“Anh tới để chê cười tôi sao?” Giản Đường ngẩng đầu lên, cô nhìn người đàn ông trước mặt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thảm: “Tổng giám đốc Thẩm, anh thấy được rồi đấy, hẳn là anh vui lắm đúng không. Tôi càng thảm thì anh càng vui mà.”
Ha ha, cô cười thảm mới có thể khiến cho Hạ Viên Miên ở dưới mồ được nhắm mắt chăng?
“Tổng giám đốc Thẩm… Thật ra thì anh không cần phải làm nhiều chuyện như thế. Những gì mà anh làm trước đó đều không giống anh, tôi luôn suy nghĩ sao đột nhiên anh lại thay đổi thái độ với tôi… Thì ra, thì ra là như vậy.”
Con ngươi đen của Thẩm Tư Cương co rụt, hơi thở khựng lại, dùng ánh mắt thương xót nhìn cô gái gái đang tự ôm lấy bản thân ở trong ngăn tủ.
Giọng nói trầm trầm của anh cất lên: “Thì ra là như vậy, như vậy là như thế nào?”
Tuy trầm thấp, nhưng mỗi một chữ trong câu nói đều vang vọng vào tai cô, cô siết chặt lấy bản thân. Trong lòng như có hàng ngàn con sóng nhấp nhô… Sao anh lại vẫn có thể hỏi đúng lí hợp tình “như vậy là như thế nào” chứ?
“Ha ha, ha ha… Như vậy là như thế nào? Tổng giám đốc Thẩm, anh đang hỏi tôi sao? Như vậy là như thế nào?’ Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo như ngọc mà lại điển trai một cách quá đáng kia, đột nhiên, cô chỉ thẳng vào bản thân: “Tổng giám đốc Thẩm, chính anh không nhìn thấy sao? Như vậy là như thế nào? Chẳng phải đều đang nằm dưới sự điều khiển của anh sao! Tôi biết, trong mắt anh, tôi là hung thủ hại chết Hạ Viên Miên, anh hận tôi, anh trả thù, nhưng tôi là người! Là một con người! Tôi cũng biết đau, tôi có trái tim, tôi không phải một khúc gỗ.”
Giản Đường ngước lên, lần đầu tiên, đôi mắt đã sớm chết lặng ấy của cô nhìn thẳng vào Thẩm Tư Cương, để lộ ra những đau đớn trước mặt anh mà không chút che giấu gì. Cô từng nói, nước mắt của cô đã cạn từ lâu, nhưng giờ phút này, đôi mắt ấy lại ngập tràn nước mắt. Cô cứ thể mở mắt, ngước nhìn chăm chú vào anh, nói khẽ: “Nếu ba năm trước anh để tôi chết luôn thì tốt biết bao.” Chỉ chớp mắt một cái thật nhẹ, nước mắt liền chảy thẳng xuống hai má.
Nếu chết rồi, cô cũng không cần bị kéo lên bàn mổ, bị lấy mất thận: “Nhất định anh sẽ không hiểu được cái quá trình, cái cảm giác bị người ta lấy mất một bộ phận trên cơ thể mình ra trong sự tỉnh táo là thế nào, đáng sợ hơn cả sự mất mát là việc từ đầu đến cuối bản thân đều tỉnh táo! Anh sẽ không hiểu được cảm giác khi nhìn bầu trời qua khung sắt cửa sổ, càng sẽ không hiểu ba năm, hơn một ngàn ngày của tôi gian khổ tới mức nào! Anh có biết là nếu không nghe lời thì sẽ bị người ta lột quần áo…” Giây phút ở bên cạnh bồn cầu, cô chỉ hi vọng mình chết đi cho xong… Giản Đường nghẹn ngào, cô không nói tiếp nữa, bởi vì, chẳng thể nói ra được!
Bảo cô phải mở miệng như thế nào đây!
Chẳng phải chuyện gì vinh quang cả!
Bảo cô phải đối mặt với con người đã đẩy cô vào tình cảnh đau đớn, khốn khổ này ra sao!
Rồi cô lại hi vọng anh sẽ nói gì?
Xin lỗi?
Hay là… đáng đời?
“Thẩm Tư Cương.” Cô không giả vờ nổi nữa, những tiếng tổng giám đốc Thẩm đó chẳng thể biểu đạt được nỗi hận phức tạp của cô đối với người đàn ông trước mặt: “Thẩm Tư Cương, anh nói xem, sao tôi có thể không hận anh cho được?”
Cô nhắm mắt lại, những giọt lệ đã khô cạn mấy năm vừa qua lại quay trở lại, những giọt lệ được tích cóp bao năm nay tuôn ra không thể ngừng, ướt đẫm khuôn mặt cô, cô không thể khống chế được tuyến lệ đáng chết đó!
Chảy đi, chảy đi, chảy cho hết đi, cô đã nhịn, nhưng không thể nhịn được: “Thẩm Tư Cương! Thẩm Tư Cương! Thẩm Tư Cương!!!” Cô dùng giọng nói khàn khàn của mình hô lên đau đớn, kêu ra từng tiếng từng tiếng một, không còn gì khác nữa. Tất cả yêu và hận, vui và buồn, quyến luyến và sợ hãi, còn cần dùng ngôn ngữ để nói ra sao? Ba chữ “Thẩm Tư Cương” này là đủ rồi! Cũng chỉ có ba chữ này mới có thể kể lại nửa cuộc đời của Giản Đường!
“Thẩm Tư Cương! Thẩm Tư Cương! Thẩm Tư Cương…” Tiếng mưa rơi ngoài cửa, tiếng nghẹn ngào trong phòng… Cả không khí cũng tràn ngập bi thương, đau đớn, và căm ghét, chỉ có điều, tình yêu của năm đó, còn dư lại bao nhiêu?
Nỗi đau của anh lại dầy lên mấy tầng? Nỗi ân hận lại thêm bao nhiêu phần quằn quại?