Đêm khuya.
Giản Đường một mình đi đến dưới lầu của tiểu khu, lên tầng hai, vậy mà đèn hành lang tầng hai hỏng rồi.
Cô liếc mắt một cái, chỉ cho rằng mình một tầng bị hỏng đèn, càng cẩn thận mà sờ soạng đi lên tầng trên, lúc lên đến tầng ba, đèn hành lang tầng 3 vậy mà cũng hỏng luôn rồi.
Cô lấy điện thoại ra cầm trên tay, bật đèn điện thoại lên soi đường phía trước, quờ quạng đi về phía phòng mình.
Cuối cùng cũng đi đến trước cửa phòng, Giản Đường lại run lên: “Anh Kane, sao anh lại ở chỗ này?”
“Tôi chờ cô đã lâu lắm rồi.”
“...” Cô hỏi là vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây, không phải là hỏi anh ta đợi ở đây bao lâu.
“Anh... có chuyện gì vậy?” Giản Đường cầm chìa khóa trong tay nhưng không hề mở cửa, cô vẫn phòng bị anh ta như vậy... Kane nhìn cô, trong lòng liền hiểu rõ, anh ta có chút hưng phấn.
Cảm giác đánh chiếm con mồi có lòng phòng bị này...ừm, rất không tồi.
“Đói bụng.”
“...Hả?”
“Tôi nói.” Kane sờ sờ bụng: “Đã một ngày tôi không ăn uống gì rồi, giờ tôi đói bụng.”
Anh ta đói bụng... thì tìm cô làm gì?
Đầu óc của Giản Đường loạn lên, chẳng hiểu ra sao cả: “Vậy anh nên đi ăn khuya.”
“Ừ, cô nói đúng, cho nên tôi đến ăn khuya đây.”
“Anh tới ăn khuya? Đến… Đến…”
Đến đâu cơ?
Nhà cô á?
Cho nên ý của anh ta là, “Anh không phải là muốn nói, anh cố ý chờ tôi ở ngoài này, chính là vì đợi tôi về nhà, nấu cơm khuya cho anh ăn đấy chứ?”
“Ừ, thật thông minh.”
Đây không phải là cô thông minh chứ?
“Không ăn không của cô đâu.”
Anh ta tùy ý rút tờ chi phiếu viết ra một con số: “Cái này là cho cô, tôi muốn ăn món mì hành phi đêm qua.”
Nhìn con số trên tấm chi phiếu, đáy mắt Giản Đường hiện lên tia phức tạp... Một người đàn ông như Kane tiếp cận cô, rốt cuộc là muốn làm gì?
Thật khó hiểu, có điều... cô lại quét mắt qua tấm chi phiếu, trong đầu có hai ý nghĩ đang giằng co.
Một bên nói, đừng gặp lại anh ta, đừng nhận số tiền này.
Một bên nói, cầm đi, mày đang thiếu tiền như vậy, không phải mày muốn chuộc lại sự tự do của mình hay sao?
Cô Giản? Cô Giản?
Kane nhìn người phụ nữ đang ngây người ở trước mặt mình, gọi hai tiếng.
Giản Đường đang ngẩn người đột nhiên tỉnh táo. Cô hạ mắt, ánh mắt dừng lại trên tấm chi phiếu, một lúc lâu sau, cô run rẩy đưa tay tới chỗ tấm chi phiếu.
Ánh mắt Kane hiện lên ý cười...Tiền quả nhiên có thể uy hiếp được cô.
Có người nói, loại phụ nữ yêu tiền và loại phụ nữ tôn thờ đồng tiền thì có gì thú vị?
Kane chẳng thèm quan tâm... Trong mắt anh ta, người phụ nữ này thực sự rất thú vị, đủ cho anh ta chơi đùa trong vòng hai tháng ở thành phố S này. Còn hai tháng sau cô gái tên Giản Đường trước mặt anh ta sẽ ra sao ấy à... Chậc, anh ta cũng không nghĩ đến, dù sao hai tháng sau anh ta cũng sẽ sớm thành công thu phục cô, từ nay về sau danh sách con mồi lại nhiều hơn một người, không hơn.
Lạch cạch, Giản Đường mở cửa ra: “Anh Kane, mời vào. Anh ngồi trước đi, tôi đi làm đồ ăn khuya.”
Cô bỏ đồ của mình xuống, xoay người vào phòng bếp.
Tờ chi phiếu kia nóng phỏng tay... Ba trăm triệu, là ba trăm triệu.
Lẽ nào anh ta cảm thấy nhiều tiền quá nên tùy ý mà vung?
Vô lý là trong lòng cô dâng lên một nỗi tức giận... Bởi vì số tiền 16 tỷ mà cô phải làm một công việc mà người khác không hề muốn làm để chuộc sự tự do của chinh mình, mà có những người lại coi tiền tài như rác rưởi.
Mì được mang lên, nóng hầm hập.
Giống hệt như lần trước, Kane không nhiều lời, nhanh chóng ăn sạch bát mì.
“Anh Kane, một bát mì không mất nhiều tiền như vậy.”
Cô chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Vì sao?”
Vì sao mà phải bỏ ra ba trăm triệu, chỉ để ăn một bát mì ư?
Lời này cô tuyệt đối không tin.
Kane lau miệng: “Cô cảm thấy chuyện này không đáng, còn tôi cảm thấy chuyện này đáng. Là tôi tiêu tiền, tôi cảm thấy nó có giá trị, vậy là được rồi.”
Câu này hình như đang nói, tôi tiêu tiền cho chuyện mà tôi cho là có giá trị, không cần cô cảm thấy nó như thế nào.
“Không còn sớm nữa, anh Kane, tôi tiễn anh về.”
Mắt Kane hiện lên một tia hứng thú, nếu như ở lại đây với cô ấy, hoặc là trói lên cột, có lẽ sẽ rất ngon miệng, vậy mới thú vị.
Anh ta đứng lên đi tới cửa, lúc rời đi lại đột ngột vén tóc cô lên hôn một cái đúng ngay chỗ vết sẹo.
Giản Đường trợn mắt nhìn, “Anh Kane! Tôi đã nói rồi! Không được hôn lên trán tôi!”
Cái người này rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Nói không nghe đúng không!
“Tôi cũng nói rồi, vết thương để lâu không chữa sẽ loét ra đấy.”
“Loét thì loét!” Cô tức đến thở gấp, hai gò má tức đến độ cũng ửng đỏ! Trợn mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai ở trước mặt mình: “Anh Kane, mời anh về cho, không được hôn lên trán tôi nữa!”
“À...” Kane trêu tức nói: “Không hôn trán, vậy là muốn hôn ở đâu? Là ở nơi này sao?”
Dứt lời, anh ta nhanh chóng hôn lên cánh môi mềm của Giản Đường.
Giản Đường thoạt trắng thoạt xanh, cô mở miệng nói:
“Anh Kane, ba trăm triệu này bao gồm cả nụ hôn kia chứ?”
Kane thiếu chút nữa thì cười lớn, cô gái trước mặt này nhìn thì ngoan hiền nhưng bản chất vẫn là một con mèo hoang. Như vậy thì lại càng thú vị.
“Không bao gồm nụ hôn này, nhưng lại bao gồm nụ hôn lên trán vừa rồi.” Giọng nói vui vẻ của người đàn ông vang lên, sau đó anh ta đi thẳng ra cửa phất phất tay: “Cô Giản không cần tiễn, hôm nay rất vui, cảm ơn cô Giản đã khoản đãi.”
Cho đến khi không thể nghe được tiếng bước chân của Kane ngoài hành lang nữa, Giản Đường mới đóng cửa lại.
Cô sờ sờ cái trán... Khá đau.
Rõ ràng bác sĩ cũng nói vết thương hồi phục khá tốt, rất nhanh sẽ khỏi.
Giản Đường đi vào nhà vệ sinh, cởi quần áo, lúc này cơ thể bị bao phủ bởi một lớp quần áo mới dần lộ ra, xấu xí khó coi, lại dày đặc những vết hôn.
Cô cố gắng lấy khăn tắm mà chà xát, nhưng dấu hôn này rất cứng đầu, không hề biến mất.
Dưới lầu, Kane cũng không lập tức rời đi mà ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên kia.
Anh ta lấy cái khăn trong túi ra, vừa đi vừa lau miệng, cuối cùng chán ghét vứt cái khăn vào thùng rác gần đó.
Lục Sinh từng nói với Kane, nói anh ta chính là tự mình làm khó mình, rõ ràng là khi hôn môi với người khác sẽ cảm thấy rất ghê tởm khó chịu, lần nào cũng đổi con mồi, đổi phụ nữ, rồi lại tự làm ghê tởm chính mình.
Trong mắt người khác, Kane vừa giàu có vừa đa tình, nhưng vẫn có rất nhiều phụ nữ bám lấy hắn. Nào biết rằng, trong mắt của Kane, ai cũng giống ai...con người này lạnh lùng vô cảm.
Kane đa tình nhất, cũng vô tình nhất.
Xe dừng ở ven đường, Kane kéo cửa xe ngồi vào bên trong, không hề quay đầu lại, nhấn chân ga đi thẳng.