“Con tiện nhân! Cô còn cười à! Cô còn cười! Cái đồ tội phạm giết người nhà cô! Con tiện nhân lòng dạ độc ác!”
Giọng nói đó càng phẫn nộ hơn mà mắng chửi: “Lúc đầu nếu không phải tại cô thì Viên Miên của tôi sao lại còn trẻ thế đã chết uyển chứ? Nếu không phải là cô thì sao Viên Miên lại bị đám súc sinh đó làm nhục chứ! Đều tại cô! Đều tại con nha đầu lòn dạ độc ác nhà cô hết!”
Giản Đường bị trói trên chiếc ghế bị gãy nửa chân, nhìn ông già trước mặt chửi bới mà không nói lời nào.Uổng công cho Viên Miên và cô còn là bạn thân, uổng công Viên Miên xem cô là người bạn thân thiết nhất, còn cô thì sao? Cô đã làm gì chứ! Hả?”
Những lời xỉ vả mắng nhiếc như trút hết căm phẫn của ông già làm lung lay Giản Đường đang bị trói trên ghế kia, đôi mắt già tràn đầy sự oán hận.
Giản Đường mặc kệ cho ông già đó trút hết ra mà mắng chửi, cho đến khi ông già đó nói câu “Viên Miên xem cô là người bạn thân thiết nhất”… thì cô không thể nhịn nổi nữa!
“Nhiều năm trước tôi cũng cho là như vậy đấy. Hạ Viên Miên là người bạn thân thiết nhất của tôi, Viên Miên coi tôi là người bạn thân thiết nhất.” Cặp mắt phẫn nộ của ông già nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang bị trói trên ghế mà cười không thành tiếng, trong lòng ông cứ như bị nhiễm độc vậy, lan ra đen sì… “Bốp!”
“Cô còn cười! Cô còn mặt mũi mà cười sao!”
Cái tát đó mạnh mẽ tát lệch cả một bên mặt của Giản Đường, cổ cô xoay nghiêng sang một bên, dựa vào ghế, cô không động đậy, chỉ nghiêng đầu tựa vào ghế, dù khóe miệng bị cái tát đó làm cho đau nhói nhưng dường như cô chẳng có cảm giác gì, lạnh lùng mở miệng nói:
“Quản gia Hạ, ông xem tôi là con ngu à? Hay là ông cho rằng trong thời gian ba năm ngồi tù vẫn chưa đủ để khiến tôi hiểu hết chuyện đó?” Cô chầm chậm quay đầu về phía trước, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của ông già trước mặt:
“Là ai ngấm ngầm mưu tính ai. Là ai có ý xấu, lại là ai trộm gà không được mà còn mất nắm thóc, gieo gió thì gặt bão.” Cô chậm rãi mở miệng nói, nói rất rõ ràng từng câu từng chữ, dù khóe miệng bị cái tát đó đánh rách cả ra nhưng vẫn kiên trì nhất định phải đọc rõ từng chữ, phải nói rõ ràng từng chữ!
Chỉ có từng chữ đều rõ ràng thì mới có thể làm rõ được món nợ giữa cô và Viên Miên!... Đây cũng là sự tố cáo của cô về hành vi tội ác của Viên Miên sau nhiều năm!
Sao có thể… không rõ ràng cho được!
Từ một người đứng trên đỉnh Kim tự tháp chẳng thiếu thứ gì rơi xuống vũng bùn mới có thể hiểu được những chi tiết bé tí ti mà người khác có lẽ không để ý đến đấy thôi, nhưng cô lại suy tính khác thường mới có thể hiểu được đó là những gì cô kiên trì, những thứ mà cô quan tâ,!
“Cô…” Trong lòng quản gia Hạ “lộp bộp” một cái, tim nhảy loạn nhịp, nhìn con người đang bị trói trên chiếc ghế kia mà trong ánh mắt già nua của ông để lộ ra sự hoài nghi… Cô ta, biết rồi sao?
Không!
Sao có thể chứ!
Nếu cô ta biết vậy tại sao sau khi ra tù lại không lập tức tìm đến trang viên nhà họ Thẩm chứ?
Nếu thật sự cô ta đã biết điều gì rồi vậy tại sao lúc trước khi ở trong trang viên nhà họ Thẩm cô ta lại chẳng biểu lộ ra bất cứ điều gì khi ông luôn cay nghiệt, hà khác mà nhằm vào cô ta chứ?
Cô ta không thể biết được!
Nếu như, nếu như cô ta thật sự iết được, vậy tại sao cô ta lại có thể không thèm để ý đến mọi thứ chứ? Chẳng thèm nói gì nữa!
Giản Đường dường như không nhìn thấy sự hoảng hốt trên khuôn mặt ông già trước mặt, hoặc cũng có thể là cô không quan tâm đến ông già đó là hoảng hốt hay là gì khác. Cô không quan tâm đến bất kì ý nghĩ nào của ông, chỉ nhìn lên chiếc bóng đèn chân không trên đỉnh đầu một cách yếu ớt, như hồi tưởng lại, từng chữ từng chữ:
“Quản gia Hạ, ông còn nhờ lúc nhỏ tôi và Viên Miên cùng ngồi trong vườn hoa trong hoa viên chơi đùa không? Hai người chúng tôi tựa lưng vào nhau ngồi dưới cái cây to nhất trong vừa hoa, cho dù cả ngày khồn nói chuyện, hai người mỗi người tự cầm một quyển sách cũng có thể ngồi cả một ngày.
Lúc ông nội tôi còn sống quản tôi rất nghiêm, những thứ phải học còn nhiều hơn đám bạn cùng trang lứa rất rất nhiều, thường xuyên nửa đêm vẫn còn phải học, thực ra thời gian nghỉ ngơi rất ít, một khi có thời gian để nghie ngơi là tôi liền chạy ra trang viên nhà họ Thẩm, Thẩm Tư Cương không quá kiên nhẫn mà để ý đến tôi, rất nhiều lúc, ngược lại là thời gian Viên Miên ở cùng tô còn nhiều hơn ấy.”
“Cô nói những thứ này là có ý gì!” Quản gia Hạ đầy nghi hoặc và phòng bị: “Không phải cô nghĩ là giờ chơi tấm bài tình cảm vẫn còn tấc dụng đấy chứ?”
Giản Đường cuối cùng cũng rời ánh mắt khỏi chiếc bóng đèn, chuyển hướng về phía lão quản gia, nhìn bóng điện lâu như thế, giờ bỗng lại nhìn quản gia Hạ thì thực ra là không còn nhìn rõ nữa, nhưng… đây chính là chủ ý của cô – Ai mà muốn thật sự nhìn rõ lão già đáng trước mặt này nữa cơ chứ?
“Ý của tôi là, chúng tôi cùng nhau lớn lên như vậy, tôi không cho rằng Viên Miên là người sẽ tự sát đâu.”
“Viên Miên sẽ tự sát, còn không phải là tại cô hại con bé bị làm nhục đấy sao!”
Quản gia Hạ nghiến chặt quai hàm!
Giản Đường khẽ cười một cái, lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy nực cười thôi: “Tôi rất rõ chuyện tối hôm đó không phải là do tôi hãm hại. Chúng ta đều rất rỗ là ai hãm hại ai. Quản gia Hạ… Ông có thể nói với tôi rốt cuộc tại sao Viên Miên lại chết không?”
“Cô… Cô… ăn nói linh tinh gì đấy! Không phải là cô hãm hại thì là ai? Chính là cô đã hại chết Viên Miên!”
Cô cảm thấy mắt mình bắt đầu hơi đau, có lẽ… cô nên nhìn chằm chằm vào chiếc bóng đèn mới phải.
“Quản gia Hạ, người tôi bây giờ bị trói lại thế này, tôi là thịt cá, ông là đao phủ, mà ông chắc là không muốn thôi sống lắm đâu nhỉ?” Bằng không chuyện cô gặp chuyện sớm muộn gì người đó cũng sẽ điểu tra đến quản gia Hạ thôi, đến lúc đó có lẽ quản gia Hạ cũng chẳng còn đường sống nữa đâu.
Cô lại nhìn nhìn ông già trước mặt: “Chú Hạ,” hiếm lắm sau bao nhiêu năm cô lại gọi một tiếng “chú Hạ”, cô nói: “Chú Hạ, nếu chú đã không muốn sống sống nữa, mà chú cũng không muốn thả cho cháu sống nữa, đằng nào cũng đều là người sắp chết rồi. Chú hãy nói cho cháu xem rốt cuộc tại sao Viên Miên lại chết đi?” Cô tin chắc rằng Hạ Viên Miên tuyệt đối sẽ không tự sát đâu.
Một người nhẫn nhịn che giấu bao năm nay, diễn kịch trước mặt mọi người, một người đến lúc chết còn muốn ngấm ngầm mưu tính người khác thì sao có thể dễ dàng mà tự sát cho được chứ?
“Viên Miên là tự sát! Là bị cô hại phải tự sát đấy!” Khuôn mặt già nua của quản gia Hạ bỗng tối sầm lại.
“Hạ Viên Miên tuyệt đối không thể tự sát được.”
“Con bé chính là tự sát đấy!”
“Cô ấy không phải tự sát!”
“Con bé tự sát! Nó chính là tự sát!”
“Không thể nào!”
“Tại sao lại không thể chứ! Con bé chính là như vậy!”
Hai người không ai nhường ai, Giản Đường tin chắc rằng Hạ Viên Miên không thể nào tự sát được!
Còn quản gia Hạ càng nói lại càng kích động!
“Con bé không phải!”
“Con bé không phải là tự sát đấy thì đã làm sao?” Quản gia Hạ vô cùng kích động mà kêu la lên, hai mắt đỏ ngàu, hai má vốn đã hóp lại, để lộ ra sắc mặt ửng đỏ lạ thường, hét lên dữ dội: “Cho dù nói với cô rằng con bé là do tôi ra tay giết chết đấy thì đã sao!”
Ầm!
Như tiếng sấm đánh bên tai, thời gian như dừng lại vậy.
Mà giọng nói của quản gia Hạ cũng bỗng nhiên im bặt!
Trên khuôn mặt quản gia Hạ pha đủ các loại màu, biến hóa khó lường như thể bảng pha màu!
“Hạ Viên Miên… Là ông… giết chết sao?” Giản Đường ngơ ngác không dám tin: “Tại, tại… sao?” Cô không hiểu, ông già trước mặt kia không phải bố ruột của Hạ Viên Miên sao?
Sao ông ta có thể làm ra chuyện giết con gái như thế được!