Mục lục
Tình yêu suốt đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 21: THẨM TƯ CƯƠNG, ANH NGHE ĐI

Khi một người thấp hèn đến mức cùng cực thì ranh giới cuối cùng chính là “còn sống”.

Cô nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung non nớt này, cuộc sống màu sắc tươi sáng của Tần Mạn Mạn thì biết, cả đời này cô cũng không sánh bằng.

“Cô! Sao cô dám cười!” Tần Mạn Mạn giậm chân: “Giản Đường, tôi nói cho cô biết, cô có kiếm được nhiều tiền nữa thì cũng vô dụng, bởi vì mọi người đều coi thường cô! Những người mẫu của bộ phận PR có bán thân cho đại gia thì cũng thanh cao hơn cô! Cô làm việc này, chẳng có chút tự trọng nào, ai sẽ tôn trọng cô?

Nói xong cô ta hừ lạnh một tiếng, không nhìn Giản Đường nữa. Giản Đường đứng ở đó một lúc lâu rồi mới bước vào phòng ngủ, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, trong tai cô còn vang vọng những lời kia của Tần Mạn Mạn... Tôi chỉ vì kiếm chút tiền sinh hoạt và tiền học, tôi sẽ không vì tiền mà làm bất cứ việc gì giống cô.

Giản Đường cười... Nếu cô cũng chỉ cần kiếm chút tiền sinh hoạt, có chỗ che mưa chắn gió, có đủ cơm ăn, không phải ra đường nhập bọn với ăn mày thì ai ham số tiền này chứ?

Nếu như cô biết trước thì lúc ở trong phòng 606 kia đã không giúp Tần Mạn Mạn để giờ phiền phức như thế này. Nếu như cho cô lựa chọn lại một lần nữa, cô sẽ không...

Cô nghĩ thế rồi ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc, lúc tỉnh lại lần nữa thì cô đã ở bệnh viện.

“Em tỉnh rồi.”

Giản Đường mở mắt ra, khẽ gọi một tiếng: “chị Mịch, đây là đâu?” Vừa nói đã thấy cổ họng khô khốc, đau rát.

“Bệnh viện.” Tô Mịch gọt một quả táo rồi cắt thành từng miếng nhỏ, dùng cây tăm cắm vào đút cho Giản Đường: “Ăn chút rồi nói.”

Đột nhiên được quan tâm đột nhiên, Giản Đường có chút không thích ứng, nhưng vẫn há miệng ăn miếng táo mà Tô Mịch đút cho: “chị Mịch, sao em lại ở bệnh viện?”Nói đến điều này, Tô Mịch liền tức giận.

Vẻ mặt cô sầm xuống: “Sao em lại ở bệnh viện? Chị còn muốn hỏi em, em sốt cao mấy ngày rồi?” Nếu như không phải tối qua Tô Mịch không nhìn thấy Giản Đường đến làm, lo lắng liền chạy đến chỗ ở của Giản Đường, thì cô gái này đã bị sốt cao chết ở trong kí túc xá nhân viên mà không ai biết rồi.

“Tối qua chị không nhìn thấy em ở Đông Kinh bèn đi đến nhà em một chuyến, thì thấy cả người em nóng đến mức có thể luộc được trứng gà rồi. Chị vội vàng gọi xe cấp cứu, lúc đưa em đến bệnh viện thì em đã sốt 42 độ rồi, cơ thể thiếu nước, đến bác sĩ cũng nói nếu như đến muộn một chút nữa thì Hoa Đà tái thế cũng không cứu được em.”

Nói đến đây, Tô Mịch vẫn còn sợ hãi: “Em sốt cao sao không nói với bạn cùng phòng? Cố gắng gượng, suýt chút nữa mất mạng rồi!”

Giản Đường nghe Tô Mịch thao thao bất tuyệt, mặc dù Tô Mịch rất hung dữ nhưng Giản Đường nghe lại thấy sự quan tâm, trong lòng có chút ấm áp, khóe mắt bao nhiêu năm không rơi lệ cảm thấy ươn ướt, chút quan tâm mà Tô Mịch giành cho cô dường như là cửa sổ duy nhất chiếu sáng cho sinh mạng cô lúc này.

Nhưng mà, ngược lại cô càng lo được lo mất... Nếu như chưa từng có thì sẽ chẳng tồn tại nỗi đau mất đi.

Mà điều này Giản Đường đã từng thấu hiểu rất rõ.

“...Vì sao?” Một lúc lâu, Giản Đường run run, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí hỏi.

Tại sao lại tốt với cô như vậy.

Một miếng táo lại được đút vào trong miệng Giản Đường, Tô Mịch phức tạp liếc nhìn Giản Đường một cái: “Trên thế giới này đã không còn ai tốt với em, chị còn không tốt với em thì ai yêu thương em đây.” Giản Đường, rất giống cô thủa trước. Có lẽ câu mà Tô Mịch vừa nói với Giản Đường cũng chính là câu trước kia cô nói với chính bản thân mình.

Thế giới không tốt với em, chị lại không tốt với em hơn một chút thì ai đến yêu thương em... Cô gái ngốc.

Thương yêu Giản Đường, cũng là thương yêu bản thân mình trước đây.

Bọn họ cùng là một loại người.

Tô Mịch nhìn cô gái trên giường bệnh, cố hết sức che giấu cảm xúc trong lòng, song lông mi lại rung động để lộ ra cảm xúc nội tâm.

Lại một tiếng thở dài im lặng... Cô gái ngốc này.

“Giản Đường, chị có thể hỏi em một câu không?”

“chị Mịch, chị hỏi đi.”

“Em với tổng giám đốc Thẩm rốt cuộc là như thế nào?” Người đàn ông Thẩm Tư Cương kia đúng là thủ đoạn ác độc, song không nên đối với một cô gái như thế.

“Không nói được ư?” Tô Mịch nhìn sắc mặt Giản Đường cứng đờ bèn nói, “Không nói được thì thôi.”

“Ba năm trước, em giết người phụ nữ anh ta yêu thương.”

Tay Tô Mịch giơ chiếc tăm lên, dừng lại một chút, sau đó lại cắm vào miếng táo rồi đút cho Giản Đường: “Sự thật thì sao? Người không phải do em giết đúng không?”

“Em không thể làm ra loại việc giết người mất trí như thế.” Tô Mịch chắc chắn nói, “Chân tướng của sự việc là gì?”

Lúc này, Giản Đường từng chịu bao nhục nhã và đả kích liên tục cũng không có than một tiếng, không rơi một giọt lệ, lại đột nhiên khóc như mưa!

Thẩm Tư Cương! Anh nhìn đi! Đến chị Mịch vừa mới quen chưa được nửa năm cũng hiểu cô như thế!

Thẩm Tư Cương! Chúng ta quen nhau đến nửa đời người rồi!

Thẩm Tư Cương! Anh nghe đi! Cuối cùng cũng có người tin tôi không giết người, không làm chuyện xấu xa như thế!

“Hu hu hu~”

Tô Mịch đặt tăm xuống, cô không khuyên Giản Đường đừng khóc nữa, bàn tay từ từ vuốt mái tóc xù của Giản Đường: “Ngoan, không sao rồi. Chị biết, cô bé ngốc như em làm gì có gan giết người. Không, nên nói là, cô bé ngốc như em, kiêu ngạo không thèm giết người.”

“Chị đoán em lúc đó chắc là rất yêu tổng giám đốc Thẩm hả. Nhưng em tuyệt đối sẽ không vì tổng giám đốc Thẩm mà đi tiêu diệt người trong lòng anh ta. Giản Đường, em quá kiêu ngạo, chẳng thèm làm loại việc này.”

Nước mắt Giản Đường tuôn như mưa! Cảm xúc bao năm luôn kìm nén thoáng cái đã xả ra hết.

Buổi chiều này, Giản Đường khóc không ngừng nghỉ.

Cô không đầu không đuôi nói với Tô Mịch: “Em không làm, anh ấy không tin. Bọn họ đều không tin.”

“Anh ấy hận em, cả thế giới đều biết. Em nghĩ rằng ra tù là có thể sống cuộc sống bình yên.”

“chị Mịch, bọn họ đều đang mắng em, cả thế giới đều đang mắng em, bọn họ chửi em ác độc, hèn hạ. chị Mịch, em không quan tâm... Em cũng không cần số tiền kia.”

“Bọn họ sỉ nhục em, bọn họ ép em học chó quỳ rạp trên mặt đất vẫy đuôi mà bò, bọn họ dùng lời lẽ sỉ nhục em, em không buồn, chút này có là gì. Ở trong tù, bị lột sạch rồi nhét vào lồng sắt, súng nước cao áp bắn thẳng lên người, giữa mùa đông, nỗi đau buốt do nước lạnh thấu xương, dám thốt một tiếng thì bị bắt về phòng giam, đương nhiên sẽ có người đến đánh em một trận. Khổ sở cỡ nào em cũng từng trải qua, như này có là gì.”

“chị Mịch, em ấy chết rồi, em ấy vì cứu em mà chết. Hu hu hu, em là một con yêu tinh hại người, em nợ em ấy nhiều như thế, em không thể chết, em phải sống thay em ấy, thay em ấy thực hiện giấc mơ Nhĩ Hưng.”

Mà Tô Mịch luôn ở bên Giản Đường, nghe cô kể không đầu không đuôi, đối với Giản Đường, oan ức bao nhiêu năm hôm nay đều trút sạch. Bí mật cất giấu trong lòng cũng tuôn ra hết.

Giấc mơ Nhĩ Hưng là gì, cô gái kia là ai, Tô Mịch không biết. Nhưng có thể loáng thoáng đoán ra, đối với Giản Đường, người con gái này còn quan trọng hơn tính mạng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK