“Luna, tổng giám đốc Thẩm trút giận, đuổi cô ra ra khỏi Đông Kinh thì ở chỗ khác còn có chỗ kiếm cơm. Nếu không, cô vừa bước chân ra khỏi Đông Kinh, một giây sau sẽ có người kéo cô đi đến nơi không lành mạnh, làm chuyện không lành mạnh đấy, cô có tin hay không?” Tô Mịch hờ hững nói.
Tin chứ! Luna run rẩy cả người, sợ hãi gục xuống đất, nhặt tiền trên mặt đất với dáng vẻ mà mình từng cười nhạo Giản Đường.
Ở một bên, Trân Trân cũng bồn chồn trong lòng, sợ hãi ngước nhìn Thẩm Tư Cương trước mặt. Anh ném một xấp tiền mặt trên chiếc bàn kính: “Biết hát không? Một bài được 3 triệu, hát đủ 50 bài thì cầm tiền cút đi, hát không đủ hay ngất giữa chừng thì... Đúng lúc dạo này bên Đông Nam Á đang thiếu hàng.”
Hiển nhiên từ “hàng” ở đây không phải là hàng theo nghĩa thông thường.
Trân Trân chấn động trong lòng, đến nước này nếu hai người còn không biết tại sao mình phải chịu tội thì thật sự ngây thơ quá đáng.
Biết được nguyên nhân, họ lại nghĩ mãi mà không ra, tại sao con ả Giản Đường kia chỉ là một nhân viên vệ sinh mà cuối cùng lại có ông chủ lớn sau màn này trừng phạt làm khó họ.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi biết hát.” Trân Trân nói: “Nhưng tôi vẫn không hiểu, Giản Đường chỉ là một nhân viên vệ sinh thôi mà! Cô ta không xinh đẹp cũng chẳng giỏi giang, không có gì cả, chúng tôi chỉ đùa cô ta thôi. Tổng giám đốc Thẩm xử phạt chúng tôi, chúng tôi đã biết lỗi, tuy nhiên cách xử phạt của anh có phải quá hà khắc không?”
Đùa ư? Thẩm Tư Cương như cười như không liếc sang Trân Trân. Giờ phút này, anh không có hứng thú ngắm khuôn mặt xinh đẹp vô cùng kia, trong mắt anh, người như cô ta đúng là nhạt như nước ốc.
Nhưng lúc này, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của Trân Trân lại khiến Thẩm Tư Cương cảm thấy quen thuộc, dường như ba năm trước, người phụ nữ kia cũng không cam lòng yếu thế, không chịu khuất phục và tỏ vẻ đúng lý trước mặt anh.
Thẩm Tư Cương nhanh chóng thu hồi ánh mắt đang nhìn Trân Trân... Không, cô gái kiều diễm trước mặt này khác quá nhiều so với cô ấy của ba năm trước. Người phụ nữ tên Trân Trân này thiếu nét kiêu ngạo và hấp dẫn của Giản Đường.
Giản Đường...
Thẩm Tư Cương vừa nghĩ tới bộ dạng uất ức của cô hôm nay, khác hẳn vẻ rực rỡ như ánh mặt trời ở thành phố S năm đó, trong lòng vô thức nảy sinh cảm giác phiền não, cuốn sạch chút kiên nhẫn cuối cùng với hai cô gái phía đối diện.
“Tô Mịch, dạy cô ta phép tắc đi.” Đôi môi lạnh như băng của anh khẽ mấp máy.
“Vâng.” Tô Mịch cất đôi giày cao gót tới trước mặt Trân Trân, khóe miệng nhoẻn cười xinh đẹp và lạnh lùng: “Trân Trân, từ trước tới nay quy tắc của Đông Kinh luôn nghiêm khắc, chuyện đồng nghiệp cạnh tranh khốc liệt, cấp trên chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.” Nói tới đây, giọng cô bỗng cất cao: “Mà hành động của cô lần này rất quá đáng.”
Tô Mịch chẳng làm thêm gì khác, chỉ cười và ơ hờ liếc Trân Trân: “Cô là người thông minh, biết tiếp theo nên làm thế nào rồi chứ.”
Trong lòng Trân Trân vẫn còn không cam lòng, cô ta nghiến răng, lừ mắt với Tô Mịch và hít sâu: “chị Mịch, em hát!”
Một bài rồi lại một bài nữa, giống như lúc trước cô ta hành hạ Giản Đường vậy, mỗi một bài đều là giọng cao. Cho đến giờ phút này, Trân Trân mới cảm nhận được nỗi đau khi Giản Đường hát.
Không biết hát đến bài bao nhiêu, cô ta không thể chịu được nữa đành cầu xin: “chị Mịch, em có thể uống cốc nước không?”
“Cô nói xem?” Tô Mịch chỉ cười hỏi vặn lại mà không trả lời.
Toàn thân Thẩm Tư Cương như một khối băng. Xem có vẻ hát 50 quá dễ, nhưng khi Thẩm Tư Cương tận mắt chứng kiến Trân Trân hát hết bài này đến bài khác, tận mắt chứng kiến một người hát đến khàn cả giọng cùng với bộ dạng chật vật... Lúc trước cô gái kia cũng như vậy phải không?
Cổ họng Trân Trân đã hát tới mức không thể thốt lên lời, cô ta thở hổn hà hổn hển, ra sức nuốt nước bọt, cho dù chỉ đứng ngoài xem cũng nhận ra giờ phút này cô ta khát khô cổ và khó chịu đến mức nào. Thẩm Tư Cương vẫn lạnh lùng nhìn cô ta: “Hát không hết thì cô phải đến Đông Nam Á “đùa” mấy ngày đấy.”
Người Trân Trân đột nhiên run lên, hai mắt trợn to đầy lo sợ, vừa nhìn anh đang ngồi trên sô pha vừa khó khăn cất lời: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi hát mà.”
Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc này Luna chỉ cảm thấy mình quá may mắn, may mắn vì mình còn chưa kịp ra tay với Giản Đường, nếu không... Cô ta không dám nghĩ mình sẽ có kết cục thảm đến thế nào!
Người càng sống lâu tại Đông Kinh đều hiểu, hai chữ “Đông Kinh” ở thành phố S đại biểu cho điều gì!
Cuối cùng 50 bài đã được hát xong.
“Tổng giám đốc Thẩm, người ngất rồi.” Tô Mịch bẩm báo.
Thẩm Tư Cương đứng lên, đôi chân thon dài cứ thế bước đi, anh chẳng hề quay đầu lại, thản nhiên buông ba chữ: “Ném ra ngoài.”
... Đông Kinh là đâu kia chứ? Ở đây có nguyên tắc sinh tồn. Nếu có thể phát triển thuận lợi ở chỗ này, đương nhiên đều là người có bản lĩnh.
Trong Đông Kinh bỗng nổi lên một trận gió vô hình, ai nấy đều sởn da gà, tỉnh cả ngủ. Hầu hết mọi người đều không nhắc tới Luna và Trân Trân nữa, như thể hai người kia chưa từng xuất hiện ở Đông Kinh vậy, như thể nơi đây chưa từng có hai người đó, và bọn họ cũng chưa gặp bao giờ.
“Này, Hiểu Hiểu, mấy ngày rồi chưa gặp Luna và Trân Trân rồi nhỉ.” Tần Mạn Mạn tranh thủ nghỉ ngơi giữa giờ ở phòng nghỉ tạm cho nhân viên, đột nhiên lên tiếng.
Mười mấy người trong phòng nghỉ đột nhiên im bặt. Lúc trước bọn họ đang thảo luận về chủ đề nhân vật giàu có và các minh tinh, nghe cô ta hỏi đột nhiên ngừng hết, bầu không khí trở nên im ắng.
“Sao vậy? Sao mọi người không nói câu nào?” Tần Mạn Mạn nghi ngờ nhìn xung quanh.
Những người đó lập tức ngoảnh đi, né tránh ánh mắt cô ta, ai nấy đều giả vờ như bận chuyện của riêng mình, không ai đáp lại cả.
“Hiểu Hiểu? Đã xảy ra chuyện gì?” Bầu không khí kỳ quái như vậy, Tần Mạn Mạn cũng khó hiểu.
Hiểu Hiểu có chút do dự, dù sao Tần Mạn Mạn cũng coi như cùng vào đây với cô ta, cho nên chần chừ nói: “Mạn Mạn à, thật ra thì, Trăn...”
“Hiểu Hiểu, đi dọn phòng đi.” Đột nhiên có người ngắt ngang Hiểu Hiểu. Đối phương đứng lên gọi thêm một tiếng Hiểu Hiểu nữa, toàn bộ người trong phòng này đều lục tục đứng dậy theo: “Hiểu Hiểu, đi làm việc thôi.”
Sắc mặt Tần Mạn Mạn khá khó coi, cô ta đứng bật dậy: “Annie, cô có ý gì? Cấm Hiểu Hiểu nói chuyện với tôi à? Cô là gì của Hiểu Hiểu?”
Người ngắt lời của Hiểu Hiểu tên là Annie, cô ta rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn người của bộ phận PR. Tuy nhiên cô ta kiên trì làm nhân viên phục vụ ở Đông Kinh được hai năm rồi. Nghe Tần Mạn Mạn nói vậy, cô ta dừng bước, quay người lại: “Đồ ngốc, cô cứ lo chuyện của mình đi.” Ánh mắt Annie đầy châm chọc, thầm nghĩ con bé Tần Mạn Mạn cứ tưởng mình gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cả ngày trên mặt toàn viết bốn chữ “không thể chạm vào”. Nếu trong trắng như thế thì đến nhà hàng nhỏ nào mà làm, đi làm thêm cũng được, tới Đông Kinh làm gì?
“Cô mắng ai đấy?” Tần Mạn Mạn thẹn quá hóa giận.
Annie nhướng mày: “Ai trả lời thì tôi mắng người đấy.”
Hiểu Hiểu ở bên cạnh kéo Annie, ý bảo Annie thôi đi.
Tần Mạn Mạn lại hiểu nhầm ý, tức giận nhìn Hiểu Hiểu, đáy mắt tràn ngập nỗi đau đớn vì bị phản bội: “Hiểu Hiểu! Không ngờ cô lại là hạng người này!”
“Mạn Mạn...”
“Hiểu Hiểu, mặc kệ cô ta đi.” Annie ngắt ngang Hiểu Hiểu, cau mày lườm Tần Mạn Mạn: “Tần Mạn Mạn, tự giải quyết chuyện mình cho tốt.”
Tần Mạn Mạn này chính là người tiếp theo nhận quả báo thôi, vậy mà vẫn có thể ngây thơ như vậy. Hôm nay ở trong nhà vệ sinh, cô ta còn nói với người khác là mình bị Giản Đường lừa gạt, Giản Đường kia khốn nạn cỡ nào.
Người muốn đi chết, Diêm Vương có kéo cũng không quay trở lại đâu.