Ánh mắt Thẩm Tư Cương thoáng lộ vẻ kinh ngạc... Chuyện đến nước này rồi mà cô ta còn cố gắng giữ tôn nghiêm sao?
Cũng phải, cô ta là Giản Đường, người phụ nữ này xưa giờ luôn ngang ngược ngạo mạn, đến cả khi tỏ tình bị anh từ chối cũng không mảy may đau khổ.
Thẩm Tư Cương hành động như sét đánh bắt lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô.
“Á! Đau!” Cánh tay như thể kìm sắt kẹp bóp chặt như thể muốn bóp nát cằm cô vậy, Giản Đường đau đến mức nước mắt trào ra.
Anh lại không hề thương tiếc mà càng dùng sức mạnh hơn: “Ai mà ngờ dưới gương mặt xinh đẹp này lại là một trái tim ác độc đến vậy?”
“Tôi thật sự không hề hại Viên Miên!” Giản Đường cắn môi, sắc mặt trắng bệch vì đau đớn: “Anh không thể tống tôi vào tù như vậy được, anh không có chứng cứ!”
“Không, tôi có thể.” Thẩm Tư Cương cười lạnh, tàn nhẫn gằn giọng nói: “Vậy thì cô Giản à, sau này xin mời cô vui vẻ mà hưởng thụ cuộc sống lao tù đi.” Thẩm Tư Cương buông cô ra rồi khoát tay quay người đi ra vô cùng tự nhiên.
Anh đang trả thù cô, vẻ mặt Giản Đường trắng bệch, cô không nói được câu nào.
Con gái vào nhà lao không hề được yên ổn như bề ngoài. Đêm đầu tiên ở trong tù, cô đang ngủ thì bị tóm dậy.
“Các người muốn làm gì?” Giản Đường đề phòng nhìn đám bạn tù bất hảo đang vây quanh cô, “Các người đừng làm loạn, bằng không tôi sẽ gọi cai ngục đấy!”
Đám tù nhân nữ xung quanh nghe xong chẳng những không sợ mà còn nhìn nhau cười ha hả, ả cầm đầu chỉ vào mặt Giản Đường: “Mày nói gì cơ? Gọi cai ngục à? Ha ha ha... Tao không nghe nhầm đấy chứ? Mày muốn gọi cai ngục à?” Nói xong, một cái tát như chớp giật giáng xuống mặt Giản Đường: “Gọi đi! Mày muốn gọi cai ngục cơ mà!”
Giản Đường bị đánh đến lảo đảo, tai ù lên.
Một tay cô vịn tường, khó khăn lắm mới đứng vững được. Sau đó, ngay lúc mọi người không ngờ tới, cô đột nhiên ra tay.
“Bốp!”
Một cái tát đáp trả khiến cả phòng giam im bặt, không ai ngờ được một cô nàng yểu điệu lại có can đảm trả đòn.
Ả đàn bà to con bị Giản Đường tát một cái thì điên lên, đỏ mắt rống lên: “Đệch! Con chó này! Chúng mày, đánh nó cho tao! Đánh cho tàn phế luôn cũng được. Dù sao cậu Thẩm cũng đã căn dặn rồi, không cần khách sáo, cứ ra sức mà 'chiêu đãi' con khốn này, chỉ cần không chơi chết nó là được!”
Giản Đường khiếp sợ, cơn đau nhói từ trái tim lan khắp cơ thể!... Thẩm Tư Cương! Thẩm Tư Cương! Cậu Thẩm đã căn dặn... Thẩm Tư Cương!!!
Chân tay Giản Đường run lên, trái tim lạnh giá như đóng băng!
Thảo nào ầm ĩ như vậy mà không có cai ngục tới. Thảo nào đám tù nhân hung hãn vây quanh cô lại không hề sợ hãi!
Cô đứng bật dậy chạy về phía cửa nhà lao, nắm chặt song sắt cửa mà kêu cứu: “Có ai không! Đánh nhau! Cứu mạng! Có ai không!” Rõ ràng biết cai ngục sẽ không tới, nhưng cô chỉ có thể cầu cứu trong vô vọng!
Cô đang đánh cược, cô cược Thẩm Tư Cương không hề sai đám tù nhân này “chăm sóc” mình, cho dù khả năng ấy vô cùng nhỏ bé... Cô vẫn còn ảo tưởng... Thẩm Tư Cương sẽ không ra tay độc ác với cô, sẽ chừa cho cô con đường sống.
“Á!!!” Tóc bị kéo lại, cô lảo đảo ngã sấp trên mặt đất, Giản Đường chưa bao giờ thảm hại đến vậy!
Ngay sau đó, Giản Đường bị kéo tóc lôi dậy vừa đấm vừa đạp, cô chật vật nằm trên mặt đất rên rỉ: “Ư!”
Giản Đường không còn trông chờ gì vào “con đường sống” Thẩm Tư Cương chừa cho cô nữa.
Cô không kêu nữa, để mặc đám người này đấm đá, bên tai chỉ còn vang lên những tiếng cười vui sướng.
Cô cầu cứu không phải vì sợ bị đánh hay sợ đau, chỉ là vì muốn chứng thực chút lòng tin và ảo tưởng của mình mà thôi.
Đám tù nhân đánh chán rồi trèo lên giường ngủ.
Giản Đường đau đớn nằm lăn ra đất, nước mắt tràn ra khóe mắt giàn giụa khắp mặt.
Cô chưa bao giờ bị ức hiếp như vậy, chưa bao giờ thảm hại như vậy. Chẳng qua cô chỉ yêu phải người đàn ông không nên yêu thôi mà!
Vì sao Hạ Viên Miên vừa xảy ra chuyện thì cô nhất định phải gánh chịu cơn giận và nỗi căm hận của Thẩm Tư Cương chứ?
Sau khi Hạ Viên Miên xảy ra chuyện, Giản Đường đã giải thích với mọi người xung quanh rằng cô không hại Hạ Viên Miên.
Nhưng mặc cho cô ra sức giải thích, chẳng ai nguyện tin tưởng cô cả.
Cô cố gắng giải thích: Không phải cô hẹn Viên Miên đến Dạ Đêm, là do Viên Miên tò mò về Dạ Đêm nên mới hẹn cô đến đó.
Dưới cái nhìn của người khác, Giản Đường là cô công chúa kiêu căng phách lối của nhà họ Giản, Hạ Viên Miên lại là cô gái trong sáng ngoan ngoãn và nhát gan, sao có thể chủ động yêu cầu đến loại quán bar hỗn loạn như vậy được.
Cô nói là đi đường bị hỏng xe nên mới đến Dạ Đêm trễ.
Nhưng chẳng ai tin, mọi người đều cho là cô nói dối, cho là cô cố tình để một mình Hạ Viên Miên ở Dạ Đêm, thuận tiện cho đám côn đồ làm nhục , hủy hoại sự trong trắng của cô ấy.
Nhưng căn bản chính cô cũng đâu cần thiết phải làm vậy, Hạ Viên Miên thường xuyên nói với cô: “Chị Giản Đường, em chẳng có cảm giác đó với anh Cương đâu.”
Nếu Hạ Viên Miên là bạn gái của Thẩm Tư Cương thì Giản Đường cô đã tránh xa Thẩm Tư Cương rồi! Nhưng Hạ Viên Miên không hề thích Thẩm Tư Cương mà.
Trong mắt tất cả mọi người, Giản Đường cô là kẻ độc ác làm đủ trò xấu xa.
Đám côn đồ có lẽ là biết đã gây ra chuyện lớn nên trốn mất tăm, chẳng ai biết bọn chúng đã chạy đến xó xỉnh nào rồi. Trung Quốc rộng lớn thiếu gì những kẻ giết người rồi chui vào chốn rừng sâu núi thẳm đồng không mông quạnh trốn vài chục năm. Giản Đường còn hy vọng đám côn đồ này bị bắt hơn bất kỳ ai.
Cô để mặc nước mắt chảy xuống, từ khi xảy ra chuyện cho đến khoảnh khắc bước chân vào ngục giam, Giản Đường vẫn tin chắc rằng cô là người vô tội, cô không hề phạm tội.
Nhưng bây giờ cô đã hiểu rồi, chỉ cần Thẩm Tư Cương bảo cô có tội thì có chết cô cũng không rửa sạch được tội lỗi.
Mà tất cả mọi thứ ngày hôm nay - đều là ý của cậu Thẩm.
Giản Đường không biết cuộc sống trong ngục giam về sau có phải sẽ còn vô số “ý của cậu Thẩm” chờ cô hay không.
Không có nhà họ Giản, không có hồ sơ, không có bằng cấp, lại thêm lý lịch từng ngồi tù... Thẩm Tư Cương đã xóa sạch những thứ chứng minh Giản Đường trước kia! Giản Đường của ngày hôm nay chỉ còn là một tên tội phạm mang mã số 926 mà thôi!
Giản Đường nghĩ thông suốt hết thảy, cô ôm đầu gối cuộn mình càng chặt hơn... Thẩm Tư Cương đã xóa sạch mọi dấu vết chứng minh sự tồn tại của cô!
Sáng sớm.
“Này, dậy mau, đi rửa bồn cầu...” Một tù nhân nữ thô lỗ đẩy Giản Đường một cái, nhưng ngay sau đó cô ta lại sợ hãi hết ầm lên: “Á! Chết người rồi!”
Một tù nhân nữ khác ở bên cạnh xông qua, đặt ngón tay dưới mũi Giản Đường hồi lâu mới cảm nhận được một hơi thở yếu ớt: “Đừng làm loạn! Người vẫn còn sống đó! Mau gọi cai ngục đi!”
Giản Đường mạng lớn đã được cứu sống. Đây chưa chắc là chuyện tốt. Những nhục nhã không có điểm dừng và sự giày vò ở nơi tối tăm không ánh mặt trời sẽ bức người ta phát điên, nó sẽ... làm một con người hoàn toàn thay đổi.