Mục lục
Tình yêu suốt đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 168 ANH ĐOÁN ĐƯỢC RỒI

“Boss, tôi thật xấu hổ với sự tin tưởng của anh.” Trong phòng làm việc tối, Thẩm Đệ Nhị vô cùng áy náy.

Vẻ mặt Thẩm Tư Cương không chút thay đổi: “Không điều tra được gì sao?”

Thẩm Đệ Nhị lại càng cúi đầu thấp hơn, trong lòng cậu tự trách mình: “Boss, chuyện mà anh dặn, tôi làm không tốt. Đều là năng lực của thuộc hạ không đủ, nếu đổi lại là Thẩm Đệ Nhất thì sớm đã điều tra được rồi.”

Boss dặn cậu âm thầm điều tra chuyện của ba năm trước, thời gian cách đây ba năm, việc này quả thật không dễ điều tra, nhưng thời gian qua lâu như vậy rồi mà cậu không điều tra được một chút manh mối nào có ích.

Điều tra đi điều tra lại đều là những chứng cứ bất lợi đối với cô Giản.

Nhưng... cậu và Thẩm Đệ Nhất không giống nhau, trong lòng Thẩm Đệ Nhất cho rằng cô Giản có tội, còn Thẩm Đệ Nhị cậu ngay từ đầu đã không tin cô Giản là loại người đó.

Chính vì vậy khi biết boss có ý muốn điều tra lại chuyện năm đó thì trong lòng cậu rất vui.

Cậu và Thẩm Đệ Nhất giống nhau, còn có vài người khác nữa, sau khi được Boss chọn từ nhỏ thì luôn đi theo bên cạnh boss, đương nhiên, cũng coi như từ nhỏ đã lớn lên cùng cô Giản.

Khi Boss dặn cậu đi điều tra chuyện của ba năm trước, trong lòng cậu rất vui vẻ, nhưng những gì điều tra ra được sau một thời gian dài điều tra chỉ có thể càng tăng thêm sự hoài nghi đối với cô Giản.

Báo cáo điều tra cô Giản lúc này đang được đặt trên bàn của Boss, khi Thẩm Đệ Nhị làm bản báo cáo này cũng do dự không muốn đưa thứ này đến trước mặt Boss.

Thẩm Tư Cương cầm báo cáo trên bàn lên, sau khi mở ra, con ngươi đen nhánh nhanh chóng lướt qua bản báo cáo, trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ có tiếng loạt xoạt khi lật giấy.

“Những gì điều tra được đều ở trong này sao?” Đặt báo cáo xuống, khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, một bên ở trong bóng tối, đèn được bật lên, một gương mặt khác hiện ra dưới ánh đèn mờ.

Thẩm Đệ Nhị gật đầu nặng nề: “Đúng vậy.” Cậu nói xong liền gật đầu, hơi lo lắng nói: “Nhưng boss, tôi vẫn không tin cô Giản là loại người đó.” Có điều phần tài liệu này do đích thân cậu làm, tất cả việc điều tra đều là âm thầm tiến hành cho nên tiến độ rất chậm, ngay cả Thẩm Đệ Nhất, có mối quan hệ thân thiết với cậu như vậy cũng không biết cậu đang âm thầm điều tra chuyện này.

Anh ta bằng lòng tin tưởng cô Giản nhưng những gì trong tài liệu đó lại một lần nữa cười nhạo “sự tin tưởng” của anh ta.

Ngón tay thon dài của Thẩm Tư Cương gõ lên mặt bàn không hề nhẹ nhàng, híp mắt im lặng nhìn chằm chằm vào tài liệu vẫn còn mở ở trên bàn, nhìn rất lâu, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.

“Boss, là tôi vô dụng, chỉ có thể điều tra được những thứ này.” “Chứng cứ” trong này là một chuỗi rất liền mạch không chút sơ hở, hôm nay đổi lại là ai đến, nhìn thấy những chứng cứ này đều sẽ cho rằng Giản Đường có tội.

“Nếu là Thẩm Đệ Nhất, nếu là anh ta có lẽ có thể tìm ra manh mối gì đó...”

Thẩm Đệ Nhị áy náy nói, khi tự trách năng lực của mình không bằng Thẩm Đệ Nhất, còn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông ở sau bàn nhẹ giọng cắt ngang: “Đổi lại là Thẩm Đệ Nhất cũng sẽ không điều tra được gì.”

Đôi mắt Thẩm Tư Cương trở nên tối tăm, ánh lên một tia sắc lạnh: “Tôi muốn đi điều tra chuyện của ba năm trước, điều tra ra những chứng cứ có lợi với cô ấy. Ha ha... Cuối cũng lại điều tra ra những chứng cứ bất lợi hơn đối với cô ấy, càng tăng thêm tội trạng của cô ấy.”

“Boss, cô Giản sẽ không đâu...”

“Đúng, cô ấy sẽ không.” Thẩm Tư Cương đột nhiên đứng dậy từ ghế tựa, tay đút túi quần, đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, quay lưng về phía Thẩm Đệ Nhị: “Suýt chút nữa tôi cũng tin vào “chứng cứ” này. Làm rất tốt không một chút sơ hở nào, liên tiếp thành một chuỗi, khiến người ta nhận ra vấn đề, nhưng các chi tiết nhìn có vẻ như không hề có vấn đề, điều này, lại càng có vấn đề.”

“Boss...” Thẩm Đệ Nhị đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc mở to mắt!

Anh ta đi theo Thẩm Tư Cương thời gian lâu như vậy, khi Thẩm Tư Cương nói xong những lời này, Thẩm Đệ Nhị dường như cũng liên tưởng đến điều gì đó!

“Sẽ không đâu!”

Người đàn ông đứng trước cửa sổ khẽ cười... Ha ha, ngay cả Thẩm Đệ Nhị - người bên cạnh anh cũng đã đoán ra được một chút, đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên nhưng nụ cười không bằng ánh mắt lạnh như băng: “Ông nội ơi là ông nội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK