“Này này, cô nghe chuyện gì chưa? Cái cô Giản Đường khi nãy ý. Cô ta đi khắp nơi nhờ giới thiệu việc làm, việc gì cô ấy cũng làm được đó.”
“Cô gái này đúng là điên vì tiền rồi, không phải cô ta vốn làm bên tiếp khách sao, cũng không biết sao cấp trên lại cho con chuột như cô ta vào đây không biết, đây chẳng phải là đang hạ thấp mặt bằng chung của chúng ta sao.”
“Một tháng rồi cô ta chưa nhận được việc gì? Tôi thấy chắc tôi điên rồi, hôm nay cô ta đã hỏi hết một lượt bộ phận tiếp khách.”
Trong WC, mấy cô gái tiếp khách đang vừa dặm phấn bên bồn rửa mặt, vừa nói chuyện phiếm.
“Được rồi, đừng nói đến cô ta làm gì cho mất hứng, đi nào đi nào, đã lâu cậu Hạ đã không đến chơi, hôm nay đám cậu ấm mở tiệc ở phòng VIP lầu sáu đó, chúng ta đi tìm bọn cậu Hạ đi.”
Mấy cô gái vừa trang điểm xong đi lên lầu sáu.
Giản Đường đều đã đi nhờ vả hết một lượt người quen rồi, nhưng không có kết quả, chán nản đi về phòng nghỉ của bộ phận tiếp khách.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng nghỉ, thời gian cứ từ từ trôi đi.
Tô Mịch gửi tin nhắn đến nói cho cô biết, Thẩm Tư Cương hai mươi phút nữa sẽ đến Đông Kinh.
Cô biết, Thẩm Tư Cương từ trước đến nay luôn đúng giờ, nói một là một, sự tuyệt vọng trong lòng càng lúc càng lớn.
“Alo, Giản Đường đi theo chị.”
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, cô ngẩng đầu thấy Tô Mịch đang tươi cười đứng đó nhìn mình.
“chị Mịch?” Giản Đường hơi kinh ngạc, sắc mặt đột nhiên trắng bệch: “Anh ta tới rồi ư?”
Nhanh như vậy đã đến rồi ư?
Thời khắc này, Giản Đường như một đứa trẻ không nơi nương tựa, Tô Mịch khó nhọc hít thở, cô ra sức hít thở, sau đó mới thản nhiên nhìn Giản Đường nói:
“Ông chủ chưa đến, em đi theo chị đi.”
“chị Mịch?”
Tô Mịch nhíu mày: “Em còn lo lắng cái gì chứ? Chị dẫn em đến gặp khách chị quen.”
Giản Đường đứng lên “soạt” một cái: “chị Mịch, em đến đây.”
Tô Mịch không nói gì, chỉ đưa Giản Đường lên lầu.
“Tầng sáu à?” Mặt Giản Đường có chút khó coi.
“Em cho rằng những khách đến tầng sáu cũng không trả nổi có thể cho em một tỉ rưỡi chắc?” Tô Mịch dừng lại trước một căn phòng: “Giản Đường, chị cũng chỉ có thể giúp em được đến đây thôi… Có những chuyện chị không nói chắc em cũng hiểu, chị Mịch thương em, nhưng chị Mịch cũng cần sống nữa em ạ.”
Giản Đường cúi đầu, cô biết ý của Tô Mịch là gì, cô biết hôm nay Tô Mịch đưa ra quyết định đưa cô đến phòng đặt sẵn này, trong lòng cô cũng rất rằn vặt: “chị Mịch, em biết mà. Em… rất cảm ơn chị. Em đều hiểu cả.”
Câu “em đều hiểu” đã nói rõ tất cả, Tô Mịch nheo mắt nhìn cô gái bình thường trước mắt ... Giản Đường là một người hiểu chuyện nhưng không bao giờ nói ra, cô mới là người hiểu rõ con người của người khác.
Tô Mịch không nhìn Giản Đường nữa, trước khi gõ cửa, cô quay lưng lại nói với Giản Đường một câu:
“Chị có thể làm cũng chỉ đến đây thôi, có thể xuất hiện kỳ tích không thì phải xem vận mệnh của em thôi.”
Giản Đường đột nhiên nghĩ tới điều gì đó gì, cô kéo cánh tay đang định gõ cửa của Tô Mịch: “chị Mịch, vị khách đặt phòng mà chị quen họ gì?”
“Họ Hạ... Đợi đã, Giản Đường, em muốn đi đâu!” Tô Mịch còn chưa dứt lời thì đã thấy Giản Đường sắc mặt trắng bệch xoay người muốn rời đi, Tô Mịch đưa tay giữ lại: “Em muốn làm gì vậy.”
Cô chớp mi, khó hiểu.
Vừa giữ lấy Giản Đường, bởi vì vừa rồi đã gõ cửa phòng rồi, không ngờ khách bên trong lại hăng hái chạy ra mở cửa.
“Tô Mịch, không phải chị nói muốn đưa người đến sao, sao giờ mới đến.” Hạ Võ đứng ở cửa, vừa trò chuyện vừa hăng hái liếc nhìn Giản Đường, hắn còn chưa nhận ra Giản Đường, nhưng quần áo trên người Giản Đường khiến hắn thấy rất quen:
“Ồ, đây chẳng phải cô gái trong thang máy, thú vui mới của anh Giản sao?”
Hạ Võ bước lên trước, đi vòng trước mặt Giản Đường, ngả ngớn dùng tay nâng cằm Giản Đường.
Giản Đường cúi đầu, chống đối kịch liệt.
“Ha! Em gái ngại rồi ư, còn không cho nhìn nữa cơ mà.” Tính tình lưu manh của Hạ Võ lập tức nổi lên: “Hôm nay anh Hạ đây nhất định phải nhìn mặt cô em.”
Tô Mịch đứng bên nói: “Giản Đường, em đừng sợ, cậu Hạ chỉ đùa thôi, anh ấy tốt lắm.”
Cánh tay đang nâng cằm Giản Đường của Hạ Võ khẽ dừng một chút, nghi ngờ nhìn mặt cô gái đang cúi thấp đầu, hỏi lại Tô Mịch: “Chị vừa nói… Cô ta tên gì cơ?”
Giản Đường kinh hãi, quát ầm lên: “chị Mịch, đừng nói!”
Cô quát lên rồi mới phát hiện bản thân đã làm điều không nên rồi, làm vậy càng khiến Hạ Võ nghi ngờ hơn.
Hạ Võ cảm thấy nghi ngờ, Tô Mịch cũng phát hiện có chuyện không ổn, phản ứng của Giản Đường... rất lạ!
Mà phản ứng của Hạ Võ cũng vậy.
“Giản Đường?” Hạ Võ mang theo ánh mắt hoài nghi, đột nhiên buông ngón tay nâng cằm Giản Đường ra, Giản Đường còn chưa kịp thở phào thì da đầu bỗng nhiên tê tái, bên tai là tiếng quát của Tô Mịch:
“Cậu Hạ, anh làm gì vậy?”
Cùng lúc đó, Giản Đường nhìn thấy một đôi mắt màu máu, chủ nhân của đôi mắt, vui vẻ mà liếm môi một cái: “Quả nhiên là cô, Giản Đường, không ngờ cô lại biến thành bộ dạng xấu xí như vậy, có điều dù cô có biến thành tro tôi cũng nhận ra!”
Sắc mặt Giản Đường đột nhiên trắng bệch.
Hạ Võ túm tóc của cô, nhưng lại tỏ ra lịch lãm vô cùng: “Tiểu Đường, cô muốn tự vào hay tôi mời cô vào đây?”
Sắc mặt Giản Đường lại thay đổi liên tục, lúc đỏ lúc xanh, cô biết rõ, hôm nay không thoát được rồi.
Hạ Võ... Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!
“Không phiền cậu Hạ ra tay.” Cô gằn giọng, chậm rãi nói, giơ tay lên đẩy bàn tay đang nắm tóc mình của Hạ Võ, cất bước cố lấy lại bình tĩnh đi vào phòng đặt.
Đến giờ, Tô Mịch mới hiểu, chuyện không tầm thường, nên đi vào theo.
“Tới đây, mọi người đến đây xem này, đâu là Giản Đường đó.” Hạ Võ theo sau, cười hì hì nói chuyện với đám bạn trong phòng.
Roẹt!
Từng đôi mắt dò xét và chế nhạo không ngừng quan sát Giản Đường.
Tô Mịch định hoà giải: “Cậu Hạ, thì ra cậu biết Tiểu Đường của chúng tôi, có điều hôm nay Tiểu Đường có việc rồi nên để lần khác cô ấy chào hỏi mọi người nhé, người, tôi đưa đi trước nhé.” Nói rồi, cô liền kéo tay Giản Đường đi ra ngoài.
Tay Tô Mịch vừa mới dắt tay Giản Đường thì đã bị Hạ Võ đẩy ra: “Tô Mịch, chị tránh sang qua một bên đi, nơi đây không có chuyện của chị. Hoặc là ngoan ngoãn nhìn, hoặc là đi ra ngoài. Nếu chị muốn đưa cô ta đi thì phải hỏi xem những người này có đồng ý không đã.”
Sắc mặt Tô Mịch bỗng trở nên khó coi.
Đám cậu ấm này có thân phận không đơn giản, phía sau đều là những nhà giàu của thành phố S.
Đây cũng không phải nhà giàu mới nổi thông thường.
Tô Mịch có lòng muốn hỏi Giản Đường: “Tiểu Đường, em biết cậu Hạ sao?” Ý cô muốn hỏi giữa Giản Đường và cậu Hạ có xích mích gì.
Nhưng Giản Đường trầm mặc không nói lời nào.
Hạ Võ lại cười nói: “Chị nói xem cô ta quen tôi không? Hờ hờ, Tô Mịch, chị tới thành phố S không lâu lắm nên chắc chưa nghe qua cô Giản – viên Miên Chu trên biển đầy tự tin, đầy kiêu ngạo của nhà họ Giản nhỉ?”
“Cậu Hạ, chuyện qua rồi thì cho qua đi!” Giản Đường ngắt lời Hạ Võ: “Đều đã là quá khứ rồi!”
Hạ Võ cười nhạt: “Quá khứ? Cô nói cho qua là được sao? Ha ha ha... Giản Đường à, Giản Đường, tôi nghe Tô Mịch nói, có một nhân viên đang cần gấp một tỉ rưỡi, người đó chính là cô sao!?
Ha ha ha... Giản Đường không ai bì nổi cũng thiếu một tỉ rưỡi cỏn con này sao?
Được.” Hạ Võ lấy ra tấm chi phiếu, chỉ lên trên mặt bàn thủy tinh: “Giản Đường, hôm nay tôi không làm khó dễ cô đâu, cô quỳ xuống, tự tát một trăm cái bạt tai, mỗi lần tát đều nói một câu ‘Giản Đường tôi là một dâm phụ ai cũng có thể làm chồng', như vậy cô có thể lấy một tỉ rưỡi này đi.”