còn sống con gái tôi đã chịu sự nhục nhã và dày vò lớn như vậy, con gái tôi chết rồi, người phụ nữ xấu xa đó lại chỉ phải ngồi tù ba năm thôi!”

“Chỉ ngồi tù ba năm thôi sao?” Giọng Lục Mạnh Sơn trở lên kỳ lạ, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng lặp lại lần nữa.

Trên trán quản gia Hạ đã nổi gân xanh: “Con gái tôi chết rồi, cô ta ngồi tù ba năm rồi cũng ra rồi! Ông trời thật không công bằng! Quá thiên vị cô ta!”

“Thiên vị cô ta?” Giọng điệu Lục Mạnh Sơn càng thêm kỳ lạ, khẽ hỏi.

Nếu như ông ta không tận mắt nhìn thấy video ở camera giám sát, nếu không phải ông ta biết người con gái ấy đã bị xử thê thảm cỡ nào, sau này giống như chim non sợ cành cong cố gắng vượt qua thời gian ba năm, nếu không phải người con gái ấy được ra tù, từ sự tò mò, ông ta đã cho tài xế đưa đến đó, tận mắt chứng kiến người con gái ấy từ lúc đi ra khỏi cánh cửa ấy, dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu không phải sau một lần tình cờ, tận mắt chứng kiến sự thay đổi của cô ở Đông Kinh đêm đó, sự ngông cuồng ba năm về trước không còn nữa mà thay vào đó là dáng vẻ thấp hèn, mong mỏi được sống sót.

Có lẽ ông ta sẽ vẫn tin lão Hạ, chưa biết chừng cũng sẽ có tâm trạng như lão Hạ, đồng tình với ông và giúp ông giải quyết người con gái ấy.

Ba năm trước, chỉ có một mình Hạ Viên Miên tính kế hãm hại người con gái này sao?

Sai rồi!

Ba năm trước, tất cả mọi người đều ra tay! Tất cả mọi người đều đang hãm hại người con gái này!

Tại sao Thẩm Tư Cương lại không điều tra? Vì sao lại không tra ra?

Người của nhà họ Thẩm ra tay… Thẩm Tư Cương không hề muốn điều tra, bởi vì cậu ta chẳng hề quan tâm đến sự sống chết của Giản Đường.

Thứ hai, trong một ván cơ cờ, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ thua cả trận. Toàn bộ tâm tư của Thẩm Tư Cương đều đặt trên ván cờ đó, không hề có thời gian và nhân lực để điều tra việc này. Đến khi Thẩm Tư Cương thắng lợi trở về, cậu ta lại không hề nghĩ còn có một Giản Đường đang ngồi trong tù. Huống hồ chứng cứ Giản Đường giết hại Hạ Viên Miên vẫn còn đó, chỉ còn thiếu việc “chứng kiến tận mắt”, Hạ Viên Miên là người Thẩm Tư Cương thích, người Thẩm Tư Cương thích lại bị chết đầy oan uổng, cũng đã có người gánh chịu hậu quả nên Giản Đường - người mà không được Thẩm Tư Cương để ý tới là người thê thảm nhất trong chuyện này!

Nhưng, những ấm ức của Hạ Viên Miên và cái chết của cô ta, lại tốn quá nhiều giấy mực của mọi người… bao gồm cả Lục Mạnh Sơn ông.

Mà đối với Lục Mạnh Sơn mà nói, thành công cũng là Giản Đường, thất bại cũng là Giản Đường… Là ông ta đã đánh giá quá thấp sự độc ác và tuyệt tình của Thẩm Tư Cương, cũng đánh giá quá thấp thủ đoạn độc ác của lão Hạ!

Người con gái ấy… Lục Mạnh Sơn lắc đầu, ông ta không hề vô liêm sỉ như vậy, người con gái ấy đã bị họ ép phải sống tạm bợ… Khiến ông ta một lần nữa lại ra tay với người con gái đáng thương ấy… Lục Mạnh Sơn ông còn muốn có chút thể diện!

Đầu dây bên kia, lão Hạ còn đang nguyền rủa người con gái ấy, nghe lão Hạ luôn miệng nói người con gái ấy là người phụ nữ xấu xa, Lục Mạnh Sơn từ trước đến giờ không chịu ràng buộc, cũng tự dưng cảm thấy bực bội, khẽ vuốt mái tóc màu hạt dẻ: “Phiền phức quá!” Ông ta hét lên: “Lão Hạ, tôi vẫn nói câu nói đó, ông muốn ai chết thì ông tự ra tay đi, tôi không ngăn cản nhưng cũng không giúp ông.”

Lão già họ Hạ đáng chết, có một câu nói rất đúng… Nếu như người phụ nữ đó chết thì sẽ tốt cho Lục Mạnh Sơn ông ta, chuyện ba năm trước không thể nổi lên được khỏi mặt nước.

Người đi trà nguội, người chết đèn tắt, trên đời này từ trước đến nay đều bạc bẽo, người sống còn tìm hiểu chân tướng vì mình, người chết thì có ai tìm chân tướng cho họ không?

“Lục Mạnh Sơn! Chuyện này ông nhất định phải trợ giúp, nếu không thì tôi sẽ nói với cậu chủ Thẩm những chuyện mà ông đã làm ba năm về trước!”

“Họ Hạ kia, quả nhiên ông biết là Giản Đường vô tội.” Lục Mạnh Sơn khẽ cười, còn quản gia Hạ sau khi nghe xong câu nói này của Lục Mạnh Sơn, trong chớp mắt im bặt… Từ lúc quản gia Hạ uy hiếp Lục Mạnh Sơn nói ra câu “tôi sẽ nói với cậu chủ Thẩm về những chuyện ông đã làm ba năm về trước”, thì đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận ông ta biết rõ Giản Đường vô tội.

Quản gia Hạ cắn răng, nói một cách cương quyết: “Tôi không biết ông đang nói gì! Tôi chỉ biết, Viên Miên có đến quán bar “Dạ Đêm” cũng bởi vì người phụ nữ xấu xa đó! Mà ông chủ Lục cũng ngấm ngầm ra tay với cậu chủ Thẩm, không thể bị tiết lộ ra ngoài, cướp nguồn khách hàng của cậu chủ Thẩm, còn muốn cướp đi những tài nguyên quan trọng của cậu chủ Thẩm, nếu như cậu chủ Thẩm biết điều này, e rằng sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn để đối đầu với công ty ông, đến lúc đó ông sẽ gặp nguy hiểm.”

Khóe miệng Lục Mạnh Sơn khẽ nhếch lên, đến lúc này, lão già này vẫn còn uy hiếp ông ta sao, bảo ông ta phải giúp đỡ để giết người con gái ấy… Xin lỗi, ông ta không thể làm được chuyện ức hiếp con người đã quá xui xẻo như vậy.

“Được, vậy ông đi nói đi.” Lục Mạnh Sơn cười lạnh: “Đừng trách tôi không nhắc nhở ông, những chuyện này, người quản gia bên cạnh Thẩm Tư Cương là ông đều biết rất rõ, ông cho rằng tên họ Thẩm đó không có não sao? Về phần ông có phải biết rõ những chuyện này, hay chỉ biết những chuyện ở bề nổi, lão Hạ, trong lòng ông rõ ràng nhất. Còn về cái chết của Hạ Viên Miên, ông cũng đã thừa biết.

Tôi chỉ có thể nói, ông thực sự có khả năng xuất đầu lộ diện sao? Nếu tôi là ông, thì sẽ không tiếp tục gọi điện thoại cho tôi nữa. Ông đừng ức hiếp người quá đáng?” Lục Mạnh Sơn cười ha ha: “Ông hận Giản Đường, vậy thì tự mình ra tay đi, đừng làm phiền tới tôi!”

Nói xong, ông ta không hề giữ thể diện cho quản gia Hạ, cũng không nói gì nữa, cúp điện thoại luôn.

Quản gia Hạ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cơ thể khẽ run rẩy… Những lời nói cuối cùng của Lục Mạnh Sơn, rốt cuộc là có ý gì?

Không!

Viên Miên đã chết! Là sai lầm của người phụ nữ xấu xa đó!

Người phụ nữ xấu xa đó nhất định phải được chôn cùng với Viên Miên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK