Vốn trong phòng chỉ có ba người là Trân Trân, Giản Đường và một vị khách. Chuyện này Giản Đường không nói thì sẽ như đá chìm xuống đáy biển, chẳng ai hay biết. Vậy mà cô Trân Trân này lại coi việc này giống như chuyện cười, kể cho những người trong bộ phận PR nghe. Đương nhiên Tô Mịch cũng biết.
Bạch Dương Hàng ồ lên: “Có phải quá tàn nhẫn hay không? Cô nàng Trân Trân này đúng là lòng dạ độc ác.”
Thẩm Tư Cương nghe xong, gương mặt như ngưng tụ một lớp sương lạnh, anh gật đầu với Tô Mịch: “Tiện thể gọi Trân Trân tới, tôi ngồi chờ ở phòng 606 luôn.” Dứt lời, anh quay người đi về phía thang máy.
Bạch Dương Hàng theo sau Thẩm Tư Cương, hiển nhiên cũng nhận ra cậu bạn thân của mình đang kiềm nén cơn giận. Anh ta nhoẻn môi, đôi mắt như thể muốn nói “Thú vị rồi đây!”
Người ta bắt nạt Giản Đường, Thẩm Tư Cương kiềm chế cơn giận... điều này đại biểu cho cái gì? Bạch Dương Hàng lại nhếch môi lần nữa.
…
Phòng 606.
Luna và Trân Trân được phen hai mắt tỏa sáng ngắm hai người đàn ông ngồi trên sô pha, thầm nhủ hai người này đúng là cực phẩm!
Lúc Tô Mịch sai người gọi Luna và Trân Trân vào phòng VIP 606, bọn họ còn tưởng có vị khách nào đó cố ý chọn mình. Vừa bước vào phòng, đôi mắt Luna và Trân Trân phút chốc sáng ngời.
Thẩm Tư Cương và Bạch Dương Hàng là nhân vật lớn có tầm cỡ ở câu lạc bộ giải trí Đông Kinh đấy!
“Ai là Luna? Ai là Trân Trân?” Thẩm Tư Cương lười biếng tựa trên sô pha, giọng nói sâu lắng và từ tốn.
“Em! Em là Trân Trân!”
Luna nhìn lướt qua Trân Trân bên cạnh, âm thầm bĩu môi. Đúng là loại nông cạn, thấy đàn ông là nhào lên lập tức, muốn nhanh chóng bị chơi thế sao, hừ!
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Luna cũng không cam lòng yếu thế, tiến lên phía trước một bước: “Em là Luna.”
Trên chiếc bàn kính đã bày đủ rượu nước và khay hoa quả, Bạch Dương Hàng phối hợp rót một ly rượu vang, vừa thưởng thức rượu vừa xem kịch vui. Nhìn hai cô gái ăn mặc mát mẻ, trang phục lẳng lơ diêm dúa, nhất là ánh mắt quyến rũ trần trụi, Bạch Dương Hàng mượn chén rượu che giấu nét châm biếm nơi khóe môi.
“Ai lên trước?” Thẩm Tư Cương hờ hững mở lời, khiến Bạch Dương Hàng suýt nữa bị sặc rượi... Này này, anh à, nói như vậy có vẻ không rõ ràng cho lắm, sẽ bị người ta hiểu lầm đấy!
“Tổng giám đốc Thẩm, để tôi rót rượu cho anh.” Luna khéo léo đẩy đưa.
Trân Trân không chịu thua, cố ý ưỡn bộ ngực đáng tự hào của mình lên, cười nũng nịu: “Tổng giám đốc Thẩm, chị Luna rót rượu giúp anh thì để em đút trái cây cho anh nhé.”
Bạch Dương Hàng ở bên cạnh cười sung sướng nhìn Thẩm Tư Cương bình tĩnh gật đầu: “Đừng vội, cứ từ từ từng bước.”
Đến lúc này, Bạch Dương Hàng cũng phải phì cười. Đáng thương cho hai cô gái trước mặt vẫn không biết mình sắp chết rồi.
Bấy giờ Tô Mịch gõ cửa đi vào, mang theo một cái vali xách tay: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã mang đồ mà anh muốn đến.” Sau đó cô đặt vali lên bàn rồi mở ra.
Thời điểm chiếc vali mở ra, tiếng reo đầy kinh ngạc vang lên rõ mồn một trong vòng.
“Ôi~”
Luna và Trân Trân hai mắt sáng rỡ, nhìn chăm chăm vào từng chồng tiền mặt trong vali kia như thể mất hồn.
Người đàn ông trên sô pha đứng lên, dáng vóc cao cao hệt như người mẫu của anh kéo lại sự chú ý của hai người kia.
Thẩm Tư Cương tiện tay cầm một xấp to tiền mặt, đung đưa trước mặt bọn họ rồi tung lên không trung với động tác vô cùng phóng khoáng.
“Cô...” Anh nhìn về phía Luna, phớt lờ ánh mắt thèm thuồng lồ lộ của cô ta, lạnh nhạt nói: “Quỳ xuống đất, nhặt toàn bộ tiền trên mặt đất lên.”
Luna ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Thẩm, chuyện này, chuyện này không hay cho lắm...”
“Có gì mà không hay, cứ làm theo yêu cầu đi.”
Vẻ mặt Luna cứng đờ, nhưng rốt cuộc cô ta lọc lõi đã quen, ngay lập tức thay đổi thái độ, nũng nịu than: “Tổng giám đốc Thẩm, anh đừng làm khó người ta mà. Người ta thích bản thân tổng giám đốc Thẩm chứ không thích tiền của anh.”
Phụt! Bạch Dương Hàng thề, lúc này anh ta thật sự không nhịn được nữa rồi!
“Tô Mịch, cô dạy cô ta quy tắc đi.” Mặc Luna làm nũng, Thẩm Tư Cương ngay cả liếc mắt nhìn cô ta cũng lười.
“Vâng, tổng giám đốc Thẩm.” Ánh mắt Tô Mịch lạnh lẽo: “Luna, khách hàng luôn luôn đúng, khách muốn cô quỳ thì cô phải quỳ, bắt cô uống rượu thì cô phải uống. Cô cũng là người lâu năm ở Đông Kinh phải không? Sao ngay cả quy tắc này cũng không biết?”
“chị Mịch, em, em không...”
“Có những lời, nghĩ cho kỹ đi hẵng nói.”
Luna nghe Tô Mịch nói xong, quyết tâm cắn răng, quỳ xuống.
“Nhặt toàn bộ tiền trên mặt đất lên.”
Luna không cam lòng, bắt đầu nhặt.
Cứ tưởng chuyện này kết thúc tại đây thì trên đỉnh đầu cô ta truyền đến giọng thờ ơ ra lệnh: “Hoạt động cái eo đi, lắc mông một cái, đừng như con cá chết thế.”
Phút chốc, sắc mặt Luna trắng bệch. Lần này, rốt cuộc cô ta cũng ý thức được một chuyện: Chẳng phải tình cảnh bây giờ của mình giống Giản Đường trước kia sao?
Mặc dù cô ta là tiếp viên của phòng, nhưng vào đây một thời gian dài như vậy, cô ta chưa bao giờ bị khách quen sỉ nhục đến thế. Lòng tự trọng của cô ta không thể chấp nhận nổi điều này, cô ta không phải loại người sẵn sàng làm mọi việc vì tiền như Giản Đường!
Giá trị con người của cô ta ở Đông Kinh không phải loại mặt hàng như Giản Đường có thể so sánh được.
“Không nghe thấy lời nói của tổng giám đốc Thẩm sao?” Tô Mịch lạnh lùng lặp lại: “Bảo cô lắc mông.”
Luna cực kỳ nhục nhã!
“chị Mịch! Tổng giám đốc Thẩm! Cùng lắm tôi không cần chỗ tiền này nữa!” Luna bực mình đứng phắt dậy. Cô ta tức giận nhìn Thẩm Tư Cương: “Tổng giám đốc Thẩm, số tiền này Luna tôi không nhặt và cũng không cần.”
Đôi môi mỏng của Thẩm Tư Cương hơi nhếch lên, anh ung dung nói: “Ai bảo cô nhặt số tiền trên mặt đất này lên thì nó sẽ là của cô?”
Luna hít sâu, tức điên người: “Tổng giám đốc Thẩm! Anh đừng tưởng mình là nhân vật lớn là có thể chà đạp tôi. Ở Đông Kinh thì phải tôn trọng quy tắc của Đông Kinh, cho dù là nhân vật lớn hơn nữa, tới Đông Kinh cũng phải theo quy tắc ở đây!”
Gần như tất cả mọi người ở Đông Kinh đều biết tổng giám đốc Thẩm - Thẩm Tư Cương, nhưng không mấy người biết Đông Kinh chính là của Thẩm Tư Cương. Dĩ nhiên, Đông Kinh chỉ là một phần sản nghiệp nho nhỏ của Thẩm Tư Cương mà thôi.
“Ha ha ha ha ha...” Trong bầu không khí nghiêm túc này, Bạch Dương Hàng đột nhiên cười suýt rơi nước mắt: “Ôi trời! Hay lắm. Thẩm Tư Cương, có người bảo cậu phải tuân theo quy tắc của Đông Kinh kìa, cậu định làm thế nào đây?”
Thẩm Tư Cương khẽ cười: “Cậu nói đúng.” Anh nhìn về phía Luna: “Ở Đông Kinh thì phải tuân thủ quy tắc của Đông Kinh. Mà không may, ở Đông Kinh này, tôi chính là quy tắc.”
Luna vẫn chưa hiểu ý anh, Tô Mịch ở bên cạnh bỗng nói: “Câu lạc bộ giải trí Đông Kinh là một sản nghiệp trên danh nghĩa của tổng giám đốc Thẩm. Cho nên... Luna, nếu cô muốn sau này còn có đường sống thì nên biết điều, nghe theo lời tổng giám đốc Thẩm, để ngài ấy xả cơn giận này.”
Bấy giờ, sắc mặt Luna trắng bệch như tờ giấy.