Khuôn mặt kinh ngạc: “…” ngạc nhiên một hồi lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Giản Đường, anh không tin, anh không tin em thực sự là một người con gái thực dụng yêu tiền như mạng sống, nếu không phải như vậy, tại sao lần trước em lại nói những lời đó với anh, em khuyên anh đừng vì em mà thay đổi thành một người mà mình không thích... Giản Đường, anh không tin em thực sự là một người con gái thực dụng. Tôi biết rằng những hành động của anh đã làm tổn thương em. Nhưng mà...”
“Không có nhưng gì hết. Cậu chủ Tiêu, người thông minh luôn nói rõ ràng, tôi sẽ nói rõ ràng dứt khoát với anh. Anh muốn tôi đi theo anh? Được thôi, đợi đến ngày anh đánh bại được Thẩm Tư Cương...”
Cô mỉm cười giơ tay ra: “Anh có thuốc không?”
Tiêu Hoành không biết tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, gật đầu: “Có...”
Giản Đường đưa tay ra: “Đưa tôi một điếu.”
“Em cần thuốc để làm gì?” Mặc dù Tiêu Hoành không hiểu gì hết nhưng mà vẫn đưa một điếu thuốc cho cô.
Lúc Tiêu Hoành cầm đưa điếu thuốc ra, tiện thể móc ra chiếc bật lửa, lúc Giản Đường cầm lấy điếu thuốc cũng cầm luôn chiếc bật lửa.
Cạch cạch!
Tiêu Hoành ngạc nhiên: “Em làm gì vậy!” Không dám tin vào mắt mình liền đưa tay ra giành lấy.
Giản Đồn nhẹ nhàng tránh, hít một hơi, thả ra làn khói trắng: “Cậu chủ Tiêu, anh xem, rốt cuộc thì anh biết được bao nhiêu về tôi? Biết được bao nhiêu về con người Giản Đường này? Mà đã nằng nặc muốn tôi đi theo anh? Ngay cả chuyện tôi biết hút thuốc anh cũng không biết... Anh đã tự mình nhận định người con gái đang đứng trước mặt anh, Giản Đường, cô ta không phải là một người con gái thực dụng?”
Giản Đường liếc mắt chế giễu vẻ kinh ngạc của Tiêu Hoành, trong làn khói mịt mờ, đôi mắt với cái nhìn chế giễu ấy càng mở to... Giản Đường lúc này giống như người con gái hám tiền thỏa mãn với việc câu được con rùa vàng nên không thèm để ý đến thanh niên nghèo đứng trước mặt nữa.
“Anh đi đi.” Ánh mắt cô lạnh băng, khinh bỉ nói, tàn của điếu thuốc trong tay rơi xuống, động tác chầm chậm, suýt chút nữa đầu điếu thuốc đã rơi xuống đất, nhưng mà sự chú ý của Tiêu Hoành lúc này đều tập trung vào nét mặt của Giản Đường.
Tiêu Hoành không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này, không phải là Giản Đường biết hút thuốc, mà là người con gái đang hút thuốc lúc này, từng ánh mắt, từng cử chỉ, đều giống hệt như những người con gái lúc trước yêu anh ta chỉ vì tiền, ánh mắt chê bai khi nhìn những người ăn mày ở bên đường khi cùng anh ta đi chơi.
Cô lúc này và những người con gái chê nghèo yêu giàu trước kia... giống hệt như nhau!
Tiêu Hoành bị sự việc bỗng nhiên ập đến làm cho thất thần, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô cự tuyệt quay người mà đi, bỗng nhiên thức tỉnh: “Đừng đi! Tôi không tin! Giản Đường, em đừng lừa tôi nữa!”
Đưa tay giữ người con gái lại, Tiêu Hoành liền cúi đầu xuống, vội vàng hôn đôi môi ấy, vừa mới chạm vào môi, trong lòng anh ta thở dài... Cảm xúc lâu ngày không có được.
Giản Đường ngạc nhiên, giơ chân lên đạp xuống!
“Tránh... ra!”
“Giản Đường, tôi sẽ không buông tay đâu, lần này dù em có nói gì anh cũng không buông tay đâu! Rõ ràng chúng ta có thể ở bên nhau, cho dù tên họ Thẩm có ngăn cản, cho dù phải làm kẻ thù với cả thế giới...” Tiêu Hoành đang chìm đắm trong tâm trạng xúc động, không trông thấy nắm đấm sắc bén ở phía sau đập vào.
“Bốp!”
“Anh không cần phải làm kẻ thù với cả thế giới, kẻ thù của anh, trước tiên chính là tôi!” Tiếng nói lạnh nhạt, thêm vào là tiếng đấm đạp vào thịt, bỗng nhiên vang lên.
Bạch Dương Hàng kéo Hi Thần đang muốn xông lên giúp đỡ lại: “Đừng đi!”
Anh ta lí trí hơn: “Nhìn thấy cảnh này, A Tu không tức điên lên mới lạ!”
Trên đầu Tiêu Hoành chảy máu, Giản Đường ngạc nhiên mở to đôi mắt, bỗng nhiên rút điện thoại ra: “A lô, 120 à...”
Không để nói hết lời, chiếc điện thoại trong tay bỗng nhiên rơi xuống.
Giản Đường nhìn thấy chiếc điện thoại rơi vỡ trước mắt: “Tổng giám đốc Thẩm, anh làm gì vậy!”
Bàn tay buông xuống cơ thể của Thẩm Tư Cương nắm thành nắm đấm: “Tôi làm gì? Cô hỏi tôi, tôi làm gì? Tiểu Đường...” Không người đàn ông nào có thể nhẹ nhàng như vậy, thậm chí giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi nghe có vẻ lạ thường, con ngươi đen như đang dấu lấy sự nguy hiểm, lạnh nhạt nhìn Giản Đường: “Cô đã làm gì? Còn chuẩn bị làm gì?... Sao? Muốn cao chạy xa bay cùng với tên họ Tiêu đó sao?”
Sắc mặt Giản Đường tái mét: “Nói linh tinh!” Cô cô gắng không rơi nước mắt, ánh mắt bỗng nhiên nhìn người Tiêu Hoành, cắn răng nói: “Cậu chủ Tiêu!”
Cô không muốn giải thích, nhưng cũng không muốn hết lần này đến lần khác bị người đàn ông đó nghi oan!
Còn chân tướng sự việc, Tiêu Hoành cũng biết.
Lúc Tiêu Hoành nghe thấy giọng nói của Giản Đường, trong lòng bỗng nhiên rung động, ánh mắt sáng lên, mặc dù vẫn có chút do dự nhưng không thể kìm lại được mong muốn trong lòng: “Tên họ Thẩm, Tiểu Đường sợ anh, nhưng tôi không sợ! Trước kia giữa hai người có vướng mắc gì, thì cũng đã qua rồi, đều là chuyện trẻ con. Thẩm Tư Cương, anh không yêu Tiểu Đường, nhưng lại chiếm đoạt cô ấy mà không muốn buông tay! Anh thật là ích kỉ!”
Khi Tiêu Hoành nói ra những lời ấy, đến giọt máu cuối cùng trên khuôn mặt của Giản Đường cũng đều bị rút cạn! Không dám tin mà nhìn Tiêu Hoành!
Thẩm Tư Cương sắp nổi điên rồi! Những lời của Tiêu Hoành chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, vốn dĩ lòng đố kị sắp tiêu diệt sự tỉnh táo, những lời nói của Tiêu Hoành bây giờ càng kích thích người đàn ông này.
Trong lòng Bạch Dương Hàng hồi hộp: “Tiêu rồi, A Tu sắp phát điên rồi!”
Đôi mắt thâm trầm của Thẩm Tư Cương nhìn chằm chằm vào người con gái ấy... cô vẫn đang nhìn Tiêu Hoành! Đẹp trai đến như vậy sao?
Tiêu Hoành đẹp trai hơn anh?
Thẩm Tư Cương nhìn đôi môi sưng lên của Giản Đường, mồ hôi ướt đẫm mặt, thậm chí còn ướt cả trán... hôn đến không nỡ rời như vậy sao? Ngay đến cả tóc cũng bị rối?
Nghĩ đến đây, lòng đố kị sắp bùng phát! Đôi mắt như say thuốc đọc cứ nhìn Giản Đường mãi: “Giản Đường, cô giỏi lắm!” Muốn rời xa anh, cả đời này cũng đừng nghĩ đến!
Giản Đường cứ nhìn mãi Thẩm Tư Cương, bỗng nhiên cười: “Anh vẫn không thay đổi, con cưng Thẩm Tư Cương nhà họ Thẩm, sao có thể thay đổi được?” Cô cười, cười thoải mái, nhưng lại càng đau lòng.
Sao anh có thể thay đổi được? Những thứ trước giờ anh cho cô, chính là sự ngờ vực hết lần này đến lần khác, sự không tin tưởng hết lần này đến lần khác.
Nỗi đau thắt lại, làm cho cô không thể thở được.
Không sao cả, Giản Đường... đôi môi mím lại, khóe mắt ứ đọng: “Vậy thì sao, tổng giám đốc Thẩm có thể buông tha tôi được không?”
Thừa nhận rồi! Cô đã thừa nhận rồi! Từng đốt xương của Thẩm Tư Cương hình như đang trào dâng sự chua xót, đôi mắt lạnh càng lúc càng sâu: “Tiểu Đường, sao vẫn ngây thơ như vậy, ít nhất... cũng là người ngồi trong tù ba năm mới ra.”
Cô nhìn anh cười, bỏ qua tất cả những nỗi đau trong lòng, cười nhẹ: “Tổng giám đốc Thẩm nói đúng, Giản Đường tôi, cả đời này cũng không quên được việc này, anh... yên tâm đi.”
Tiêu Hoành nắm lấy tay của Giản Đường: “Hôm nay tôi nhất định sẽ đưa Tiểu Đường đi!” Anh ta nhìn Thẩm Tư Cương một cách hung dữ.
“Vậy anh thử xem, người tôi không muốn buông tay, anh có thể dễ dàng đưa đi sao.”
Thẩm Tư Cương nhìn cánh tay đang nắm chặt lấy Giản Đường của Tiêu Hoành, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Bước lên phía trước, một cái đấm dứt khoát.
Hai người ra tay, Thẩm Tư Cương nắm lấy Giản Đường, hét một tiếng: “Bạch Dương Hàng, Hi Thần, đánh hội đồng!”
“Chết tiệt! Đây đâu có phải đánh hội đồng, đây là ỷ đông hiếp yếu!” Hi Thần đứng ở một chỗ mắng, giống như vô cùng khinh thường Thẩm Tư Cương, nhưng mà người đầu tiên nhảy vào tham gia đánh lại chính là anh ta.
Bạch Dương Hàng vỗ trán... Hi Thần thật là, tiểu nhân không được làm loạn.
Nếu như Hi Thần đã nhập cuộc rồi, có lí nào mà anh ta lại không tham gia.
Hai người đối phó với Tiêu Hoành, Thẩm Tư Cương lập tức kéo Giản Đường ra, khom lưng xuống, không nói một lời, đã vác ngang cả người Giản Đường trên vai: “Giao cho hai người.”
Bạch Dương Hàng nhìn lén thấy người vô cùng tự nhiên rời đi: “Chết tiệt! Tên khốn A Tu này!”
Tiêu Hoành nhìn thấy Giản Đường bị đưa đi, liền vội vàng, ra tay càng mạnh hơn: “Tránh ra, chó khôn không cản đường!”
Còn Giản Đường thì bị Thẩm Tư Cương ép vào trong xe.
“Đi đâu?” Giản Đường nhìn đoạn đường có gì đó không đúng liền vội hỏi.
“Cục dân chính!”
Cô hốt hoảng: “Cục dân chính đã tan làm rồi!”
Người đàn ông cười nhẹ: “Cô thật ngây thơ.”
Cô dường như đã đọc được nụ cười nhẹ trong ánh mắt của anh, càng hoảng hốt, đưa tay ra kéo cửa xe: “Mở cửa! Tôi muốn xuống xe!”