Mọi chuyện không đơn giản chỉ là đuổi việc một cô lễ tân, suốt cả một ngày, Giản Đường mệt mỏi đến lả cả người, nhưng không dám để lộ ra chút nào.
Có trời mới biết, lúc bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, cô suýt nữa thì bỏ chạy thục mạng.
Nhưng cô tự nhủ: Không thể.
Đúng vậy, không thể, vậy nên nhất định cô phải đối mặt, nhất định cô phải vượt qua tất cả. Cho dù ba năm trong tù cô đã gặp phải những chuyện gì, cho dù tính cách của cô có bị bóp méo sau ba năm đó hay không, cho dù có phải ba năm đó đã khiến cô đánh mất đi tôn nghiêm đứng trước mặt người khác hay không, thì từ hôm nay, nhất định cô phải đứng thẳng lưng, vượt qua nỗi sợ hãi, cho tới khi không thẹn với ông nội,không thẹn với trái tim của mình.
Giản Đường không biết là, sau khi người đàn ông lạnh lùng không có tình cảm trong mắt cô lái xe rời khỏi tòa cao ốc, anh lại vòng lại từ một đầu khác, chiếc xe dừng lại dưới tòa nhà, cùng lúc đó, giọng nói của Giản Đường vang lên trong xe, mà giờ khắc này, Giản Đường đang so chiêu với đám cáo già – nhân viên quản lí cấp cao của người nhà họ Giản.
Mọi hành động, lời nói của Giản Đường ở trong tòa cao ốc đều được truyền vào tai Thẩm Tư Cương. Anh nghe thấy cô gái này nghênh đón những khó khăn như khi vuốt râu hùm ấy, dù đã cách biệt với xã hội ba năm, nhưng những nền tảng vững chắc vẫn chống đỡ cho cô không bị yếu thế.
Tất cả khiến Thẩm Tư Cương không khỏi cảm thán, ông cố Giản đã qua đời dạy dỗ Giản Đường thật nghiêm khắc. Anh sinh ra ở nhà họ Thẩm, đương nhiên anh thừa biết muốn đạt được tới trình độ của Giản Đường thì dù là đàn ông cũng cần phải nỗ lực, không phải chỉ một hai câu nói mà được.
Anh bỗng nhớ tới, vào ngày sinh nhật mười chín tuổi của cô, cô từng nói với anh: Mọi thành công có liên quan tới may mắn, hoặc là do số mệnh, hoặc là do sự cố gắng mà người khác không nhìn thấy được.
Lúc đó, anh không mấy để ý tới, mà hôm nay, nghe thấy cách mà Giản Đường bảo vệ lợi ích của mình, biết được tác phong làm việc mạnh mẽ của cô, anh càng thêm hiểu rõ câu nói đó.
“Giản Đường, trận chiến này đánh đẹp lắm.” Anh quay đầu nhìn về phía cánh cửa rộng mở của Ái Tình, anh lẩm bẩm bằng giọng nói trầm thấp của mình, tỏ ra tự hào vì Giản Đường.
Anh khởi động xe, đạp chân ga, phóng khoáng chạy ra đường cái… Sự thật chứng minh, cô không cần sự trợ giúp giá rẻ của anh, cô có thể làm được.
Giản Đường đứng ở vị trí đầu tiên trong phòng họp, chống hai tay lên bàn, dùng mắt quét nhìn những nhân viên cấp cao bên dưới, cô biết: Trận đầu thắng rồi.
“Nếu tất cả mọi người tán đồng với cái nhìn của tôi thì đi tiến hành đi.” Cô tuyên bố kết thúc cuộc họp, chờ tới khi trong phòng họp không còn lại ai ngoại trừ cô và Thẩm Đệ Nhị, hai chân cô mới mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.
Thẩm Đệ Nhị vội bước tới: “Cô Giản, cô không sao chứ?”
Lúc Thẩm Đệ Nhị đưa tay tới đỡ Giản Đường, cậu giật cả mình: “Cô Giản, đằng sau áo khoác cô ướt sũng hết cả rồi, để tôi bảo thư kí ở bên ngoài mua một cái mới tới.”
“Không được đi!” Đôi mắt của Giản Đường co rụt lại, cô quát cho Thẩm Đệ Nhị dừng lại, Thẩm Đệ Nhị cảm thấy khó hiểu: “Nhưng áo cô?”
Giản Đường nhìn Thẩm Đệ Nhị rồi lắc đầu: “Câu mà đi thì sẽ khiến người ta nghi ngờ mọi sự tự tin và khí thế vừa rồi của tôi chỉ là giả vờ.” Cô nhìn thật sâu vào Thẩm Đệ Nhị: “Đồng nghĩa với việc mọi cố gắng vừa rồi sẽ tan thành mây khói.”
Thẩm Đệ Nhị hé miệng, không biết phải nói gì.
Ai nói cô Giản thấp hèn, chỉ biết vâng dạ?
Ai nói sau khi ra tù, cô đê tiện khiến người ta phải coi thường?
Rõ ràng toàn là người mù!
Chính mắt Thẩm Đệ Nhị thấy được, cô gái gầy yếu đi bộ còn khó này đứng trong một căn phòng họp lớn đến vậy, một mình đối mặt với những con cáo già đang có đủ mọi mưu đồ với cô, đối mặt với sự bao vây của đám sói ấy, đè ép tất cả.
Giản Đường hít một hơi thật sâu, lúc này sắc mặt cô mới hơi dịu đi một chút. Cô chống vào mặt đất, nhẫn nhịn cơn đau ở chân và lưng để đứng lên.
“Tôi đỡ cô đi.” Thấy bước đi của cô xiêu xiêu vẹo vẹo, Thẩm Đệ Nhị vội bước tới.
Giản Đường đẩy tay của Thẩm Đệ Nhị ra: “Cám ơn.” Nhưng tôi không cần.
Cô không nói ra câu thứ hai, bởi vì hành động của cô đã tỏ rõ ý định của mình.
Lúc ra khỏi phòng họp, những người trong bộ phận thư kí đều nhìn vào cô. Giản Đường không chút để ý tới, cô lấy điện thoại trong túi xách ra, gọi vào một dãy số của ba năm trước: “Vivian, tôi là Giản Đường. Tôi đã lấy lại được Ái Tình, mà bây giờ, tôi cần mọi người trở lại.”
Cô nói là “mọi người”, mà không phải “cô”. Vivian ở đầu bên kia đã kinh ngạc che miệng lại. Gần ba mươi giây, trong điện thoại không có bất cứ một âm thanh nào. Giản Đường không thúc giục, sau gần một phút, tiếng nói cố nén nghẹn ngào vang lên trong điện thoại, dùng sự chuyên nghiệp của mình: “Vâng, một tiếng đồng hồ, tổng… giám đốc Giản!”
Giản Đường nháy mắt, để cho hơi cay biến mất: “Thụt lùi rồi, lại để cảm xúc khống chế như thế.”
Mặc dù Giản Đường đang phê bình Vivian, nhưng những giọt lệ nóng hổi của Vivian vẫn trào ra… Đúng vậy, đây mới là Giản Đường! Tất cả mọi lời đồn trước kia chỉ là hư ảo!
Một người con gái kiêu ngạo, phách lối như thế, sao lại thực sự cam tâm vứt bỏ khí chất kiêu ngạo của mình chứ?
Vivian cho là như thế, nhưng cô không biết, người con gái đang phê bình mình trong điện thoại ấy quả thực đã không còn như trong quá khứ nữa.
Lúc trước, cô làm những điều này là vì kĩ lưỡng, còn bây giờ chỉ là bắt mình phải làm mà thôi.
Sau một tiếng, Vivian dẫn theo đội ngũ trước kia xuất hiện trước mặt Giản Đường: “Tổng giám đốc Giản, xin lỗi, mười người thì thiếu mất ba.” Vivian nói.
Giản Đường gật đầu, cô có thể hiểu cho quyết định của ba người đó, vậy nên cũng càng thêm cám ơn bảy người trước mặt: “Cám ơn mọi người đã xuất hiện trước mặt tôi trong ngày hôm nay.”
“Tổng giám đốc Giản, chúng tôi vẫn luôn chờ cô trở lại. Chúng tôi vẫn luông tin rằng cô sẽ trở lại Ái Tình.” Đôi mắt của Vivian đỏ lên: “Tổng giám đốc Giản, ngày đó, sau khi xảy ra chuyện, chúng tôi nghĩ mọi cách để gặp cô, nhưng lần nào cũng bị ngăn trở một cách khó hiểu. Sau khi hết hạn tù, chúng tôi định tụ họp với cô, nhưng khi chúng tôi đến, đợi cả ngày mà không gặp được cô, sau đó liền mất đi tin tức của cô.” Mặc dù về sau có nghe nói được những lời ra tiếng vào rằng Giản Đường đang ở Đông Kinh, nhưng bọn họ đều không dám đi tìm Giản Đường, bởi vì bọn họ hiểu được, nếu những tin đồn này là thật, chắc chắn tổng giám đốc Giản không hi vọng có người thấy cô như thế.
Lời nói của Vivian chôn một hạt mầm tên là hoài nghi vào lòng Giản Đường.
Nhìn bảy khuôn mặt này, Giản Đường không nghi ngờ lời nói của Vivian. Khi biết được lúc cô ở tù cũng từng có người nhớ tới cô, có người từng tới thăm cô, trái tim cô ấm áp hẳn lên, trái tim đã đóng băng từ lâu đó lại xuất hiện nhiệt độ của sự sống.
Mà trong ba năm đó, cô không hề nhận được tin có người tới thăm cô… Thẩm Tư Cương! Anh thật ác độc!