Giản Đường đứng ngồi không yên trước mặt Thẩm Tư Cương, không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Tư Cương lạnh nhạt nói: “Mời vào.”
Giản Đường lo lắng nhìn người tiến vào, chính là Tô Mịch đã phỏng vấn cô 3 tháng trước.
“chị Mịch.” Cô thấp thỏm dè dặt nhìn Thẩm Tư Cương đang ngồi trên ghế sô pha, lại nhìn Tô Mịch vừa vào, trong lòng hồi hộp, không biết người đàn ông khó lường này lại định làm gì.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Tô Mịch mặc bộ vest trắng vô cùng quyến rũ, an phận đứng trước mặt Thẩm Tư Cương: “Ngài có gì căn dặn ạ?”
Giản Đường thấy thái độ của Tô Mịch đối với Thẩm Tư Cương hơi kì lạ, như thể Thẩm Tư Cương là ông chủ lớn của cô ấy vậy. Có điều Giản Đường không biết, Thẩm Tư Cương chính là sếp lớn của Tô Mịch, Giản Đường ở trong tù ba năm, thế giới bên ngoài đã thay đổi nhiều rồi.
“Cô có biết cô ta không?” Thẩm Tư Cương hất cằm về phía Giản Đường, vẻ mặt Tô Mịch thay đổi, cô thầm trừng Giản Đường một cái. Cô vẫn nhớ rõ Giản Đường, cô gái này để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.
Tô Mịch nhếch miệng, lộ ra một nụ cười vô cùng mất tự nhiên: “Tổng giám đốc Thẩm, không phải là Tiểu Đường đắc tội với ngài chứ? Ngài đừng nóng giận, tôi sẽ giáo dục lại cô ta.”
Giản Đường nghe ra ý bảo vệ của Tô Mịch, cô vốn tưởng rằng chị Mịch nổi tiếng nghiêm khắc sẽ trực tiếp đuổi cô, vậy mà đối phương lại che chở cô trước mặt Thẩm Tư Cương, cô không khỏi vô cùng kinh ngạc, cũng cảm kích Tô Mịch.
Tô Mịch lại trừng Giản Đường một cái, Giản Đường trước giờ làm việc ổn thỏa, lại vô cùng khiêm tốn, biết điều, cũng không gây phiền toái cho Tô Mịch, nếu không thì cô sẽ không mạo hiểm che chở cho Giản Đường đâu. Không biết một Giản Đường trước giờ luôn khiêm tốn đến mức như người vô hình kia làm sao lại đắc tội với người không nên đắc tội như vậy.
Động tác qua lại giữa hai người không tránh khỏi cặp mắt sắc bén phía đối diện.
Ánh mắt sâu hút của Thẩm Tư Cương lướt đến Tô Mịch: “Cô ta là do ai nhận vào?”
Sắc mặt Tô Mịch lập tức trắng bệch, trán toát mồ hôi hột.
“Hửm?” Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt chất vấn.
“Là, là tôi, Tổng giám đốc Thẩm, cô ta là do tôi phỏng vấn.” Thực ra bình thường loại chuyện phỏng vấn này căn bản không cần Tô Mịch đích thân thực hiện, đúng là... gặp ma rồi! Hai ba năm nay không còn phỏng vấn nữa, hôm đó sao tự dưng cô lại lên cơn thần kinh mà đi phỏng vấn chứ!
Tô Mịch hối hận vô cùng, nhìn bộ dạng Tổng giám đốc Thẩm thế này thì e là Giản Đường đã thực sự chọc giận anh ta. Làm việc cho Tổng giám đốc Thẩm đã mấy năm nay, Tô Mịch biết Thẩm Tư Cương đã thực sự tức giận.
“Cô phỏng vấn à? Làm nhân viên dọn vệ sinh?” Thẩm Tư Cương cau mày, mồ hôi trên trán Tô Mịch càng chảy xuống ròng ròng, toàn thân căng ra, cũng không dám giơ tay lên lau.
Cô dè dặt nói thật: “Lúc phỏng vấn các điều kiện của cô Giản đều không đạt chức vị khác của câu lạc bộ giải trí Đông Kinh chúng ta, cho dù là nhân viên phục vụ cũng...” Tô Mịch lúng túng nói: “Nhưng ý của cô Giản là muốn là nhân viên dọn vệ sinh ở Đông Kinh chúng ta.”
Nói đến đây Tô Mịch đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư Cương: “Tổng giám đốc Thẩm, Giản Đường làm nhân viên dọn vệ sinh trước giờ luôn chịu khó, quét dọn cũng rất nghiêm túc.”
Làm đến địa vị như Tô Mịch từ lâu đã không cần quan tâm đến những người địa vị dưới rồi, chỉ là đối với Giản Đường... Tô Mịch không nói ra được là cảm giác gì.
Rõ ràng cô gái ti tiện này và mình là người ở hai thế giới, thế nhưng cô lại cảm thấy Giản Đường có thứ gì đó giống với cô, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra là thứ gì.
Vừa nói xong câu to gan kia, Tô Mịch mới giật mình dè dặt nhìn Thẩm Tư Cương.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, đôi chân thon dài bắt tréo, phong độ mà tao nhã: “Tô Mịch, điều cô ta đến bộ phận PR.”
Tô Mịch tưởng mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Tư Cương: “Tổng giám đốc Thẩm, ngài, ngài vừa nói gì? Tôi không nghe rõ.” Bộ phận PR? Giản Đường? Nhất định là cô nghe nhầm rồi.
“Tôi nói, nhân viên chăm chỉ chịu khó như Giản Đường hẳn nên điều đến cương vị có tiền lương cao hơn.” Vừa nói anh vừa thả chân xuống, đứng dậy lạnh nhạt liếc về phía Giản Đường còn đang đờ đẫn.
Khóe miệng anh từ từ nhếch lên châm chọc: “Tô Mịch, trước khi dùng người nhất định phải hiểu rõ toàn diện tài năng của cấp dưới... Có lẽ cô không biết, cô Giản đây rất có tài năng biểu diễn.”
Giản Đường cứng người.
Giọng người đàn ông dường như đang đè nén cơn giận: “Bộ phận PR chỉ thiếu nhân tài biết co biết giãn như cô Giản đây thôi, quỳ lạy đều là sở trưởng của cô ta, còn nhiều thứ khác nữa, ví dụ như lấy lòng đàn ông, cô ta cũng có thể hoàn thành xuôi chèo mát mái.”
Bầu không khí như đông đặc lại.
Vẻ mặt Giản Đường trắng bệch, nhưng không khiến người đàn ông kia động lòng thương xót chút nào, Thẩm Tư Cương thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng của cô lúc này... Giản Đường, cô vẫn còn nhịn được sao?
Thẩm Tư Cương không tin một Giản Đường kiêu ngạo lại biến thành con kiến ti tiện chỉ biết khúm núm này, anh muốn tận mắt nhìn xem cô có phải sa đọa đê hèn như những gì cô biểu hiện ra bây giờ không.
Tất cả mọi việc Thẩm Tư Cương làm đều là muốn ép bức Giản Đường, anh còn chưa nhận ra từ tận đáy lòng anh mong muốn đó là người con gái kiêu ngạo nói với anh “lúc nào Hạ Viên Miên trở thành bạn gái anh thì Giản Đường em sẽ cuốn xéo ngay”, chứ không phải một kẻ đáng thương ti tiện chỉ biết quỳ lạy!
Anh càng không ý thức được đằng sau hết thảy những thủ đoạn ép bức Giản Đường đó chính là vì anh không thể chấp nhận một sự thật: Anh chính là kẻ đầu sỏ tạo nên Giản Đường của ngày hôm nay!
Thẩm Tư Cương tự tìm cớ cho mình, anh quy nguyên nhân anh sỉ nhục Giản Đường là vì Giản Đường giết Hạ Viên Miên, anh hận Giản Đường.
Bạn sẽ vĩnh viễn không thể gọi được một người giả vờ ngủ tỉnh lại, nhưng, sẽ có một ngày không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Lần này Tô Mịch đã nghe thấy rõ ràng - Tổng giám đốc Thẩm bảo cô điều Giản Đường đến bộ phận PR.
Bộ phận PR của Đông Kinh, nói trắng ra chính là các loại tiếp viên, người mẫu.
“Chuyện này...” Tô Mịch nhìn vẻ mặt trắng bệch của Giản Đường: “Tôi biết rồi, thưa ngài.” Dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm nay, Tô Mịch cảm giác được Giản Đường và Tổng giám đốc Thẩm có gì đó không bình thường.
Chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc Thẩm quan tâm chuyện của Đông Kinh, nói trắng ra là câu lạc bộ giải trí Đông Kinh cũng chỉ là sản nghiệp nhỏ của Thẩm Tư Cương mà thôi, trước giờ anh ta chưa bao giờ để tâm đến mấy chỗ câu lạc bộ cỏn con này.
“Giản Đường, đi theo tôi.” Tô Mịch nói, Giản Đường tái mặt, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tư Cương: “Đừng, tôi không muốn.” Bộ phận PR... Thẩm Tư Cương muốn cô đến bộ phận PR ư?
Không!