Tần Mạn Mạn ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Hiểu Hiểu, cô ta không trả lời Hiểu hiểu mà hỏi ngược lại: “Hiểu Hiểu, cô thích cậu Tiêu à?”
Hiểu Hiểu vội lắc đầu: “Không phải tôi, là người khác, rất nhiều người thích cậu Tiêu.”
Nét sắc lẹm trong mắt Tần Mạn Mạn biến mất, cô ta làm như tốt bụng khuyên Hiểu Hiểu: “May mà cô không thích cậu Tiêu, cô xem đi, cậu Tiêu là người thế nào, tầm mắt cậu ta chắc chắn rất cao, cô gái có thể làm bạn gái cậu Tiêu chắc chắn rất ưu tú.”
Cậu Tiêu tới Đông Kinh để chơi, sao có thể xem trọng những cô gái phong trần trong đây, Hiểu Hiểu, không phải tôi nói quá, cậu Tiêu tầm mắt rất cao, đây là điều chắc chắn, cô cũng đừng giống những cô gái vây xung quanh cậu ấy để sau này đau lòng chỉ biết lặng lẽ rơi lệ.”
Nói xong, thấy Hiểu Hiểu cúi đầu không nói, cô ta mím môi kéo tay Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, tôi nói thế là vì muốn tốt cho cô, cô xem đó, tôi đâu có nói như thế với những người khác, bạn bè với nhau tôi chỉ mong cô không bị tổn thương.”
Hiểu Hiểu sượng cứng mặt: “Tôi biết, Mạn Mạn, tôi phải đi làm rồi.” Không biết tại sao, dù Mạn Mạn vì tốt cho cô nhưng cô vẫn thấy tự ái.
Tần Mạn Mạn cũng không nghĩ nhiều nữa liền lập tức tới bệnh viện.
Vào tới bệnh viện vẫn thấy Giản Đường đang ngủ, cô ta bĩu môi: “Phiền quá đi mất.”
Trước đây cô từng nói chuyện với bác sĩ, vết thương trên trán Giản Đường nhìn như nặng nhưng thật ra chỉ vì đưa tới muộn nên mới mất nhiều máu, vấn đề chính là cơ thể của Giản Đường quá yếu.
Lúc Giản Đường tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, người đã bớt sốt, nhưng nhiệt độ vẫn cao.
Mở mắt ra, cảm thấy miệng khô khát nước liền khàn giọng thốt lên trong vô thức: “Khát...”
Tần Mạn Mạn tỉnh dậy cau mày liếc nhìn Giản Đường: “Đợi xíu.” Tần Mạn Mạn lạnh lùng rót một ly nước cho Giản Đường.
Giản Đường nhận lấy không nói gì mà uống cạn.
Uống xong cô ấy vẫn giữ im lặng.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, Giản Đường cúi đầu, cô ấy đang đợi.
Đột nhiên,
“Trán cô đụng trúng tay cầm cửa nên để lại sẹo, nhưng trên trán cô dường như đã có sẹo trước đo, nên vết sẹo cũng không phải vấn đề gì, chuyện này cô không nên nói với người khác, tôi cũng đã xin nghỉ phép cho cô ở Đông Kinh rồi, khi nào cô hết sốt thì đi làm, viện phí tôi đã trả hết rồi, một ngày ba bữa cơm tôi sẽ đưa tới đúng bữa,”
Giản Đường không hé răng một tiếng.
Tần Mạn Mạn tức giận cho rằng Giản Đường không biết tốt xấu: “Ê, cô có nghe không đó, chuyện này lỗi chẳng phải một mình tôi, vốn dĩ cô đã có vấn đề rồi, làm gì có ai dầm mửa một đêm rồi ngủ bên ngoài hả, cô như thế mới làm cho sốt cao, nếu không tôi chỉ đụng cô một cái sao cô có thể ngã được?”
Giản Đường vẫn im lặng không nói.
Tần Mạn Mạn không khỏi lớn tiếng: “Rốt cuộc cô muốn làm gì! Tôi đã đưa cô tới bệnh viện rồi! Nếu không phải có tôi kịp thời đưa cô đi viện thì cô đã sốt tới chết luôn rồi, tôi còn trả viện phí cho cô nữa đó
Một sinh viên như tôi đã phải nhân lúc nghỉ hè mà đi làm kiếm tiền trả học phí và sinh hoạt phí, tôi không có nhiều tiền đâu, còn phải trả viện phí cho cô, cô còn làm mặt như thế, Giản Đường, cô nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới không nói lung tung chuyện này?”
Giản Đường cúi đầu không nói.
Tần Mạn Mạn càng giận dữ: “Cô muốn gì thì nói đi.”
Cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải trả một cái giá lớn, lòng thầm chửi con Giản Đường này đúng là quá tham lam, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội bắt chẹt cô ta như thế.
Giản Đường chầm chậm ngẩng đầu nhìn Tần Mạn Mạn, cô mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Tôi muốn cô xin lỗi.”
Tần Mạn Mạn trợn mắt nhìn Giản Đường với ánh mắt không thể tin nổi như đây là chuyện mất mặt và vô cùng hoang đường, “Cô muốn tôi xin lỗi?” Cô ta như hét vào mặt Giản Đường: “Cô muốn tôi xin lỗi cô sao?”
Tần Mạn Mạn cười mỉa: “Thôi cô cứ nói cô muốn bao nhiêu tiền đi.”
Trên giường bệnh, Giản Đường lắc đầu nói với giọng kiên định: “Tôi chỉ muốn cô xin lỗi.”
“Cô!” Tần Mạn Mạn giận dữ nhìn Giản Đường với đôi mắt như muốn bốc lửa, giọng cô ta trở nên lạnh lẽo: “Nếu tôi không xin lỗi có phải cô tính nói lung tung khắp nơi không hả?”
Giản Đường không trả lời, làm sai xin lỗi chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
Thái độ Tần Mạn Mạn quá rõ rồi, xin lỗi cô là chuyện khó khăn đến thế sao.
Giản Đường không khỏi tự hỏi trong lòng: Nếu hôm đó đổi lại là người khác thì Tần Mạn Mạn có như thế không?
Haizzz, thầm thở dài một hơi, cô ngày càng lặng lẽ, khoongw phải vì một lời xin lỗi, cô chỉ mong muốn được tôn trọng như những người bình thường khác.
Cho dù đã sớm biết, cái gọi là tôn trọng đã bỏ cô đi từ lâu.
Thẩm Tư Cương à... một nhân vật máu mặt chỉ cần phất tay cũng có thể phá hỏng cả một con người từ trong ra ngoài, từ đâu đến chân.
Lòng cô thầm hối hận: Không nên cầu, không thể cầu, cô đã mất đi quyền được tôn trọng.
“Giản Đường, tôi đã đưa ra mọi tài sản trên người tôi rồi, tôi sẽ không xin lỗi cô, mộ người vì tiền có thể quỳ gối, có thể học một con chó cái lăn lộn trên đất quẫy đuôi nịnh nọt bọn có tiền, Giản Đường, dù tôi có làm sai thật nhưng cô không xứng có được lời xin lỗi của tôi.” Tần Mạn Mạn giận dữ quát lên.
“Cô muốn nói lung tung thì nói đi, nhưng chưa chắc có người tin cô, đừng trách tôi không nhắc trước, tôi là sinh viên đại học S, vì đi học mà nai lưng ra kiếm tiền, còn cô chỉ là một người vì tiền có thể làm tất cả, cô nói đi, người ta sẽ tin tôi hay tin cô?”
Bị sỉ nhục, Giản Đường cố gắng nhẫn nhịn nắm chặt tay mới có thể kiềm chế nỗi đau xé lòng, Tần Mạn Mạn nói xong liền tức giận ra khỏi phòng, lúc bước qua cửa còn đóng mạnh cửa lại, Giản Đường thẫn thờ nhìn trần nhà trăng như tuyết, nỗi đau đớn trong lòng lại lan ra cả người, cảm giác bất lực gặm nhấm trái tim cô.
Cô tưởng cô đã không còn biết đau đớn là gì, cô tưởng cô đã không còn để ý tới cái gọi là tự trọng nữa.
“À, hôm nay, mình làm sao thế nhỉ?” Cô lẩm bẩm: “Ôi, sốt rồi, sốt tới hồ đồ luôn rồi.” Cô tự trả lời bản thân.
Giản Đường hiểu rõ, cái cô muốn không phải là lời xin lỗi đó mà là sự tôn trọng đã xa cô từ lâu, cô muốn được tôn trọng như một “con người”!
Đôi mắt lóe lên nỗi đau khó nhận ra, cô chỉ muốn lời xin lỗi mà đáng lẽ ra cô phải có?
Chẳng lẽ, như thế là quá nhiều sao?
“Là mình...mơ mộng rồi.” Cô cúi đầu: “Đúng là nghĩ viển vông.” Cô không ngừng tự thuyết phục bản thân, lặp đi lặp lại trong lòng như thôi miên “Không mơ mộng nữa, không được nghĩ viễn vông nữa...”